Sóng gió trên s...
Trĩ Sở
2024-11-19 02:37:40
Sắc mặt Nhạc Tri Thời tái nhợt, còn đổ rất nhiều mồ hôi. Tống Dục thoáng
bước nhanh hơn, Nhạc Tri Thời nhỏ giọng gọi từ đằng sau: “Chậm một chút, em chóng mặt.”
“Ai bảo sáng sớm em để bụng rỗng uống cà phê.” Giọng Tống Dục hơi trách móc, âm điệu không hề nhẹ.
Dù bị mắng nhưng Nhạc Tri Thời vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi, lần sau không dám uống nữa.” Nói xong, cậu nắm lấy tay Tống Dục áp vào ngực mình, giọng điệu mang theo chút dí dỏm: “Tim em đập nhanh lắm phải không?”
Khoảng cách giữa cậu và anh rất gần, chỉ cần ngẩng đầu là có thể hôn anh.
Tống Dục mất tự nhiên rút tay về, dáng vẻ không còn hung dữ như ban nãy, vốn định dạy dỗ cậu tiếp nhưng cuối cùng lại không nói gì. Nhìn Nhạc Tri Thời như vậy anh rất muốn ôm cậu vào lòng, nhưng ở đây đông người quá.
Cuối cùng, anh đành khoác vai Nhạc Tri Thời, động tác tựa như bạn bè anh em bình thường, đưa cậu đến quán ăn gần khán phòng nhất, mua một quả trứng muối nóng hổi và cháo thịt nạc kèm với bánh gạo nếp đậu đỏ rồi ngồi xuống.
Nhạc Tri Thời sợ chậm trễ thời gian nên ăn rất nhanh nhưng cháo vẫn còn nóng quá, hớp ngụm đầu tiên đã không nuốt nổi, há miệng dùng tay quạt cho nguội.
“Lần nào em ăn cơm, cũng ăn như bữa cuối thế hả?”
Mặc dù ngoài miệng rất cay độc, nhưng Tống Dục vẫn đem bát cháo của cậu đến trước mặt mình, dùng thìa vừa khuấy vừa thổi để cháo mau nguội bớt.
Nhạc Tri Thời nuốt miếng cháo, nhét thêm cái bánh gạo nếp đậu đỏ hình tam giác, hai má căng phồng: “Anh không ăn sao?”
“Anh không đói”
“Lát nữa sẽ đói đó.” Nhạc Tri Thời lấy đũa cắm miếng bánh gạo nếp đậu đỏ, đưa gần miệng anh: “Vì anh sẽ phải theo em rất lâu cơ.”
Tống Dục ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: “Anh có nói thế à?”
Nhạc Tri Thời đắc ý cười toe: “Anh tới thì là ý vậy rồi. Mau ăn nào.” Cậu nhét vào miệng Tống Dục nhưng anh chỉ cắn một miếng, Nhạc Tri Thời vô cùng tự nhiên ăn hết nửa còn lại.
Cậu dùng tốc độ chóng mặt xử lý hết thức ăn, vả lại do đói bụng.nên nhoáng cái đã giải quyết sạch chỉ tiêu Tống Dục đề ra. Cung cấp đủ chất dinh dưỡng nên cơ thể cậu dần dần hồi phục, không còn yếu như lúc đầu nữa.
“Em buồn ngủ quá, làm xong chuyện này em phải ngủ cả ngày mới được. Hên ghê, mai là cuối tuần.”
Quay về khán phòng, bên trong đã có nhiều người hơn so với lúc họ rời đi. Trên sân khấu, một người mẫu từ khoa Tuyên Truyền đang diễn tập, cậu bạn Từ Lâm kỳ lạ ban nãy giờ đang tiến hành chỉ đạo. Nhạc Tri Thời kéo Tống Dục đến hậu trường lộn xộn ồn ào, tất cả trang phục đều được bọc trong túi màu đen treo trên những dãy giá treo quần áo, chia thành nhiều khu vực riêng theo đơn vị khoa.
Khi đến khu vực khoa Luật, Nhạc Tri Thời nhìn thấy đám người Nam Gia đang trao đổi với nhà tạo mẫu tóc và trang điểm. Cậu gọi tiếng, Nam Gia từ xa quay đầu lại: “Em về rồi à, có sao không?”
“Em không sao ạ.” Nhạc Tri Thời lấy sữa chua và bánh quy mua ở siêu thị mini trong nhà ăn ra chia cho mọi người. Cậu ngước nhìn Tống Dục rồi dòm về phía đội nhỏ: “Em dẫn một người ở bên ngoài vào. Mọi người không ngại chứ ạ.”
“Không ngại không ngại!” Trần Bì cười hớn hở như gặp được idol: “Đàn anh Tống Dục! Xin chào, xin chào.”
Tống Dục gật đầu chào nhưng không thoải mái lắm khi tiếp xúc với những người lạ, anh gần như không lên tiếng, im lặng đứng sau lưng Nhạc Tri Thời.
“Sau tiết mục của khoa Tuyên Truyền là sẽ tới chúng ta ạ?” Nhạc Tri Thời hỏi.
“Chúng ta vừa mới diễn tập xong.” Nam Gia nói: “Vài người mẫu bị khoa Tuyên Truyền lôi kéo, nên có thay đổi một chút. Đừng lo lắng, cuộc thi chính thức vẫn diễn ra theo đúng trình tự đã rút thăm lúc trước. Chúng ta lên sân khấu sau tiết mục của khoa họ, là lượt thứ tư.”
Dưới sự sắp xếp của nhà tạo mẫu, Nam Gia ngồi trước gương trang điểm, một người giúp làm tóc, một người bắt đầu make up cho cô.
Chu Nhất kiểm tra kĩ càng quần áo trang sức lần nữa, bóc chiếc bánh quy mà Nhạc Tri Thời đưa cho: “Lúc nãy Trần Vũ suýt đến muộn, cũng may vedette nên còn kịp.”
Nhạc Tri Thời nhíu mày, một lượng lớn người mẫu tràn vào, không gian đã nhỏ hẹp lại càng trở nên chật chội, người với người chen chúc nhau.
Khi Tống Dục nghe thấy chữ vedette, vẻ mặt có thêm chút biểm cảm: “Trần Vũ …” Anh quay mặt nhìn Nhạc Tri Thời, lúc đối diện nhau anh dùng khẩu hình nói ba chữ “người thay thế”.
Nhạc Tri Thời dùng tay làm thành hình chữ X, sau đó đẩy anh ra khỏi khu người mẫu: “Anh đi ăn cơm trưa trước đã, lát nữa chú và dì Dung sẽ đến đấy.” Cậu lấy ba tấm vé từ trong túi áo ra rồi nhét vào tay Tống Dục: “Đây là vé của mọi người, nhớ cất kĩ nhé.”
“Anh nghĩ bên em đang rất thiếu người.” Tống Dục đề nghị giúp đỡ.
“Không cần đâu.” Nhạc Tri Thời nhớ đến anh vừa họp cả buổi sáng và còn chưa ăn cơm, không muốn anh bận rộn vất vả thêm nữa: “Chúng em đủ người rồi. Anh cũng không quen với những công việc này, để quen tay cần nhiều thời gian.”
Thấy Tống Dục không chịu đi, Nhạc Tri Thời xoa cánh tay anh, làm nũng: “Thật đấy. Anh trai, anh mau đi đi.”
“Có chuyện gì thì gọi cho anh.” Tống Dục nắm lấy cánh tay cậu: “Điện thoại phải giữ liên lạc với anh.”
“Không có chuyện gì đâu, anh nghỉ ngơi đã, hiện tại em rất ổn!”
“Nhạc Tri Thời.” Tống Dục nhìn cậu chằm chằm, nhóm trang điểm và làm tóc vội vã lao qua lao lại, anh làm bộ như một người anh bình thường mà vươn tay: “Ôm một cái, cố lên nhé.” Nói xong, anh ôm lấy Nhạc Tri Thời.
Lúc ở khoảng cách gần nhất, Tống Dục nói bên tai cậu: “Đã có bạn trai thì phải biết sử dụng, em hiểu không?”
Sau khi buông nhau ra, Nhạc Tri Thời cảm thấy nửa trái tim và linh hồn của mình đều đã bị Tống Dục mang đi mất rồi.
“Hiểu, em hiểu ạ!”
Trong suốt buổi thi, trước và sau sân khấu cần phối hợp nhịp nhàng để tránh xảy ra tai nạn khi diễn. Theo kế hoạch phân công nhiệm vụ trước đó, Nhạc Tri Thời và Khúc Trực phụ trách giám sát trước sân khấu. Ban nãy cậu chưa kịp tham gia diễn tập, nên tiễn Tống Dục xong lập tức tìm Khúc Trực để thảo luận với cô nàng về các vấn đề và sự cố trong giai đoạn đó.
“Vừa rồi có một người mẫu đi nhanh, khiến cuối chủ đề thứ hai của chúng ta bị lòi ra khoảng trống. Nhạc nền chưa kết thúc mà mọi người đi xong cả rồi.” Khúc Trực cho Nhạc Tri Thời xem đoạn video diễn tập: “Lát nữa toàn bộ người mẫu phải canh đúng thời gian, bất cứ lúc nào cũng phải giữ kết nối với mấy người Trần Bì ở hậu trường. Nếu thời gian quá dài thì để người mẫu ra chậm lại xíu.”
“Được rồi, tớ hiểu rồi.” Nhạc Tri Thời hỏi: “Đến lúc đó chúng ta đứng ở bên phải khán đài đúng không?”
“Đúng vậy, cậu đứng ở vị trí mà tớ đứng, view khá ổn, che chắn tốt.”
Chu Nhất đem tai nghe liên lạc đến cho họ, sau khi thu xếp ổn thỏa, bên trong phát ra giọng nói của các thành viên trong đội. Trần Bì vội vàng làm nhạc, tiết mục của họ còn có một đoạn độc tấu tướng thanh.
*Tướng thanh: hay tấu nói là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Ba vòng thi trình diễn catwalk, chia thành người mẫu nữ ở vòng một và người mẫu nam ở vòng hai. Giữa mỗi chủ đề sẽ có khoảng ba mươi giây, nếu người mẫu biểu diễn bình thường thì không có vấn đề gì. Sau lần ngã trên sân khấu, Nam Gia đã huấn luyện khẩn cấp nhiều lần cho từng người mẫu.
Thời gian gấp rút, do vậy mọi sự chuẩn bị đều làm rất nhanh. Ở hậu trường, người mẫu nhốn nháo thay đổi trang phục, nhà thiết kế bận rộn hô to sắp xếp còn trợ lý thì luống cuống đến rối bời tay chân.
Khi nhận được thẻ, Nhạc Tri Thời nhìn thấy khoa Tuyên Truyền đã mang thêm một số quần áo. Mấy bộ váy trong túi chống bụi bị lộ ra, trông cái nào cũng khá tốt.
“Nhạc Nhạc! Lẹ lên, mau đến trước sân khấu chụp ảnh nhóm, tuyển thủ trước khi vào trận đấu phải chụp ảnh chung.”
“Vâng.” Nhạc Tri Thời không nhìn về hướng khoa Tuyên Truyền nữa, định từ lối đi của người mẫu đứng chờ trình diễn đến trước sân khấu. Không hiểu sao chỗ này lại có một đống rương cao gần ba mét, bên trên còn được đánh dấu bằng bút đen ghi hai chữ “dụng cụ”.
Cậu nhìn lướt qua, trong lòng xuất hiện cảm giác bất an, giữ lấy một nhân viên có đeo huy hiệu hỏi: “Xin chào, đống rương dụng cụ này dời chỗ khác được không? Vì ở đây là nơi người mẫu tập trung, tôi sợ sẽ chắn đường đi.”
Đối phương kiểm tra, nói đây là số đạo cụ được sử dụng trên sân khấu trước đây: “Tôi cũng không biết có thể chuyển chúng đi hay không nữa. Để tôi hỏi người phụ trách trước đã.”
Trong tai nghe, Trần Bì liên tục hối Nhạc Tri Thời đến chụp ảnh tập thể nên cậu đành cẩn trọng nhờ vả rồi chạy đến sân khấu. Tất cả các thí sinh của mỗi khoa đều tập trung tại đây, quân số cực kỳ đông. Vừa bước ra, Nhạc Tri Thời mới phát hiện thời gian thực sự không còn nhiều, khán giả đã lần lượt tiến vào hội trường.
“Nhạc Nhạc.”
“Đến nè.” Nhạc Tri Thời chạy ra sau Nam Gia, cậu ổn định hơi thở, trước ống kính bày ra dáng vẻ thật trưởng thành nhưng lại làm động tác tay dễ thương.
Chụp ảnh xong, Nhạc Tri Thời chuẩn bị rời khỏi sân khấu thì đột nhiên có người dưới khán đài gọi tên cậu, hình như là Tưởng Vũ Phàm. Theo tiếng gọi, cậu quay đầu thì thấy một nhóm người, phía trước là chú Tống và dì Dung, phía sau là Tưởng Vũ Phàm, Thẩm Mật, Tần Ngạn và Tống Dục.
“Tớ qua chào người nhà một lát.”
Nhạc Tri Thời nói xong thì chạy dọc theo đường sân khấu hình chữ T, Lâm Dung và Tống Cẩn cũng đi về phía trước.
“Mọi người đến sớm thật nha.” Nhạc Tri Thời ngồi xổm xuống, Lâm Dung vươn sờ đầu cậu, Tống Cẩn tới gần động viên: “Con đừng căng thẳng, tuyệt đối đừng căng thẳng.” Hai câu này làm cho Nhạc Tri Thời cười không ngừng.
Lâm Dung mặc một bộ quần áo được làm bằng vải tuýt màu hồng be tỏa hương thơm thoang thoảng, lớp trang điểm nhẹ nhàng cùng mái tóc búi thấp khiến bà trông rất nổi bật.
“Dì Dung, hôm nay dì đẹp quá à!” Nhạc Tri Thời nắm tay bà lắc qua lắc lại: “Vô cùng quý phái luôn.”
Lâm Dung rất hưởng thụ lời khen này: “Đúng rồi, dì phải thật đẹp để làm chỗ dựa cho cục cưng nhà mình chứ.” Bà còn khoe chiếc túi xách phiên bản giới hạn trên tay: “Dì còn mang theo chiếc túi đắt tiền nhất, à phải rồi Nhạc Nhạc, con đói chưa? Trước khi đến đây dì có nướng cho con vài cái bánh đậu sữa chua nè. Con mau ăn chút đi. “
“Cục cưng mau ăn đi kìa.” Tưởng Vũ Phàm không nhịn được cười ghẹo.
Bà mở túi lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt từ bên trong, Tống Dục thản nhiên nói móc: “Mẹ xách chiếc túi đắt tiền nhất chỉ để đựng đồ ăn vặt thôi à.”
“Tống Dục, nếu con còn cười mẹ nữa thì mẹ sẽ đuổi con ra khỏi nhà đó!”
Nhạc Tri Thời muốn ở cùng bọn họ nhưng hậu trường đã bắt đầu thúc giục thu dọn sân khấu hình chữ T, vì vậy cậu đành phải cầm lấy một gói nhỏ Lâm Dung đưa rồi vội vàng nói tạm biệt.
Lúc cậu đứng dậy đi ngang qua những người đáng yêu này, ánh mắt thoáng nhìn qua Tống Dục ở cuối. Trong mắt anh có tia sáng, khóe miệng khẽ nhếch lên, cho cậu một tia dịu dàng và tràn đầy năng lượng giữa nơi hỗn loạn ồn ào.
Nửa giờ sau, lễ khai mạc bắt đầu.
Nhạc Tri Thời đưa vé ở hàng đầu tiên, Tống Dục ngồi bên trái ba mẹ, Tần Ngạn thì ngồi bên phải.
Ngoài cuộc thi hùng biện trước kia thì đây là lần đầu tiên Tống Dục tham dự một lễ hội nghệ thuật. Khán giả đông nghịt, rất nhiều người chụp hình, trong số đó có không ít ống kính không nhằm vào sân khấu mà là hướng về phía Tống Dục.
“Tống Dục, cậu được chào đón ghê thật đó.” Tần Ngạn lắc đầu liên tục.
Tống Dục ngồi yên, vẻ mặt lạnh lùng không khác gì tượng điêu khắc. Tần Ngạn hiểu rất rõ Tống Dục, biết anh chàng này không thích chỗ ồn ào, đặc biệt là âm thanh chói tai. Nhưng anh ta không ngờ hôm nay Tống Dục chẳng hề tỏ ra bất mãn, tuy cũng chẳng quá coi trọng.
“Mình nghĩ hai nhóm thiết kế đầu tiên không bắt mắt.” Tần Ngạn ghé vào lỗ tai nói với Tống Dục: “Rõ ràng là chủ đề khá mới mẻ, cyberpunk hay gì đó, nhưng mình lại thấy giống như sao chép thiết kế mỹ thuật ở trong phim.”
Tống Dục không có hứng thú với những khoa khác, nên chỉ gật đầu đồng ý rồi hỏi Tần Ngạn là nhóm thứ mấy rồi.
“Sắp kết thúc rồi.” Tần Ngạn nhìn bảng trình tự tiết mục trên điện thoại: “Kế tiếp là khoa Tuyên Truyền, ồ, chính là tuyển thủ hạt giống có khả năng giành quán quân. Lần này còn có thằng nhãi, mẹ là nhà thiết kế lớn, đắc chí lắm. Trước kia từng khiêu khích em trai cậu mấy lần luôn đó.”
“Ồ.” Tống Dục chợt nghĩ điều gì đó, rồi đưa ra kết luận: “Thằng nhóc đó đầu óc không được bình thường.”
“Cậu gặp rồi à?”
Tống Dục ừ khẽ: “Buổi trưa mình vừa nhìn thấy cậu ta lôi kéo Nhạc Tri Thời, nhìn rất không đứng đắn.”
“Vậy sao…” Tần Ngạn cảm thấy từ “không đứng đắn” được một người nghiêm túc như Tống Dục nói ra thì hẳn là tệ hại lắm. Nhưng anh ta từng tiếp xúc với Từ Lâm, trong lòng cảm thấy người kia chưa đến mức đó.
Giọng người dẫn chương trình kéo suy nghĩ của anh ta trở lại: “Khoa Báo chí và Tuyên truyền sẽ mang đến cho mọi người tiết mục trình diễn thời trang!”
Ánh sáng trên sân khấu đột ngột mờ đi, màn hình lớn chuyển sang màu đen hoàn toàn, sau đó nổi lên màu xanh kèm theo thông báo lỗi.
“Đây không phải là lỗi hệ thống WindowsXP sao?”
“Không thể nào, máy tính của trường cũ vậy à?”
Trong nháy mắt, màn hình màu xanh lam vỡ ra thành những đốm sáng phóng to với nhịp điệu đều đặn cho cảm giác khoa học viễn tưởng. Nhạc nền xuất hiện cùng giọng nói điện tử ngọt ngào mang đến sự truyền cảm. Sau đó là một đoạn nhạc cổ chủ đề “Thiên niên kỷ” hòa cùng điệu múa nhà Đường từng đình đám một thời.
Người mẫu mở màn có khuôn mặt tuyệt đẹp, tóc đuôi ngựa thẳng màu hồng, quần bó bằng da màu bạc laser, cô đeo kính râm màu lam nhạt cùng một khẩu súng đồ chơi trên vai.
Bước đi của người mẫu rất chuyên nghiệp, từng bước đều đặn theo nhịp điệu. Ánh đèn đủ màu chiếu xuống, phối với đường cong uyển chuyển khi cô bước đi, ánh sáng phân cực của vải laser được phô diễn vô cùng tinh tế.
Người mẫu bắn súng đồ chơi lên trời, nhưng tất cả những gì được bắn ra từ họng súng đều là những mảnh vỡ màu bạc sáng bóng.
“Được đấy.” Tần Ngạn ngồi thẳng người: “Đột nhiên trở nên cao cấp ghê.”
Tống Dục cũng nhìn lên. Đúng là buổi trình diễn đầu tiên đã tạo đủ mánh khóe quảng cáo thu hút sự chú ý của mọi người. Người mẫu mở màn cũng rất có thực lực. Sau khi vài người bước xuống, phong cách rất đồng nhất. Đặc biệt, tiết mục còn liên quan chặt chẽ đến chủ đề “Thiên niên kỷ”, chuyên nghiệp hơn rất nhiều so với màn biểu diễn của hai khoa trước.
“Nhạc nền được chọn cũng hay ghê.”
Tưởng Vũ Phàm ngồi cùng mọi người ở ghế thứ hai, còn đang hô hào không thôi thì đột nhiên nhìn thấy Nhạc Tri Thời đứng dưới sân khấu: “Ấy? Nhạc Nhạc ở bên đó kìa.”
Tống Dục cũng nhìn sang, trông thấy Nhạc Tri Thời đang đứng ở vị trí người mẫu sẽ xuất hiện, nhưng mà là ở dưới sân khấu.
“Họ cũng bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Nhìn từ xa, Nhạc Tri Thời mặc chiếc áo len màu trắng, vén một bên tóc ra sau tai, dưới ánh đèn sân khấu tông màu kẹo, trông cậu thuần khiết đến lạ. Cậu say sưa nhìn tác phẩm của đối phương, biểu cảm trên mặt như đứa trẻ ngơ ngác bước vào viện bảo tàng khoa học kỹ thuật. Đôi mắt sáng ngời, luôn lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, cậu đưa tay khều Khúc Trực, chỉ cô nàng xem vài thứ đang diễn ra trên sân khấu.
Từ khi nhìn thấy Nhạc Tri Thời bên dưới, Tống Dục không quan tâm đến tiết mục hay người mẫu trên sàn catwalk nữa. Mọi ánh nhìn đều hướng về sân khấu, chỉ có ánh mắt của Tống Dục tập trung chăm chú vào góc tối nhỏ phía bên hông.
“Buổi biểu diễn tuyệt quá.” Tần Ngạn như bị hớp hồn, vỗ vỗ cánh tay Tống Dục: “Cậu nhìn xem.”
Ánh mắt anh quay trở lại sân khấu, thiết kế của vedette thực sự rất khác so với những người trước. Người mẫu ở trong một quả bóng nhựa trong suốt khổng lồ. Cả quả bóng được chế tạo phản chiếu ánh sáng lấp lánh, sẽ chuyển động trên mặt đất theo từng bước đi. Sự phản quang này giống như quả cầu disco lấp lánh trong vũ trường “Thiên niên kỷ”.
Khi đến điểm cố định, người mẫu từ bên trong phá vỡ quả bóng, bước ra ngoài rồi trình diễn bộ trang phục trong suốt tràn đầy cảm giác công nghệ.
“Cái này tuyệt quá, quả là thiết kế lớn nha, không hổ nắm giữ tài nguyên chuyên nghiệp.” Tần Ngạn cùng rất nhiều người vỗ tay tán thưởng. Sau khi người mẫu cuối cùng trình diễn xong, tất cả người mẫu bước lên trước sân khấu, cùng toàn thể sinh viên phụ trách thiết kế của khoa Tuyên Truyền cúi đầu cảm ơn.
Nhạc Tri Thời đứng dưới khán đài nhìn những thiết kế của bọn họ, gần như quên mất đó là tác phẩm của đối thủ. Một số cô gái bước lên sân khấu tặng hoa cho Từ Lâm, Nhạc Tri Thời cảm thấy điều này là đương nhiên, tác phẩm của họ thực sự đã thể hiện nét thẩm mỹ cổ điển trong tương lai của “Thiên niên kỷ” vô cùng tinh tế.
“Rút được chủ đề cũng đỉnh quá đi.” Chu Nhất thở dài qua tai nghe.
Khúc Trực mặc bộ đồ đen, tay cầm tai nghe, trông như một nữ đặc vụ chuyên nghiệp: “Sân khấu đã được dọn sạch. Sắp đến chúng ta rồi, chuẩn bị mở màn. Nam Gia.”
“Ừm, đã sẵn sàng.”
Sân khấu tối sầm lại, Nhạc Tri Thời giúp Nam Gia điều chỉnh vị trí tai nghe: “Được rồi, âm thanh cùng màn hình, đếm ngược.”
“Ba, hai, một.”
Màn hình xuất hiện một bức tranh cung nữ cài trâm hoa, đặc biệt có cảm giác ẩm ướt thông qua hiệu ứng tạo mưa. Âm nhạc khởi xướng bằng một khúc tỳ bà, hòa cùng ánh đèn vàng chiếu lên người Nam Gia đang mở màn buổi trình diễn.
Mưa bắt đầu rơi trên sân khấu dài hình chữ T. Nam Gia chậm rãi bước đi, mái tóc đen của cô được búi cao, phía trên cài trâm hoa khẽ đung đưa, khăn lụa vàng trên mũ che khuất nửa khuôn mặt. Cô mặc một bộ váy hoa mẫu đơn đỏ rực, bên ngoài khoác du y thêu chỉ vàng.
“Tốt, còn năm giây nữa đến điểm cố định.” Ánh mắt Nhạc Tri Thời chuyển động qua lại giữa đồng hồ bấm giờ và Nam Gia.
Nam Gia bước về phía trước, quay mặt sang, dưới mạn che là chiếc cổ thon dài vô cùng xinh đẹp.
Khi xoay người, cô kéo váy dài hất tung lên, tà váy sang trọng bay thành hình vòng cung đẹp mắt.
“Quay chậm ắt hẳn là rất đẹp.” Khúc Trực nhìn cô, nhỏ giọng nói.
“Được rồi.” Nhạc Tri Thời bắt đầu gọi người mẫu tiếp theo: “Chuẩn bị lên sàn diễn.”
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng va chạm từ phía sau sân khấu, lập tức hỏi Trần Bì đang làm nhiệm vụ ở khu vực chờ của người mẫu: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện?”
“Có thứ gì đó bị rơi.”
Nhìn đồng hồ bấm giờ, thấy người mẫu thứ hai còn chưa đứng ở lối lên sân khấu, Nhạc Tri Thời lập tức nói với Nam Gia: “Đi đến thêm một điểm cố định ở cuối nữa!”
Nam Gia bình tĩnh mở rộng vòng tay, vững vàng đi đến cuối cùng, sau đó lại xoay người, cởi bỏ mạn che màu vàng vốn không định tháo xuống, để lộ khuôn mặt hoàn mỹ, hơi nâng cằm hiện ra ý cười.
Giọng nói của Trần Bì truyền đến liên tục, Nhạc Tri Thời hỏi lần nữa có chuyện gì không.
“Từ từ, có người bị thương, bây giờ tớ đang xem.”
“Chết tiệt, ai lại đặt cái rương có cột thép ở cao vậy chứ!”
“Bọn họ làm rơi trúng người mẫu của chúng ta rồi!”
“Đừng làm ồn.” Nhạc Tri Thời hơi hoảng sợ đi tới đi lui trong góc tối, bình tĩnh hỏi: “Ai bị thương? Bao nhiêu người? Có nghiêm trọng không?”
“Là người mẫu nam kết thúc show bị thương! Anh ấy bị đập vào chân.”
Trái tim Nhạc Tri Thời rơi mạnh xuống, thậm chí còn không phản ứng gì, chỉ ngồi xổm hít thở sâu hai cái. Rồi cậu đứng dậy, nhanh chóng đi vào hậu trường, nhìn thấy chân của Trần Vũ đã hoàn toàn không thể cử động được. Cậu xem như vẫn bình tĩnh.
“Thay quần áo ra trước đã, rồi mau đến bệnh viện.”
“Vậy vị trí vedette biết tính thế nào?”
Nhạc Tri Thời cũng lớn tiếng hơn: “Điều đó không quan trọng bằng sự an toàn của người mẫu!”
Cậu hơi khẩn trương, vì để tay khỏi run mà nắm chặt lại, đi tới đi lui hai bước, không khí ồn ào khiến cậu càng thở gấp hơn.
Đột nhiên xung quanh có tiếng bàn tán, Nhạc Tri Thời quay đầu nhìn thấy một bóng người cao lớn, ngược sáng xuất hiện ở hậu đài. Anh sải bước tiến về phía cậu, cởi áo khoác ném qua một bên, giống như một chiến sĩ đã sẵn sàng xuất binh ra trận.
“Tống Dục?”
Nhạc Tri Thời nghĩ rằng mình nhìn nhầm, cậu đang định nói thì đã được Tống Dục ôm vào lòng.
Anh xoa đầu Nhạc Tri Thời tựa như một người anh đáng tin cậy, nói điều mà mọi người đều có thể nghe được: “Đừng lo lắng.”
Tống Dục bình tĩnh như một người mẫu chuyên nghiệp: “Anh sẽ thay thế cho cậu ta, tạo hình đơn giản thôi, nhanh lên.”
Nhạc Tri Thời phản ứng chậm: “Sao anh lại…”
Tống Dục truyền năng lượng cho cậu bằng cái nhìn ổn trọng.
“Không phải lúc đầu bộ trang phục này được thiết kế cho anh sao?”
“Nhạc Tri Thời, những người khác không thể dựa vào được đâu.” Anh cười, đứng sát gần cậu rồi nói.
“Không ai đáng tin cậy bằng bạn trai của em cả.”
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngọc nói người thay thế chỉ là ghen tị và cố tình chọc em trai mình mà thôi, bởi vì Nhạc Nhạc không mời anh (Nhạc Nhạc nghĩ anh không muốn đi, Nam Gia cũng không mời), cho nên cậu đã tìm người có bóng dáng trông giống Tống Dục mà đến cả Tần Ngạn cũng nhìn lầm. Ừm có chút…, hơn nữa anh cũng không có nói trước mặt anh giai kia và những người khác, chỉ chọc có mình Nhạc Nhạc thôi, đừng có hiểu lầm Tiểu Ngọc nghen. Haha.
(*) Ngọc và Dục đều đồng âm yu.
“Ai bảo sáng sớm em để bụng rỗng uống cà phê.” Giọng Tống Dục hơi trách móc, âm điệu không hề nhẹ.
Dù bị mắng nhưng Nhạc Tri Thời vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi, lần sau không dám uống nữa.” Nói xong, cậu nắm lấy tay Tống Dục áp vào ngực mình, giọng điệu mang theo chút dí dỏm: “Tim em đập nhanh lắm phải không?”
Khoảng cách giữa cậu và anh rất gần, chỉ cần ngẩng đầu là có thể hôn anh.
Tống Dục mất tự nhiên rút tay về, dáng vẻ không còn hung dữ như ban nãy, vốn định dạy dỗ cậu tiếp nhưng cuối cùng lại không nói gì. Nhìn Nhạc Tri Thời như vậy anh rất muốn ôm cậu vào lòng, nhưng ở đây đông người quá.
Cuối cùng, anh đành khoác vai Nhạc Tri Thời, động tác tựa như bạn bè anh em bình thường, đưa cậu đến quán ăn gần khán phòng nhất, mua một quả trứng muối nóng hổi và cháo thịt nạc kèm với bánh gạo nếp đậu đỏ rồi ngồi xuống.
Nhạc Tri Thời sợ chậm trễ thời gian nên ăn rất nhanh nhưng cháo vẫn còn nóng quá, hớp ngụm đầu tiên đã không nuốt nổi, há miệng dùng tay quạt cho nguội.
“Lần nào em ăn cơm, cũng ăn như bữa cuối thế hả?”
Mặc dù ngoài miệng rất cay độc, nhưng Tống Dục vẫn đem bát cháo của cậu đến trước mặt mình, dùng thìa vừa khuấy vừa thổi để cháo mau nguội bớt.
Nhạc Tri Thời nuốt miếng cháo, nhét thêm cái bánh gạo nếp đậu đỏ hình tam giác, hai má căng phồng: “Anh không ăn sao?”
“Anh không đói”
“Lát nữa sẽ đói đó.” Nhạc Tri Thời lấy đũa cắm miếng bánh gạo nếp đậu đỏ, đưa gần miệng anh: “Vì anh sẽ phải theo em rất lâu cơ.”
Tống Dục ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: “Anh có nói thế à?”
Nhạc Tri Thời đắc ý cười toe: “Anh tới thì là ý vậy rồi. Mau ăn nào.” Cậu nhét vào miệng Tống Dục nhưng anh chỉ cắn một miếng, Nhạc Tri Thời vô cùng tự nhiên ăn hết nửa còn lại.
Cậu dùng tốc độ chóng mặt xử lý hết thức ăn, vả lại do đói bụng.nên nhoáng cái đã giải quyết sạch chỉ tiêu Tống Dục đề ra. Cung cấp đủ chất dinh dưỡng nên cơ thể cậu dần dần hồi phục, không còn yếu như lúc đầu nữa.
“Em buồn ngủ quá, làm xong chuyện này em phải ngủ cả ngày mới được. Hên ghê, mai là cuối tuần.”
Quay về khán phòng, bên trong đã có nhiều người hơn so với lúc họ rời đi. Trên sân khấu, một người mẫu từ khoa Tuyên Truyền đang diễn tập, cậu bạn Từ Lâm kỳ lạ ban nãy giờ đang tiến hành chỉ đạo. Nhạc Tri Thời kéo Tống Dục đến hậu trường lộn xộn ồn ào, tất cả trang phục đều được bọc trong túi màu đen treo trên những dãy giá treo quần áo, chia thành nhiều khu vực riêng theo đơn vị khoa.
Khi đến khu vực khoa Luật, Nhạc Tri Thời nhìn thấy đám người Nam Gia đang trao đổi với nhà tạo mẫu tóc và trang điểm. Cậu gọi tiếng, Nam Gia từ xa quay đầu lại: “Em về rồi à, có sao không?”
“Em không sao ạ.” Nhạc Tri Thời lấy sữa chua và bánh quy mua ở siêu thị mini trong nhà ăn ra chia cho mọi người. Cậu ngước nhìn Tống Dục rồi dòm về phía đội nhỏ: “Em dẫn một người ở bên ngoài vào. Mọi người không ngại chứ ạ.”
“Không ngại không ngại!” Trần Bì cười hớn hở như gặp được idol: “Đàn anh Tống Dục! Xin chào, xin chào.”
Tống Dục gật đầu chào nhưng không thoải mái lắm khi tiếp xúc với những người lạ, anh gần như không lên tiếng, im lặng đứng sau lưng Nhạc Tri Thời.
“Sau tiết mục của khoa Tuyên Truyền là sẽ tới chúng ta ạ?” Nhạc Tri Thời hỏi.
“Chúng ta vừa mới diễn tập xong.” Nam Gia nói: “Vài người mẫu bị khoa Tuyên Truyền lôi kéo, nên có thay đổi một chút. Đừng lo lắng, cuộc thi chính thức vẫn diễn ra theo đúng trình tự đã rút thăm lúc trước. Chúng ta lên sân khấu sau tiết mục của khoa họ, là lượt thứ tư.”
Dưới sự sắp xếp của nhà tạo mẫu, Nam Gia ngồi trước gương trang điểm, một người giúp làm tóc, một người bắt đầu make up cho cô.
Chu Nhất kiểm tra kĩ càng quần áo trang sức lần nữa, bóc chiếc bánh quy mà Nhạc Tri Thời đưa cho: “Lúc nãy Trần Vũ suýt đến muộn, cũng may vedette nên còn kịp.”
Nhạc Tri Thời nhíu mày, một lượng lớn người mẫu tràn vào, không gian đã nhỏ hẹp lại càng trở nên chật chội, người với người chen chúc nhau.
Khi Tống Dục nghe thấy chữ vedette, vẻ mặt có thêm chút biểm cảm: “Trần Vũ …” Anh quay mặt nhìn Nhạc Tri Thời, lúc đối diện nhau anh dùng khẩu hình nói ba chữ “người thay thế”.
Nhạc Tri Thời dùng tay làm thành hình chữ X, sau đó đẩy anh ra khỏi khu người mẫu: “Anh đi ăn cơm trưa trước đã, lát nữa chú và dì Dung sẽ đến đấy.” Cậu lấy ba tấm vé từ trong túi áo ra rồi nhét vào tay Tống Dục: “Đây là vé của mọi người, nhớ cất kĩ nhé.”
“Anh nghĩ bên em đang rất thiếu người.” Tống Dục đề nghị giúp đỡ.
“Không cần đâu.” Nhạc Tri Thời nhớ đến anh vừa họp cả buổi sáng và còn chưa ăn cơm, không muốn anh bận rộn vất vả thêm nữa: “Chúng em đủ người rồi. Anh cũng không quen với những công việc này, để quen tay cần nhiều thời gian.”
Thấy Tống Dục không chịu đi, Nhạc Tri Thời xoa cánh tay anh, làm nũng: “Thật đấy. Anh trai, anh mau đi đi.”
“Có chuyện gì thì gọi cho anh.” Tống Dục nắm lấy cánh tay cậu: “Điện thoại phải giữ liên lạc với anh.”
“Không có chuyện gì đâu, anh nghỉ ngơi đã, hiện tại em rất ổn!”
“Nhạc Tri Thời.” Tống Dục nhìn cậu chằm chằm, nhóm trang điểm và làm tóc vội vã lao qua lao lại, anh làm bộ như một người anh bình thường mà vươn tay: “Ôm một cái, cố lên nhé.” Nói xong, anh ôm lấy Nhạc Tri Thời.
Lúc ở khoảng cách gần nhất, Tống Dục nói bên tai cậu: “Đã có bạn trai thì phải biết sử dụng, em hiểu không?”
Sau khi buông nhau ra, Nhạc Tri Thời cảm thấy nửa trái tim và linh hồn của mình đều đã bị Tống Dục mang đi mất rồi.
“Hiểu, em hiểu ạ!”
Trong suốt buổi thi, trước và sau sân khấu cần phối hợp nhịp nhàng để tránh xảy ra tai nạn khi diễn. Theo kế hoạch phân công nhiệm vụ trước đó, Nhạc Tri Thời và Khúc Trực phụ trách giám sát trước sân khấu. Ban nãy cậu chưa kịp tham gia diễn tập, nên tiễn Tống Dục xong lập tức tìm Khúc Trực để thảo luận với cô nàng về các vấn đề và sự cố trong giai đoạn đó.
“Vừa rồi có một người mẫu đi nhanh, khiến cuối chủ đề thứ hai của chúng ta bị lòi ra khoảng trống. Nhạc nền chưa kết thúc mà mọi người đi xong cả rồi.” Khúc Trực cho Nhạc Tri Thời xem đoạn video diễn tập: “Lát nữa toàn bộ người mẫu phải canh đúng thời gian, bất cứ lúc nào cũng phải giữ kết nối với mấy người Trần Bì ở hậu trường. Nếu thời gian quá dài thì để người mẫu ra chậm lại xíu.”
“Được rồi, tớ hiểu rồi.” Nhạc Tri Thời hỏi: “Đến lúc đó chúng ta đứng ở bên phải khán đài đúng không?”
“Đúng vậy, cậu đứng ở vị trí mà tớ đứng, view khá ổn, che chắn tốt.”
Chu Nhất đem tai nghe liên lạc đến cho họ, sau khi thu xếp ổn thỏa, bên trong phát ra giọng nói của các thành viên trong đội. Trần Bì vội vàng làm nhạc, tiết mục của họ còn có một đoạn độc tấu tướng thanh.
*Tướng thanh: hay tấu nói là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Ba vòng thi trình diễn catwalk, chia thành người mẫu nữ ở vòng một và người mẫu nam ở vòng hai. Giữa mỗi chủ đề sẽ có khoảng ba mươi giây, nếu người mẫu biểu diễn bình thường thì không có vấn đề gì. Sau lần ngã trên sân khấu, Nam Gia đã huấn luyện khẩn cấp nhiều lần cho từng người mẫu.
Thời gian gấp rút, do vậy mọi sự chuẩn bị đều làm rất nhanh. Ở hậu trường, người mẫu nhốn nháo thay đổi trang phục, nhà thiết kế bận rộn hô to sắp xếp còn trợ lý thì luống cuống đến rối bời tay chân.
Khi nhận được thẻ, Nhạc Tri Thời nhìn thấy khoa Tuyên Truyền đã mang thêm một số quần áo. Mấy bộ váy trong túi chống bụi bị lộ ra, trông cái nào cũng khá tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhạc Nhạc! Lẹ lên, mau đến trước sân khấu chụp ảnh nhóm, tuyển thủ trước khi vào trận đấu phải chụp ảnh chung.”
“Vâng.” Nhạc Tri Thời không nhìn về hướng khoa Tuyên Truyền nữa, định từ lối đi của người mẫu đứng chờ trình diễn đến trước sân khấu. Không hiểu sao chỗ này lại có một đống rương cao gần ba mét, bên trên còn được đánh dấu bằng bút đen ghi hai chữ “dụng cụ”.
Cậu nhìn lướt qua, trong lòng xuất hiện cảm giác bất an, giữ lấy một nhân viên có đeo huy hiệu hỏi: “Xin chào, đống rương dụng cụ này dời chỗ khác được không? Vì ở đây là nơi người mẫu tập trung, tôi sợ sẽ chắn đường đi.”
Đối phương kiểm tra, nói đây là số đạo cụ được sử dụng trên sân khấu trước đây: “Tôi cũng không biết có thể chuyển chúng đi hay không nữa. Để tôi hỏi người phụ trách trước đã.”
Trong tai nghe, Trần Bì liên tục hối Nhạc Tri Thời đến chụp ảnh tập thể nên cậu đành cẩn trọng nhờ vả rồi chạy đến sân khấu. Tất cả các thí sinh của mỗi khoa đều tập trung tại đây, quân số cực kỳ đông. Vừa bước ra, Nhạc Tri Thời mới phát hiện thời gian thực sự không còn nhiều, khán giả đã lần lượt tiến vào hội trường.
“Nhạc Nhạc.”
“Đến nè.” Nhạc Tri Thời chạy ra sau Nam Gia, cậu ổn định hơi thở, trước ống kính bày ra dáng vẻ thật trưởng thành nhưng lại làm động tác tay dễ thương.
Chụp ảnh xong, Nhạc Tri Thời chuẩn bị rời khỏi sân khấu thì đột nhiên có người dưới khán đài gọi tên cậu, hình như là Tưởng Vũ Phàm. Theo tiếng gọi, cậu quay đầu thì thấy một nhóm người, phía trước là chú Tống và dì Dung, phía sau là Tưởng Vũ Phàm, Thẩm Mật, Tần Ngạn và Tống Dục.
“Tớ qua chào người nhà một lát.”
Nhạc Tri Thời nói xong thì chạy dọc theo đường sân khấu hình chữ T, Lâm Dung và Tống Cẩn cũng đi về phía trước.
“Mọi người đến sớm thật nha.” Nhạc Tri Thời ngồi xổm xuống, Lâm Dung vươn sờ đầu cậu, Tống Cẩn tới gần động viên: “Con đừng căng thẳng, tuyệt đối đừng căng thẳng.” Hai câu này làm cho Nhạc Tri Thời cười không ngừng.
Lâm Dung mặc một bộ quần áo được làm bằng vải tuýt màu hồng be tỏa hương thơm thoang thoảng, lớp trang điểm nhẹ nhàng cùng mái tóc búi thấp khiến bà trông rất nổi bật.
“Dì Dung, hôm nay dì đẹp quá à!” Nhạc Tri Thời nắm tay bà lắc qua lắc lại: “Vô cùng quý phái luôn.”
Lâm Dung rất hưởng thụ lời khen này: “Đúng rồi, dì phải thật đẹp để làm chỗ dựa cho cục cưng nhà mình chứ.” Bà còn khoe chiếc túi xách phiên bản giới hạn trên tay: “Dì còn mang theo chiếc túi đắt tiền nhất, à phải rồi Nhạc Nhạc, con đói chưa? Trước khi đến đây dì có nướng cho con vài cái bánh đậu sữa chua nè. Con mau ăn chút đi. “
“Cục cưng mau ăn đi kìa.” Tưởng Vũ Phàm không nhịn được cười ghẹo.
Bà mở túi lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt từ bên trong, Tống Dục thản nhiên nói móc: “Mẹ xách chiếc túi đắt tiền nhất chỉ để đựng đồ ăn vặt thôi à.”
“Tống Dục, nếu con còn cười mẹ nữa thì mẹ sẽ đuổi con ra khỏi nhà đó!”
Nhạc Tri Thời muốn ở cùng bọn họ nhưng hậu trường đã bắt đầu thúc giục thu dọn sân khấu hình chữ T, vì vậy cậu đành phải cầm lấy một gói nhỏ Lâm Dung đưa rồi vội vàng nói tạm biệt.
Lúc cậu đứng dậy đi ngang qua những người đáng yêu này, ánh mắt thoáng nhìn qua Tống Dục ở cuối. Trong mắt anh có tia sáng, khóe miệng khẽ nhếch lên, cho cậu một tia dịu dàng và tràn đầy năng lượng giữa nơi hỗn loạn ồn ào.
Nửa giờ sau, lễ khai mạc bắt đầu.
Nhạc Tri Thời đưa vé ở hàng đầu tiên, Tống Dục ngồi bên trái ba mẹ, Tần Ngạn thì ngồi bên phải.
Ngoài cuộc thi hùng biện trước kia thì đây là lần đầu tiên Tống Dục tham dự một lễ hội nghệ thuật. Khán giả đông nghịt, rất nhiều người chụp hình, trong số đó có không ít ống kính không nhằm vào sân khấu mà là hướng về phía Tống Dục.
“Tống Dục, cậu được chào đón ghê thật đó.” Tần Ngạn lắc đầu liên tục.
Tống Dục ngồi yên, vẻ mặt lạnh lùng không khác gì tượng điêu khắc. Tần Ngạn hiểu rất rõ Tống Dục, biết anh chàng này không thích chỗ ồn ào, đặc biệt là âm thanh chói tai. Nhưng anh ta không ngờ hôm nay Tống Dục chẳng hề tỏ ra bất mãn, tuy cũng chẳng quá coi trọng.
“Mình nghĩ hai nhóm thiết kế đầu tiên không bắt mắt.” Tần Ngạn ghé vào lỗ tai nói với Tống Dục: “Rõ ràng là chủ đề khá mới mẻ, cyberpunk hay gì đó, nhưng mình lại thấy giống như sao chép thiết kế mỹ thuật ở trong phim.”
Tống Dục không có hứng thú với những khoa khác, nên chỉ gật đầu đồng ý rồi hỏi Tần Ngạn là nhóm thứ mấy rồi.
“Sắp kết thúc rồi.” Tần Ngạn nhìn bảng trình tự tiết mục trên điện thoại: “Kế tiếp là khoa Tuyên Truyền, ồ, chính là tuyển thủ hạt giống có khả năng giành quán quân. Lần này còn có thằng nhãi, mẹ là nhà thiết kế lớn, đắc chí lắm. Trước kia từng khiêu khích em trai cậu mấy lần luôn đó.”
“Ồ.” Tống Dục chợt nghĩ điều gì đó, rồi đưa ra kết luận: “Thằng nhóc đó đầu óc không được bình thường.”
“Cậu gặp rồi à?”
Tống Dục ừ khẽ: “Buổi trưa mình vừa nhìn thấy cậu ta lôi kéo Nhạc Tri Thời, nhìn rất không đứng đắn.”
“Vậy sao…” Tần Ngạn cảm thấy từ “không đứng đắn” được một người nghiêm túc như Tống Dục nói ra thì hẳn là tệ hại lắm. Nhưng anh ta từng tiếp xúc với Từ Lâm, trong lòng cảm thấy người kia chưa đến mức đó.
Giọng người dẫn chương trình kéo suy nghĩ của anh ta trở lại: “Khoa Báo chí và Tuyên truyền sẽ mang đến cho mọi người tiết mục trình diễn thời trang!”
Ánh sáng trên sân khấu đột ngột mờ đi, màn hình lớn chuyển sang màu đen hoàn toàn, sau đó nổi lên màu xanh kèm theo thông báo lỗi.
“Đây không phải là lỗi hệ thống WindowsXP sao?”
“Không thể nào, máy tính của trường cũ vậy à?”
Trong nháy mắt, màn hình màu xanh lam vỡ ra thành những đốm sáng phóng to với nhịp điệu đều đặn cho cảm giác khoa học viễn tưởng. Nhạc nền xuất hiện cùng giọng nói điện tử ngọt ngào mang đến sự truyền cảm. Sau đó là một đoạn nhạc cổ chủ đề “Thiên niên kỷ” hòa cùng điệu múa nhà Đường từng đình đám một thời.
Người mẫu mở màn có khuôn mặt tuyệt đẹp, tóc đuôi ngựa thẳng màu hồng, quần bó bằng da màu bạc laser, cô đeo kính râm màu lam nhạt cùng một khẩu súng đồ chơi trên vai.
Bước đi của người mẫu rất chuyên nghiệp, từng bước đều đặn theo nhịp điệu. Ánh đèn đủ màu chiếu xuống, phối với đường cong uyển chuyển khi cô bước đi, ánh sáng phân cực của vải laser được phô diễn vô cùng tinh tế.
Người mẫu bắn súng đồ chơi lên trời, nhưng tất cả những gì được bắn ra từ họng súng đều là những mảnh vỡ màu bạc sáng bóng.
“Được đấy.” Tần Ngạn ngồi thẳng người: “Đột nhiên trở nên cao cấp ghê.”
Tống Dục cũng nhìn lên. Đúng là buổi trình diễn đầu tiên đã tạo đủ mánh khóe quảng cáo thu hút sự chú ý của mọi người. Người mẫu mở màn cũng rất có thực lực. Sau khi vài người bước xuống, phong cách rất đồng nhất. Đặc biệt, tiết mục còn liên quan chặt chẽ đến chủ đề “Thiên niên kỷ”, chuyên nghiệp hơn rất nhiều so với màn biểu diễn của hai khoa trước.
“Nhạc nền được chọn cũng hay ghê.”
Tưởng Vũ Phàm ngồi cùng mọi người ở ghế thứ hai, còn đang hô hào không thôi thì đột nhiên nhìn thấy Nhạc Tri Thời đứng dưới sân khấu: “Ấy? Nhạc Nhạc ở bên đó kìa.”
Tống Dục cũng nhìn sang, trông thấy Nhạc Tri Thời đang đứng ở vị trí người mẫu sẽ xuất hiện, nhưng mà là ở dưới sân khấu.
“Họ cũng bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Nhìn từ xa, Nhạc Tri Thời mặc chiếc áo len màu trắng, vén một bên tóc ra sau tai, dưới ánh đèn sân khấu tông màu kẹo, trông cậu thuần khiết đến lạ. Cậu say sưa nhìn tác phẩm của đối phương, biểu cảm trên mặt như đứa trẻ ngơ ngác bước vào viện bảo tàng khoa học kỹ thuật. Đôi mắt sáng ngời, luôn lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, cậu đưa tay khều Khúc Trực, chỉ cô nàng xem vài thứ đang diễn ra trên sân khấu.
Từ khi nhìn thấy Nhạc Tri Thời bên dưới, Tống Dục không quan tâm đến tiết mục hay người mẫu trên sàn catwalk nữa. Mọi ánh nhìn đều hướng về sân khấu, chỉ có ánh mắt của Tống Dục tập trung chăm chú vào góc tối nhỏ phía bên hông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Buổi biểu diễn tuyệt quá.” Tần Ngạn như bị hớp hồn, vỗ vỗ cánh tay Tống Dục: “Cậu nhìn xem.”
Ánh mắt anh quay trở lại sân khấu, thiết kế của vedette thực sự rất khác so với những người trước. Người mẫu ở trong một quả bóng nhựa trong suốt khổng lồ. Cả quả bóng được chế tạo phản chiếu ánh sáng lấp lánh, sẽ chuyển động trên mặt đất theo từng bước đi. Sự phản quang này giống như quả cầu disco lấp lánh trong vũ trường “Thiên niên kỷ”.
Khi đến điểm cố định, người mẫu từ bên trong phá vỡ quả bóng, bước ra ngoài rồi trình diễn bộ trang phục trong suốt tràn đầy cảm giác công nghệ.
“Cái này tuyệt quá, quả là thiết kế lớn nha, không hổ nắm giữ tài nguyên chuyên nghiệp.” Tần Ngạn cùng rất nhiều người vỗ tay tán thưởng. Sau khi người mẫu cuối cùng trình diễn xong, tất cả người mẫu bước lên trước sân khấu, cùng toàn thể sinh viên phụ trách thiết kế của khoa Tuyên Truyền cúi đầu cảm ơn.
Nhạc Tri Thời đứng dưới khán đài nhìn những thiết kế của bọn họ, gần như quên mất đó là tác phẩm của đối thủ. Một số cô gái bước lên sân khấu tặng hoa cho Từ Lâm, Nhạc Tri Thời cảm thấy điều này là đương nhiên, tác phẩm của họ thực sự đã thể hiện nét thẩm mỹ cổ điển trong tương lai của “Thiên niên kỷ” vô cùng tinh tế.
“Rút được chủ đề cũng đỉnh quá đi.” Chu Nhất thở dài qua tai nghe.
Khúc Trực mặc bộ đồ đen, tay cầm tai nghe, trông như một nữ đặc vụ chuyên nghiệp: “Sân khấu đã được dọn sạch. Sắp đến chúng ta rồi, chuẩn bị mở màn. Nam Gia.”
“Ừm, đã sẵn sàng.”
Sân khấu tối sầm lại, Nhạc Tri Thời giúp Nam Gia điều chỉnh vị trí tai nghe: “Được rồi, âm thanh cùng màn hình, đếm ngược.”
“Ba, hai, một.”
Màn hình xuất hiện một bức tranh cung nữ cài trâm hoa, đặc biệt có cảm giác ẩm ướt thông qua hiệu ứng tạo mưa. Âm nhạc khởi xướng bằng một khúc tỳ bà, hòa cùng ánh đèn vàng chiếu lên người Nam Gia đang mở màn buổi trình diễn.
Mưa bắt đầu rơi trên sân khấu dài hình chữ T. Nam Gia chậm rãi bước đi, mái tóc đen của cô được búi cao, phía trên cài trâm hoa khẽ đung đưa, khăn lụa vàng trên mũ che khuất nửa khuôn mặt. Cô mặc một bộ váy hoa mẫu đơn đỏ rực, bên ngoài khoác du y thêu chỉ vàng.
“Tốt, còn năm giây nữa đến điểm cố định.” Ánh mắt Nhạc Tri Thời chuyển động qua lại giữa đồng hồ bấm giờ và Nam Gia.
Nam Gia bước về phía trước, quay mặt sang, dưới mạn che là chiếc cổ thon dài vô cùng xinh đẹp.
Khi xoay người, cô kéo váy dài hất tung lên, tà váy sang trọng bay thành hình vòng cung đẹp mắt.
“Quay chậm ắt hẳn là rất đẹp.” Khúc Trực nhìn cô, nhỏ giọng nói.
“Được rồi.” Nhạc Tri Thời bắt đầu gọi người mẫu tiếp theo: “Chuẩn bị lên sàn diễn.”
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng va chạm từ phía sau sân khấu, lập tức hỏi Trần Bì đang làm nhiệm vụ ở khu vực chờ của người mẫu: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện?”
“Có thứ gì đó bị rơi.”
Nhìn đồng hồ bấm giờ, thấy người mẫu thứ hai còn chưa đứng ở lối lên sân khấu, Nhạc Tri Thời lập tức nói với Nam Gia: “Đi đến thêm một điểm cố định ở cuối nữa!”
Nam Gia bình tĩnh mở rộng vòng tay, vững vàng đi đến cuối cùng, sau đó lại xoay người, cởi bỏ mạn che màu vàng vốn không định tháo xuống, để lộ khuôn mặt hoàn mỹ, hơi nâng cằm hiện ra ý cười.
Giọng nói của Trần Bì truyền đến liên tục, Nhạc Tri Thời hỏi lần nữa có chuyện gì không.
“Từ từ, có người bị thương, bây giờ tớ đang xem.”
“Chết tiệt, ai lại đặt cái rương có cột thép ở cao vậy chứ!”
“Bọn họ làm rơi trúng người mẫu của chúng ta rồi!”
“Đừng làm ồn.” Nhạc Tri Thời hơi hoảng sợ đi tới đi lui trong góc tối, bình tĩnh hỏi: “Ai bị thương? Bao nhiêu người? Có nghiêm trọng không?”
“Là người mẫu nam kết thúc show bị thương! Anh ấy bị đập vào chân.”
Trái tim Nhạc Tri Thời rơi mạnh xuống, thậm chí còn không phản ứng gì, chỉ ngồi xổm hít thở sâu hai cái. Rồi cậu đứng dậy, nhanh chóng đi vào hậu trường, nhìn thấy chân của Trần Vũ đã hoàn toàn không thể cử động được. Cậu xem như vẫn bình tĩnh.
“Thay quần áo ra trước đã, rồi mau đến bệnh viện.”
“Vậy vị trí vedette biết tính thế nào?”
Nhạc Tri Thời cũng lớn tiếng hơn: “Điều đó không quan trọng bằng sự an toàn của người mẫu!”
Cậu hơi khẩn trương, vì để tay khỏi run mà nắm chặt lại, đi tới đi lui hai bước, không khí ồn ào khiến cậu càng thở gấp hơn.
Đột nhiên xung quanh có tiếng bàn tán, Nhạc Tri Thời quay đầu nhìn thấy một bóng người cao lớn, ngược sáng xuất hiện ở hậu đài. Anh sải bước tiến về phía cậu, cởi áo khoác ném qua một bên, giống như một chiến sĩ đã sẵn sàng xuất binh ra trận.
“Tống Dục?”
Nhạc Tri Thời nghĩ rằng mình nhìn nhầm, cậu đang định nói thì đã được Tống Dục ôm vào lòng.
Anh xoa đầu Nhạc Tri Thời tựa như một người anh đáng tin cậy, nói điều mà mọi người đều có thể nghe được: “Đừng lo lắng.”
Tống Dục bình tĩnh như một người mẫu chuyên nghiệp: “Anh sẽ thay thế cho cậu ta, tạo hình đơn giản thôi, nhanh lên.”
Nhạc Tri Thời phản ứng chậm: “Sao anh lại…”
Tống Dục truyền năng lượng cho cậu bằng cái nhìn ổn trọng.
“Không phải lúc đầu bộ trang phục này được thiết kế cho anh sao?”
“Nhạc Tri Thời, những người khác không thể dựa vào được đâu.” Anh cười, đứng sát gần cậu rồi nói.
“Không ai đáng tin cậy bằng bạn trai của em cả.”
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngọc nói người thay thế chỉ là ghen tị và cố tình chọc em trai mình mà thôi, bởi vì Nhạc Nhạc không mời anh (Nhạc Nhạc nghĩ anh không muốn đi, Nam Gia cũng không mời), cho nên cậu đã tìm người có bóng dáng trông giống Tống Dục mà đến cả Tần Ngạn cũng nhìn lầm. Ừm có chút…, hơn nữa anh cũng không có nói trước mặt anh giai kia và những người khác, chỉ chọc có mình Nhạc Nhạc thôi, đừng có hiểu lầm Tiểu Ngọc nghen. Haha.
(*) Ngọc và Dục đều đồng âm yu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro