Chất Nữ Sắc Tài Vẹn Toàn Kiếm Sống
Chương 165
2024-10-29 05:37:30
Tuy rằng đeo guốc gỗ lúc đứng có vẻ có thân hình cao lớn, thế nhưng bởi vì đế gỗ cao hình răng, đi thời gian dài liền cảm giác mệt nhọc.
Đợi tới lúc bên bậc cao, chân đau xót tới nỗi không nhấc lên được nữa rồi.
Mặc dù Phượng Ly Ngô biết nàng lại giả nam trang đi dạo chơi, cũng không biết nàng đeo đôi giày khiến người mệt nhọc như vậy. Thấy thế, lập tức đi tới ôm nàng lên giường nhỏ, cởi tất chân cho nàng.
Bàn chân Khương Tú Nhuận trắng như ngọc, bởi vì đeo guốc gỗ nên ngón chân đỏ lên. Phượng Ly Ngô cau mày nói: “Lại không ngoan ngoãn, cho dù xem đèn thì cũng không cần đeo đôi giày này chịu khổ, không cẩn thận trẹo chân đấy. Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ, nếu có người còn dám đeo loại giày này thì tới Tây quận tu sửa kênh đào đi!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Tú Nhuận cười khúc khích, cảm thấy Phượng Ly Ngô lúc uy phong cũng đùa giỡn được, như thế việc tu sửa kênh đào cũng không cần lo lắng về nhân lực rồi.
Thế nhưng lòng dạ Phượng Ly Ngô lại không ở đây, cung hí hôm nay là hắn cố ý sai người bố trí, biểu diễn cho dân chúng cả thành xem, cũng là biểu diễn cho Khương Tú Nhuận xem.
Con trai lớn như vậy rồi, cha mẹ vẫn không có kết hôn, nói gì với thằng bé đây?
Trong hoàng lịch năm sau có rất nhiều ngày tháng thích hợp kết hôn, chỉ chờ chọn được người tổ chức đại hôn cùng là được.
Lúc trước Tú Nhuận của hắn phải chịu uất ức, bây giờ cho nàng một đại hôn long trọng mới là đạo lý.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận lại chưa có nói gì. Không phải nàng cố ý trêu đùa Phượng Ly Ngô, thật sự là thân là Nữ vương Ba Quốc, không muốn tròng lên gông xiềng Hoàng hậu Đại Tề.
Phượng Ly Ngô nhắc tới mấy lần, thấy nàng không tiếp lời, không khỏi hơi thay đổi sắc mặt, giật đai lưng của nàng rồi kéo nàng vào lồng ngực: “Thông minh trước kia đi đâu hết rồi? Khi đó trẫm nhấc tay một cái, nàng liền biết ngứa chỗ nào, bây giờ sao lại ra vẻ hồ đồ, tất cả đều là trốn tránh. Trẫm nói với nàng, thời gian tổ chức đại hôn đã chọn xong, áo cưới mũ phượng cũng đã sai người đi làm gấp rồi, chỉ thông báo với nàng một tiếng mà thôi, đừng làm bộ làm tịch nữa.”
Khương Tú Nhuận hiện tại không sợ vẻ vênh váo uy phong của hắn nữa rồi, chỉ liếc mắt nhìn hắn nói: “Nếu đã như vậy rồi, chàng nói với ta làm cái gì, tự mình thành hôn là được rồi, ta không phải con dân Đại Tề, xem không hiểu ý chỉ bệ hạ ban ra.”
Phượng Ly Ngô nén giận rồi nói: “Câu nào nghe không hiểu, ta từ từ giảng cho nàng nghe.”
Khương Tú Nhuận sao có thể không biết hắn là người ăn mềm không ăn cứng, sau khi hơi chọc tức hắn một chút liền vòng vo ý tứ nói: “Bệ hạ là thiếu người thay ngài quản lý phi tần hậu cung sao? Nhưng ta không có loại hiền đức kia, bệ hạ tìm hiền hậu khác đi thôi.”
Lúc nàng ra vẻ oan ức thật sự là không thấy vẻ gian trá khéo đưa đẩy, Phượng Ly Ngô thích xem vô cùng, vén sợi tóc rối ở thái dương nàng, nói: “Trẫm nào dám để Nữ vương quản lý phi tần hậu cung? Chẳng qua là trẫm tự bổ sung mình vào hậu cung Ba Quốc trống rỗng thôi, nàng không thành hôn, lẽ nào thần tử Ba Quốc không dâng sổ con thúc giục?”
Trong lúc nhất thời, thiên tử Đại Tề đòi hỏi lên chính vị rất lợi hại.
Khương Tú Nhuận bị hắn cuốn lấy sắp không xong rồi, cuối cùng khẽ nói: “Có thể không tổ chức đại hôn hay không, chúng ta như vậy không phải rất tốt rồi sao?”
Nhưng Phượng Ly Ngô lại không cảm thấy tốt chút nào, một bên giường rồng ngày nào cũng lạnh lẽo, muốn ấm áp thì phải xuất cung qua cây cầu hình vòm.
Nàng sớm ngày thành Hoàng hậu, tẩm cung của Hoàng hậu đều không cho nàng ở, hàng đêm ngủ với hắn mới là tốt nhất.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa Phượng Ly Ngô còn vẫn luôn nhớ kỹ một chuyện, chính là lúc trước nàng mang thai Bảo Lý, mình không ở bên cạnh, không thể trông nom nàng, càng không thể tự tay ôm đứa con mới sinh, loại hối tiếc này, nhất định cả đời không cách nào bù đắp.
Nghĩ tới đây, Phượng Ly Ngô lại khống chế tính nết, khẽ hỏi: “Lại hỏi nàng, nguyệt sự lần trước tới lúc nào?”
Bị Phượng Ly Ngô hỏi như vậy, Khương Tú Nhuận hơi há hốc mồm, tới thành Lạc An, việc phải bận lòng mỗi ngày có rất nhiều, trong lúc nhất thời không nhỡ nổi lần trước tới lúc nào, không thể không hỏi thị nữ thiếp thân của mình mới biết được.
Thật ra Phượng Ly Ngô vốn chỉ thăm dò mà thôi, không nghĩ tới nàng thật sự ngây người. Lập tức cũng không lo ăn bánh trôi mềm nữa, gọi ngự y tới bắt mạch.
Ngự y tới, lót gối dưới cổ tay, tỉ mỉ bắt mạch cách màn vải, không lâu lắm liền nói là hỉ mạch.
Phượng Ly Ngô vốn chỉ suy đoán, sau khi nghe thấy là hỉ mạch, không khỏi vui mừng khôn xiết.
Chờ ngự y đi rồi liền vuốt bụng Khương Tú Nhuận, sau cùng không nhịn nổi nữa, tựa đầu kề sát ở trên bụng nhỏ của nàng.
Khương Tú Nhuận đẩy hắn một chút nói: “Con còn nhỏ, đâu có động tĩnh gì.”
Phượng Ly Ngô nói: “Thường xuyên nghe thử một chút, nói không chừng lúc nào đó sẽ có động tĩnh, lần này trẫm không thể bỏ lỡ giống như Bảo Lý nữa.”
Hắn nói xong, Khương Tú Nhuận lại chua xót trong lòng, nghĩ tới lúc mình mang thai lần đầu, mặc dù nàng nói rất thoải mái với ca ca, thật ra cũng thấp thỏm trong lòng, căn bản không biết mình liệu có thể nuôi dưỡng đứa con trong bụng tốt không, cũng không biết tương lai nên giải thích với nó nguyên nhân phụ thân không ở bên cạnh thế nào.
Hiện tại vậy mà lại vô tình mang thai, nhìn bộ dạng kích động của Phượng Ly Ngô liền nghĩ tới hắn bởi vì bỏ lỡ thời điểm Bảo Lý sinh ra nên trong lòng tiếc nuối xót xa ân hận.
Bởi vậy khi Phượng Ly Ngô hưng phấn muốn đại hôn sớm để bé cưng trong bụng danh chính ngôn thuận vào gia phả Phượng gia, khóe miệng Khương Tú Nhuận giật giật, biết thời thế im lặng đáp ứng.
Mặc dù Phượng Ly Ngô không chính thức tuyên bố đại hôn cưới Nữ vương ở trên triều đình, thế nhưng bởi vì chuyện cung hí, bất luận trong cung hay triều đình đều sáng tỏ tâm tư Đế vương.
Dân gian biết được tin tức này, hiển nhiên là vui mừng vô cùng, cảm thấy vị Nữ vương đến lấy chồng xa này, so sánh với con gái của thế gia thì bình dị gần gũi hơn nhiều.
Hoàng đế lấy được hiền hậu thì lo gì không bình định thiên hạ, quốc thái dân an?
Chỉ là mấy phi tần bày biện trong hậu cung lại như ong vỡ tổ.
Nếu Dương Như Nhứ vào cung làm hậu, các nàng cũng không nói không tốt cái gì. Dù sao thân phận con gái thế gia suy cho cùng tôn quý hơn chất nữ.
Nhưng Khương Tú Nhuận lúc trước rõ ràng gánh vác tên tuổi Dao Cơ cùng gả vào phủ Thái tử với các nàng.
Sau đó bị Tiên hoàng đuổi đi, thay đổi thân phận lại dẫn theo con riêng trở về thành Hoàng hậu! Chuyện này làm sao khiến người ta nhẫn nhịn nổi?
Tào Khê tức giận chạy tới cung Úy Thái hậu nói ra oan ức trong lòng.
Úy Thái hậu trải qua biệt ly sống c.h.ế.t với Mao lang, bản thân khi nói chuyện cũng bình tĩnh hơn rồi, thấy Tào Khê khóc lóc kể lể, mặt mày không có cảm xúc gì: “Chẳng qua là vào cung làm hậu, có cái gì mà như cha c.h.ế.t mẹ c.h.ế.t thế? Ngày tháng trong cung còn dài lắm! Ngươi và nàng mới chịu đựng mấy ngày chứ? Ngươi cho rằng lãnh cung kia là xây cho phi tử không được sủng ái sao? Gần vua như gần cọp, càng được sủng ái thì khoảng cách vào cửa lãnh cung càng gần! Đại hôn cũng tốt, nàng mang điệu bộ Nữ vương, ngươi và ta có thể làm gì nàng sao? Trở thành con dâu Phượng gia mới khiến cho nàng tuân thủ cung quy, từ từ dạy dỗ nàng...”
Tào Khê chớp hai mắt ngấn lệ, ngẫm nghĩ ý tứ sâu xa của dì, cảm thấy đúng là có đạo lý.
Về phần Điền Oánh lại không thể hiện ra vẻ mặt gì, chỉ thấy trốn ở trong cung của mình không ra ngoài, có lẽ là bực bội khó chịu cho nên mấy ngày ăn cơm không ngon.
Mà quần thần trong triều đình lại bị Hoàng đế độc đoán khiến cho sôi sùng sục.
Ứng cử viên làm Hoàng hậu, sao có thể đùa?
Lúc trước Dương tiểu thư ngàn tốt vạn tốt cũng không lọt vào mắt xanh Thánh Vũ đế, kéo dài hai năm cũng không thành hôn.
Hiện nay lại nói Nữ vương Ba Quốc tới làm Hoàng hậu, Quốc quân hai nước kết hôn, việc này phải tính toán thế nào mới tốt? Về sau long tử long tôn [*] về Đại Tề hay là Ba Quốc?
[*] Con, cháu vua.
Các triều đại trước không có tiền lệ này, thực sự là khiến cho lễ quan lo âu tới nỗi sắp c.h.ế.t rồi.
Đám quần thần cũng không thể không nói rõ ra là vị trí Hoàng hậu vô cùng tôn quý, không phải là chuyện riêng của Đế vương.
Cân nhắc tới việc cân bằng hoàng quyền và thế gia, theo truyền thống thì Hoàng hậu Tề triều đều xuât thân tử ba thế gia lớn nhất, giống như Thái hậu xuất thân từ Úy gia, mà trước kia Phượng Ly Ngô chuẩn bị cưới Dương Như Nhứ cũng là như vậy.
Phượng Ly Ngô lại không tỏ rõ ý kiến với việc này.
Nhất thời, quần thần chỉ thiếu việc vác hành lý, dựng trại đóng quân trước cửa cung quỳ xuống cầu xin Đế vương.
Đáng tiếc Tân quân là người có chủ ý, một khi hắn muốn làm thì rất khó thay đổi chủ ý.
Thế là quần thần nhường bước cầu việc khác, lại khuyên can rằng tới bây giờ hậu cung vẫn trống vắng, mặc dù lần này Hoàng hậu không chọn ra từ thế gia thì cũng nên cưới thêm mấy con gái thế gia vào làm phi cho hậu cung phong phú.
Đế vương vừa có thể hưởng thụ hạnh phúc gia đình vừa có thể cân bằng thế gia trong triều, thật sự là vẹn cả đôi đường.
Nhưng Phượng Ly Ngô biết lòng dạ Khương Tú Nhuận của hắn lớn bao nhiêu, chính là hẹp hòi y hệt lỗ kim.
Không dễ dàng lợi dụng cơ hội nàng hiện tại mang thai mà dụ dỗ nàng cử hành đại hôn, nếu là lại bị các thần tử nhân tiện bổ sung thêm mấy phi tần chẳng phải tự làm mình bị ấm ức sao. Đến lúc đó trong đêm dài, người ngủ trên giường trống vắng lạnh lẽo còn không phải là hắn sao, cho nên kiên quyết không đồng ý cưới phi tần.
Quần thần thấy Đế vương lòng đã định, cho dù thế nào cũng không thay đổi, cũng chỉ có thể coi như thôi. Chuẩn bị chờ sau đại hôn của Đế vương, chọn thời cơ khuyên can Đế vương và Hoàng hậu cưới con gái thế gia.
Hàng năm Tề triều đều phải tế trời, tuyên cáo Đế vương Tề triều chính là người trời cao lựa chọn, thống trị thiên hạ là danh chính ngôn thuận nên cứ năm năm cử hành một lần lễ cúng tế lớn. Đại hôn Đế vương hiển nhiên là chuyện lớn nhất của trên dưới trong triều, có điều Phượng Ly Ngô nóng lòng muốn sớm ngày ôm Khương Tú Nhuận ngủ, vậy nên là chọn ngày hoàng đạo gần nhất, hơn nữa năm nay đúng vào dịp năm năm một lễ cúng tế lớn, trong triều đình đặc biệt là quan chức Lễ bộ những ngày qua loay hoay cực kỳ bận rộn.
Phượng Vũ nghe mật thám bẩm báo mới biết tin tức Phượng Ly Ngô muốn đại hôn với Khương Tú Nhuận, nghĩ tới bệnh dịch người của mình tỉ mỉ bố trí bị Khương Tú Nhuận tiện tay hóa giải, rất nhiều kế hoạch về sau cũng không thể thực hiện.
Mà hai người bọn họ thì tình chàng ý thiếp, thậm chí còn dựa vào lần bệnh dịch này cử hành đại hôn.
Trong lòng Nhị Hoàng tử bất giác phẫn uẫn, lại nghĩ không thể để cho Phượng Ly Ngô sống thoải mái như vậy được.
Phượng Vũ vốn là chuẩn bị tìm thời gian tốt tuyên bố ba quận tự phong quốc hiệu, chia biên giới mở rộng đất đai, xứng danh là một nước.
Cho Phượng Ly Ngô trở tay không kịp. Dù sao hắn có chiếu thư của Tiên hoàng trong tay, không phải sợ lời gièm pha.
Nếu Phượng Ly Ngô chìm đắm trong nữ sắc ôn nhu hương [*], có lẽ sau đại hôn, cũng chưa kịp phát binh tấn công.
[*] Nữ nhân dịu dàng quyến rũ, ôn nhu hương này là một điển cố dùng để so sánh việc bị nữ sắc mê hoặc tới mê muội.
Của cải của Đại Tề, hắn biết nếu Phượng Ly Ngô muốn tuyên chiến lần nữa thì quốc khố sẽ rỗng, thân thể lão tướng suy yếu, cạn sức lực, binh tướng cũng không đủ.
Nghĩ như vậy, mặc dù biết lúc này Tề triều vẫn còn chưa phải thời điểm cấp bách nhất, loạn trong giặc ngoài, không thích hợp tuyên bố lập quốc.
Nhưng Phượng Vũ nghĩ đến Khương Tú Nhuận xuất giá, mặc váy cưới đội mũ phượng sẽ xinh đẹp cỡ nào, nàng chính thức trở thành đại tẩu của hắn nhưng vẫn khiến cho hắn nhung nhớ trong lòng như cũ, chỉ muốn khiến cho đại ca không thoải mái. Trời vừa sáng hắn liền liên hệ với đồng minh là Hàn Quốc, Yến Quốc, báo cho họ biết mình chuẩn bị lập quốc đặt quốc hiệu, thời gian là trước ba ngày đại hôn của Phượng Ly Ngô.
Đợi tới lúc bên bậc cao, chân đau xót tới nỗi không nhấc lên được nữa rồi.
Mặc dù Phượng Ly Ngô biết nàng lại giả nam trang đi dạo chơi, cũng không biết nàng đeo đôi giày khiến người mệt nhọc như vậy. Thấy thế, lập tức đi tới ôm nàng lên giường nhỏ, cởi tất chân cho nàng.
Bàn chân Khương Tú Nhuận trắng như ngọc, bởi vì đeo guốc gỗ nên ngón chân đỏ lên. Phượng Ly Ngô cau mày nói: “Lại không ngoan ngoãn, cho dù xem đèn thì cũng không cần đeo đôi giày này chịu khổ, không cẩn thận trẹo chân đấy. Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ, nếu có người còn dám đeo loại giày này thì tới Tây quận tu sửa kênh đào đi!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Tú Nhuận cười khúc khích, cảm thấy Phượng Ly Ngô lúc uy phong cũng đùa giỡn được, như thế việc tu sửa kênh đào cũng không cần lo lắng về nhân lực rồi.
Thế nhưng lòng dạ Phượng Ly Ngô lại không ở đây, cung hí hôm nay là hắn cố ý sai người bố trí, biểu diễn cho dân chúng cả thành xem, cũng là biểu diễn cho Khương Tú Nhuận xem.
Con trai lớn như vậy rồi, cha mẹ vẫn không có kết hôn, nói gì với thằng bé đây?
Trong hoàng lịch năm sau có rất nhiều ngày tháng thích hợp kết hôn, chỉ chờ chọn được người tổ chức đại hôn cùng là được.
Lúc trước Tú Nhuận của hắn phải chịu uất ức, bây giờ cho nàng một đại hôn long trọng mới là đạo lý.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận lại chưa có nói gì. Không phải nàng cố ý trêu đùa Phượng Ly Ngô, thật sự là thân là Nữ vương Ba Quốc, không muốn tròng lên gông xiềng Hoàng hậu Đại Tề.
Phượng Ly Ngô nhắc tới mấy lần, thấy nàng không tiếp lời, không khỏi hơi thay đổi sắc mặt, giật đai lưng của nàng rồi kéo nàng vào lồng ngực: “Thông minh trước kia đi đâu hết rồi? Khi đó trẫm nhấc tay một cái, nàng liền biết ngứa chỗ nào, bây giờ sao lại ra vẻ hồ đồ, tất cả đều là trốn tránh. Trẫm nói với nàng, thời gian tổ chức đại hôn đã chọn xong, áo cưới mũ phượng cũng đã sai người đi làm gấp rồi, chỉ thông báo với nàng một tiếng mà thôi, đừng làm bộ làm tịch nữa.”
Khương Tú Nhuận hiện tại không sợ vẻ vênh váo uy phong của hắn nữa rồi, chỉ liếc mắt nhìn hắn nói: “Nếu đã như vậy rồi, chàng nói với ta làm cái gì, tự mình thành hôn là được rồi, ta không phải con dân Đại Tề, xem không hiểu ý chỉ bệ hạ ban ra.”
Phượng Ly Ngô nén giận rồi nói: “Câu nào nghe không hiểu, ta từ từ giảng cho nàng nghe.”
Khương Tú Nhuận sao có thể không biết hắn là người ăn mềm không ăn cứng, sau khi hơi chọc tức hắn một chút liền vòng vo ý tứ nói: “Bệ hạ là thiếu người thay ngài quản lý phi tần hậu cung sao? Nhưng ta không có loại hiền đức kia, bệ hạ tìm hiền hậu khác đi thôi.”
Lúc nàng ra vẻ oan ức thật sự là không thấy vẻ gian trá khéo đưa đẩy, Phượng Ly Ngô thích xem vô cùng, vén sợi tóc rối ở thái dương nàng, nói: “Trẫm nào dám để Nữ vương quản lý phi tần hậu cung? Chẳng qua là trẫm tự bổ sung mình vào hậu cung Ba Quốc trống rỗng thôi, nàng không thành hôn, lẽ nào thần tử Ba Quốc không dâng sổ con thúc giục?”
Trong lúc nhất thời, thiên tử Đại Tề đòi hỏi lên chính vị rất lợi hại.
Khương Tú Nhuận bị hắn cuốn lấy sắp không xong rồi, cuối cùng khẽ nói: “Có thể không tổ chức đại hôn hay không, chúng ta như vậy không phải rất tốt rồi sao?”
Nhưng Phượng Ly Ngô lại không cảm thấy tốt chút nào, một bên giường rồng ngày nào cũng lạnh lẽo, muốn ấm áp thì phải xuất cung qua cây cầu hình vòm.
Nàng sớm ngày thành Hoàng hậu, tẩm cung của Hoàng hậu đều không cho nàng ở, hàng đêm ngủ với hắn mới là tốt nhất.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa Phượng Ly Ngô còn vẫn luôn nhớ kỹ một chuyện, chính là lúc trước nàng mang thai Bảo Lý, mình không ở bên cạnh, không thể trông nom nàng, càng không thể tự tay ôm đứa con mới sinh, loại hối tiếc này, nhất định cả đời không cách nào bù đắp.
Nghĩ tới đây, Phượng Ly Ngô lại khống chế tính nết, khẽ hỏi: “Lại hỏi nàng, nguyệt sự lần trước tới lúc nào?”
Bị Phượng Ly Ngô hỏi như vậy, Khương Tú Nhuận hơi há hốc mồm, tới thành Lạc An, việc phải bận lòng mỗi ngày có rất nhiều, trong lúc nhất thời không nhỡ nổi lần trước tới lúc nào, không thể không hỏi thị nữ thiếp thân của mình mới biết được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra Phượng Ly Ngô vốn chỉ thăm dò mà thôi, không nghĩ tới nàng thật sự ngây người. Lập tức cũng không lo ăn bánh trôi mềm nữa, gọi ngự y tới bắt mạch.
Ngự y tới, lót gối dưới cổ tay, tỉ mỉ bắt mạch cách màn vải, không lâu lắm liền nói là hỉ mạch.
Phượng Ly Ngô vốn chỉ suy đoán, sau khi nghe thấy là hỉ mạch, không khỏi vui mừng khôn xiết.
Chờ ngự y đi rồi liền vuốt bụng Khương Tú Nhuận, sau cùng không nhịn nổi nữa, tựa đầu kề sát ở trên bụng nhỏ của nàng.
Khương Tú Nhuận đẩy hắn một chút nói: “Con còn nhỏ, đâu có động tĩnh gì.”
Phượng Ly Ngô nói: “Thường xuyên nghe thử một chút, nói không chừng lúc nào đó sẽ có động tĩnh, lần này trẫm không thể bỏ lỡ giống như Bảo Lý nữa.”
Hắn nói xong, Khương Tú Nhuận lại chua xót trong lòng, nghĩ tới lúc mình mang thai lần đầu, mặc dù nàng nói rất thoải mái với ca ca, thật ra cũng thấp thỏm trong lòng, căn bản không biết mình liệu có thể nuôi dưỡng đứa con trong bụng tốt không, cũng không biết tương lai nên giải thích với nó nguyên nhân phụ thân không ở bên cạnh thế nào.
Hiện tại vậy mà lại vô tình mang thai, nhìn bộ dạng kích động của Phượng Ly Ngô liền nghĩ tới hắn bởi vì bỏ lỡ thời điểm Bảo Lý sinh ra nên trong lòng tiếc nuối xót xa ân hận.
Bởi vậy khi Phượng Ly Ngô hưng phấn muốn đại hôn sớm để bé cưng trong bụng danh chính ngôn thuận vào gia phả Phượng gia, khóe miệng Khương Tú Nhuận giật giật, biết thời thế im lặng đáp ứng.
Mặc dù Phượng Ly Ngô không chính thức tuyên bố đại hôn cưới Nữ vương ở trên triều đình, thế nhưng bởi vì chuyện cung hí, bất luận trong cung hay triều đình đều sáng tỏ tâm tư Đế vương.
Dân gian biết được tin tức này, hiển nhiên là vui mừng vô cùng, cảm thấy vị Nữ vương đến lấy chồng xa này, so sánh với con gái của thế gia thì bình dị gần gũi hơn nhiều.
Hoàng đế lấy được hiền hậu thì lo gì không bình định thiên hạ, quốc thái dân an?
Chỉ là mấy phi tần bày biện trong hậu cung lại như ong vỡ tổ.
Nếu Dương Như Nhứ vào cung làm hậu, các nàng cũng không nói không tốt cái gì. Dù sao thân phận con gái thế gia suy cho cùng tôn quý hơn chất nữ.
Nhưng Khương Tú Nhuận lúc trước rõ ràng gánh vác tên tuổi Dao Cơ cùng gả vào phủ Thái tử với các nàng.
Sau đó bị Tiên hoàng đuổi đi, thay đổi thân phận lại dẫn theo con riêng trở về thành Hoàng hậu! Chuyện này làm sao khiến người ta nhẫn nhịn nổi?
Tào Khê tức giận chạy tới cung Úy Thái hậu nói ra oan ức trong lòng.
Úy Thái hậu trải qua biệt ly sống c.h.ế.t với Mao lang, bản thân khi nói chuyện cũng bình tĩnh hơn rồi, thấy Tào Khê khóc lóc kể lể, mặt mày không có cảm xúc gì: “Chẳng qua là vào cung làm hậu, có cái gì mà như cha c.h.ế.t mẹ c.h.ế.t thế? Ngày tháng trong cung còn dài lắm! Ngươi và nàng mới chịu đựng mấy ngày chứ? Ngươi cho rằng lãnh cung kia là xây cho phi tử không được sủng ái sao? Gần vua như gần cọp, càng được sủng ái thì khoảng cách vào cửa lãnh cung càng gần! Đại hôn cũng tốt, nàng mang điệu bộ Nữ vương, ngươi và ta có thể làm gì nàng sao? Trở thành con dâu Phượng gia mới khiến cho nàng tuân thủ cung quy, từ từ dạy dỗ nàng...”
Tào Khê chớp hai mắt ngấn lệ, ngẫm nghĩ ý tứ sâu xa của dì, cảm thấy đúng là có đạo lý.
Về phần Điền Oánh lại không thể hiện ra vẻ mặt gì, chỉ thấy trốn ở trong cung của mình không ra ngoài, có lẽ là bực bội khó chịu cho nên mấy ngày ăn cơm không ngon.
Mà quần thần trong triều đình lại bị Hoàng đế độc đoán khiến cho sôi sùng sục.
Ứng cử viên làm Hoàng hậu, sao có thể đùa?
Lúc trước Dương tiểu thư ngàn tốt vạn tốt cũng không lọt vào mắt xanh Thánh Vũ đế, kéo dài hai năm cũng không thành hôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện nay lại nói Nữ vương Ba Quốc tới làm Hoàng hậu, Quốc quân hai nước kết hôn, việc này phải tính toán thế nào mới tốt? Về sau long tử long tôn [*] về Đại Tề hay là Ba Quốc?
[*] Con, cháu vua.
Các triều đại trước không có tiền lệ này, thực sự là khiến cho lễ quan lo âu tới nỗi sắp c.h.ế.t rồi.
Đám quần thần cũng không thể không nói rõ ra là vị trí Hoàng hậu vô cùng tôn quý, không phải là chuyện riêng của Đế vương.
Cân nhắc tới việc cân bằng hoàng quyền và thế gia, theo truyền thống thì Hoàng hậu Tề triều đều xuât thân tử ba thế gia lớn nhất, giống như Thái hậu xuất thân từ Úy gia, mà trước kia Phượng Ly Ngô chuẩn bị cưới Dương Như Nhứ cũng là như vậy.
Phượng Ly Ngô lại không tỏ rõ ý kiến với việc này.
Nhất thời, quần thần chỉ thiếu việc vác hành lý, dựng trại đóng quân trước cửa cung quỳ xuống cầu xin Đế vương.
Đáng tiếc Tân quân là người có chủ ý, một khi hắn muốn làm thì rất khó thay đổi chủ ý.
Thế là quần thần nhường bước cầu việc khác, lại khuyên can rằng tới bây giờ hậu cung vẫn trống vắng, mặc dù lần này Hoàng hậu không chọn ra từ thế gia thì cũng nên cưới thêm mấy con gái thế gia vào làm phi cho hậu cung phong phú.
Đế vương vừa có thể hưởng thụ hạnh phúc gia đình vừa có thể cân bằng thế gia trong triều, thật sự là vẹn cả đôi đường.
Nhưng Phượng Ly Ngô biết lòng dạ Khương Tú Nhuận của hắn lớn bao nhiêu, chính là hẹp hòi y hệt lỗ kim.
Không dễ dàng lợi dụng cơ hội nàng hiện tại mang thai mà dụ dỗ nàng cử hành đại hôn, nếu là lại bị các thần tử nhân tiện bổ sung thêm mấy phi tần chẳng phải tự làm mình bị ấm ức sao. Đến lúc đó trong đêm dài, người ngủ trên giường trống vắng lạnh lẽo còn không phải là hắn sao, cho nên kiên quyết không đồng ý cưới phi tần.
Quần thần thấy Đế vương lòng đã định, cho dù thế nào cũng không thay đổi, cũng chỉ có thể coi như thôi. Chuẩn bị chờ sau đại hôn của Đế vương, chọn thời cơ khuyên can Đế vương và Hoàng hậu cưới con gái thế gia.
Hàng năm Tề triều đều phải tế trời, tuyên cáo Đế vương Tề triều chính là người trời cao lựa chọn, thống trị thiên hạ là danh chính ngôn thuận nên cứ năm năm cử hành một lần lễ cúng tế lớn. Đại hôn Đế vương hiển nhiên là chuyện lớn nhất của trên dưới trong triều, có điều Phượng Ly Ngô nóng lòng muốn sớm ngày ôm Khương Tú Nhuận ngủ, vậy nên là chọn ngày hoàng đạo gần nhất, hơn nữa năm nay đúng vào dịp năm năm một lễ cúng tế lớn, trong triều đình đặc biệt là quan chức Lễ bộ những ngày qua loay hoay cực kỳ bận rộn.
Phượng Vũ nghe mật thám bẩm báo mới biết tin tức Phượng Ly Ngô muốn đại hôn với Khương Tú Nhuận, nghĩ tới bệnh dịch người của mình tỉ mỉ bố trí bị Khương Tú Nhuận tiện tay hóa giải, rất nhiều kế hoạch về sau cũng không thể thực hiện.
Mà hai người bọn họ thì tình chàng ý thiếp, thậm chí còn dựa vào lần bệnh dịch này cử hành đại hôn.
Trong lòng Nhị Hoàng tử bất giác phẫn uẫn, lại nghĩ không thể để cho Phượng Ly Ngô sống thoải mái như vậy được.
Phượng Vũ vốn là chuẩn bị tìm thời gian tốt tuyên bố ba quận tự phong quốc hiệu, chia biên giới mở rộng đất đai, xứng danh là một nước.
Cho Phượng Ly Ngô trở tay không kịp. Dù sao hắn có chiếu thư của Tiên hoàng trong tay, không phải sợ lời gièm pha.
Nếu Phượng Ly Ngô chìm đắm trong nữ sắc ôn nhu hương [*], có lẽ sau đại hôn, cũng chưa kịp phát binh tấn công.
[*] Nữ nhân dịu dàng quyến rũ, ôn nhu hương này là một điển cố dùng để so sánh việc bị nữ sắc mê hoặc tới mê muội.
Của cải của Đại Tề, hắn biết nếu Phượng Ly Ngô muốn tuyên chiến lần nữa thì quốc khố sẽ rỗng, thân thể lão tướng suy yếu, cạn sức lực, binh tướng cũng không đủ.
Nghĩ như vậy, mặc dù biết lúc này Tề triều vẫn còn chưa phải thời điểm cấp bách nhất, loạn trong giặc ngoài, không thích hợp tuyên bố lập quốc.
Nhưng Phượng Vũ nghĩ đến Khương Tú Nhuận xuất giá, mặc váy cưới đội mũ phượng sẽ xinh đẹp cỡ nào, nàng chính thức trở thành đại tẩu của hắn nhưng vẫn khiến cho hắn nhung nhớ trong lòng như cũ, chỉ muốn khiến cho đại ca không thoải mái. Trời vừa sáng hắn liền liên hệ với đồng minh là Hàn Quốc, Yến Quốc, báo cho họ biết mình chuẩn bị lập quốc đặt quốc hiệu, thời gian là trước ba ngày đại hôn của Phượng Ly Ngô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro