Sợ hãi có thừa
Trĩ Sở
2024-11-19 02:37:40
Màn come out trước toàn trường của hai người, để lại di chứng không nhỏ.
Chẳng hạn bức ảnh hôn nhau kia đã truyền thẳng đến tài khoản của sự kiện tập thể “Kiss Now” trước Giáng sinh, không những thế còn leo lên đầu
bảng.
Nhạc Tri Thời vốn không hề hay biết về chuyện này, bỗng một ngày đẹp trời nhận được chuyển phát nhanh, là một cái lò nướng nhỏ bảy sắc cầu vồng. Nhìn thấy phong thư đính kèm là bức ảnh và lời chúc đoạt giải bên trong, cậu mới biết mình giành hẳn giải nhất cuộc thi “Kiss Now” luôn rồi.
“Họ nói đơn vị liên kết tài trợ là một thương hiệu đồ gia dụng.” Nhạc Tri Thời vui vẻ gọi video khoe giải thưởng mới nhận được với Tống Dục, muốn anh nhanh chóng chuyển nó đến chung cư: “Dễ thương quá màu đẹp lắm đúng không? Mau khen em đi.”
Tống Dục ở trong video cười: “Một mình em tự hôn môi được chắc.”
“Cũng đúng.” Nhạc Tri Thời ngắm nghía lò nướng nhỏ, rộng rãi nói: “Thế em sẽ cho phép anh dùng chung.”
Ngoài chuyện này thì Tống Dục còn bỗng nhiên trở thành hình mẫu lý tưởng của rất nhiều 0, bị quấy rối trong một thời gian dài. Có điều anh cố ý không thèm phản ứng, dứt khoát chỉnh trạng thái tất cả tài khoản mạng xã hội của mình thành ‘chặn người lạ kết bạn’.
Còn có ví dụ như chuyện tình cảm giữa Nhạc Tri Thời và Tống Dục được rất nhiều cô gái truyền tai nhau, nhưng nội dung đều hoàn toàn sai lệch. Bởi vì lần trước Nhạc Tri Thời đăng lên vòng bạn bè thừa nhận bản thân theo đuổi Tống Dục trước, nên bây giờ mọi người đều cho rằng cậu đau khổ vương vấn anh mà không có được. Điều này khiến Nhạc Tri Thời rất tức giận, đằng đẵng hai ngày trời ngủ lại kí túc xá, không thèm về chung cư với Tống Dục.
Mãi đến khi Tống Dục bảo Tần Ngạn ra mặt lên diễn đàn đăng một bài làm sáng tỏ, còn cố ý nhấn mạnh mấy điểm quan trọng như “Tống Dục mới là người yêu điên cuồng vật vã nhiều năm nè”, “trúc mã trúc mã đó”, “từ nhỏ đã thích rồi”. Chuyện tình đẹp như cổ tích của hai người, cứ thế làm cho các chị em gái fan couple sôi trào không thôi.
Đã vậy hình tượng Tống Dục trong bài đăng, còn bị Tần Ngạn tâng bốc quá mức khổ tình. Một Tống Dục mặt than ngàn năm, đùng một cái được đắp nặn thêm danh tình thánh tràn đầy hơi thở u buồn. Thế là trong cái vòng luẩn quẩn này, anh lại thêm nổi tiếng khiến Nhạc Tri Thời ngày càng phiền não hơn.
Nhưng mà nghiệp quật kể cũng nhanh. Vào một ngày nọ sau khi tan học, Tống Dục đến khoa Luật tìm Nhạc Tri Thời, đúng lúc bắt gặp một tên mặc đồng phục đội bóng chuyền đang đứng nói chuyện cùng cậu trên hành lang lớp học, hơn nữa còn dựa vào rất gần.
Tống Dục vác khuôn mặt hầm hầm lặng lẽ đi qua, nghe thấy tên kia hỏi mượn vở ghi chép gì đó, nói đông nói tây một hồi, cuối cùng lại thành khen màu mắt Nhạc Tri Thời rất đẹp.
“Bạn học, em ấy có người yêu rồi, phiền giữ khoảng cách giùm.” Tống Dục bước vòng qua, trực tiếp đến trước mặt Nhạc Tri Thời còn đang không hiểu mô tê gì, ôm eo cậu kéo đi, mới đi được hai bước thì đụng phải Thẩm Mật. Cậu ta cười hề hề, mở miệng chế giễu:
“Đàn anh Tống Dục cuối cùng cũng có ngày này.”
Suốt cả ngày hôm đó, Tống Dục cứ nhìn chằm chằm vào mắt Nhạc Tri Thời, nhìn đến nỗi lông tóc cậu dựng ngược hết lên.
“Em thấy người ta chỉ lịch sự khen một câu thôi mà.” Cậu cố gắng giải thích.
“Chẳng lịch sự chỗ nào hết.” Tống Dục không vui ra mặt.
Nhưng trường đại học khác với trường trung học nhỏ bé, dù chuyện to đến đâu cũng sẽ chẳng gây ảnh hưởng gì. Thời gian trôi đi, mọi hệ lụy cũng sẽ từ từ biến mất, dù sao thì ai cũng đều có cuộc sống riêng của mình. Giống như mặt hồ vậy, dù ta ném vào tảng đá to đến đâu, bọt nước bắn lên tung tóe thế nào thì đến cuối cùng cũng trở về bình lặng.
Sau khi quen với những thay đổi kia, cuối cùng Tống Dục và Nhạc Tri Thời cũng có thể giống bao cặp đôi khác trong trường, giữa lúc học hành bận rộn tranh thủ thời gian cùng nhau ăn cơm, hẹn hò, tùy ý muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, không cần e ngại.
Chỉ là tỷ lệ người quay đầu nhìn hơi cao một chút.
Vào giai đoạn nước rút của thi cuối kỳ, Nhạc Tri Thời đã mấy đêm liền làm tổ luôn trong thư viện. Thi xong môn cuối thì cả người cậu mệt gần chết, vừa về nhà đã ngủ một mạch, đến Tống Dục gọi cũng không dậy nổi. Cuối cùng anh phải dọa rằng mình sẽ bỏ cậu đi, Nhạc Tri Thời mới giật mình bật dậy, hồn chưa nhập lại xác đã hốt hoảng ôm lấy anh.
Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, người cậu đang làm quản lý ở rạp chiếu phim của Tưởng Vũ Phàm đã cho cậu ta một xấp vé. Cậu ta bèn tặng cho bạn bè xung quanh, hẹn nhau cùng đi xem phim.
Đến nơi bọn họ mới biết phim trên vé tặng đã chọn sẵn rồi, là một bộ phim đang nhận được đánh giá khá tốt trên mạng, chủ đề về biến cố gia đình. Nội dung xoay quanh một gia đình năm người gặp phải sóng thần, đại nạn không chết, mỗi người kể về hành trình đòi lại mạng sống của mình trước lưỡi hái của tử thần.
Hình ảnh chân thật, góc quay cũng rất tốt. Nhưng xem đến cảnh hai mẹ con lưu lạc trong thiên tai được đoàn tụ với nhau, Nhạc Tri Thời mượn cớ đi vệ sinh để rời khỏi rạp chiếu.
Cậu đánh giá cao khả năng chịu đả kích của mình rồi.
Tống Dục nối gót cậu ra ngoài, trong rạp chiếu phim tối đen, anh thấy mình còn bồn chồn bất an hơn cả cậu. Nhưng lúc ra ngoài, Tống Dục lại không nói câu nào, chỉ ở hành lang trải thảm nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Nhạc Tri Thời cố nén cảm giác chua xót, ở một khía cạnh nhất định nào đó, cậu mãi mãi là kẻ nhát gan. Qua khoảng một phút, Nhạc Tri Thời thành thật nói suy nghĩ trong lòng mình cho anh.
Tống Dục bảo rằng em không cần phải quá dũng cảm, để lại cho anh chút không gian phát huy chứ.
Sau khi ổn định cảm xúc, Nhạc Tri Thời quyết định tiếp tục xem phim. Không ai biết cậu sợ hãi những cảnh thiên tai thảm họa đó, cậu cũng không muốn biểu hiện ra ngoài. Nhưng Tống Dục đã nắm tay cậu kéo lại, rồi nhắn tin cho Tưởng Vũ Phàm.
“Chúng ta đi ăn bánh ngọt đi.” Bàn tay Tống Dục to lớn sạch sẽ, tỏa ra hơi ấm: “Lúc mới đến anh thấy một tiệm bánh mới mở, có bánh kem phô mai việt quất mà em thích.”
Trong tiệm bánh ngọt rực rỡ muôn màu, đủ các loại khác nhau nhưng lựa chọn của Nhạc Tri Thời lại rất ít. May là cậu cũng không kén chọn, thấy Tống Dục cau mày, cố gắng ăn miếng bánh kem ngọt ngấy cậu đút cho, tâm tình Nhạc Tri Thời đã tốt hơn rất nhiều.
Thành phố này vào đông vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, như miếng bọt biển ngâm mình trong nước lạnh. Trong thời gian bọn họ được nghỉ ở nhà, Nhạc Tri Thời không rời khỏi máy sưởi, đến ngủ trưa cũng trùm chăn bông nằm trên thảm lông. Quả Quýt cuộn tròn trên bụng cậu, còn Kẹo Đường thì chui vào trong ngực.
Hình ảnh này đương nhiên bị Tống Dục chụp lại, lưu vào album.
Có điều dù đang là ngày nghỉ Tống Dục cũng không rảnh rỗi chút nào, anh vẫn bận rộn như trước, cả ngày ru rú trong nhà xử lý ảnh chụp vệ tinh. Thỉnh thoảng Tần Ngạn có ghé qua, muốn lôi anh ra ngoài chơi nhưng kết quả chỉ ăn chực được bữa cơm.
“Cậu khổ thật đó, mới năm tư đã quần quật như trâu như ngựa. Haiz, thế này thì lấy đâu ra thời gian hẹn hò yêu đương với Nhạc Nhạc của chúng ta đây? Hả bậc thầy quản lý thời gian.” Tần Ngạn đi tới trước bàn của Tống Dục, cúi người nhìn bảng lịch trình tháng của anh, từng ô từng cột ngay ngắn đều đặn, bên trên chi chít kí hiệu đánh dấu “đã hoàn thành”.
Nhìn thấy lịch trình tuần sau có một dấu đỏ, Tần Ngạn nheo mắt: “Quào, tổ đội của cậu lại phải ra ngoài làm việc nữa hả.”
“Vừa mới được thông báo. Lần này là chi nhánh phân cục địa chấn mà lần trước giáo sư Hà từng hợp tác mời ông ấy đến tây Tứ Xuyên đo lường độ lún mặt đất, nhân tiện bổ sung một số dữ liệu quan trắc không gian vùng núi.”
Tần Ngạn nghe xong đau hết cả đầu, cảm thấy Tống Dục sắp phải khổ sở vác đống máy móc nữa rồi. Cậu ta vỗ vai anh tựa như một ông bố già, căn dặn: “Được rồi, cậu cố lên nhé. Giao thừa gắng về sớm một chút, mình sẽ mang sủi cảo mẹ gói qua cho cậu.”
So với bạn bè cùng trang lứa, dường như Tống Dục luôn là người dẫn đầu xông pha lăn lộn vào đời. Những người khác còn đang lo thi cử chưa xong, Tống Dục đã vạch ra kế hoạch sự nghiệp cho riêng mình. Những người khác còn đang ở trường đại học tận hưởng cuộc sống sinh viên, Tống Dục đã bắt đầu hiện thực hóa kế hoạch đó, tiến dần đến vạch đích đã xác định.
Anh luôn mau chóng tìm được mục tiêu, sau đó từng bước lên kế hoạch, rất nhanh đã trở nên trưởng thành và chuyên nghiệp. Trong vấn đề tình cảm cũng vậy, từ sớm đã định rõ đời này chỉ có một người. Quỹ đạo cuộc đời anh là một sự tăng trưởng hoàn toàn tuyến tính, cứ thế tăng lên với tốc độ ổn định, chưa bao giờ suy giảm.
Mặc dù vậy, trong hành trình chờ đợi Nhạc Tri Thời trưởng thành, Tống Dục tuyệt đối có kiên nhẫn.
Tiễn Tần Ngạn đi xong, Tống Dục lên lầu. Lúc đi qua phòng Nhạc Tri Thời, nghe thấy cậu đã dậy rồi, còn đang nói chuyện điện thoại.
“Vậy sao? Còn cần một tuần nữa à? Được rồi, để tôi xem gần đây có ngày lễ nào không… À, hình như không có… ôi đêm Giao thừa… mong đợi quá đi, phiền các anh nhanh chút nhé…”
Nhạc Tri Thời trùm cái chăn bông nhỏ, ngồi đối diện máy sưởi gọi điện thoại. Đột nhiên thấy Quả Quýt và Kẹo Đường đang ở cạnh mình đều chạy đi mất nên khó hiểu quay đầu lại thì thấy Tống Dục đứng ở phía sau.
“Dậy rồi à?”
Nhạc Tri Thời ngơ ngác gật đầu, sau đó vội vàng nói với đầu dây bên kia: “Tôi sẽ gọi lại sau.”
Dòm cậu lén lút, Tống Dục cũng không tra hỏi khiến Nhạc Tri Thời cảm thấy may mắn ghê. Nhưng nghĩ kỹ lại thì từ trước đến nay, hình như anh cũng chẳng bao giờ tra xét xem cậu đang làm cái gì, kể cả lúc anh và Thẩm Mật đối chọi nhau cũng không bao giờ nói mấy câu kiểu như “Không được làm bạn với cậu ta nữa” này nọ.
“Anh sắp ra ngoài làm việc rồi.” Tống Dục ngồi xuống, anh vẫn đeo chiếc kính gọng màu bạc mà mình thường đeo khi đi làm.
“Khi nào vậy ạ?” Nhạc Tri Thời dựa vào gần anh, ôm Quả Quýt đang chen chúc giữa hai người bọn họ lên.
“Tuần sau, chắc sẽ về kịp trước giao thừa.” Tống Dục hơi nhướng mày: “Chính là cái ngày mà em vừa nói trong điện thoại kia kìa.”
“Quả nhiên anh nghe thấy rồi.” Nhạc Tri Thời tiến đến hôn Tống Dục: “Lần này anh đưa em đi cùng được không?
“Sợ là không được.” Tống Dục giải thích với cậu: “Tuy rằng phong cảnh ở đó rất đẹp, nhưng đó là cao nguyên tây Tứ Xuyên, không thích hợp cho em đi.”
“Em đi được mà.”
“Hội chứng sốc độ cao sẽ ảnh hưởng đến hô hấp của em.” Tống Dục đè vai cậu lại: “Đợi anh về, chúng ta đi Hokkaido nhé.”
*Hội chứng sốc độ cao: Thường thấy khi đi đến các vùng cao nguyên, thay đổi độ cao = thay đổi áp suất không khí, gây mất sức, khó thở, chóng mặt, buồn nôn, tiêu chảy, chảy máu mũi…
Anh hệt như một cao thủ đàm phán, thuần thục dùng các loại kỹ xảo khiến Nhạc Tri Thời nhanh chóng bị thuyết phục. Chưa kể trong tay anh còn có cả trăm đòn sát thủ chuẩn xác nữa.
Dụ dỗ thuyết phục không được thì hôn môi thôi, dù sao miệng cũng không phải chỉ để nói chuyện.
Ngày Tống Dục đi trời mưa lất phất, ngày mưa mùa đông càng thêm lạnh vào tận xương tủy. Lúc đến sân bay, Nhạc Tri Thời sợ anh bị lạnh, quyết cởi cái khăn Cashmere xám nhạt mình quàng khi ra khỏi cửa xuống, ép buộc quấn lên cổ Tống Dục.
Trước khi chia tay, hai người không ngại ngần mà ôm hôn thật lâu mới tách nhau ra. Nhạc Tri Thời dõi theo bóng lưng Tống Dục, mắt nhìn chằm chằm ba lô leo núi màu đen anh đeo trên lưng. Cậu ước gì mình có thể thu nhỏ lại biến thành vật trang trí bé tí, không nặng cũng không chật chỗ, sau đó gắn lên khóa kéo ba lô, lúc la lúc lắc cùng anh đi đến mọi ngóc ngách trên thế giới này.
Ngày thứ tư sau khi Tống Dục rời đi, đêm khuya Lâm Dung đột nhiên nhận được điện thoại của bảo mẫu, nói mẹ của bà bị xuất huyết não, phải đưa vào phòng cấp cứu mà Tống Cẩn thì lại đang ở nước ngoài. Rạng sáng, Lâm Dung và Nhạc Tri Thời vội vàng lao vào bệnh viện.
Mùi thuốc khử trùng khiến lòng người cảm thấy không yên. Đối với cái chết, Nhạc Tri Thời có một thái độ phức tạp. Cậu luôn cho rằng việc bản thân có thể rời xa thế giới này bất cứ lúc nào là điều rất bình thường. Nhưng sau ngần ấy chuyện, cậu khó mà chấp nhận được việc nhìn những người xung quanh mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết.
Cậu mặc không nhiều, bồn chồn lo lắng ngồi chờ trong hành lang bệnh viện, lòng thầm cầu mong bà ngoại có thể vượt qua kiếp nạn này. May mắn qua một đêm, bệnh viện cũng thông báo bệnh nhân đã tạm thời qua cơn nguy kịch, họ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Dung chạy đi chạy lại lo cho mẹ, Nhạc Tri Thời cũng bận rộn giúp bà làm các loại thủ tục. Chiều hôm sau Tống Cẩn mới đáp máy bay từ nước ngoài về. Khoảnh khắc nhìn thấy ông bước vào phòng bệnh, Lâm Dung mới dám buông lỏng thần kinh đang căng thẳng, ôm lấy Tống Cẩn khóc thật lâu. Đợi cảm xúc ổn định, bà ôm Nhạc Tri Thời: “Bé ngoan, con cả đêm không chợp mắt rồi, mau về nhà nghỉ ngơi lát đi.”
Nhạc Tri Thời không muốn về nhà, cậu dựa dẫm ôm lấy Lâm Dung, không muốn rời khỏi bà chút nào. Nhưng ở đây đông người lưu lại nên Nhạc Tri Thời đành một mình rời đi.
Trên đường cậu gọi cho Tống Dục nhưng máy bận, thế làm chuyển sang nhắn tin, nhắn rất nhiều, hỏi anh có lạnh không, ăn uống thế nào, ngủ nghỉ làm sao.
Sau khi trở về, Nhạc Tri Thời ngủ thẳng một mạch đến mười giờ rưỡi tối mới dậy. Lúc tỉnh lại, cậu thấy tin nhắn của Tống Dục, giống như người máy lần lượt trả lời từng câu hỏi của cậu, nói rằng không lạnh lắm, ăn uống không tồi, vì làm việc mệt mỏi nên ngủ cũng rất say, mãi đến câu cuối mới dư ra chút tình cảm gửi gắm.
[Vòng Bắc Cực: Mọi thứ đều ổn, chỉ là rất nhớ em.]
Anh còn gửi kèm cho Nhạc Tri Thời một bức ảnh phong cảnh tự chụp khi đi làm, trong ảnh là hồ nước đóng băng và núi tuyết trắng xóa ẩn hiện phía xa.
Ôi cảm giác nhớ nhung sao mà khó chịu quá.
Nhạc Tri Thời dùng tin nhắn thoại gửi lại một câu, em cũng nhớ anh.
Trong mấy ngày này, tin vui duy nhất là cậu nhận được hàng đã đặt trước thời hạn, không muộn như cậu tưởng.
Cả đêm Lâm Dung không về nhà, còn Nhạc Tri Thời đã ngủ hết buổi chiều nên giờ ngủ không nổi. Cậu ngồi trong phòng khách xem hoạt hình cả đêm, đến sáu giờ sáng thì mua hoa quả và đồ ăn sáng mang vào bệnh viện. Hình như bà ngoại đã ngủ, Lâm Dung nhúng khăn mặt vào nước ấm, lau cánh tay cho bà, tâm trạng có vẻ thả lỏng không ít.
Nhạc Tri Thời ngồi xuống gọt táo cho Lâm Dung và Tống Cẩn, đồng thời nhỏ giọng nói về kế hoạch đi Hokkaido của Tống Dục.
Đang cùng Lâm Dung trò chuyện thì Tưởng Vũ Phàm gọi điện đến, bảo tìm thấy một cửa hàng bán fan goods kia rồi. Nhạc Tri Thời từ lâu đã ấp ủ việc mua mấy món goods và tập sách lưu niệm số lượng có hạn mà mười hai giờ trưa nay cửa hàng mở bán. Cậu hơi do dự, nhưng Lâm Dung loáng thoáng nghe thấy cậu nói với Tưởng Vũ Phàm thì cũng đoán được chuyện gì.
“Con đi với Tiểu Tưởng đi, bà ngoại không sao rồi, chỉ cần nằm viện theo dõi thôi. Ở đây có dì chú là ổn.”
Nhạc Tri Thời nghe vậy mới đến gặp Tưởng Vũ Phàm. Hai người đụng mặt nhau ở ga tàu điện ngầm, Tưởng Vũ Phàm còn mua cho cậu một cốc trà sữa đường đen, cả hai vừa nói chuyện vừa đi đến cửa hàng bán goods kia. Ở cổng vào là một hàng người dài miên man, tất cả đều đến từ rất sớm để xếp hàng. Lần đầu tiên Nhạc Tri Thời cảm nhận sâu sắc, hóa ra lại có lắm otaku giống mình thế.
Tưởng Vũ Phàm ở nhà rảnh rỗi, tìm rồi giới thiệu mấy nhãn hiệu tốt cho Nhạc Tri Thời. Cậu cẩn thận lắng nghe nên không thấy việc xếp hàng có gì nhàm chán, chỉ hy vọng ở đây bán nhiều goods chút để mình mua được, thế là về nhà có thể xếp đầy một cái kệ nhỏ rồi.
Trước mặt có hai cô gái mặc đồ Lolita đang vừa uống trà sữa vừa trò chuyện. Một trong hai người cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên kêu lên: “Trời ạ, lại động đất rồi.”
“Cái gì? Động đất cấp bao nhiêu?”
“Cấp 6,9… Trời ơi, đáng sợ quá, mong là không có thương vong gì.”
Nhạc Tri Thời đột nhiên có dự cảm chẳng lành, cậu tự trấn tĩnh bản thân, sau đó lấy điện thoại ra mở weibo.
Tưởng Vũ Phàm không để ý đến chuyện cô gái trước mặt vừa nói, tập tễnh đi đến nhìn vào cửa kính thủy tinh xem xét: “Hình như vẫn còn đấy, tốt quá, tốt quá… Nhạc Nhạc, lát mua xong bọn mình đi ăn thịt nướng đi, lâu không ăn rồi.”
Không thấy ai trả lời, cậu ta quay lại nhìn thì thấy mặt mày Nhạc Tri Thời đã tái xanh.
“Sao thế?”
“Động đất rồi…” Nhạc Tri Thời lẩm bẩm một mình, rồi vội vàng hoảng hốt tạm biệt Tưởng Vũ Phàm. Nhưng bản thân cũng không biết chính xác mình đang nói gì, chỉ loạng choạng chen ra khỏi đám người xếp hàng đông đúc mà chạy đến bên đường.
Nhạc Tri Thời chặn một chiếc taxi giữa cơn gió lạnh, vội vàng mở cửa xe:
“Đến sân bay.”
Nhạc Tri Thời vốn không hề hay biết về chuyện này, bỗng một ngày đẹp trời nhận được chuyển phát nhanh, là một cái lò nướng nhỏ bảy sắc cầu vồng. Nhìn thấy phong thư đính kèm là bức ảnh và lời chúc đoạt giải bên trong, cậu mới biết mình giành hẳn giải nhất cuộc thi “Kiss Now” luôn rồi.
“Họ nói đơn vị liên kết tài trợ là một thương hiệu đồ gia dụng.” Nhạc Tri Thời vui vẻ gọi video khoe giải thưởng mới nhận được với Tống Dục, muốn anh nhanh chóng chuyển nó đến chung cư: “Dễ thương quá màu đẹp lắm đúng không? Mau khen em đi.”
Tống Dục ở trong video cười: “Một mình em tự hôn môi được chắc.”
“Cũng đúng.” Nhạc Tri Thời ngắm nghía lò nướng nhỏ, rộng rãi nói: “Thế em sẽ cho phép anh dùng chung.”
Ngoài chuyện này thì Tống Dục còn bỗng nhiên trở thành hình mẫu lý tưởng của rất nhiều 0, bị quấy rối trong một thời gian dài. Có điều anh cố ý không thèm phản ứng, dứt khoát chỉnh trạng thái tất cả tài khoản mạng xã hội của mình thành ‘chặn người lạ kết bạn’.
Còn có ví dụ như chuyện tình cảm giữa Nhạc Tri Thời và Tống Dục được rất nhiều cô gái truyền tai nhau, nhưng nội dung đều hoàn toàn sai lệch. Bởi vì lần trước Nhạc Tri Thời đăng lên vòng bạn bè thừa nhận bản thân theo đuổi Tống Dục trước, nên bây giờ mọi người đều cho rằng cậu đau khổ vương vấn anh mà không có được. Điều này khiến Nhạc Tri Thời rất tức giận, đằng đẵng hai ngày trời ngủ lại kí túc xá, không thèm về chung cư với Tống Dục.
Mãi đến khi Tống Dục bảo Tần Ngạn ra mặt lên diễn đàn đăng một bài làm sáng tỏ, còn cố ý nhấn mạnh mấy điểm quan trọng như “Tống Dục mới là người yêu điên cuồng vật vã nhiều năm nè”, “trúc mã trúc mã đó”, “từ nhỏ đã thích rồi”. Chuyện tình đẹp như cổ tích của hai người, cứ thế làm cho các chị em gái fan couple sôi trào không thôi.
Đã vậy hình tượng Tống Dục trong bài đăng, còn bị Tần Ngạn tâng bốc quá mức khổ tình. Một Tống Dục mặt than ngàn năm, đùng một cái được đắp nặn thêm danh tình thánh tràn đầy hơi thở u buồn. Thế là trong cái vòng luẩn quẩn này, anh lại thêm nổi tiếng khiến Nhạc Tri Thời ngày càng phiền não hơn.
Nhưng mà nghiệp quật kể cũng nhanh. Vào một ngày nọ sau khi tan học, Tống Dục đến khoa Luật tìm Nhạc Tri Thời, đúng lúc bắt gặp một tên mặc đồng phục đội bóng chuyền đang đứng nói chuyện cùng cậu trên hành lang lớp học, hơn nữa còn dựa vào rất gần.
Tống Dục vác khuôn mặt hầm hầm lặng lẽ đi qua, nghe thấy tên kia hỏi mượn vở ghi chép gì đó, nói đông nói tây một hồi, cuối cùng lại thành khen màu mắt Nhạc Tri Thời rất đẹp.
“Bạn học, em ấy có người yêu rồi, phiền giữ khoảng cách giùm.” Tống Dục bước vòng qua, trực tiếp đến trước mặt Nhạc Tri Thời còn đang không hiểu mô tê gì, ôm eo cậu kéo đi, mới đi được hai bước thì đụng phải Thẩm Mật. Cậu ta cười hề hề, mở miệng chế giễu:
“Đàn anh Tống Dục cuối cùng cũng có ngày này.”
Suốt cả ngày hôm đó, Tống Dục cứ nhìn chằm chằm vào mắt Nhạc Tri Thời, nhìn đến nỗi lông tóc cậu dựng ngược hết lên.
“Em thấy người ta chỉ lịch sự khen một câu thôi mà.” Cậu cố gắng giải thích.
“Chẳng lịch sự chỗ nào hết.” Tống Dục không vui ra mặt.
Nhưng trường đại học khác với trường trung học nhỏ bé, dù chuyện to đến đâu cũng sẽ chẳng gây ảnh hưởng gì. Thời gian trôi đi, mọi hệ lụy cũng sẽ từ từ biến mất, dù sao thì ai cũng đều có cuộc sống riêng của mình. Giống như mặt hồ vậy, dù ta ném vào tảng đá to đến đâu, bọt nước bắn lên tung tóe thế nào thì đến cuối cùng cũng trở về bình lặng.
Sau khi quen với những thay đổi kia, cuối cùng Tống Dục và Nhạc Tri Thời cũng có thể giống bao cặp đôi khác trong trường, giữa lúc học hành bận rộn tranh thủ thời gian cùng nhau ăn cơm, hẹn hò, tùy ý muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, không cần e ngại.
Chỉ là tỷ lệ người quay đầu nhìn hơi cao một chút.
Vào giai đoạn nước rút của thi cuối kỳ, Nhạc Tri Thời đã mấy đêm liền làm tổ luôn trong thư viện. Thi xong môn cuối thì cả người cậu mệt gần chết, vừa về nhà đã ngủ một mạch, đến Tống Dục gọi cũng không dậy nổi. Cuối cùng anh phải dọa rằng mình sẽ bỏ cậu đi, Nhạc Tri Thời mới giật mình bật dậy, hồn chưa nhập lại xác đã hốt hoảng ôm lấy anh.
Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, người cậu đang làm quản lý ở rạp chiếu phim của Tưởng Vũ Phàm đã cho cậu ta một xấp vé. Cậu ta bèn tặng cho bạn bè xung quanh, hẹn nhau cùng đi xem phim.
Đến nơi bọn họ mới biết phim trên vé tặng đã chọn sẵn rồi, là một bộ phim đang nhận được đánh giá khá tốt trên mạng, chủ đề về biến cố gia đình. Nội dung xoay quanh một gia đình năm người gặp phải sóng thần, đại nạn không chết, mỗi người kể về hành trình đòi lại mạng sống của mình trước lưỡi hái của tử thần.
Hình ảnh chân thật, góc quay cũng rất tốt. Nhưng xem đến cảnh hai mẹ con lưu lạc trong thiên tai được đoàn tụ với nhau, Nhạc Tri Thời mượn cớ đi vệ sinh để rời khỏi rạp chiếu.
Cậu đánh giá cao khả năng chịu đả kích của mình rồi.
Tống Dục nối gót cậu ra ngoài, trong rạp chiếu phim tối đen, anh thấy mình còn bồn chồn bất an hơn cả cậu. Nhưng lúc ra ngoài, Tống Dục lại không nói câu nào, chỉ ở hành lang trải thảm nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Nhạc Tri Thời cố nén cảm giác chua xót, ở một khía cạnh nhất định nào đó, cậu mãi mãi là kẻ nhát gan. Qua khoảng một phút, Nhạc Tri Thời thành thật nói suy nghĩ trong lòng mình cho anh.
Tống Dục bảo rằng em không cần phải quá dũng cảm, để lại cho anh chút không gian phát huy chứ.
Sau khi ổn định cảm xúc, Nhạc Tri Thời quyết định tiếp tục xem phim. Không ai biết cậu sợ hãi những cảnh thiên tai thảm họa đó, cậu cũng không muốn biểu hiện ra ngoài. Nhưng Tống Dục đã nắm tay cậu kéo lại, rồi nhắn tin cho Tưởng Vũ Phàm.
“Chúng ta đi ăn bánh ngọt đi.” Bàn tay Tống Dục to lớn sạch sẽ, tỏa ra hơi ấm: “Lúc mới đến anh thấy một tiệm bánh mới mở, có bánh kem phô mai việt quất mà em thích.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong tiệm bánh ngọt rực rỡ muôn màu, đủ các loại khác nhau nhưng lựa chọn của Nhạc Tri Thời lại rất ít. May là cậu cũng không kén chọn, thấy Tống Dục cau mày, cố gắng ăn miếng bánh kem ngọt ngấy cậu đút cho, tâm tình Nhạc Tri Thời đã tốt hơn rất nhiều.
Thành phố này vào đông vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, như miếng bọt biển ngâm mình trong nước lạnh. Trong thời gian bọn họ được nghỉ ở nhà, Nhạc Tri Thời không rời khỏi máy sưởi, đến ngủ trưa cũng trùm chăn bông nằm trên thảm lông. Quả Quýt cuộn tròn trên bụng cậu, còn Kẹo Đường thì chui vào trong ngực.
Hình ảnh này đương nhiên bị Tống Dục chụp lại, lưu vào album.
Có điều dù đang là ngày nghỉ Tống Dục cũng không rảnh rỗi chút nào, anh vẫn bận rộn như trước, cả ngày ru rú trong nhà xử lý ảnh chụp vệ tinh. Thỉnh thoảng Tần Ngạn có ghé qua, muốn lôi anh ra ngoài chơi nhưng kết quả chỉ ăn chực được bữa cơm.
“Cậu khổ thật đó, mới năm tư đã quần quật như trâu như ngựa. Haiz, thế này thì lấy đâu ra thời gian hẹn hò yêu đương với Nhạc Nhạc của chúng ta đây? Hả bậc thầy quản lý thời gian.” Tần Ngạn đi tới trước bàn của Tống Dục, cúi người nhìn bảng lịch trình tháng của anh, từng ô từng cột ngay ngắn đều đặn, bên trên chi chít kí hiệu đánh dấu “đã hoàn thành”.
Nhìn thấy lịch trình tuần sau có một dấu đỏ, Tần Ngạn nheo mắt: “Quào, tổ đội của cậu lại phải ra ngoài làm việc nữa hả.”
“Vừa mới được thông báo. Lần này là chi nhánh phân cục địa chấn mà lần trước giáo sư Hà từng hợp tác mời ông ấy đến tây Tứ Xuyên đo lường độ lún mặt đất, nhân tiện bổ sung một số dữ liệu quan trắc không gian vùng núi.”
Tần Ngạn nghe xong đau hết cả đầu, cảm thấy Tống Dục sắp phải khổ sở vác đống máy móc nữa rồi. Cậu ta vỗ vai anh tựa như một ông bố già, căn dặn: “Được rồi, cậu cố lên nhé. Giao thừa gắng về sớm một chút, mình sẽ mang sủi cảo mẹ gói qua cho cậu.”
So với bạn bè cùng trang lứa, dường như Tống Dục luôn là người dẫn đầu xông pha lăn lộn vào đời. Những người khác còn đang lo thi cử chưa xong, Tống Dục đã vạch ra kế hoạch sự nghiệp cho riêng mình. Những người khác còn đang ở trường đại học tận hưởng cuộc sống sinh viên, Tống Dục đã bắt đầu hiện thực hóa kế hoạch đó, tiến dần đến vạch đích đã xác định.
Anh luôn mau chóng tìm được mục tiêu, sau đó từng bước lên kế hoạch, rất nhanh đã trở nên trưởng thành và chuyên nghiệp. Trong vấn đề tình cảm cũng vậy, từ sớm đã định rõ đời này chỉ có một người. Quỹ đạo cuộc đời anh là một sự tăng trưởng hoàn toàn tuyến tính, cứ thế tăng lên với tốc độ ổn định, chưa bao giờ suy giảm.
Mặc dù vậy, trong hành trình chờ đợi Nhạc Tri Thời trưởng thành, Tống Dục tuyệt đối có kiên nhẫn.
Tiễn Tần Ngạn đi xong, Tống Dục lên lầu. Lúc đi qua phòng Nhạc Tri Thời, nghe thấy cậu đã dậy rồi, còn đang nói chuyện điện thoại.
“Vậy sao? Còn cần một tuần nữa à? Được rồi, để tôi xem gần đây có ngày lễ nào không… À, hình như không có… ôi đêm Giao thừa… mong đợi quá đi, phiền các anh nhanh chút nhé…”
Nhạc Tri Thời trùm cái chăn bông nhỏ, ngồi đối diện máy sưởi gọi điện thoại. Đột nhiên thấy Quả Quýt và Kẹo Đường đang ở cạnh mình đều chạy đi mất nên khó hiểu quay đầu lại thì thấy Tống Dục đứng ở phía sau.
“Dậy rồi à?”
Nhạc Tri Thời ngơ ngác gật đầu, sau đó vội vàng nói với đầu dây bên kia: “Tôi sẽ gọi lại sau.”
Dòm cậu lén lút, Tống Dục cũng không tra hỏi khiến Nhạc Tri Thời cảm thấy may mắn ghê. Nhưng nghĩ kỹ lại thì từ trước đến nay, hình như anh cũng chẳng bao giờ tra xét xem cậu đang làm cái gì, kể cả lúc anh và Thẩm Mật đối chọi nhau cũng không bao giờ nói mấy câu kiểu như “Không được làm bạn với cậu ta nữa” này nọ.
“Anh sắp ra ngoài làm việc rồi.” Tống Dục ngồi xuống, anh vẫn đeo chiếc kính gọng màu bạc mà mình thường đeo khi đi làm.
“Khi nào vậy ạ?” Nhạc Tri Thời dựa vào gần anh, ôm Quả Quýt đang chen chúc giữa hai người bọn họ lên.
“Tuần sau, chắc sẽ về kịp trước giao thừa.” Tống Dục hơi nhướng mày: “Chính là cái ngày mà em vừa nói trong điện thoại kia kìa.”
“Quả nhiên anh nghe thấy rồi.” Nhạc Tri Thời tiến đến hôn Tống Dục: “Lần này anh đưa em đi cùng được không?
“Sợ là không được.” Tống Dục giải thích với cậu: “Tuy rằng phong cảnh ở đó rất đẹp, nhưng đó là cao nguyên tây Tứ Xuyên, không thích hợp cho em đi.”
“Em đi được mà.”
“Hội chứng sốc độ cao sẽ ảnh hưởng đến hô hấp của em.” Tống Dục đè vai cậu lại: “Đợi anh về, chúng ta đi Hokkaido nhé.”
*Hội chứng sốc độ cao: Thường thấy khi đi đến các vùng cao nguyên, thay đổi độ cao = thay đổi áp suất không khí, gây mất sức, khó thở, chóng mặt, buồn nôn, tiêu chảy, chảy máu mũi…
Anh hệt như một cao thủ đàm phán, thuần thục dùng các loại kỹ xảo khiến Nhạc Tri Thời nhanh chóng bị thuyết phục. Chưa kể trong tay anh còn có cả trăm đòn sát thủ chuẩn xác nữa.
Dụ dỗ thuyết phục không được thì hôn môi thôi, dù sao miệng cũng không phải chỉ để nói chuyện.
Ngày Tống Dục đi trời mưa lất phất, ngày mưa mùa đông càng thêm lạnh vào tận xương tủy. Lúc đến sân bay, Nhạc Tri Thời sợ anh bị lạnh, quyết cởi cái khăn Cashmere xám nhạt mình quàng khi ra khỏi cửa xuống, ép buộc quấn lên cổ Tống Dục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi chia tay, hai người không ngại ngần mà ôm hôn thật lâu mới tách nhau ra. Nhạc Tri Thời dõi theo bóng lưng Tống Dục, mắt nhìn chằm chằm ba lô leo núi màu đen anh đeo trên lưng. Cậu ước gì mình có thể thu nhỏ lại biến thành vật trang trí bé tí, không nặng cũng không chật chỗ, sau đó gắn lên khóa kéo ba lô, lúc la lúc lắc cùng anh đi đến mọi ngóc ngách trên thế giới này.
Ngày thứ tư sau khi Tống Dục rời đi, đêm khuya Lâm Dung đột nhiên nhận được điện thoại của bảo mẫu, nói mẹ của bà bị xuất huyết não, phải đưa vào phòng cấp cứu mà Tống Cẩn thì lại đang ở nước ngoài. Rạng sáng, Lâm Dung và Nhạc Tri Thời vội vàng lao vào bệnh viện.
Mùi thuốc khử trùng khiến lòng người cảm thấy không yên. Đối với cái chết, Nhạc Tri Thời có một thái độ phức tạp. Cậu luôn cho rằng việc bản thân có thể rời xa thế giới này bất cứ lúc nào là điều rất bình thường. Nhưng sau ngần ấy chuyện, cậu khó mà chấp nhận được việc nhìn những người xung quanh mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết.
Cậu mặc không nhiều, bồn chồn lo lắng ngồi chờ trong hành lang bệnh viện, lòng thầm cầu mong bà ngoại có thể vượt qua kiếp nạn này. May mắn qua một đêm, bệnh viện cũng thông báo bệnh nhân đã tạm thời qua cơn nguy kịch, họ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Dung chạy đi chạy lại lo cho mẹ, Nhạc Tri Thời cũng bận rộn giúp bà làm các loại thủ tục. Chiều hôm sau Tống Cẩn mới đáp máy bay từ nước ngoài về. Khoảnh khắc nhìn thấy ông bước vào phòng bệnh, Lâm Dung mới dám buông lỏng thần kinh đang căng thẳng, ôm lấy Tống Cẩn khóc thật lâu. Đợi cảm xúc ổn định, bà ôm Nhạc Tri Thời: “Bé ngoan, con cả đêm không chợp mắt rồi, mau về nhà nghỉ ngơi lát đi.”
Nhạc Tri Thời không muốn về nhà, cậu dựa dẫm ôm lấy Lâm Dung, không muốn rời khỏi bà chút nào. Nhưng ở đây đông người lưu lại nên Nhạc Tri Thời đành một mình rời đi.
Trên đường cậu gọi cho Tống Dục nhưng máy bận, thế làm chuyển sang nhắn tin, nhắn rất nhiều, hỏi anh có lạnh không, ăn uống thế nào, ngủ nghỉ làm sao.
Sau khi trở về, Nhạc Tri Thời ngủ thẳng một mạch đến mười giờ rưỡi tối mới dậy. Lúc tỉnh lại, cậu thấy tin nhắn của Tống Dục, giống như người máy lần lượt trả lời từng câu hỏi của cậu, nói rằng không lạnh lắm, ăn uống không tồi, vì làm việc mệt mỏi nên ngủ cũng rất say, mãi đến câu cuối mới dư ra chút tình cảm gửi gắm.
[Vòng Bắc Cực: Mọi thứ đều ổn, chỉ là rất nhớ em.]
Anh còn gửi kèm cho Nhạc Tri Thời một bức ảnh phong cảnh tự chụp khi đi làm, trong ảnh là hồ nước đóng băng và núi tuyết trắng xóa ẩn hiện phía xa.
Ôi cảm giác nhớ nhung sao mà khó chịu quá.
Nhạc Tri Thời dùng tin nhắn thoại gửi lại một câu, em cũng nhớ anh.
Trong mấy ngày này, tin vui duy nhất là cậu nhận được hàng đã đặt trước thời hạn, không muộn như cậu tưởng.
Cả đêm Lâm Dung không về nhà, còn Nhạc Tri Thời đã ngủ hết buổi chiều nên giờ ngủ không nổi. Cậu ngồi trong phòng khách xem hoạt hình cả đêm, đến sáu giờ sáng thì mua hoa quả và đồ ăn sáng mang vào bệnh viện. Hình như bà ngoại đã ngủ, Lâm Dung nhúng khăn mặt vào nước ấm, lau cánh tay cho bà, tâm trạng có vẻ thả lỏng không ít.
Nhạc Tri Thời ngồi xuống gọt táo cho Lâm Dung và Tống Cẩn, đồng thời nhỏ giọng nói về kế hoạch đi Hokkaido của Tống Dục.
Đang cùng Lâm Dung trò chuyện thì Tưởng Vũ Phàm gọi điện đến, bảo tìm thấy một cửa hàng bán fan goods kia rồi. Nhạc Tri Thời từ lâu đã ấp ủ việc mua mấy món goods và tập sách lưu niệm số lượng có hạn mà mười hai giờ trưa nay cửa hàng mở bán. Cậu hơi do dự, nhưng Lâm Dung loáng thoáng nghe thấy cậu nói với Tưởng Vũ Phàm thì cũng đoán được chuyện gì.
“Con đi với Tiểu Tưởng đi, bà ngoại không sao rồi, chỉ cần nằm viện theo dõi thôi. Ở đây có dì chú là ổn.”
Nhạc Tri Thời nghe vậy mới đến gặp Tưởng Vũ Phàm. Hai người đụng mặt nhau ở ga tàu điện ngầm, Tưởng Vũ Phàm còn mua cho cậu một cốc trà sữa đường đen, cả hai vừa nói chuyện vừa đi đến cửa hàng bán goods kia. Ở cổng vào là một hàng người dài miên man, tất cả đều đến từ rất sớm để xếp hàng. Lần đầu tiên Nhạc Tri Thời cảm nhận sâu sắc, hóa ra lại có lắm otaku giống mình thế.
Tưởng Vũ Phàm ở nhà rảnh rỗi, tìm rồi giới thiệu mấy nhãn hiệu tốt cho Nhạc Tri Thời. Cậu cẩn thận lắng nghe nên không thấy việc xếp hàng có gì nhàm chán, chỉ hy vọng ở đây bán nhiều goods chút để mình mua được, thế là về nhà có thể xếp đầy một cái kệ nhỏ rồi.
Trước mặt có hai cô gái mặc đồ Lolita đang vừa uống trà sữa vừa trò chuyện. Một trong hai người cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên kêu lên: “Trời ạ, lại động đất rồi.”
“Cái gì? Động đất cấp bao nhiêu?”
“Cấp 6,9… Trời ơi, đáng sợ quá, mong là không có thương vong gì.”
Nhạc Tri Thời đột nhiên có dự cảm chẳng lành, cậu tự trấn tĩnh bản thân, sau đó lấy điện thoại ra mở weibo.
Tưởng Vũ Phàm không để ý đến chuyện cô gái trước mặt vừa nói, tập tễnh đi đến nhìn vào cửa kính thủy tinh xem xét: “Hình như vẫn còn đấy, tốt quá, tốt quá… Nhạc Nhạc, lát mua xong bọn mình đi ăn thịt nướng đi, lâu không ăn rồi.”
Không thấy ai trả lời, cậu ta quay lại nhìn thì thấy mặt mày Nhạc Tri Thời đã tái xanh.
“Sao thế?”
“Động đất rồi…” Nhạc Tri Thời lẩm bẩm một mình, rồi vội vàng hoảng hốt tạm biệt Tưởng Vũ Phàm. Nhưng bản thân cũng không biết chính xác mình đang nói gì, chỉ loạng choạng chen ra khỏi đám người xếp hàng đông đúc mà chạy đến bên đường.
Nhạc Tri Thời chặn một chiếc taxi giữa cơn gió lạnh, vội vàng mở cửa xe:
“Đến sân bay.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro