Chất Nữ Sắc Tài Vẹn Toàn Kiếm Sống
Chương 81
2024-10-29 05:37:30
Có điều đối với Khương Tú Nhuận mà nói, giống như mấy năm rồi không gặp phụ thân, lúc gặp lại, thấy hắn hình như phúc hậu hơn rất nhiều, mặt mày lại có hơi lạ lẫm.
Đương nhiên, Quốc quân Khương năm đó có thể trở thành phò mã cũng là vì có dáng dấp tốt, tướng mạo của Khương Tú Nhuận cũng là di truyền từ ưu điểm của phụ mẫu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mặc dù giống mấy phần, tình cảm của nàng và phụ thân lại rất đạm bạc.
Quốc quân Khương không phải phu quân tốt, sau khi lợi dụng mẫu hậu xong thì có mới nới cũ, dung túng sủng phi của mình ngang tàng hống hách trong cung.
Trước khi rời Ba Quốc, Khương Tú Nhuận bị nhiễm phong hàn cần uống một bát canh sâm xông hơi, cũng phải báo cáo cho Thân hậu chuẩn bị, lại bị dưới bếp đưa lên một bát nước nóng bỏ râu sâm vào, lừa gạt cho xong việc.
Lúc ấy ca ca không hiểu chuyện, thở hồng hộc đi tìm phụ vương tố cáo, kết quả là ngày hôm sau lúc thỉnh an, Thân hậu lấy cớ đại vương nữ không còn mẫu thân, khuyết thiếu dạy dỗ, tư thế thỉnh an không đúng, phạt nàng quỳ trước cửa cung, kết quả sau hai canh giờ trở về, người nóng như lửa, còn thần trí mơ màng rồi.
Về sau cung nữ già hầu hạ nàng nuốt nước mắt nói với huynh trưởng nàng, ngày sau bất kể thế nào cũng không thể tố cáo Thân hậu.
Huynh muội bọn họ không còn mẫu hậu ở đây, Thân hậu chính là mẫu thân bọn hắn, làm gì có con cái tố cáo tội mẫu thân.
Lúc ấy nàng còn khóc, co rúc trong chăn dùng mu bàn tay xoa mắt, nói thẳng Thân hậu không phải mẫu hậu nàng.
Cung nữ già cũng khóc theo, khom người nhỏ giọng bên gối nàng nói: "Nhớ kỹ, mẹ không ở đây, cha ruột cũng không phải ruột thịt nữa, về sau con muốn phụ vương xử lý thỏa đáng, không thể tùy hứng làm liều..."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó không lâu, cung nữ già bị bệnh qua đời. Lời bà ấy nói, rất lâu sau này Khương Tú Nhuận mới hiểu rõ được.
Cho nên, hiện tại gặp lại sao bao ngày xa cách, nàng âm thầm nhắc nhở bản thân, ở trước mặt là Quốc quân Khương của Ba Quốc, không phải phụ thân yêu quý của nàng.
Thế nên hàng mi thanh tú ngay cả chớp cũng không chớp, vung ống tay áo, hành lễ với phụ vương nói một tiếng "Bái kiến phụ vương", rồi chắp tay đứng ở một bên.
Quốc quân Khương nhíu mày dò xét đứa con gái giả nam trang của hắn.
Nếu không phải lúc trước Cơ Vô Cương bẩm báo với mình hành vi to gan của Khương Tú Dao, hắn thật sự không dám tưởng tượng, thiếu niên có dáng vẻ phong lưu kiêu căng ngạo mạn trước mặt này là con gái của mình!
Nghĩ lại kinh hãi khi vừa mới biết ẩn tình, hắn bị dọa tới mức hãi hùng ăn ngủ không yên, Quốc quân Khương cảm thấy n.g.ự.c mình bị ngẹn một luồng ác khí.
Hiện tại vất vả lắm mới tìm được người, trừng mắt muốn vung bàn tay lên tát, giải tỏa buồn bực trong lòng.
Nhưng không ngờ, Khương Tú Nhuận dời bước chân, nghiêng thân thể, bàn tay kia rơi vào không trung, thân thể lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống ghế.
May mà Thân Ung ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ hắn, kinh sợ nói: "Vương, ngài chớ tức giận, bằng không sẽ tổn thương thân thể đấy!"
Quốc quân Khương đứng vững lại, trừng mắt với Khương Tú Nhuận: "Nghiệt chướng! Ngươi còn dám tránh!"
Thiển nhi ở bên cạnh sớm nhìn thấy tình hình không đúng, tới tận lúc này nàng mới biết tiểu chủ tử khinh thường vị phụ vương này của mình cỡ nào.
Mắt thấy tiểu chủ tử phải chịu thiệt thòi làm sao nàng chịu được? Sớm kéo váy lên bắp đùi, chỉ đợi lão già mập mạp Ba Quốc giơ tay, nàng sẽ cho hắn nếm thử tư vị bàn chân lớn cạo mặt.
Thân Ung ở bên cạnh nhìn ra thị nữ xấu xí bên cạnh Khương Tú Nhuận có tư thế không đúng, có điều hắn là võ tướng, đâu để mụ đàn bà này vào trong mắt, liền bước lên một bước, muốn vặn tay Khương Tú Nhuận, thay Quốc quân Khương tát một cái.
Trong lòng Thân Ung cực kỳ hận con quỷ nhỏ này, hết lần này tới lần khác chống đối hắn. Sau khi Quốc quân biết hắn che giấu chuyện nàng sửa quốc thư giả trang nam tử thì mắng hắn một trận, nếu không phải Thân hậu cầu xin, suýt chút nữa hắn đã bị ăn gậy.
Tư thế Thiển nhi kéo căng, còn có thể cho Thân Ung tới gần sao? Nàng đạp một cái khiến nửa hàm răng của Thân Ung đều lung lay, bình bịch lùi mấy bước rồi mới ngã xuống đất, vừa bụm mặt vừa phun ra từng cái răng và từng ngụm máu.
Lần này, Quốc quân Khương cũng cả kinh đứng bất động, chỉ nhìn bàn chân lớn của Thiển nhi.
Khương Tú Nhuận vẫn đứng thẳng như cũ, ở trên cao nhìn phụ vương của nàng, cằm hơi nhếch lên: "Bây giờ ta là phụ tá của Thái tử Đại Tề, đi ra ngoài giao thiệp với Quốc vương các nước đều phải ghi chép sinh hoạt thường ngày vào trong sổ sách. Ngày sau cho Thái tử giở ra xem... Vừa nãy Lễ lang ghi chép sinh hoạt thường ngày đi tới Cống phòng. Xin phụ vương chờ chút, chờ hắn trở về, ngài hẵng tát lại, để cho hắn ghi vào tường tận... À, lát nữa người mắng thì nói chậm một chút, thị vệ kia là người thành Lạc An, có hơi vất vả khi nghe giọng quê hương Ba Quốc..."
Lúc Khương Tú Nhuận nói tới đây thì vẫn luôn dùng giọng Lạc An rõ ràng, lập tức làm cho phụ vương luôn tự xưng tao nhã dường như trở thành kẻ nhà quê mới từ trong khe núi ra ngoài.
Quốc quân Khương cảm thấy con gái có chỗ dựa rồi thì không nhận người cha già này nữa, thật sự cực kỳ ngỗ nghịch! Nếu là ở hoàng cung Ba Quốc, hắn sẽ gọi thị vệ tới hung hăng quất cho nghịch nữ cả gan làm loạn này một trận!
Nhưng nghe Khương Tú Nhuận nói như thế, trong lòng hắn cũng cảnh giác. Nghe Cơ Vô Cương nói, nghịch nữ này bây giờ được Thái tử Đại Tề yêu thích. Vất vả lắm mới liên lạc được, làm sao có thể không lợi dụng?
Nghĩ như vậy, trong chốc lát bộ n.g.ự.c của hắn cũng xẹp xuống không ít, ngồi xuống ghế thở hổn hển nói: "Được rồi, được rồi, đừng gọi tên gì ghi chép sinh hoạt thường ngày tới, chuyện này là chuyện cha con, đâu thể bày ra trước mặt người khác? Chớ làm cho huynh trưởng và muội muội Khương Tú Dao của ngươi bị liên lụy theo!"
Nói đến đây, khuôn mặt Quốc quân Khương cũng xem như hòa hoãn lại, tỏ vẻ tươi cười nói: "Chỉ là bây giờ vi phụ ở đây, có thể thay ngươi làm chủ, tránh cho ngươi tự ý làm bậy... Nhân tiện nói sao bây giờ ngươi không hầu hạ Thái tử thật tốt, chạy tới tham gia thư hội này làm gì? Thừa dịp thị vệ hí hoáy cán bút kia chưa tới, ta nói một chút với ngươi, ngươi góp vài lời ở trước mặt điện hạ để hắn xuất binh giúp đỡ phối hợp tác chiến với chúng ta chiếm đoạt Nhung Quốc được không?"
Chuyện Nhung Quốc, thật ra trước khi Khương Tú Nhuận xuất phát, Quốc quân Khương đã dặn đi dặn lại, nói nếu tiến cung, được Đoan Khánh đ sủng ái thì phải nhắc tới chuyện này.
Các nước thịnh hành thôn tính lẫn nhau. Nhung Quốc ngay sát Ba Quốc, là nước nhỏ chật hẹp bé nhỏ. Quốc quân Khương khoa tay lớn múa chân nhỏ, cảm thấy Nhung Quốc vô cùng thích hợp nên luôn nhớ tới việc thôn tính.
Đáng tiếc chưa có chí lớn, sau khi Ba Quốc khoa tay mới phát hiện sức lực không đủ, còn bị Nhung Quốc đánh cho thua thảm bại.
Quốc quân Khương chỉ có thể mất mặt, một lòng muốn tìm cường quốc vì mình trút oán giận.
Khương Tú Nhuận quả thật không muốn nhiều lời với phụ vương hay mơ mộng hão huyền của mình, lạnh lùng nói: "Chuyện này là chuyện lớn, phụ vương vẫn là nên viết một bức quốc thư, trình lên Tề Quốc. Thư hội sắp bắt đầu, hài nhi còn muốn lắng nghe lời dạy bảo của ân sư, bằng không thì sư huynh sẽ tới đây tìm, xin phép ngày sau sẽ nói chuyện cùng phụ vương." Nói xong, nàng cũng không nhìn sắc mặt chợt trở nên khó coi của Quốc quân Khương, xoay người sải bước ra ngoài.
Mặc dù Ba Quốc là nước nhỏ nhưng Quốc quân Khương ở Ba Quốc cũng là người có tiếng nói có thể lấn án trăm vạn quân, sao chịu nổi loại chèn ép này, hừ một tiếng, lấy tay chỉ Khương Tú Nhuận, muốn gọi người tới bắt nghịch nữ này.
Lúc này màn cửa bị vén ra, một thiếu niên gầy gò lạnh mặt tiến vào, cầm trong tay thẻ tre và bút, lạnh lùng nói: "Phụng mệnh của Thái tử Tề Quốc, tại hạ phải ghi chép sinh hoạt và lời nói thường ngày của thiếu phó để dâng cho Thái tử xem. Xin hỏi Quốc quân vừa nãy muốn giơ tay đánh thiếu phó sao?"
Quốc quân Khương hơi ngừng lại, thiếu niên kia lại hỏi: "Vừa nãy ở ngoài cửa, hình như ta nghe thấy Quốc quân khinh thường việc thiếu phó phải ghi sinh hoạt thường ngày, còn chất vấn thiếu phó tham gia thư hội. Những thứ này đều là Thái tử Đại Tề cho phép, Quốc quân có ý kiến gì hay sao?"
Sắc mặt Quốc quân Khương tái đi, cười khan hai tiếng nói: "Cô đã lâu không gặp con trai yêu quý, nhất thời chỉ đùa một chút, khiến lang quân chê cười rồi."
Thiếu niên lạnh lùng nhìn Quốc quân Khương một cái, nói: "Quốc quân phải biết thiếu phó là thiếu phó của Thái tử Đại Tề trước, sau đó mới là công tử Ba Quốc. Ngày sau Quốc quân phải cẩn thận một chút, chớ có đùa giỡn lung tung." Nói xong thì đi ra ngoài.
Thiếu niên đi ra ngoài đi qua đầu hành lang, nhìn thấy công tử Tiểu Khương dừng chân bên cạnh đó, vội vã bước nhanh qua hành lễ rồi nói: "Sư huynh, vừa rồi sư đệ làm việc thế nào, có giúp huynh không?"
Khương Tú Nhuận nhìn Từ Ứng, lạnh lùng nói: "Ai cần ngươi giúp?"
Từ Ứng chớp mắt, thiếu niên mười sáu tuổi còn lộ ra tính ngây thơ trẻ con nói: "Tiên sinh dặn dò ta tìm kiếm thiếu phó đi thảo luận việc thư hội, vừa nãy ở ngoài cửa tình cờ nghe được sư huynh nói chuyện với Quốc quân Ba Quốc, cảm thấy thiếu phó vội vã đi ra, ta bèn dứt khoát ra vẻ lang quân ghi sinh hoạt thường ngày đi vào, kính xin thiếu phó chớ trách phạt."
Nói thật ra, vừa nãy hắn quả thật giải vây khốn cho nàng. Mặc dù vị thiếu niên này là họ hàng xa của thê tử Từ thị của Tần Chiếu nhưng việc gì ra việc đó, Khương Tú Nhuận không thể không nói một tiếng cảm ơn.
Từ Ứng nhe răng cười, bên má lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Nếu là đồng môn, cần gì nói cảm ơn? Mẫu thân ta mỗi lần bảo gia tỷ ta tìm ta đòi tiền đi đánh bạc... Hầu như đường tỷ cũng thay ta giải vây giống như vậy..."
Khương Tú Nhuận cũng nghe người bên ngoài nói qua, vị thiếu niên này mất cha, mẫu thân trời sinh thích cờ bạc, sớm đưa hắn tới họ hàng Từ gia gửi nuôi, thân thế thật sự đáng thương. Nghe nói tuy là công tử phú quý nhưng vải vớ bị mài rách, còn phải tiết kiệm vá lại đeo tiếp.
Nếu là con cháu nhà nghèo, không phải họ hàng Từ thị, Khương Tú Nhuận cũng chẳng muốn lạnh mặt với hắn, chỉ ôm quyền rồi xoay người rời đi.
Chỉ là Từ Ứng vẫn bám theo phía sau, ôm thẻ tre bước nhanh sau lưng Khương Tú Nhuận, l.i.ế.m môi nói: "Phu tử nói, học huynh sẽ tham gia "Xạ" vào ba ngày sau, ta cũng được phu tử sắp xêp tham gia cùng học huynh, tài b.ắ.n cung chưa chắc bằng học huynh, không biết lúc nào học huynh có thể chỉ bảo ta một chút không?"
Thiển nhi ở bên cạnh thấy thiếu niên có bộ dạng khả ái, bèn chen miệng nói: "Nhìn tay chân ngươi lèo khèo, có thể kéo được cung tên sao?"
Từ Ứng nghe xong, im lặng vén tay áo lên cho Thiển nhi xem, cánh tay kia thô to, có chút hình dáng của nam nhi, cực kỳ rắn chắc.
Đáng tiếc một màn này lại bị Đậu Tư Võ ở đối diện đi tới vừa đúng lúc nhìn thấy.
Chẳng biết tại sao, lợi hắn chua chua, cảm thấy sửu nương xấu xí rất lẳng lơ, nhìn thấy thiếu niên lang thì trêu chọc người ta cởi quần áo.
Đương nhiên, Quốc quân Khương năm đó có thể trở thành phò mã cũng là vì có dáng dấp tốt, tướng mạo của Khương Tú Nhuận cũng là di truyền từ ưu điểm của phụ mẫu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mặc dù giống mấy phần, tình cảm của nàng và phụ thân lại rất đạm bạc.
Quốc quân Khương không phải phu quân tốt, sau khi lợi dụng mẫu hậu xong thì có mới nới cũ, dung túng sủng phi của mình ngang tàng hống hách trong cung.
Trước khi rời Ba Quốc, Khương Tú Nhuận bị nhiễm phong hàn cần uống một bát canh sâm xông hơi, cũng phải báo cáo cho Thân hậu chuẩn bị, lại bị dưới bếp đưa lên một bát nước nóng bỏ râu sâm vào, lừa gạt cho xong việc.
Lúc ấy ca ca không hiểu chuyện, thở hồng hộc đi tìm phụ vương tố cáo, kết quả là ngày hôm sau lúc thỉnh an, Thân hậu lấy cớ đại vương nữ không còn mẫu thân, khuyết thiếu dạy dỗ, tư thế thỉnh an không đúng, phạt nàng quỳ trước cửa cung, kết quả sau hai canh giờ trở về, người nóng như lửa, còn thần trí mơ màng rồi.
Về sau cung nữ già hầu hạ nàng nuốt nước mắt nói với huynh trưởng nàng, ngày sau bất kể thế nào cũng không thể tố cáo Thân hậu.
Huynh muội bọn họ không còn mẫu hậu ở đây, Thân hậu chính là mẫu thân bọn hắn, làm gì có con cái tố cáo tội mẫu thân.
Lúc ấy nàng còn khóc, co rúc trong chăn dùng mu bàn tay xoa mắt, nói thẳng Thân hậu không phải mẫu hậu nàng.
Cung nữ già cũng khóc theo, khom người nhỏ giọng bên gối nàng nói: "Nhớ kỹ, mẹ không ở đây, cha ruột cũng không phải ruột thịt nữa, về sau con muốn phụ vương xử lý thỏa đáng, không thể tùy hứng làm liều..."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó không lâu, cung nữ già bị bệnh qua đời. Lời bà ấy nói, rất lâu sau này Khương Tú Nhuận mới hiểu rõ được.
Cho nên, hiện tại gặp lại sao bao ngày xa cách, nàng âm thầm nhắc nhở bản thân, ở trước mặt là Quốc quân Khương của Ba Quốc, không phải phụ thân yêu quý của nàng.
Thế nên hàng mi thanh tú ngay cả chớp cũng không chớp, vung ống tay áo, hành lễ với phụ vương nói một tiếng "Bái kiến phụ vương", rồi chắp tay đứng ở một bên.
Quốc quân Khương nhíu mày dò xét đứa con gái giả nam trang của hắn.
Nếu không phải lúc trước Cơ Vô Cương bẩm báo với mình hành vi to gan của Khương Tú Dao, hắn thật sự không dám tưởng tượng, thiếu niên có dáng vẻ phong lưu kiêu căng ngạo mạn trước mặt này là con gái của mình!
Nghĩ lại kinh hãi khi vừa mới biết ẩn tình, hắn bị dọa tới mức hãi hùng ăn ngủ không yên, Quốc quân Khương cảm thấy n.g.ự.c mình bị ngẹn một luồng ác khí.
Hiện tại vất vả lắm mới tìm được người, trừng mắt muốn vung bàn tay lên tát, giải tỏa buồn bực trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng không ngờ, Khương Tú Nhuận dời bước chân, nghiêng thân thể, bàn tay kia rơi vào không trung, thân thể lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống ghế.
May mà Thân Ung ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ hắn, kinh sợ nói: "Vương, ngài chớ tức giận, bằng không sẽ tổn thương thân thể đấy!"
Quốc quân Khương đứng vững lại, trừng mắt với Khương Tú Nhuận: "Nghiệt chướng! Ngươi còn dám tránh!"
Thiển nhi ở bên cạnh sớm nhìn thấy tình hình không đúng, tới tận lúc này nàng mới biết tiểu chủ tử khinh thường vị phụ vương này của mình cỡ nào.
Mắt thấy tiểu chủ tử phải chịu thiệt thòi làm sao nàng chịu được? Sớm kéo váy lên bắp đùi, chỉ đợi lão già mập mạp Ba Quốc giơ tay, nàng sẽ cho hắn nếm thử tư vị bàn chân lớn cạo mặt.
Thân Ung ở bên cạnh nhìn ra thị nữ xấu xí bên cạnh Khương Tú Nhuận có tư thế không đúng, có điều hắn là võ tướng, đâu để mụ đàn bà này vào trong mắt, liền bước lên một bước, muốn vặn tay Khương Tú Nhuận, thay Quốc quân Khương tát một cái.
Trong lòng Thân Ung cực kỳ hận con quỷ nhỏ này, hết lần này tới lần khác chống đối hắn. Sau khi Quốc quân biết hắn che giấu chuyện nàng sửa quốc thư giả trang nam tử thì mắng hắn một trận, nếu không phải Thân hậu cầu xin, suýt chút nữa hắn đã bị ăn gậy.
Tư thế Thiển nhi kéo căng, còn có thể cho Thân Ung tới gần sao? Nàng đạp một cái khiến nửa hàm răng của Thân Ung đều lung lay, bình bịch lùi mấy bước rồi mới ngã xuống đất, vừa bụm mặt vừa phun ra từng cái răng và từng ngụm máu.
Lần này, Quốc quân Khương cũng cả kinh đứng bất động, chỉ nhìn bàn chân lớn của Thiển nhi.
Khương Tú Nhuận vẫn đứng thẳng như cũ, ở trên cao nhìn phụ vương của nàng, cằm hơi nhếch lên: "Bây giờ ta là phụ tá của Thái tử Đại Tề, đi ra ngoài giao thiệp với Quốc vương các nước đều phải ghi chép sinh hoạt thường ngày vào trong sổ sách. Ngày sau cho Thái tử giở ra xem... Vừa nãy Lễ lang ghi chép sinh hoạt thường ngày đi tới Cống phòng. Xin phụ vương chờ chút, chờ hắn trở về, ngài hẵng tát lại, để cho hắn ghi vào tường tận... À, lát nữa người mắng thì nói chậm một chút, thị vệ kia là người thành Lạc An, có hơi vất vả khi nghe giọng quê hương Ba Quốc..."
Lúc Khương Tú Nhuận nói tới đây thì vẫn luôn dùng giọng Lạc An rõ ràng, lập tức làm cho phụ vương luôn tự xưng tao nhã dường như trở thành kẻ nhà quê mới từ trong khe núi ra ngoài.
Quốc quân Khương cảm thấy con gái có chỗ dựa rồi thì không nhận người cha già này nữa, thật sự cực kỳ ngỗ nghịch! Nếu là ở hoàng cung Ba Quốc, hắn sẽ gọi thị vệ tới hung hăng quất cho nghịch nữ cả gan làm loạn này một trận!
Nhưng nghe Khương Tú Nhuận nói như thế, trong lòng hắn cũng cảnh giác. Nghe Cơ Vô Cương nói, nghịch nữ này bây giờ được Thái tử Đại Tề yêu thích. Vất vả lắm mới liên lạc được, làm sao có thể không lợi dụng?
Nghĩ như vậy, trong chốc lát bộ n.g.ự.c của hắn cũng xẹp xuống không ít, ngồi xuống ghế thở hổn hển nói: "Được rồi, được rồi, đừng gọi tên gì ghi chép sinh hoạt thường ngày tới, chuyện này là chuyện cha con, đâu thể bày ra trước mặt người khác? Chớ làm cho huynh trưởng và muội muội Khương Tú Dao của ngươi bị liên lụy theo!"
Nói đến đây, khuôn mặt Quốc quân Khương cũng xem như hòa hoãn lại, tỏ vẻ tươi cười nói: "Chỉ là bây giờ vi phụ ở đây, có thể thay ngươi làm chủ, tránh cho ngươi tự ý làm bậy... Nhân tiện nói sao bây giờ ngươi không hầu hạ Thái tử thật tốt, chạy tới tham gia thư hội này làm gì? Thừa dịp thị vệ hí hoáy cán bút kia chưa tới, ta nói một chút với ngươi, ngươi góp vài lời ở trước mặt điện hạ để hắn xuất binh giúp đỡ phối hợp tác chiến với chúng ta chiếm đoạt Nhung Quốc được không?"
Chuyện Nhung Quốc, thật ra trước khi Khương Tú Nhuận xuất phát, Quốc quân Khương đã dặn đi dặn lại, nói nếu tiến cung, được Đoan Khánh đ sủng ái thì phải nhắc tới chuyện này.
Các nước thịnh hành thôn tính lẫn nhau. Nhung Quốc ngay sát Ba Quốc, là nước nhỏ chật hẹp bé nhỏ. Quốc quân Khương khoa tay lớn múa chân nhỏ, cảm thấy Nhung Quốc vô cùng thích hợp nên luôn nhớ tới việc thôn tính.
Đáng tiếc chưa có chí lớn, sau khi Ba Quốc khoa tay mới phát hiện sức lực không đủ, còn bị Nhung Quốc đánh cho thua thảm bại.
Quốc quân Khương chỉ có thể mất mặt, một lòng muốn tìm cường quốc vì mình trút oán giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Tú Nhuận quả thật không muốn nhiều lời với phụ vương hay mơ mộng hão huyền của mình, lạnh lùng nói: "Chuyện này là chuyện lớn, phụ vương vẫn là nên viết một bức quốc thư, trình lên Tề Quốc. Thư hội sắp bắt đầu, hài nhi còn muốn lắng nghe lời dạy bảo của ân sư, bằng không thì sư huynh sẽ tới đây tìm, xin phép ngày sau sẽ nói chuyện cùng phụ vương." Nói xong, nàng cũng không nhìn sắc mặt chợt trở nên khó coi của Quốc quân Khương, xoay người sải bước ra ngoài.
Mặc dù Ba Quốc là nước nhỏ nhưng Quốc quân Khương ở Ba Quốc cũng là người có tiếng nói có thể lấn án trăm vạn quân, sao chịu nổi loại chèn ép này, hừ một tiếng, lấy tay chỉ Khương Tú Nhuận, muốn gọi người tới bắt nghịch nữ này.
Lúc này màn cửa bị vén ra, một thiếu niên gầy gò lạnh mặt tiến vào, cầm trong tay thẻ tre và bút, lạnh lùng nói: "Phụng mệnh của Thái tử Tề Quốc, tại hạ phải ghi chép sinh hoạt và lời nói thường ngày của thiếu phó để dâng cho Thái tử xem. Xin hỏi Quốc quân vừa nãy muốn giơ tay đánh thiếu phó sao?"
Quốc quân Khương hơi ngừng lại, thiếu niên kia lại hỏi: "Vừa nãy ở ngoài cửa, hình như ta nghe thấy Quốc quân khinh thường việc thiếu phó phải ghi sinh hoạt thường ngày, còn chất vấn thiếu phó tham gia thư hội. Những thứ này đều là Thái tử Đại Tề cho phép, Quốc quân có ý kiến gì hay sao?"
Sắc mặt Quốc quân Khương tái đi, cười khan hai tiếng nói: "Cô đã lâu không gặp con trai yêu quý, nhất thời chỉ đùa một chút, khiến lang quân chê cười rồi."
Thiếu niên lạnh lùng nhìn Quốc quân Khương một cái, nói: "Quốc quân phải biết thiếu phó là thiếu phó của Thái tử Đại Tề trước, sau đó mới là công tử Ba Quốc. Ngày sau Quốc quân phải cẩn thận một chút, chớ có đùa giỡn lung tung." Nói xong thì đi ra ngoài.
Thiếu niên đi ra ngoài đi qua đầu hành lang, nhìn thấy công tử Tiểu Khương dừng chân bên cạnh đó, vội vã bước nhanh qua hành lễ rồi nói: "Sư huynh, vừa rồi sư đệ làm việc thế nào, có giúp huynh không?"
Khương Tú Nhuận nhìn Từ Ứng, lạnh lùng nói: "Ai cần ngươi giúp?"
Từ Ứng chớp mắt, thiếu niên mười sáu tuổi còn lộ ra tính ngây thơ trẻ con nói: "Tiên sinh dặn dò ta tìm kiếm thiếu phó đi thảo luận việc thư hội, vừa nãy ở ngoài cửa tình cờ nghe được sư huynh nói chuyện với Quốc quân Ba Quốc, cảm thấy thiếu phó vội vã đi ra, ta bèn dứt khoát ra vẻ lang quân ghi sinh hoạt thường ngày đi vào, kính xin thiếu phó chớ trách phạt."
Nói thật ra, vừa nãy hắn quả thật giải vây khốn cho nàng. Mặc dù vị thiếu niên này là họ hàng xa của thê tử Từ thị của Tần Chiếu nhưng việc gì ra việc đó, Khương Tú Nhuận không thể không nói một tiếng cảm ơn.
Từ Ứng nhe răng cười, bên má lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Nếu là đồng môn, cần gì nói cảm ơn? Mẫu thân ta mỗi lần bảo gia tỷ ta tìm ta đòi tiền đi đánh bạc... Hầu như đường tỷ cũng thay ta giải vây giống như vậy..."
Khương Tú Nhuận cũng nghe người bên ngoài nói qua, vị thiếu niên này mất cha, mẫu thân trời sinh thích cờ bạc, sớm đưa hắn tới họ hàng Từ gia gửi nuôi, thân thế thật sự đáng thương. Nghe nói tuy là công tử phú quý nhưng vải vớ bị mài rách, còn phải tiết kiệm vá lại đeo tiếp.
Nếu là con cháu nhà nghèo, không phải họ hàng Từ thị, Khương Tú Nhuận cũng chẳng muốn lạnh mặt với hắn, chỉ ôm quyền rồi xoay người rời đi.
Chỉ là Từ Ứng vẫn bám theo phía sau, ôm thẻ tre bước nhanh sau lưng Khương Tú Nhuận, l.i.ế.m môi nói: "Phu tử nói, học huynh sẽ tham gia "Xạ" vào ba ngày sau, ta cũng được phu tử sắp xêp tham gia cùng học huynh, tài b.ắ.n cung chưa chắc bằng học huynh, không biết lúc nào học huynh có thể chỉ bảo ta một chút không?"
Thiển nhi ở bên cạnh thấy thiếu niên có bộ dạng khả ái, bèn chen miệng nói: "Nhìn tay chân ngươi lèo khèo, có thể kéo được cung tên sao?"
Từ Ứng nghe xong, im lặng vén tay áo lên cho Thiển nhi xem, cánh tay kia thô to, có chút hình dáng của nam nhi, cực kỳ rắn chắc.
Đáng tiếc một màn này lại bị Đậu Tư Võ ở đối diện đi tới vừa đúng lúc nhìn thấy.
Chẳng biết tại sao, lợi hắn chua chua, cảm thấy sửu nương xấu xí rất lẳng lơ, nhìn thấy thiếu niên lang thì trêu chọc người ta cởi quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro