Cháy Bỏng - Khước Nha

Dọn qua đây

Khước Nha

2025-03-19 02:55:57

Đã rạng sáng, phải chờ rất lâu mới vẫy được một chiếc taxi.Cả hai ngồi ở ghế sau, Lâm Diểu sốt cao, đầu óc quay cuồng, khó chịu tựa vào cửa sổ xe, hàng mi đen dài rũ xuống yếu ớt, nửa tỉnh nửa mê.Văn Dã chỉ nói một câu "Tắt điều hòa đi." với tài xế ngay khi lên xe, sau đó im lặng suốt cả quãng đường, môi mím chặt, gương mặt căng cứng.Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt u ám, lạnh lẽo như dao của thiếu niên ngồi sau, bất giác rùng mình. Người đàn ông vốn lắm chuyện, lần này không dám hé một lời, thậm chí còn đạp ga hết mức có thể trong giới hạn tốc độ.Từ lúc gọi điện, nghe Văn Lỗi nói chị bị mẹ tát một cái rồi bỏ chạy, trong lòng Văn Dã đã bốc lên một ngọn lửa giận dữ.Ngọn lửa ấy cháy suốt ba tiếng, mãi đến khi tìm thấy cô—cô gái nhỏ ướt đẫm từ đầu đến chân, co ro trước cửa hàng kim khí bên đường, lửa giận trong lòng anh lập tức bùng lên đến cực điểm.Xe dừng lại trước đầu hẻm, Văn Dã thanh toán rồi xuống xe trước, sải vài bước dài vòng sang phía bên kia, mở cửa xe cho Lâm Diểu.Chân cô vừa chạm đất, đã thấy Văn Dã quỳ xuống trước mặt mình.Bên tai vang lên giọng nói trầm khàn của anh:"Lên đi."Lâm Diểu đầu óc quay cuồng, nhất thời không kịp phản ứng.Văn Dã vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một gối, ngẩng cằm nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như ẩn nhẫn điều gì đó, đôi mắt một mí hơi nhướng lên, nơi đuôi mắt hằn một vệt nhăn sắc nét."Mau lên đi, em xem mặt mình nóng bừng lên rồi, anh sợ em đi được nửa đường lại ngất xỉu mất."Lời thì thúc giục, nhưng giọng nói lại dịu dàng, trong câu chữ còn lộ rõ sự kiên nhẫn và cưng chiều vô hạn.Từ năm năm hay sáu tuổi, Lâm Diểu đã không còn được ba cõng nữa.Nhưng có lẽ tối nay đầu óc cô thực sự nóng đến mơ hồ, hoặc cũng có thể do đã chìm đắm trong nỗi cô đơn, vô vọng suốt cả đêm, cô chậm rãi giơ tay lên, vòng qua cổ anh, như một người bám vào khúc gỗ trôi dạt giữa đại dương.Ngay giây tiếp theo, bàn tay mạnh mẽ của thiếu niên đỡ lấy kheo chân cô, vững vàng cõng cô trên lưng.Mây đen tan hết, mặt trăng rụt rè nhô ra, đứng từ xa nhìn lại chỉ bé bằng đồng xu, ánh sáng yếu ớt ấy chiếu xuống, làm mặt đường nhựa loang lổ sáng lên.Lâm Diểu tựa đầu lên vai Văn Dã, đến tận bây giờ mới phản ứng lại, cất giọng hỏi:"Sao anh biết em chạy ra ngoài?"Hơi thở ấm nóng của cô phả vào gáy anh khi nói, thậm chí trong khoảnh khắc nào đó, đôi môi khẽ động của cô lướt nhẹ qua da anh."Chín giờ anh gọi cho em, Văn Lỗi nghe máy."Giọng Văn Dã trầm xuống vài phần:"Nó nói em bị Triệu Mỹ Oanh tát một cái, rồi chạy ra ngoài."Sau khi Lâm Diểu lên xe taxi, cô nhìn thoáng qua đồng hồ tính cước phía trước. Lúc đó là 0 giờ 2 phút.Nói cách khác, anh đã tìm cô suốt ba tiếng đồng hồ mà không có chút manh mối nào.Đang suy nghĩ, cô chợt nghe thấy anh thấp giọng hỏi:"Tại sao?"Là đang hỏi tại sao cô bị đánh.Lâm Diểu khó mà mở miệng được, cảm giác nhục nhã và uất ức khi nãy lại dâng lên, cô mím môi, thật lâu sau mới rề rà trả lời:"Bà ấy mở một phòng mạt chược, mỗi tối có rất nhiều người đến nhà chơi."Chữ "mẹ" này, cô đã không thể nào gọi ra được nữa."Tối nay bà ấy bảo em ra ngoài rót trà cho khách. Có một gã đàn ông sờ mông em, còn không chịu nhận, nên em hất hết nước sôi trong tay lên tay gã.""Sau đó bà ấy tát em một cái."Giới hạn chịu đựng của Văn Dã một lần nữa bị ả đàn bà đó phá vỡ.Ngực anh như bị cơn thịnh nộ và sự đau lòng đến tột độ xé rách, cơn bạo ngược sôi trào trong huyết quản, anh chỉ muốn lập tức chặt đứt cái tay bẩn thỉu kia ngay tức khắc.Lâm Diểu cảm nhận bả vai anh bỗng căng chặt, như thể một con dã thú hung dữ đang trên bờ vực bùng nổ.Cô hơi bất an, cánh tay ôm lấy cổ anh càng siết chặt hơn:"Nước em hất rất nóng, em thấy tay gã đỏ hết cả một mảng to rồi."Văn Dã cảm nhận được đôi tay nhỏ nhắn đang ôm chặt lấy mình, anh ép cơn giận dữ xuống, giọng nói trầm ổn hơn:"Em làm đúng rồi, phải làm như vậy."Hơn hai tháng rồi chưa quay lại nơi này, nhưng khi bước vào, Lâm Diểu chẳng cảm thấy có gì thay đổi cả.Văn Dã tìm một chiếc áo thun sạch và quần đùi thể thao của mình đưa cho cô.Lúc dọn đi, Lâm Diểu đã mang theo hết quần áo, giờ chỉ có thể tạm mặc đồ của anh. Cô nhận lấy rồi đi vào phòng tắm, tắm một trận nước nóng.Sau khi sấy tóc xong, mặc chiếc áo rộng thùng thình của Văn Dã bước ra, cô phát hiện ra chiếc giường chỉ còn trơ nệm khi trước, giờ đã được dọn dẹp gọn gàng.Tấm trải giường, chăn mỏng và cả gối đầu — tất cả đều là màu xám, hiển nhiên là của Văn Dã.Cửa phòng vẫn mở, Văn Dã bước vào nhưng vẫn quen tay gõ hai cái trước.Lâm Diểu quay đầu nhìn, thấy anh cầm một cốc nước và một vỉ thuốc hạ sốt.Anh không bước vào, chỉ đứng trước cửa chờ cô lại gần, rồi đưa nước và thuốc cho cô:"Uống thuốc trước đi, sáng mai nếu vẫn chưa hạ sốt thì đến bệnh viện."Lâm Diểu bấm hai viên thuốc ra, nuốt xuống.Ngay sau đó, lại nghe anh nói:"Chăn ga trên giường đều đã giặt sạch rồi, gối trước đây là của anh, nhưng anh đã thay vỏ mới."Lâm Diểu không ngờ anh ngay cả gối cũng nhường cho mình, bèn hỏi:"Anh đưa cả gối cho em rồi, vậy anh ngủ kiểu gì?""Anh lấy quần áo cuộn lại gối tạm là được." Văn Dã thản nhiên đáp.Chờ Văn Dã đi khỏi, Lâm Diểu nằm xuống giường.Dù chăn ga gối đệm đều đã được giặt sạch, nhưng vì đã được anh ngủ qua lâu ngày, nên ít nhiều vẫn còn vương lại hương thơm của anh.Lạnh lẽo mà sạch sẽ, ngửi vào lại khiến cô cảm thấy an tâm.Cô kéo chăn lên cao hơn một chút. Có lẽ vì vẫn còn sốt nên chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.Đêm đó không mơ thấy gì, sáng hôm sau cũng không bị Văn Lỗi làm ầm ĩ đánh thức, hiếm khi ngủ ngon như vậy.Tỉnh lại, Lâm Diểu cảm thấy cơ thể không còn khó chịu nữa, sờ lên trán thì phát hiện đã hạ sốt.Bên ngoài hoàn toàn im ắng, không biết Văn Dã đã ra ngoài hay còn chưa dậy.Cô xuống lầu, ra ban công thu quần áo tối qua phơi, đã khô hoàn toàn.Sau đó trở lại phòng, thay bộ đồ của mình, rồi cầm lấy chiếc áo thun và quần đùi đã mặc của Văn Dã, đi vào nhà vệ sinh.Cô tìm một cái thau, xả nước, định giặt cho anh.Nước trong bồn vừa mới róc rách chảy, Văn Dã vừa mở cửa bước vào, nghe thấy động tĩnh thì lập tức đi tới, g.iữa hai chân mày nhíu chặt lại.Lâm Diểu vừa định đưa tay vào nước, sau lưng đã vang lên giọng nói không vui:"Em làm gì vậy? Không phải có máy giặt sao?"Cô quay đầu giải thích:"Chỉ có hai món đồ, bỏ vào máy cũng không quay được, vừa tốn nước lại tốn điện."Chân mày Văn Dã vẫn chưa giãn ra:"Vậy thì để anh gom thêm mấy món nữa rồi giặt, anh đâu chỉ có hai bộ đồ, không giặt cái này thì không có cái khác để mặc chắc?""Bệnh còn chưa khỏi đã lo làm việc, em có thể quan tâm đến cơ thể mình chút được không?"Lâm Diểu không cảm thấy giặt hai món quần áo là việc gì to tát.Suốt quãng thời gian dọn đến ở cùng Triệu Mỹ Oanh, việc giặt đồ, rửa chén, mỗi tối sau khi sòng mạt chược tan, quét dọn sàn nhà đầy tàn thuốc và vỏ hạt dưa—tất cả đều do cô làm.Dù vậy, bà ta vẫn thường xuyên chê bai cô không có mắt nhìn, không biết xem xét tình huống mà làm việc.Cô bắt bẻ lại câu nói trước đó của Văn Dã:"Hạ sốt rồi mà, không tin anh sờ thử đi."Nói xong, cô ngửa đầu lên, để anh kiểm tra nhiệt độ.Khuôn mặt nhỏ nhắn, ngoan ngoãn hết mức.Văn Dã đưa tay lên được một nửa rồi lại thả xuống, hầu kết khẽ nhúc nhích:"Ra ngoài, theo anh đo nhiệt độ trước đã."Trước đây trong nhà mười mấy năm trời chưa từng có nhiệt kế.Mãi đến mùa đông năm ngoái, cô bé này sốt suốt một đêm, anh đưa cô đến bệnh viện truyền nước, sau đó mới mua một cái ở tiệm thuốc.Mua về xong để nguyên, thậm chí đến hộp cũng chưa từng mở ra.Lúc này, Văn Dã lấy nhiệt kế ra, đưa cho Lâm Diểu, rồi nghiêng người để cô dễ dàng đặt vào nách kẹp lại.Còn anh thì cúi đầu chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng.Năm phút sau, Lâm Diểu rút nhiệt kế ra, liếc mắt xem trước rồi nói:"35.7 độ, em đã bảo là hạ sốt rồi mà."Văn Dã cũng cầm lấy nhiệt kế xem qua, xác nhận không có vấn đề gì mới yên tâm cất lại.Sau đó, anh xách một túi lớn đồ dùng vệ sinh cá nhân—mua từ sáng sớm—đưa cho cô:"Rửa mặt xong ra ăn sáng."Năm phút sau, Lâm Diểu bước ra khỏi nhà vệ sinh.Trên bàn ăn, bữa sáng đã được dọn sẵn.Cô ngồi xuống bên cạnh anh, bắt đầu ăn sủi cảo hấp và cháo anh mua về.Văn Dã cũng ăn chậm lại, hai người gần như cùng lúc ăn xong.Cô vừa đặt đũa xuống, đã nghe anh mở lời:"Có muốn dọn qua đây ở trước không?"Lâm Diểu nghiêng đầu nhìn anh.Ánh mắt Văn Dã lướt qua một tia chán ghét không che giấu:"Chỗ đó em đừng về nữa. Trước mắt có thể dọn sang đây, dù sao cũng không thiếu phòng cho em ở. Chờ đến tháng Chín khai giảng, em có thể chọn tiếp tục ở lại hoặc nộp đơn đăng ký ký túc xá trong trường."Thực ra, Lâm Diểu cũng chẳng muốn quay về đó chút nào.Cô suy nghĩ một lát rồi quyết định:"Vậy em trả anh tiền thuê phòng. Tiền điện nước cũng có thể chia đôi."Văn Dã bị chọc tức đến bật cười.Anh hếch đuôi mắt liếc cô:"Nói thật đi, có phải tối qua anh nói gì em cũng quên sạch rồi?"Thực ra, đêm qua hai người cũng chẳng nói nhiều lời.Lâm Diểu chớp mắt, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh lúc ở trước cửa tiệm kim khí.Anh túm chặt lấy cánh tay cô, từng khớp xương nổi rõ, giọng nói trầm khàn, kiên định:"Dù tất cả bọn họ không cần em nữa, thì anh cần.""Đi theo anh, anh cũng có thể nuôi em."Giọng nói khàn khàn, nghiêm túc của anh tối qua dường như vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô.Ngực Lâm Diểu khẽ nóng lên.Cô còn chưa nghĩ ra nên đáp thế nào, đã thấy thiếu niên trước mặt trầm ngâm giây lát, rồi hỏi ngược lại:"Hay là, em không muốn coi anh là 'anh trai'?""Tất nhiên không phải!" Cô lập tức phủ nhận."Thế thì xong rồi."Văn Dã nhìn cô mắt tròn xoe ngỡ ngàng, đầu lưỡi chạm nhẹ vào má, khẽ cong môi cười:"Phòng bỏ không cũng là bỏ không, em dọn vào còn náo nhiệt chút. Bằng không, mỗi tối anh về nhà đều lạnh tanh, chẳng có chút hơi người nào. Còn tiền nước tiền điện, thêm em cũng chẳng tốn bao nhiêu, tính tới tính lui chỉ thêm phiền.""Tối nay anh đi cùng em một chuyến, thu dọn đồ đạc."Anh chốt hạ vấn đề ngay tức khắc."Ồ... được thôi."Cô ngoan ngoãn đáp, cũng quên mất phải hỏi vì sao phải đợi đến tối.Dù sao... nghe lời anh là đúng rồi.Buổi sáng chín giờ có khách đặt trước, Văn Dã phải đến cửa tiệm làm việc.Lâm Diểu cũng theo anh qua đó.Đã hơn hai tháng rồi cô chưa đến đây làm bài tập.Những món đồ trước kia của cô—đèn bàn nhỏ trên bàn học, đệm hồng trên ghế, thậm chí chiếc cốc sứ hình gấu nhỏ cô hay dùng—đều còn nguyên chỗ cũ, không thiếu thứ gì.Ngay cả tủ lạnh, cô vừa kéo ra đã thấy một hàng kem Magnum xếp ngay ngắn."Này, cầm lấy chơi đi."Văn Dã nói bâng quơ, mở khóa điện thoại rồi tiện tay nhét cho cô, chẳng hề bận tâm chút nào đến quyền riêng tư."Anh chắc mất khoảng hai tiếng để xong việc, rồi chúng ta đi ăn."Tối qua, Lâm Diểu chạy ra ngoài chỉ với một đôi dép lê, điện thoại cũng không mang theo.Thế nên, cô nhận lấy điện thoại của Văn Dã, đeo tai nghe, tìm một bộ phim Mỹ xem, vừa xem vừa cắn dở một que kem.Gần mười hai giờ, vị khách kia rời đi.Văn Dã dẫn cô đến một quán ăn nhỏ gần đó để dùng bữa trưa.Sau khi ăn xong, anh bắt taxi, chở cả hai đến một siêu thị lớn.Gối, ga giường, chăn mỏng mùa hè, dầu gội, sữa tắm—tất cả những vật dụng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày.Sau một vòng mua sắm, chiếc xe đẩy Văn Dã đang đẩy đã chật kín.Lâm Diểu giờ chẳng có đồng nào trên người, tất nhiên tất cả đều do Văn Dã thanh toán.Những túi hàng lớn anh đều giành lấy trước, chỉ chừa lại một chiếc gối bông mềm mại để cô ôm.Vừa bước ra khỏi siêu thị, cô liền rất tự giác nói:"Tiền mua đống đồ này, đợi em về lấy thẻ ngân hàng rút tiền rồi trả anh."Suốt một năm qua, Triệu Mỹ Oanh không hề cho cô một xu.Tiền sinh hoạt, tài liệu học tập, và các khoản chi tiêu khác—đều từ tiền tiêu vặt cô tích góp từ trước, giờ chỉ còn lại ba bốn nghìn tệ.Riêng lần mua sắm chiều nay đã tiêu tốn bảy tám trăm.Từ giờ, chuyện ăn mặc, sinh hoạt... thứ gì cũng cần tiền.Lâm Diểu âm thầm tính toán trong lòng, định sau này tìm một công việc bán thời gian ở quán trà sữa hoặc cửa hàng tiện lợi, chỉ làm vào Chủ Nhật.Văn Dã biết rõ tình hình kinh tế của cô, vốn dĩ chẳng hề có ý định lấy tiền.Lời "không cần trả" còn chưa kịp thốt ra, anh hơi nghiêng đầu, liền thấy cô gái nhỏ hai má hơi ửng hồng, trên mặt viết đầy vẻ ngại ngùng.Anh đổi giọng:"Số tiền này đương nhiên em phải trả rồi, nhưng không phải bây giờ."Lâm Diểu ngẩn người, không hiểu ý anh.Văn Dã chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói:"Em xem, anh đã tốt nghiệp rồi, cửa tiệm xăm vẫn làm ăn ổn, tiền tiêu hết thì kiếm lại được.
Nhưng em vẫn còn đi học, nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là học hành, không cần phải vì chuyện tiền bạc mà phân tâm.
Chờ em thi đỗ một trường đại học tốt, tốt nghiệp rồi kiếm được công việc lương cao, lúc đó chắc chắn có rất nhiều tiền.
Đến khi ấy, em hãy lấy tiền lương mà trả anh."Sợ cô vẫn còn ngại, anh lại bổ sung:"Sau này, anh coi như đang gửi tiền ở chỗ em vậy, tích lũy dần dần, khỏi lo tiêu hoang."Lâm Diểu nghe anh dài dòng một hồi, thật sự có chút bị thuyết phục.Cô mím môi, nghiêm túc cam đoan:"Vậy thì em sẽ ghi lại từng khoản một. Sau này đi làm kiếm được tiền, em sẽ trả gấp đôi cho anh.""Được thôi."Văn Dã nhếch môi cười, lười biếng đáp một tiếng.Dù sao chuyện sau này, để sau này tính.Mua đồ về nhà xong, những món như ga giường, vỏ chăn mới mua đều bị Văn Dã vứt vào máy giặt xả qua một lượt.Lâm Diểu muốn ra phơi, nhưng lại bị anh đuổi về phòng tiếp tục xem TV.Văn Dã bưng chậu quần áo ra ban công, từng món một giũ ra phơi.Điện thoại trong túi vang lên một tiếng.Anh lấy ra xem:【A Dã, là tiểu khu Gia Uyển trên đường Bắc Pha đúng không? Tao với hai thằng nữa sẽ đến đó trong nửa tiếng.】Văn Dã đặt chiếc chậu rỗng về chỗ cũ, đi đến trước sô pha, nơi Lâm Diểu đang ngồi:"Anh ra ngoài một chuyến, chắc khoảng một, hai tiếng sẽ về. Tối muốn ăn gì, anh mang về cho."Lâm Diểu cầm điều khiển, vặn nhỏ tiếng TV, ngẩng mặt lên nhìn anh:"Trong nhà có đồ ăn không? Em nấu nhé. Mùa hè này em cũng học được vài món rồi."Cô không muốn lúc nào cũng chỉ biết gây phiền phức cho anh mà chẳng giúp được gì.Văn Dã nhớ lại trước đây, đến cả chiên trứng mà cô cũng sợ, cầm xẻng đứng từ xa, không khỏi cau mày.Học được mấy món, chắc chắn cánh tay đã bị dầu nóng bắn không ít lần."Trong nhà chẳng còn gì cả, đến cọng hành cũng không có. Mà trời nóng thế này, vào bếp làm gì, không sợ bị nóng đến ngất à? Tối nay ăn cơm gà om nấm, được không?"Lâm Diểu ngoan ngoãn gật đầu.Văn Dã khẽ cong khóe môi:"Chờ anh về, ăn xong rồi qua bên đó thu dọn đồ đạc của em."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cháy Bỏng - Khước Nha

Số ký tự: 0