Chất Nữ Sắc Tài Vẹn Toàn Kiếm Sống
Chương 40
2024-10-29 05:37:30
Nhưng mà bởi vì nghỉ trọ ở dịch trạm, phòng ở không đủ ấm nên mới có cớ cho nàng giữ lại áo ngoài.
Ngoại trừ áo ngoái ra, Khương Tú Nhuận còn giữ lại cả áo bông nhỏ thật dày.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phượng Ly Ngô cũng không nói gì khi Khương Tú Nhuận nói sợ lạnh, hai người cách nhau một đoạn gối trên giường rồi nhỏ giọng nói chút chuyện.
Cái gọi là cầm đuốc trò chuyện trong đêm, Khương Tú Nhuận thấy thật ra chính là trá hình cầm đuốc thẩm vấn vào ban đêm.
Dựa vào tính tình Phượng Ly Ngô, bao giờ cũng muốn khống chế tất cả biến số xảy ra trong lúc không ai chú ý. Đến nước này, Khương Tú Nhuận cũng không có cái gì giấu diếm nữa, chỉ có thể thành thật khai ra chuyện mình vẽ điệp bài, khắc con dấu bằng củ cải.
Phượng Ly Ngô nghe một hồi, nhịn không được mượn ánh đèn lờ mờ cầm tay công tử Tiểu Khương lên, tỉ mỉ nhìn kỹ.
Đúng lúc này, ánh nến trong phòng bị một trận gió thổi tắt, Khương Tú Nhuận chỉ cảm thấy bàn tay to lớn kia nắm chặt lấy tay nàng, vết chai mỏng tỉ mỉ vuốt ve ngón tay nhỏ bé của nàng.
Nhưng loại vuốt ve này cũng không khiến cho người ta mơ màng, bởi vì điện hạ cũng không biết thật hay giả, bất thình lình nói, nếu sau này ngón tay này vẫn làm giả khéo léo như thế thì hắn sẽ bẻ gãy từng ngón một.
Khương Tú Nhuận vội vã cười làm lành, không dám rút tay về, chỉ có thể nói về sau chắc chắn sẽ không phạm sai lầm, tuyệt đối không dám làm giả nữa.
Mượn cơ hội này, Khương Tú Nhuận hỏi tình hình chất nữ Ba Quốc. Song, Phượng Ly Ngô chỉ giam nàng vào trong dịch quán, chờ sau khi bắt Khương Tú Nhuận về mới xử trí, về phần tên họ của chất nữ kia là gì, hắn cũng lười hỏi tới.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà cuộc trò chuyện này, không biết vì sao hai người càng ngày càng gần, khoảng cách một cái gối hoàn toàn không tồn tại nữa.
Khương Tú Nhuận bị ép sát vào giữa vách tường và Thái tử, vậy mà Thái tử còn khoát cánh tay lên người nàng.
Lúc đầu Thái tử dựa vào cổ nàng, chỉ chốc lát hơi thở trở nên nhẹ nhàng, yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Khương Tú Nhuận không thoải mái, bất luận kiếp trước hay kiếp này, nàng đều không quen bên gối có thêm người.
Kiếp trước nàng là ngoại thất của Tần Chiếu, có cơ hội tránh ngủ cùng giường với hắn là tránh. Quy củ Tần gia vô cùng nghiêm khắc, không cho con cháu ngủ bên ngoài mấy ngày liên tiếp. Nàng cũng bớt đi rất nhiều phiền phức.
Nhưng ai có thể ngờ, trọng sinh một đời, nàng lại ngủ cùng giường Thái tử Đại Tề. Trong lúc nhất thời, nàng không dám đẩy hắn ra, lại có chút không thích ứng được.
Mấy ngày liên tiếp chạy trốn, hầu như không có đêm nào nàng có thể ngủ ngon. Bây giờ bị bắt, hết thảy kết thúc, vốn cho rằng một đêm không ngủ được nhưng nàng cũng rất nhanh bị lây người bên cạnh. Nghẹo đầu ngủ thiếp đi.
Đợi nàng chìm vào giấc ngủ, Phượng Ly Ngô ở bên cạnh lại từ từ mở mắt ra.
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, hắn có thể nhìn rõ thiếu niên cuộn người ngủ trong n.g.ự.c mình.
Chung đụng với hắn càng lâu, Thái tử luôn bất giác sinh ảo giác, luôn cảm thấy người có mùi thơm phức và mềm mại trong n.g.ự.c không giống một nam thiếu niên.
Lúc này nhờ có ánh trăng, có thể nhìn thấy rõ yết hầu hắn che giấu trong cổ áo... Thái tử có chút khó chịu hơi lùi về sau.
Cũng không tới một lúc, Phượng Ly Ngô lại nắm lấy cánh tay của thiếu niên, hai mắt nhắm lại, cọ cọ gò má vào cổ hắn. Đồng thời nghĩ trong lòng: Nếu đã có yết hầu, có lẽ cũng sắp mọc râu... Đợi tới lúc mặt thiếu niên đầy râu, hắn cũng nên loại bỏ tật xấu muốn gần gũi với thiếu niên đi...
Nghĩ như vậy, nỗi niềm khó nói với người ngoài giống như có thể không thuốc tự lành, hoàn toàn không cần phí tâm phiền não nữa.
Khi đoàn người Thái tử trở về Đại Tề, tin tức từ Lương Quốc liên quan tới Lưu Bội cũng truyền về.
Có lẽ sau khi ám sát Phượng Ly Ngô, hắn vẫn luôn chột dạ sợ hãi, lúc nào cũng mặc giáp mỏng bằng vàng nên trọng tiễn b.ắ.n tới mới có thể cản một chút.
Nhưng sức mạnh của mũi tên kia quá lớn, xuyên qua cả áo giáp, cho nên mặc dù Lưu Bội thoát c.h.ế.t nhưng vẫn rơi vào nguy kịch, nhất thời bị trọng thương khó xuống được giường.
Tình hình như thế so với kiếp trước là hoàn toàn tương phản. Đời này Phượng Ly Ngô khỏe mạnh sống tốt nhưng Lưu Bội có lẽ phải làm bạn với chén thuốc trong một thời gian dài.
Sau khi trở lại phủ Thái tử, tất cả vẫn như cũ, nửa tháng bỏ trốn kia cũng dường như không tồn tại.
Thế nhưng lúc Khương Tú Nhuận nhìn gian phòng rách nát của mình, mới mơ hồ cảm nhận được sự tức giận của Phượng Ly Ngô khi nghe tin nàng chạy trốn.
Phượng Ly Ngô vẫn luôn không cho người thu dọn nơi này, cố ý giữ lại đống lộn xộn bị đập phá trước đó.
Cuối cùng Thái tử cũng mang theo tiểu phụ tá chạy trốn nhiều ngày trở về, tự mình dẫn nàng đi xem một chút, sau đó thản nhiên nói: "Cho dù cô là người khoan dung độ lượng, cũng chỉ có thể tha cho quân lần này, nếu lần sau tái phạm..."
Khương Tú Nhuận vội vàng ngăn cản Thái tử nói lời tàn nhẫn, nịnh nọt nói, về sau sẽ c.h.ế.t già ở trong phủ, ở đâu cũng không đi, ngày ngày ở bên cạnh điện hạ nhận ân huệ của quân chủ.
Viện bừa bãi như vậy, người không thể ở.
Phượng Ly Ngô xếp cho nàng một viện khác.
Nhưng mà trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, chính là phải đi thăm vị chất nữ Ba Quốc mới tới.
Thật ra nàng ta phạm phải loại chuyện xấu này, kết cục cuối cùng đơn giản là ban một chén rượu độc. Thế nhưng Thái tử vẫn không có hành động gì, dường như là chuẩn bị gõ phụ vương nàng món tiền thật dày.
Lúc Khương Tú Nhuận xuống xe ngựa đi vào dịch quán bị phong tỏa, chưa vào trong phòng, nàng đã nghe thấy tiếng khóc nỉ non rõ to của trẻ con.
Khương Tú Nhuận hít sâu một hơi, mang theo Thiển nhi vào trong phòng.
Chỉ thấy một thiếu nữ hơi mập, luống cuống tay chân cho con ăn sữa.
Nhưng bởi vì nàng bị giam ở dịch quán, thị nữ cũng bị giam lại, không được chăm sóc cẩn thận cho nên sữa không đủ, đứa nhỏ ăn không no, hút mấy cái rồi há miệng khóc rống.
Thiếu nữ kia dường như cũng bị giày vò tới không còn cách nào, ôm đứa nhỏ cùng khóc.
Thấy Khương Tú Nhuận trong bộ dạng thiếu niên nhẹ nhàng tiến vào, nàng cả kinh vội vàng che lại vạt áo trước ngực, sau đó lại cảm thấy dường như "thiếu niên" này có chút quen mắt, hoang mang chớp mắt nhìn kỹ.
Vừa nhìn nàng liền nhận ra, chuyện này... Đây không phải vương tỷ Khương Tú Nhuận sao?
Nàng vừa muốn mở miệng gọi, lại bị Thiển nhi sải bước tới dùng tay che lại.
Lúc này Khương Tú Nhuận mới nhận ra kẻ xui xẻo bị phụ vương đưa tới là ai.
Hóa ra là con gái ruột của tân hậu - Khương Tú Dao!
Thân hậu chỉ có một đứa con gái, từ trước tới nay vô cùng nuông chiều, không ngờ lần này cũng bị phụ vương đưa tới Đại Tề. Có thể thấy lão nhân gia chân thành lấy lòng Đại Tề cỡ nào!
Khương Tú Nhuận tuy rằng là vương tỷ nhưng vì mẫu thân ruột mất sớm, cho nên cũng mất chỗ dựa trong vương cung. Tuy là vương nữ nhưng vì tính tình hiền lương mà từng bị ức hiếp.
Mặc dù Khương Tú Dao chưa từng cố ý ức h.i.ế.p vương tỷ nhưng ở trước mặt Khương Tú Nhuận đã quen nói như bề trên là sự thật.
Khương Tú Nhuận biết rõ đạo lý tai vách mạch rừng, chỉ dán vào lỗ tai nàng nói: "Chớ có lộ ra, gọi ta là Nhị ca, nếu ta bị người khác nhìn thấu thì sẽ không có người có thể bảo vệ ngươi, tới lúc đó chỉ có thể cùng nhau bị áp giải tới pháp trường!"
Lúc nói lời này, ánh mắt của nàng vô cùng dọa người khiến Khương Tú Dạo rùng mình một cái, chỉ cảm thấy từ khi vương tỷ bị đưa tới Đại Tề tính tình đã thay đổi lớn, không còn khí chất dịu dàng hiền lương như xưa.
Thế nên chỉ có thể sững sờ gật đầu.
Khương Tú Nhuận thấy nàng nghe lời, mới bảo Thiển nhi buông tay, sau đó chỉ chỉ vào đứa trẻ mới sinh nói: "Nói, chuyện gì xảy ra đây?"
Mấy ngày nay Dao Cơ vẫn luôn bàng hoàng, mặc dù nàng không thân thiết với vương tỷ nhưng sau khi tha hương và sinh con bỗng nhiên gặp lại người thân, hai mắt cũng đẫm lệ, khóc sướt mướt nói: "Không biết phụ vương bị kẻ gian nào xúi giục mà một lòng muốn đưa ta tới Đại Tề làm con tin. Đường xá xóc nảy, ta vô cùng thích ngủ, bụng mỗi ngày một lớn lên, ta vốn tưởng rằng bị bệnh, cũng không quá để ý, sau đó... Sau đó mới nghĩ tới có thể là mang thai... Rồi tới trạm dịch, nó không ngăn được nên rơi xuống đất..."
Loại lời hồ đồ như vậy, Khương Tú Nhuận nghe tới nỗi đau đầu.
Sự khôn khéo của Thân hậu dường như chỉ dùng trên người bà ta và con trai nhỏ, không có di truyền chút nào cho con gái.
Dao Cơ từ nhỏ là vương nữ được chiều hư, cứ như vậy được người ta nâng cao lên, không nhận ra mình ngu xuẩn và cứ thế lớn lên như vậy.
Khương Tú Nhuận nghe nàng khóc lóc phát chán, lại hỏi: "Chuyện ngươi mang thai chẳng lẽ phụ vương và mẫu hậu của ngươi không biết sao?"
Dao Cơ lắc đầu nói: "Phụ vương gần đây lại nạp thêm hai tiểu tiện nhân, cực kỳ quyến rũ, mẫu hậu nát lòng đối phó, lâu rồi cũng chưa từng hỏi tới ta, hơn nữa lúc trước, khi phụ vương muốn đưa ta tới Đại Tề, cả ngày ta chỉ biết khóc rống, cũng chưa từng để ý..."
Khương Tú Nhuận lại hỏi: "Phụ thân của đứa nhỏ là ai?"
Đến nước này mà mặt Dao Cơ vẫn đỏ lên, giống như ngượng vì nhớ tới chuyện lúc trước, nhỏ giọng nói: "Vương tỷ, ta nói với tỷ nhưng tỷ chớ nói cho phụ vương và mẫu hậu nhé!"
Khương Tú Nhuận cố nhịn cái liếc xéo, kìm nén bực bội nói: "Phụ vương ở xa như vậy, ta muốn tố cáo ngươi, cũng chỉ có thể báo mộng cho phụ vương."
Thế là Dao Cơ cũng an lòng, lớn mật nói cho vương tỷ: "Là biểu ca của ta, Thân Tư Văn."
Khương Tú Nhuận từ từ ngồi xuống tại chỗ, có thế chứ.
Thân Tư Văn là con ruột của Thân Ung, là loại người háo sắc bại hoại. Lúc trước ở hoàng cung, không ít lần mượn thân phận đội trưởng thị vệ hoàng cung mà đi gây rối.
Khương Tú Nhuận luôn tránh hắn. Không ngờ con gái ruột của Thân hậu lại bị loại nam tử phóng đãng đó trêu chọc vào, còn phạm loại chuyện gièm pha này!
Chuyện trước đó Thân Ung phái người đến ám sát nàng, vẫn còn chưa kết thúc, hôm nay nhược điểm của Thân gia lại rơi vào tay nàng...
Khương Tú Nhuận hơi suy nghĩ một chút, trong lòng liền có chủ trương.
Chỉ có điều, trước mắt dịch trạm này không phải nơi an thân.
Mặc dù Khương Tú Nhuận và Khương Tú Dao không có tình nghĩa tỷ muội gì nhưng nàng cũng không đành lòng nhìn đứa nhỏ mới sinh kia c.h.ế.t yểu, mặc kệ là bố trí thế nào, cho Khương Tú Dao tự mình chăm sóc, đứa nhỏ gầy gò kia sớm muộn cũng không giữ nổi tính mạng.
Thế nhưng cũng không thể cho vị vương muội này xuất hiện trước mặt Thái tử, không tới hai ba câu nhất định sẽ bị Thái tử vặn hỏi lòi đuôi.
Trong lúc nhất thời, Khương Tú Nhuận có chút phân vân.
Có điều Phượng Ly Ngô cũng không có tâm tư quản chuyện gièm pha trong hoàng thất Ba Quốc. Ở phương diện này, hắn cũng chỉ giữ lại chút mặt mũi cho thiếu phó của mình mà thôi.
Ngoại trừ áo ngoái ra, Khương Tú Nhuận còn giữ lại cả áo bông nhỏ thật dày.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phượng Ly Ngô cũng không nói gì khi Khương Tú Nhuận nói sợ lạnh, hai người cách nhau một đoạn gối trên giường rồi nhỏ giọng nói chút chuyện.
Cái gọi là cầm đuốc trò chuyện trong đêm, Khương Tú Nhuận thấy thật ra chính là trá hình cầm đuốc thẩm vấn vào ban đêm.
Dựa vào tính tình Phượng Ly Ngô, bao giờ cũng muốn khống chế tất cả biến số xảy ra trong lúc không ai chú ý. Đến nước này, Khương Tú Nhuận cũng không có cái gì giấu diếm nữa, chỉ có thể thành thật khai ra chuyện mình vẽ điệp bài, khắc con dấu bằng củ cải.
Phượng Ly Ngô nghe một hồi, nhịn không được mượn ánh đèn lờ mờ cầm tay công tử Tiểu Khương lên, tỉ mỉ nhìn kỹ.
Đúng lúc này, ánh nến trong phòng bị một trận gió thổi tắt, Khương Tú Nhuận chỉ cảm thấy bàn tay to lớn kia nắm chặt lấy tay nàng, vết chai mỏng tỉ mỉ vuốt ve ngón tay nhỏ bé của nàng.
Nhưng loại vuốt ve này cũng không khiến cho người ta mơ màng, bởi vì điện hạ cũng không biết thật hay giả, bất thình lình nói, nếu sau này ngón tay này vẫn làm giả khéo léo như thế thì hắn sẽ bẻ gãy từng ngón một.
Khương Tú Nhuận vội vã cười làm lành, không dám rút tay về, chỉ có thể nói về sau chắc chắn sẽ không phạm sai lầm, tuyệt đối không dám làm giả nữa.
Mượn cơ hội này, Khương Tú Nhuận hỏi tình hình chất nữ Ba Quốc. Song, Phượng Ly Ngô chỉ giam nàng vào trong dịch quán, chờ sau khi bắt Khương Tú Nhuận về mới xử trí, về phần tên họ của chất nữ kia là gì, hắn cũng lười hỏi tới.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà cuộc trò chuyện này, không biết vì sao hai người càng ngày càng gần, khoảng cách một cái gối hoàn toàn không tồn tại nữa.
Khương Tú Nhuận bị ép sát vào giữa vách tường và Thái tử, vậy mà Thái tử còn khoát cánh tay lên người nàng.
Lúc đầu Thái tử dựa vào cổ nàng, chỉ chốc lát hơi thở trở nên nhẹ nhàng, yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Khương Tú Nhuận không thoải mái, bất luận kiếp trước hay kiếp này, nàng đều không quen bên gối có thêm người.
Kiếp trước nàng là ngoại thất của Tần Chiếu, có cơ hội tránh ngủ cùng giường với hắn là tránh. Quy củ Tần gia vô cùng nghiêm khắc, không cho con cháu ngủ bên ngoài mấy ngày liên tiếp. Nàng cũng bớt đi rất nhiều phiền phức.
Nhưng ai có thể ngờ, trọng sinh một đời, nàng lại ngủ cùng giường Thái tử Đại Tề. Trong lúc nhất thời, nàng không dám đẩy hắn ra, lại có chút không thích ứng được.
Mấy ngày liên tiếp chạy trốn, hầu như không có đêm nào nàng có thể ngủ ngon. Bây giờ bị bắt, hết thảy kết thúc, vốn cho rằng một đêm không ngủ được nhưng nàng cũng rất nhanh bị lây người bên cạnh. Nghẹo đầu ngủ thiếp đi.
Đợi nàng chìm vào giấc ngủ, Phượng Ly Ngô ở bên cạnh lại từ từ mở mắt ra.
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, hắn có thể nhìn rõ thiếu niên cuộn người ngủ trong n.g.ự.c mình.
Chung đụng với hắn càng lâu, Thái tử luôn bất giác sinh ảo giác, luôn cảm thấy người có mùi thơm phức và mềm mại trong n.g.ự.c không giống một nam thiếu niên.
Lúc này nhờ có ánh trăng, có thể nhìn thấy rõ yết hầu hắn che giấu trong cổ áo... Thái tử có chút khó chịu hơi lùi về sau.
Cũng không tới một lúc, Phượng Ly Ngô lại nắm lấy cánh tay của thiếu niên, hai mắt nhắm lại, cọ cọ gò má vào cổ hắn. Đồng thời nghĩ trong lòng: Nếu đã có yết hầu, có lẽ cũng sắp mọc râu... Đợi tới lúc mặt thiếu niên đầy râu, hắn cũng nên loại bỏ tật xấu muốn gần gũi với thiếu niên đi...
Nghĩ như vậy, nỗi niềm khó nói với người ngoài giống như có thể không thuốc tự lành, hoàn toàn không cần phí tâm phiền não nữa.
Khi đoàn người Thái tử trở về Đại Tề, tin tức từ Lương Quốc liên quan tới Lưu Bội cũng truyền về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ sau khi ám sát Phượng Ly Ngô, hắn vẫn luôn chột dạ sợ hãi, lúc nào cũng mặc giáp mỏng bằng vàng nên trọng tiễn b.ắ.n tới mới có thể cản một chút.
Nhưng sức mạnh của mũi tên kia quá lớn, xuyên qua cả áo giáp, cho nên mặc dù Lưu Bội thoát c.h.ế.t nhưng vẫn rơi vào nguy kịch, nhất thời bị trọng thương khó xuống được giường.
Tình hình như thế so với kiếp trước là hoàn toàn tương phản. Đời này Phượng Ly Ngô khỏe mạnh sống tốt nhưng Lưu Bội có lẽ phải làm bạn với chén thuốc trong một thời gian dài.
Sau khi trở lại phủ Thái tử, tất cả vẫn như cũ, nửa tháng bỏ trốn kia cũng dường như không tồn tại.
Thế nhưng lúc Khương Tú Nhuận nhìn gian phòng rách nát của mình, mới mơ hồ cảm nhận được sự tức giận của Phượng Ly Ngô khi nghe tin nàng chạy trốn.
Phượng Ly Ngô vẫn luôn không cho người thu dọn nơi này, cố ý giữ lại đống lộn xộn bị đập phá trước đó.
Cuối cùng Thái tử cũng mang theo tiểu phụ tá chạy trốn nhiều ngày trở về, tự mình dẫn nàng đi xem một chút, sau đó thản nhiên nói: "Cho dù cô là người khoan dung độ lượng, cũng chỉ có thể tha cho quân lần này, nếu lần sau tái phạm..."
Khương Tú Nhuận vội vàng ngăn cản Thái tử nói lời tàn nhẫn, nịnh nọt nói, về sau sẽ c.h.ế.t già ở trong phủ, ở đâu cũng không đi, ngày ngày ở bên cạnh điện hạ nhận ân huệ của quân chủ.
Viện bừa bãi như vậy, người không thể ở.
Phượng Ly Ngô xếp cho nàng một viện khác.
Nhưng mà trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, chính là phải đi thăm vị chất nữ Ba Quốc mới tới.
Thật ra nàng ta phạm phải loại chuyện xấu này, kết cục cuối cùng đơn giản là ban một chén rượu độc. Thế nhưng Thái tử vẫn không có hành động gì, dường như là chuẩn bị gõ phụ vương nàng món tiền thật dày.
Lúc Khương Tú Nhuận xuống xe ngựa đi vào dịch quán bị phong tỏa, chưa vào trong phòng, nàng đã nghe thấy tiếng khóc nỉ non rõ to của trẻ con.
Khương Tú Nhuận hít sâu một hơi, mang theo Thiển nhi vào trong phòng.
Chỉ thấy một thiếu nữ hơi mập, luống cuống tay chân cho con ăn sữa.
Nhưng bởi vì nàng bị giam ở dịch quán, thị nữ cũng bị giam lại, không được chăm sóc cẩn thận cho nên sữa không đủ, đứa nhỏ ăn không no, hút mấy cái rồi há miệng khóc rống.
Thiếu nữ kia dường như cũng bị giày vò tới không còn cách nào, ôm đứa nhỏ cùng khóc.
Thấy Khương Tú Nhuận trong bộ dạng thiếu niên nhẹ nhàng tiến vào, nàng cả kinh vội vàng che lại vạt áo trước ngực, sau đó lại cảm thấy dường như "thiếu niên" này có chút quen mắt, hoang mang chớp mắt nhìn kỹ.
Vừa nhìn nàng liền nhận ra, chuyện này... Đây không phải vương tỷ Khương Tú Nhuận sao?
Nàng vừa muốn mở miệng gọi, lại bị Thiển nhi sải bước tới dùng tay che lại.
Lúc này Khương Tú Nhuận mới nhận ra kẻ xui xẻo bị phụ vương đưa tới là ai.
Hóa ra là con gái ruột của tân hậu - Khương Tú Dao!
Thân hậu chỉ có một đứa con gái, từ trước tới nay vô cùng nuông chiều, không ngờ lần này cũng bị phụ vương đưa tới Đại Tề. Có thể thấy lão nhân gia chân thành lấy lòng Đại Tề cỡ nào!
Khương Tú Nhuận tuy rằng là vương tỷ nhưng vì mẫu thân ruột mất sớm, cho nên cũng mất chỗ dựa trong vương cung. Tuy là vương nữ nhưng vì tính tình hiền lương mà từng bị ức hiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù Khương Tú Dao chưa từng cố ý ức h.i.ế.p vương tỷ nhưng ở trước mặt Khương Tú Nhuận đã quen nói như bề trên là sự thật.
Khương Tú Nhuận biết rõ đạo lý tai vách mạch rừng, chỉ dán vào lỗ tai nàng nói: "Chớ có lộ ra, gọi ta là Nhị ca, nếu ta bị người khác nhìn thấu thì sẽ không có người có thể bảo vệ ngươi, tới lúc đó chỉ có thể cùng nhau bị áp giải tới pháp trường!"
Lúc nói lời này, ánh mắt của nàng vô cùng dọa người khiến Khương Tú Dạo rùng mình một cái, chỉ cảm thấy từ khi vương tỷ bị đưa tới Đại Tề tính tình đã thay đổi lớn, không còn khí chất dịu dàng hiền lương như xưa.
Thế nên chỉ có thể sững sờ gật đầu.
Khương Tú Nhuận thấy nàng nghe lời, mới bảo Thiển nhi buông tay, sau đó chỉ chỉ vào đứa trẻ mới sinh nói: "Nói, chuyện gì xảy ra đây?"
Mấy ngày nay Dao Cơ vẫn luôn bàng hoàng, mặc dù nàng không thân thiết với vương tỷ nhưng sau khi tha hương và sinh con bỗng nhiên gặp lại người thân, hai mắt cũng đẫm lệ, khóc sướt mướt nói: "Không biết phụ vương bị kẻ gian nào xúi giục mà một lòng muốn đưa ta tới Đại Tề làm con tin. Đường xá xóc nảy, ta vô cùng thích ngủ, bụng mỗi ngày một lớn lên, ta vốn tưởng rằng bị bệnh, cũng không quá để ý, sau đó... Sau đó mới nghĩ tới có thể là mang thai... Rồi tới trạm dịch, nó không ngăn được nên rơi xuống đất..."
Loại lời hồ đồ như vậy, Khương Tú Nhuận nghe tới nỗi đau đầu.
Sự khôn khéo của Thân hậu dường như chỉ dùng trên người bà ta và con trai nhỏ, không có di truyền chút nào cho con gái.
Dao Cơ từ nhỏ là vương nữ được chiều hư, cứ như vậy được người ta nâng cao lên, không nhận ra mình ngu xuẩn và cứ thế lớn lên như vậy.
Khương Tú Nhuận nghe nàng khóc lóc phát chán, lại hỏi: "Chuyện ngươi mang thai chẳng lẽ phụ vương và mẫu hậu của ngươi không biết sao?"
Dao Cơ lắc đầu nói: "Phụ vương gần đây lại nạp thêm hai tiểu tiện nhân, cực kỳ quyến rũ, mẫu hậu nát lòng đối phó, lâu rồi cũng chưa từng hỏi tới ta, hơn nữa lúc trước, khi phụ vương muốn đưa ta tới Đại Tề, cả ngày ta chỉ biết khóc rống, cũng chưa từng để ý..."
Khương Tú Nhuận lại hỏi: "Phụ thân của đứa nhỏ là ai?"
Đến nước này mà mặt Dao Cơ vẫn đỏ lên, giống như ngượng vì nhớ tới chuyện lúc trước, nhỏ giọng nói: "Vương tỷ, ta nói với tỷ nhưng tỷ chớ nói cho phụ vương và mẫu hậu nhé!"
Khương Tú Nhuận cố nhịn cái liếc xéo, kìm nén bực bội nói: "Phụ vương ở xa như vậy, ta muốn tố cáo ngươi, cũng chỉ có thể báo mộng cho phụ vương."
Thế là Dao Cơ cũng an lòng, lớn mật nói cho vương tỷ: "Là biểu ca của ta, Thân Tư Văn."
Khương Tú Nhuận từ từ ngồi xuống tại chỗ, có thế chứ.
Thân Tư Văn là con ruột của Thân Ung, là loại người háo sắc bại hoại. Lúc trước ở hoàng cung, không ít lần mượn thân phận đội trưởng thị vệ hoàng cung mà đi gây rối.
Khương Tú Nhuận luôn tránh hắn. Không ngờ con gái ruột của Thân hậu lại bị loại nam tử phóng đãng đó trêu chọc vào, còn phạm loại chuyện gièm pha này!
Chuyện trước đó Thân Ung phái người đến ám sát nàng, vẫn còn chưa kết thúc, hôm nay nhược điểm của Thân gia lại rơi vào tay nàng...
Khương Tú Nhuận hơi suy nghĩ một chút, trong lòng liền có chủ trương.
Chỉ có điều, trước mắt dịch trạm này không phải nơi an thân.
Mặc dù Khương Tú Nhuận và Khương Tú Dao không có tình nghĩa tỷ muội gì nhưng nàng cũng không đành lòng nhìn đứa nhỏ mới sinh kia c.h.ế.t yểu, mặc kệ là bố trí thế nào, cho Khương Tú Dao tự mình chăm sóc, đứa nhỏ gầy gò kia sớm muộn cũng không giữ nổi tính mạng.
Thế nhưng cũng không thể cho vị vương muội này xuất hiện trước mặt Thái tử, không tới hai ba câu nhất định sẽ bị Thái tử vặn hỏi lòi đuôi.
Trong lúc nhất thời, Khương Tú Nhuận có chút phân vân.
Có điều Phượng Ly Ngô cũng không có tâm tư quản chuyện gièm pha trong hoàng thất Ba Quốc. Ở phương diện này, hắn cũng chỉ giữ lại chút mặt mũi cho thiếu phó của mình mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro