Chất Nữ Sắc Tài Vẹn Toàn Kiếm Sống
Chương 3
2024-10-29 05:37:30
Vì vậy thị vệ kia không nói hai lời, chồng đá xây bếp nấu đơn giản, lấy than trúc trên xe ngựa xuống, chẻ củi trong hậu viện, âm thầm nấu được mấy ấm nước ấm.
Nấu nước xong, Khương Tú Nhuận bảo thị vệ đẩy ngã bếp lò, tránh cho hạ nhân dịch quán khiển trách rồi nàng xách nước quay về viện nhỏ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Tú Nhuận dùng áo choàng giấu ấm nước vừa nấu xong, xuyên lúc qua thiên sảnh chuẩn bị trở lại viện nhỏ của mình thì nghe thấy một trận la hét ầm ĩ .
Vốn dĩ chất tử các quốc gia chờ lâu không có nước nóng ngâm tay ngâm chân, dồn dập phái nô bộc đi thúc giục hạ nhân dịch quán, ngữ khí của bọn hạ nhân không tốt, dần dần nảy sinh cãi vã.
Nô bộc cãi nhau, các chủ tử sổi nổi làm khán giả rồi dần dần cũng là kết cục cãi vã.
Chỉ là kiếp này Khương Tú Nhuận không ra mặt nữa, người dẫn đầu gây chuyện đã thành người khác.
Lại nói tiếp, người đó cũng là một nữ nhân ghê gớm, chính là vương nữ của Hàn Quốc - Điền Oánh, mấy năm gần đây quốc lực Hàn Quốc dần dần mạnh mẽ, địa vị có xu thế sánh ngang với Đại Tề. Lần này ký kết minh ước mới, thậm chí ngay cả một chất tử cũng không phái tới, chỉ phái con gái nhỏ của Hàn vương Điền Oánh tới đây, cũng là có chủ ý muốn kết hôn với hoàng tử của Tề vương.
Mà Tào Khê vừa đúng lúc tới tiền sảnh dùng cơm nên đã nghe được tiếng Điền Oánh khiển trách hạ nhân dịch quán, rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe [*]. Từ sáng sớm nàng đã hỏi thăm các vương nữ đến kinh thành lần này, Hàn Quốc là nổi bật nhất, đưa một vương nữ tới đây ý đồ quá rõ ràng, có lẽ cũng là tới vì biểu ca của nàng mà.
[*] Nói bóng nói gió.
Trong lòng đã có khúc mắc, Tào Khê rốt cuộc nghe không nổi nữa, buông lời nói châm chọc Điền Oánh không biết tự lượng sức.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáng tiếc Tào Khê không biết, ngày sau tuy rằng nàng gả cho biểu ca Phượng Ly Ngô trở thành Thái tử phi như ý nguyện, thế nhưng vị biểu ca này đối xử với nàng tôn kính có thừa, lại sủng ái không đủ. Về sau bị Điền Oánh giành ân sủng, chờ tới khi Đại Tề diệt Yến Quốc, nàng bị phế bỏ, kết cục ảm đạm.
Tranh đoạt nước ấm có cái gì đáng xem? Lúc đoạt nam nhân, trò gian chồng chất, mới vô cùng đáng xem!
Chỉ là cây cỏ phàm tục làm sao có khả năng giữ được vị Hoàng Thái tử kia, Tào Khê cũng tốt, Điền Oánh cũng thế, cuối cùng đều chẳng qua là con cờ mà Phượng Ly Ngô dùng để chấn chỉnh non sông, tiêu diệt các nước khác mà thôi.
Vị hoàng tử hiển quý của Đại Tề này, yêu giang sơn hơn yêu mỹ nhân!
Đời này Khương Tú Nhuận nhìn thấu thế sự, chẳng muốn có kết cục làm quân cờ nữa, náo nhiệt cũng chẳng muốn xem, chân bước nhanh hơn trở về viện nhỏ của bản thân.
Vừa rồi nàng xuống bếp lấy một miếng gừng lớn, trở lại trong phòng lấy chày giã son phấn ra rửa sạch, nghiền thành khương dung [*], pha với nước ấm vào cho ca ca uống.
[*] Một món mà thành phần chủ yếu là gừng nghiền nhỏ, có tác dụng làm thuốc lưu thông khí huyết, giảm đau.
Chờ hắn uống xong bát nước gừng lớn, quả nhiên có hiệu quả xua khí lạnh rõ rệt, trên người Khương Chi bắt đầu đổ mồ hôi. Khương Tú Nhuận vội vàng dùng chăn lớn ủ kín ca ca, để cho hắn đổ mồ hôi trong lúc ngủ.
Bởi vì trên đường đi gặp lưu dân [*], xe ngựa ca ca bị lưu dân đánh cướp tranh đoạt tới nỗi bị phá hủy, dọc theo con đường này, hắn vẫn luôn cưỡi ngựa.
[*] Chỉ những người trong xã hội cũ, gặp cảnh thiên tai không chỗ nương tựa, đi lưu lạc đất khách quê người.
Vương tử từng tôn quý chưa từng nếm trải qua khổ cực sao có thể chịu được? Cũng khó trách vừa tới đô thành, hắn không chống đỡ nổi nữa mà ngã bệnh.
Khương Tú Nhuận dựa vào cửa sổ phía Tây ngồi xuống, tới đô thành Đại Tề cũng không phải chấm dứt cuộc sống đầu đường xó chợ, cuộc sống đau khổ này chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu.
Lần này nàng giả mạo vương tử, chắc là sẽ không bị đưa tới Hoán Y cục giặt quần áo, thế nhưng cho dù có thể ở cùng một chỗ với ca ca, cũng phải chịu cảnh khó khăn.
Phủ đệ của các chất tử ở Lạc An đều do Lễ ty Đại Tề sắp xếp ban cho.
Nếu là chất tử nước mạnh hoặc là được phụ tộc yêu thương, thường sẽ được trọng đãi, hơn nữa có thể dùng tiền túi mở rộng phạm vi chỗ ở, giữ thể diện vương tử.
Ca ca cũng được phụ vương ban thưởng vàng bạc xây phủ, nhưng phần lớn hắn đút lót cho nàng, để tránh cho nàng bị ức h.i.ế.p ở trong Hoán Y cục. Vì vậy hắn bị Lễ ty Đại Tề sắp xếp ở hẻm cũ thành Tây, kết giao với vài lính tốt và tiểu thương, trở thành trò cười cho đám chất tử các quốc gia khác trong Đại Tề.
Phải biết rằng hơn phân nửa nhóm chất tử này sẽ về nước, thậm chí thừa kế vương vị trở thành Quốc quân. Ở Đại Tề, một mặt là cần ngoại giao kết minh, một mặt khác là tạo nhiều mối quan hệ với các vương tử trẻ tuổi.
Hiện giờ các quốc gia rối loạn, dồn dập có lòng tranh bá, nếu tranh thủ liên bang càng nhiều thì chắc chắn rất có lợi ích với mẫu quốc.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận không muốn ca ca giống các vương tử khác, khổ tâm tính toán như thế.
Quốc lực Ba Quốc suy yếu, không ai có thể ngăn cản. Có phụ vương nhân phẩm hèn hạ, tặc tử soán quyền như vậy, làm sao có được trung thần phụ tá quốc gia?
Mà ca ca lại là người mù quáng, nếu không nhắc nhở thường xuyên, khai sáng giúp hắn chút ít, rất có thể ngày Ba Quốc bị Lương Quốc chiếm đoạt, hắn lại như kiếp trước, lấy thân mình hy sinh cho tổ quốc.
Khương Tú Nhuận thở dài một hơi, nhịn xuống cảm giác tức n.g.ự.c tăng lên, lấy giấy bút ra tính toán số vàng bạc phụ vương cấp cho.
Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, mấy năm nữa, phụ vương chắc sẽ không khẳng khái giúp đỡ nữa. Nếu muốn hai huynh muội có thân phận yên ổn sống ở Đại Tề, cần phải tính toán tỉ mỉ.
Có điều ở kiếp trước, trạch viện nghèo túng mà Lễ ty Đại Tề sắp xếp cho kia không phải là chỗ để an thân.
Khương Tú Nhuận thầm tính toán trong kinh thành chỗ nào có trạch viện giá thấp, mà qua vài năm nữa giá cả khế đất tăng lên, trong lòng đã chọn được mấy chỗ, cõ lẽ ngày sau nên tới xem xét thử. Nàng tính tới khi thu xếp chỗ ở ổn thỏa xong nếu có chút dư giả, tiện cho nàng sắp xếp mọi chuyện thì sau đó nàng sẽ nghĩ ra cách kiếm chút tiền.
Đợi đến ba năm sau, thành Lạc An sẽ có một trận đại loạn, chỉ cần đến lúc đó nàng khéo léo một chút là có thể nhân cơ hội mang theo ca ca rời khỏi Lạc An, từ nay về sau thay tên sửa họ, trải qua cuộc sống của người thường.
Nghĩ như vậy, Khương Tú Nhuận chợt cảm thấy bản thân đã có mục tiêu nỗ lực.
Chỉ là vội vàng hạ sốt cho ca ca, đã qua giờ cơm, tuy rằng thị vệ bưng đồ ăn tới, nhưng đều là thức ăn đã nguội, căn bản người bệnh không ăn được.
Mà lúc này, phòng bếp cũng không còn bận rộn ầm ĩ nữa.
Khương Tú Nhuận lấy trâm ngọc trong hộp trang sức của chính mình ra, chuẩn bị đi hối lộ nhà bếp để họ nấu cho ca ca chút đồ ăn ngon.
Kiếp trước nàng coi như đã thông thạo loại tình người dùng tiền bạc qua lại này.
Bây giờ nàng mặc nam trang, bộ dạng thiếu niên non nớt, hơn nữa nói năng dẻo mồm, thái độ lại thành khẩn, rất được nữ đầu bếp ưa thích, không chỉ nấu cho nàng một nồi cháo thịt củ từ, còn cho nàng thêm một con vịt quay.
Nghe nói đây là vương nữ Yến Quốc trả lại, bởi vì bị vương nữ Hàn Quốc Điền Oánh chọc tức giận không nhẹ nên hoàn toàn mất khẩu vị.
Vịt quay chưa kịp bị động đũa, vẫn còn nguyên vẹn, Khương Tú Nhuận cũng không chê, bưng mâm trở về. Bởi vì lúc này đã qua giờ cơm, các sứ giả khác cũng đã yên giấc, màn đêm buông xuống, dịch quán rất yên tĩnh.
Nhưng khi nàng ra tới cửa sau nhà bếp thì lại thấy một vị thanh niên vóc dáng cao to, mặc áo khoác da màu đen, đứng ở nơi hẻo lánh trong đình dịch quán.
Ở bên cạnh hắn, có một thanh niên cường tráng nói chuyện với hắn: “Điện hạ, Vương hậu hy vọng ngài tự mình nghênh đón vương nữ Yến Quốc, trước tiên để nàng ở tạm phủ thừa tướng bày tỏ lòng thân thiết của vương hậu với nàng. Nhưng ngài lại mặc thường phục tới chơi, không muốn lộ diện, vừa rồi vì sao cứ ở trong hành lang khoanh tay đứng nhìn, không chịu tới giúp đỡ Tào Cơ?"
Nghe được tiếng nói chất phác thô kệch của nam tử kia, Khương Tú Nhuận âm thầm giật mình, giọng nói này nàng sẽ không nhận lầm, đó là người kiếp trước chiếm đoạt nàng - Tần Chiếu!
Mà nam tử mặc áo khoác da kia, nhất định là Hoàng Thái tử Đại Tề cao quý Phượng Ly Ngô rồi!
Hóa ra hắn vậy mà tự mình tới dịch quán, vậy năm đó bản thân nàng nhanh mồm nhanh miệng châm chọc Tào Cơ, chẳng phải cũng vào tai Hoàng Thái tử sao?
Khó trách hắn lại gây khó dễ cho nàng như vậy, chẳng phải là vì muốn trút giận cho biểu muội yêu dấu hay sao?
Đời này nàng muốn tránh nhất hai người kia, không nghĩ tới, còn gặp mặt sớm hơn kiếp trước. Nghĩ tới đây, nàng núp ở một góc, chờ Hoàng Thái tử mặc thường phục rời đi.
Đúng lúc này, Phượng Ly Ngô chậm rãi mở miệng nói: “Không nghênh đón nổi, quá ồn ào.”
Nói xong câu này, Phượng Ly Ngô liền cất bước từ cửa sau đi ra ngoài.
Lúc này sắc trời đã muộn, ánh trăng như nước bao phủ lên gương mặt Phượng Ly Ngô.
Tuy rằng kiếp trước đã nhìn quen vị long tử trời sinh tư thế ngạo nghễ oai hùng của Đại Tề này, Khương Tú Nhuận vẫn thầm than tiếc trong lòng: Vị Hoàng tử mắng người khác là họa quốc yêu cơ này không tự soi gương sao? Một nam nhân lại có môi đỏ, mắt phượng, mũi cao mi dày, bộ dạng như Trích Tiên [*], sao không biết xấu hổ mà bảo người khác là yêu nghiệt?
[*] Đọa tiên giáng trần.
Kiếp trước, Vương hậu Đại Tề quả thật là yêu thích cháu gái ngoại Tào Khê của mình, kêu con trai của mình tự tới đón tiếp cũng không có gì là lạ.
Có điều vị biểu ca này cũng không cho người ta thể diện, đầu tiên là tới không một tiếng động, sau đó lại quăng một câu “Ồn ào” liền xoay người đi mất.
Thử hỏi một chút, như thế về sau làm sao Tào Khê không khỏi thất vọng vì cái người lam nhan họa thủy [*], xé nát lòng nhiệt tình của ba ngàn mỹ nữ này?
[*]Ý chỉ nam nhân có sắc đẹp gây tai hoạ, nghĩa tương tự hồng nhan hoạ thuỷ dành cho nữ nhân.
Chỉ là, nàng vốn không muốn nghe lén nhưng rốt cuộc vẫn bị phát hiện. Mặc dù nàng đã ở một bên cố gắng nín thở nhưng vẫn bị Tần Chiếu có võ công cao cường nghe được âm thanh rất nhỏ.
Hắn cảnh giác đi tới chỗ Khương Tú Nhuận ẩn nấp, đồng thời thấp giọng quát: “Ai?!”
Tần Chiếu chân dài bước lớn, rất nhanh đã tới chỗ góc cua.
Vốn tưởng rằng có người trốn ở chỗ tối có ý muốn quấy rối Thái tử, không ngờ lại thấy một thiếu niên có diện mạo tuấn tú, một tay cầm vò rượu, một tay cầm vịt quay dầu mỡ, miệng cũng không nhàn rỗi gặm chân vịt, nhìn qua bộ dạng đói khổ không chịu được.
Nhìn thấy Tần Chiếu tới đây, ''hắn'' theo bản năng co người lại, cố gắng giả vờ ngoài mạnh trong yếu trừng mắt mắng: “To gan, là tôi tớ sứ giả nào, đi đường không có tiếng động là muốn hù c.h.ế.t ta sao?"
Tần Chiếu nhìn thiếu niên này tuy rằng gầy yếu nhưng dáng vẻ không tồi, hơn nữa quần áo hoa mỹ, nhìn qua là biết có lẽ là vương tử nước nào đó. Chỉ là một tên tham ăn ngu xuẩn, không phải thích khách.
Tần Chiếu yên lòng, rồi lại nổi lên ý muốn trêu chọc, cũng trợn mắt với nàng: “Đêm hôm khuya khoắt, vì sao ngươi trốn ở chỗ này ăn thịt?”
Khương Tú Nhuận không hề muốn nói chuyện với người kiếp trước đã chiếm đoạt nàng dù là nửa câu. Nàng xách theo niêu cháo lạnh lùng nói: “Muốn tìm thịt cho chủ tử ngươi cũng đã muộn, chỉ còn một cái này, ta đã gặm qua, ngươi đi nơi khác tìm đi.”
Nói xong nàng lách qua hắn, vội vã rời đi.
Tần Chiếu không ngăn cản nàng. Vừa rồi hắn và Thái tử không thương nghị quốc sự, nếu đây là thiếu niên tham ăn gầy yếu, đương nhiên không đáng ngại.
Chỉ là không biết chất tử nước nào đây, bộ dạng lớn lên thật khôi ngô. Tuy vẫn còn là thiếu niên nhưng có thể nhìn ra tương lai nhất định sẽ là mỹ nam tử... Tần Chiếu nhìn bóng lưng và vòng eo gầy của thiếu niên, nhất thời có chút thất thần.
Có điều cũng chỉ có thể nhìn thoáng qua, lại vội vã thu lại tâm trạng, hộ tống Phượng Ly Ngô rời dịch quán, tụ họp với thị vệ canh giữ bên ngoài, lên ngựa trở về Đông cung.
Trong lúc đó, dịch quán này âm thầm biến thành bão táp giang hồ, thời gian chờ đợi Hoàng đế Đại Tề triệu kiến chính là lúc chất tử chất nữ các quốc gia thăm dò lẫn nhau.
Khương Tú Nhuận chăm sóc ca ca, im lặng đứng ngoài quan sát, ngoại trừ Tào Khê và Điền Oánh nổi bật ra, vương tử của các quốc gia khác cũng có mấy người ngày sau có tiền đồ hiển hách.
Trong đó một vị là vương tử Lương Quốc Lưu Bội... Sau ba năm ở Đại Tế, hắn trở về Lương Quốc kế thừa vương vị. Nếu như cẩn thận suy xét một vòng, vị này chính là người sau này phụ vương nàng nhận làm nghĩa phụ, cũng chính là ông nội nuôi của nàng đấy.
Nấu nước xong, Khương Tú Nhuận bảo thị vệ đẩy ngã bếp lò, tránh cho hạ nhân dịch quán khiển trách rồi nàng xách nước quay về viện nhỏ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Tú Nhuận dùng áo choàng giấu ấm nước vừa nấu xong, xuyên lúc qua thiên sảnh chuẩn bị trở lại viện nhỏ của mình thì nghe thấy một trận la hét ầm ĩ .
Vốn dĩ chất tử các quốc gia chờ lâu không có nước nóng ngâm tay ngâm chân, dồn dập phái nô bộc đi thúc giục hạ nhân dịch quán, ngữ khí của bọn hạ nhân không tốt, dần dần nảy sinh cãi vã.
Nô bộc cãi nhau, các chủ tử sổi nổi làm khán giả rồi dần dần cũng là kết cục cãi vã.
Chỉ là kiếp này Khương Tú Nhuận không ra mặt nữa, người dẫn đầu gây chuyện đã thành người khác.
Lại nói tiếp, người đó cũng là một nữ nhân ghê gớm, chính là vương nữ của Hàn Quốc - Điền Oánh, mấy năm gần đây quốc lực Hàn Quốc dần dần mạnh mẽ, địa vị có xu thế sánh ngang với Đại Tề. Lần này ký kết minh ước mới, thậm chí ngay cả một chất tử cũng không phái tới, chỉ phái con gái nhỏ của Hàn vương Điền Oánh tới đây, cũng là có chủ ý muốn kết hôn với hoàng tử của Tề vương.
Mà Tào Khê vừa đúng lúc tới tiền sảnh dùng cơm nên đã nghe được tiếng Điền Oánh khiển trách hạ nhân dịch quán, rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe [*]. Từ sáng sớm nàng đã hỏi thăm các vương nữ đến kinh thành lần này, Hàn Quốc là nổi bật nhất, đưa một vương nữ tới đây ý đồ quá rõ ràng, có lẽ cũng là tới vì biểu ca của nàng mà.
[*] Nói bóng nói gió.
Trong lòng đã có khúc mắc, Tào Khê rốt cuộc nghe không nổi nữa, buông lời nói châm chọc Điền Oánh không biết tự lượng sức.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáng tiếc Tào Khê không biết, ngày sau tuy rằng nàng gả cho biểu ca Phượng Ly Ngô trở thành Thái tử phi như ý nguyện, thế nhưng vị biểu ca này đối xử với nàng tôn kính có thừa, lại sủng ái không đủ. Về sau bị Điền Oánh giành ân sủng, chờ tới khi Đại Tề diệt Yến Quốc, nàng bị phế bỏ, kết cục ảm đạm.
Tranh đoạt nước ấm có cái gì đáng xem? Lúc đoạt nam nhân, trò gian chồng chất, mới vô cùng đáng xem!
Chỉ là cây cỏ phàm tục làm sao có khả năng giữ được vị Hoàng Thái tử kia, Tào Khê cũng tốt, Điền Oánh cũng thế, cuối cùng đều chẳng qua là con cờ mà Phượng Ly Ngô dùng để chấn chỉnh non sông, tiêu diệt các nước khác mà thôi.
Vị hoàng tử hiển quý của Đại Tề này, yêu giang sơn hơn yêu mỹ nhân!
Đời này Khương Tú Nhuận nhìn thấu thế sự, chẳng muốn có kết cục làm quân cờ nữa, náo nhiệt cũng chẳng muốn xem, chân bước nhanh hơn trở về viện nhỏ của bản thân.
Vừa rồi nàng xuống bếp lấy một miếng gừng lớn, trở lại trong phòng lấy chày giã son phấn ra rửa sạch, nghiền thành khương dung [*], pha với nước ấm vào cho ca ca uống.
[*] Một món mà thành phần chủ yếu là gừng nghiền nhỏ, có tác dụng làm thuốc lưu thông khí huyết, giảm đau.
Chờ hắn uống xong bát nước gừng lớn, quả nhiên có hiệu quả xua khí lạnh rõ rệt, trên người Khương Chi bắt đầu đổ mồ hôi. Khương Tú Nhuận vội vàng dùng chăn lớn ủ kín ca ca, để cho hắn đổ mồ hôi trong lúc ngủ.
Bởi vì trên đường đi gặp lưu dân [*], xe ngựa ca ca bị lưu dân đánh cướp tranh đoạt tới nỗi bị phá hủy, dọc theo con đường này, hắn vẫn luôn cưỡi ngựa.
[*] Chỉ những người trong xã hội cũ, gặp cảnh thiên tai không chỗ nương tựa, đi lưu lạc đất khách quê người.
Vương tử từng tôn quý chưa từng nếm trải qua khổ cực sao có thể chịu được? Cũng khó trách vừa tới đô thành, hắn không chống đỡ nổi nữa mà ngã bệnh.
Khương Tú Nhuận dựa vào cửa sổ phía Tây ngồi xuống, tới đô thành Đại Tề cũng không phải chấm dứt cuộc sống đầu đường xó chợ, cuộc sống đau khổ này chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu.
Lần này nàng giả mạo vương tử, chắc là sẽ không bị đưa tới Hoán Y cục giặt quần áo, thế nhưng cho dù có thể ở cùng một chỗ với ca ca, cũng phải chịu cảnh khó khăn.
Phủ đệ của các chất tử ở Lạc An đều do Lễ ty Đại Tề sắp xếp ban cho.
Nếu là chất tử nước mạnh hoặc là được phụ tộc yêu thương, thường sẽ được trọng đãi, hơn nữa có thể dùng tiền túi mở rộng phạm vi chỗ ở, giữ thể diện vương tử.
Ca ca cũng được phụ vương ban thưởng vàng bạc xây phủ, nhưng phần lớn hắn đút lót cho nàng, để tránh cho nàng bị ức h.i.ế.p ở trong Hoán Y cục. Vì vậy hắn bị Lễ ty Đại Tề sắp xếp ở hẻm cũ thành Tây, kết giao với vài lính tốt và tiểu thương, trở thành trò cười cho đám chất tử các quốc gia khác trong Đại Tề.
Phải biết rằng hơn phân nửa nhóm chất tử này sẽ về nước, thậm chí thừa kế vương vị trở thành Quốc quân. Ở Đại Tề, một mặt là cần ngoại giao kết minh, một mặt khác là tạo nhiều mối quan hệ với các vương tử trẻ tuổi.
Hiện giờ các quốc gia rối loạn, dồn dập có lòng tranh bá, nếu tranh thủ liên bang càng nhiều thì chắc chắn rất có lợi ích với mẫu quốc.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận không muốn ca ca giống các vương tử khác, khổ tâm tính toán như thế.
Quốc lực Ba Quốc suy yếu, không ai có thể ngăn cản. Có phụ vương nhân phẩm hèn hạ, tặc tử soán quyền như vậy, làm sao có được trung thần phụ tá quốc gia?
Mà ca ca lại là người mù quáng, nếu không nhắc nhở thường xuyên, khai sáng giúp hắn chút ít, rất có thể ngày Ba Quốc bị Lương Quốc chiếm đoạt, hắn lại như kiếp trước, lấy thân mình hy sinh cho tổ quốc.
Khương Tú Nhuận thở dài một hơi, nhịn xuống cảm giác tức n.g.ự.c tăng lên, lấy giấy bút ra tính toán số vàng bạc phụ vương cấp cho.
Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, mấy năm nữa, phụ vương chắc sẽ không khẳng khái giúp đỡ nữa. Nếu muốn hai huynh muội có thân phận yên ổn sống ở Đại Tề, cần phải tính toán tỉ mỉ.
Có điều ở kiếp trước, trạch viện nghèo túng mà Lễ ty Đại Tề sắp xếp cho kia không phải là chỗ để an thân.
Khương Tú Nhuận thầm tính toán trong kinh thành chỗ nào có trạch viện giá thấp, mà qua vài năm nữa giá cả khế đất tăng lên, trong lòng đã chọn được mấy chỗ, cõ lẽ ngày sau nên tới xem xét thử. Nàng tính tới khi thu xếp chỗ ở ổn thỏa xong nếu có chút dư giả, tiện cho nàng sắp xếp mọi chuyện thì sau đó nàng sẽ nghĩ ra cách kiếm chút tiền.
Đợi đến ba năm sau, thành Lạc An sẽ có một trận đại loạn, chỉ cần đến lúc đó nàng khéo léo một chút là có thể nhân cơ hội mang theo ca ca rời khỏi Lạc An, từ nay về sau thay tên sửa họ, trải qua cuộc sống của người thường.
Nghĩ như vậy, Khương Tú Nhuận chợt cảm thấy bản thân đã có mục tiêu nỗ lực.
Chỉ là vội vàng hạ sốt cho ca ca, đã qua giờ cơm, tuy rằng thị vệ bưng đồ ăn tới, nhưng đều là thức ăn đã nguội, căn bản người bệnh không ăn được.
Mà lúc này, phòng bếp cũng không còn bận rộn ầm ĩ nữa.
Khương Tú Nhuận lấy trâm ngọc trong hộp trang sức của chính mình ra, chuẩn bị đi hối lộ nhà bếp để họ nấu cho ca ca chút đồ ăn ngon.
Kiếp trước nàng coi như đã thông thạo loại tình người dùng tiền bạc qua lại này.
Bây giờ nàng mặc nam trang, bộ dạng thiếu niên non nớt, hơn nữa nói năng dẻo mồm, thái độ lại thành khẩn, rất được nữ đầu bếp ưa thích, không chỉ nấu cho nàng một nồi cháo thịt củ từ, còn cho nàng thêm một con vịt quay.
Nghe nói đây là vương nữ Yến Quốc trả lại, bởi vì bị vương nữ Hàn Quốc Điền Oánh chọc tức giận không nhẹ nên hoàn toàn mất khẩu vị.
Vịt quay chưa kịp bị động đũa, vẫn còn nguyên vẹn, Khương Tú Nhuận cũng không chê, bưng mâm trở về. Bởi vì lúc này đã qua giờ cơm, các sứ giả khác cũng đã yên giấc, màn đêm buông xuống, dịch quán rất yên tĩnh.
Nhưng khi nàng ra tới cửa sau nhà bếp thì lại thấy một vị thanh niên vóc dáng cao to, mặc áo khoác da màu đen, đứng ở nơi hẻo lánh trong đình dịch quán.
Ở bên cạnh hắn, có một thanh niên cường tráng nói chuyện với hắn: “Điện hạ, Vương hậu hy vọng ngài tự mình nghênh đón vương nữ Yến Quốc, trước tiên để nàng ở tạm phủ thừa tướng bày tỏ lòng thân thiết của vương hậu với nàng. Nhưng ngài lại mặc thường phục tới chơi, không muốn lộ diện, vừa rồi vì sao cứ ở trong hành lang khoanh tay đứng nhìn, không chịu tới giúp đỡ Tào Cơ?"
Nghe được tiếng nói chất phác thô kệch của nam tử kia, Khương Tú Nhuận âm thầm giật mình, giọng nói này nàng sẽ không nhận lầm, đó là người kiếp trước chiếm đoạt nàng - Tần Chiếu!
Mà nam tử mặc áo khoác da kia, nhất định là Hoàng Thái tử Đại Tề cao quý Phượng Ly Ngô rồi!
Hóa ra hắn vậy mà tự mình tới dịch quán, vậy năm đó bản thân nàng nhanh mồm nhanh miệng châm chọc Tào Cơ, chẳng phải cũng vào tai Hoàng Thái tử sao?
Khó trách hắn lại gây khó dễ cho nàng như vậy, chẳng phải là vì muốn trút giận cho biểu muội yêu dấu hay sao?
Đời này nàng muốn tránh nhất hai người kia, không nghĩ tới, còn gặp mặt sớm hơn kiếp trước. Nghĩ tới đây, nàng núp ở một góc, chờ Hoàng Thái tử mặc thường phục rời đi.
Đúng lúc này, Phượng Ly Ngô chậm rãi mở miệng nói: “Không nghênh đón nổi, quá ồn ào.”
Nói xong câu này, Phượng Ly Ngô liền cất bước từ cửa sau đi ra ngoài.
Lúc này sắc trời đã muộn, ánh trăng như nước bao phủ lên gương mặt Phượng Ly Ngô.
Tuy rằng kiếp trước đã nhìn quen vị long tử trời sinh tư thế ngạo nghễ oai hùng của Đại Tề này, Khương Tú Nhuận vẫn thầm than tiếc trong lòng: Vị Hoàng tử mắng người khác là họa quốc yêu cơ này không tự soi gương sao? Một nam nhân lại có môi đỏ, mắt phượng, mũi cao mi dày, bộ dạng như Trích Tiên [*], sao không biết xấu hổ mà bảo người khác là yêu nghiệt?
[*] Đọa tiên giáng trần.
Kiếp trước, Vương hậu Đại Tề quả thật là yêu thích cháu gái ngoại Tào Khê của mình, kêu con trai của mình tự tới đón tiếp cũng không có gì là lạ.
Có điều vị biểu ca này cũng không cho người ta thể diện, đầu tiên là tới không một tiếng động, sau đó lại quăng một câu “Ồn ào” liền xoay người đi mất.
Thử hỏi một chút, như thế về sau làm sao Tào Khê không khỏi thất vọng vì cái người lam nhan họa thủy [*], xé nát lòng nhiệt tình của ba ngàn mỹ nữ này?
[*]Ý chỉ nam nhân có sắc đẹp gây tai hoạ, nghĩa tương tự hồng nhan hoạ thuỷ dành cho nữ nhân.
Chỉ là, nàng vốn không muốn nghe lén nhưng rốt cuộc vẫn bị phát hiện. Mặc dù nàng đã ở một bên cố gắng nín thở nhưng vẫn bị Tần Chiếu có võ công cao cường nghe được âm thanh rất nhỏ.
Hắn cảnh giác đi tới chỗ Khương Tú Nhuận ẩn nấp, đồng thời thấp giọng quát: “Ai?!”
Tần Chiếu chân dài bước lớn, rất nhanh đã tới chỗ góc cua.
Vốn tưởng rằng có người trốn ở chỗ tối có ý muốn quấy rối Thái tử, không ngờ lại thấy một thiếu niên có diện mạo tuấn tú, một tay cầm vò rượu, một tay cầm vịt quay dầu mỡ, miệng cũng không nhàn rỗi gặm chân vịt, nhìn qua bộ dạng đói khổ không chịu được.
Nhìn thấy Tần Chiếu tới đây, ''hắn'' theo bản năng co người lại, cố gắng giả vờ ngoài mạnh trong yếu trừng mắt mắng: “To gan, là tôi tớ sứ giả nào, đi đường không có tiếng động là muốn hù c.h.ế.t ta sao?"
Tần Chiếu nhìn thiếu niên này tuy rằng gầy yếu nhưng dáng vẻ không tồi, hơn nữa quần áo hoa mỹ, nhìn qua là biết có lẽ là vương tử nước nào đó. Chỉ là một tên tham ăn ngu xuẩn, không phải thích khách.
Tần Chiếu yên lòng, rồi lại nổi lên ý muốn trêu chọc, cũng trợn mắt với nàng: “Đêm hôm khuya khoắt, vì sao ngươi trốn ở chỗ này ăn thịt?”
Khương Tú Nhuận không hề muốn nói chuyện với người kiếp trước đã chiếm đoạt nàng dù là nửa câu. Nàng xách theo niêu cháo lạnh lùng nói: “Muốn tìm thịt cho chủ tử ngươi cũng đã muộn, chỉ còn một cái này, ta đã gặm qua, ngươi đi nơi khác tìm đi.”
Nói xong nàng lách qua hắn, vội vã rời đi.
Tần Chiếu không ngăn cản nàng. Vừa rồi hắn và Thái tử không thương nghị quốc sự, nếu đây là thiếu niên tham ăn gầy yếu, đương nhiên không đáng ngại.
Chỉ là không biết chất tử nước nào đây, bộ dạng lớn lên thật khôi ngô. Tuy vẫn còn là thiếu niên nhưng có thể nhìn ra tương lai nhất định sẽ là mỹ nam tử... Tần Chiếu nhìn bóng lưng và vòng eo gầy của thiếu niên, nhất thời có chút thất thần.
Có điều cũng chỉ có thể nhìn thoáng qua, lại vội vã thu lại tâm trạng, hộ tống Phượng Ly Ngô rời dịch quán, tụ họp với thị vệ canh giữ bên ngoài, lên ngựa trở về Đông cung.
Trong lúc đó, dịch quán này âm thầm biến thành bão táp giang hồ, thời gian chờ đợi Hoàng đế Đại Tề triệu kiến chính là lúc chất tử chất nữ các quốc gia thăm dò lẫn nhau.
Khương Tú Nhuận chăm sóc ca ca, im lặng đứng ngoài quan sát, ngoại trừ Tào Khê và Điền Oánh nổi bật ra, vương tử của các quốc gia khác cũng có mấy người ngày sau có tiền đồ hiển hách.
Trong đó một vị là vương tử Lương Quốc Lưu Bội... Sau ba năm ở Đại Tế, hắn trở về Lương Quốc kế thừa vương vị. Nếu như cẩn thận suy xét một vòng, vị này chính là người sau này phụ vương nàng nhận làm nghĩa phụ, cũng chính là ông nội nuôi của nàng đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro