Chương 30 - Ngươi Là Cao Nhân Kia?
Huyền Thủy Lão...
Hiêu Trương Bá Khí Đích Văn Tử
2024-08-13 22:43:05
Lúc trên đường đi, Từ Lạc vẫn luôn nghĩ, nếu Huyền Thủy lão gia thật sự muốn giết mình, tùy tiện phái mấy người tới, trực tiếp động phủ giết chết là được, căn bản không cần phải chờ lâu như vậy, còn cần cử Liễu Khinh Y Nhu đến dẫn mình tới đây.
Rốt cuộc Huyền Thủy lão gia có ý gì.
Hắn không rõ lắm, cho nên mới nói ra ý của mình. Ta giết Trần Hồng Phi, nhưng Trần Hồng Phi có thể giúp ngươi, ta cũng có thể làm, hơn nữa nhất định sẽ làm tốt hơn hắn, chỉ cần ngài cho ta một con đường sống, ta cũng có thể làm môn nhân của ngài.
- Chậc chậc, tiểu tử ngược lại rất biết điều, hơn nữa... Vẫn là kẻ thông minh, không sai không sai... Không sai.
Huyền Thủy lão gia nhẹ nhàng viết ra một câu:
- Nghe nói... Ngươi làm tạp dịch nửa năm ngắn ngủi, tu vi tăng vọt, ngày đó ở cục diện sinh tử, búng năm bàn tay, giết chết tiểu tử họ Trần ngay lúc đó.
- Vãn bối khi còn nhỏ đã bái nhập tông môn Tiên Đạo, cái gọi là tu sĩ Tiên Đạo đầy miệng nhân nghĩa đạo đức, ai nấy đều là quân tử đạo mạo, cả ngày lăng nhục vãn bối, một lần ra ngoài học tập, bọn họ liên thủ giết chết một vị tiền bối Ma đạo, vãn bối lén trộm một viên Bách Hồn m Hoa Đan, từ đây rời khỏi Tiên Đạo, bái nhập Xích Luyện Tông chúng ta, cũng dựa vào viên Bách Hồn m Hoa Đan kia, tu vi của vãn bối mới có thể tăng lên.
Nghe thấy Bách Hồn m Hoa Đan, Liễu Khinh Nhu bên cạnh kinh ngạc nhìn thoáng qua Từ Lạc.
Huyền Thủy lão gia không vì thế mà hành động, chỉ là một cái móng vuốt nhỏ gầy trong miệng hắn đột nhiên vươn ra, một tay bắt linh quả trên bàn, nhét vào trong miệng.
- Tiểu tử, bây giờ tu vi của ngươi được bao nhiêu?
- Khởi bẩm lão gia, trước đó không lâu vãn bối mới bước vào cảnh giới Hóa Khí, bây giờ chỉ có tu vi tầng một.
Lúc Từ Lạc đi tới dĩ nhiên đã tản ra pháp tuyền đan điền, chỉ cần mình không ra tay, Huyền Thủy lão gia cũng không thể nhìn ra được tu vi bao nhiêu.
- Thật sao?
Huyền Thủy lão gia ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn chằm chằm hắn, giống như muốn nhìn thấu hắn vậy, sau đó gật đầu, giống như vô cùng vừa ý, vuốt râu dê trên cằm:
- Cảnh giới Hóa Khí, tốt... Tốt lắm... Cực kỳ tốt.
m thanh Huyền Thủy lão gia trầm thấp, lại vuốt râu, hắn nhìn Từ Lạc, tiếp tục nói:
- Vừa rồi ngươi nói nguyện ý nhận phạt, làm việc cho lão hủ, như vậy... có nguyện ý bái nhập môn hạ lão hủ hay không?
Từ Lạc thầm kinh ngạc.
Một nửa vui, một nửa lo lắng.
Vui chính là, hắn đoán đúng rồi, tạm thời Huyền Thủy lão gia không có ý định lấy mạng nhỏ của mình.
Lo lắng hắn không cho rằng Huyền Thủy lão gia nhìn trúng tiềm năng của mình, muốn thu đệ tử gì đó, hoặc định nuôi hắn thành rau hẹ, hoặc chuẩn bị lợi dụng mình làm gì đó.
- Sao vậy, ngươi không bằng lòng?
- Không! Vãn bối chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhất thời hoảng hốt, nếu lão gia để ý, vãn bối tất nhiên lên núi đao xuống biển lửa cũng không tiếc.
- Keng...
Huyền Thủy lão gia phát ra nụ cười gian trá, trên ấn đường đen ngòm kia, miệng mở ra, loáng thoáng có thể nhìn thấy một móng vuốt đen như đang xé rách thứ gì đó.
- Lão hủ vốn định nuôi dưỡng tiểu tử Trần gia, thế nhưng tiểu tử kia bất tranh khí, vẫn không thể bước vào cảnh giới Hóa Khí, nếu ngươi đã giết hắn, từ nay về sau sẽ do ngươi cầm đèn.
Huyền Thủy lão gia cúi đầu uống trà, nói:
- Hồ tiểu tử, đưa đèn cho hắn.
Nam tử đầu bù tóc rối quỳ trên mặt đất kia run rẩy toàn thân, thật thà cầu xin:
- Lão gia, lão gia... lại cho đệ tử một cơ hội đi, đệ tử vì cầm đèn đã đốt hết một thân pháp lực, cầu xin lão gia ban thưởng đan dược, chỉ cần đệ tử khôi phục, nhất định có thể tiếp tục cầm đèn, nhất định có thể!
- Hả?
Huyền Thủy lão gia ngẩng đầu, hai mắt híp lại, trong mắt ánh lên như lửa, nam tử cũng không dám nói thêm cái gì, lấy một chiếc đèn màu xanh ra khỏi ngực. Ánh mắt nhìn Từ Lạc cực kỳ phức tạp, lộ ra ba phần không cam lòng, ba phần tuyệt vọng, còn có ba phần giải thoát.
Hắn làm bộ cực kỳ sợ hãi, dường như biết chỉ cần giao ra đèn lồng, mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Nghĩ đến nơi này, nam tử ôm đèn lồng vào ngực, dập đầu hô to:
- Lão gia! Đệ tử bằng lòng giao đèn ra, cầu ngài buông tha cho đệ tử, đệ tử nhất định giữ bí mật dưới giếng! Tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ với bất kỳ ai, tuyệt đối sẽ không... Xin ngài! Đệ tử nguyện ý cắt đầu lưỡi!
Tiếng hô khàn khàn, nam tử cắn răng một cái, sờ sờ cắn đứt đầu lưỡi của mình và phun ra:
- A a a ——-
- Không biết sống chết!
Huyền Thủy lão gia hừ lạnh một tiếng, trên đầu lại lộ ra một cái móng vuốt đen như mực, hóa thành một bàn tay to đặt lên người nam tử, ngay sau đó là một loạt âm thanh xương cốt vỡ vụn, xương của nam tử bị bóp nát, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, vèo một cái, trong nháy mắt đã được kéo vào trong miệng.
Sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu
Một ngọn đèn rơi xuống, lăn tới dưới chân Từ Lạc.
Rốt cuộc Huyền Thủy lão gia có ý gì.
Hắn không rõ lắm, cho nên mới nói ra ý của mình. Ta giết Trần Hồng Phi, nhưng Trần Hồng Phi có thể giúp ngươi, ta cũng có thể làm, hơn nữa nhất định sẽ làm tốt hơn hắn, chỉ cần ngài cho ta một con đường sống, ta cũng có thể làm môn nhân của ngài.
- Chậc chậc, tiểu tử ngược lại rất biết điều, hơn nữa... Vẫn là kẻ thông minh, không sai không sai... Không sai.
Huyền Thủy lão gia nhẹ nhàng viết ra một câu:
- Nghe nói... Ngươi làm tạp dịch nửa năm ngắn ngủi, tu vi tăng vọt, ngày đó ở cục diện sinh tử, búng năm bàn tay, giết chết tiểu tử họ Trần ngay lúc đó.
- Vãn bối khi còn nhỏ đã bái nhập tông môn Tiên Đạo, cái gọi là tu sĩ Tiên Đạo đầy miệng nhân nghĩa đạo đức, ai nấy đều là quân tử đạo mạo, cả ngày lăng nhục vãn bối, một lần ra ngoài học tập, bọn họ liên thủ giết chết một vị tiền bối Ma đạo, vãn bối lén trộm một viên Bách Hồn m Hoa Đan, từ đây rời khỏi Tiên Đạo, bái nhập Xích Luyện Tông chúng ta, cũng dựa vào viên Bách Hồn m Hoa Đan kia, tu vi của vãn bối mới có thể tăng lên.
Nghe thấy Bách Hồn m Hoa Đan, Liễu Khinh Nhu bên cạnh kinh ngạc nhìn thoáng qua Từ Lạc.
Huyền Thủy lão gia không vì thế mà hành động, chỉ là một cái móng vuốt nhỏ gầy trong miệng hắn đột nhiên vươn ra, một tay bắt linh quả trên bàn, nhét vào trong miệng.
- Tiểu tử, bây giờ tu vi của ngươi được bao nhiêu?
- Khởi bẩm lão gia, trước đó không lâu vãn bối mới bước vào cảnh giới Hóa Khí, bây giờ chỉ có tu vi tầng một.
Lúc Từ Lạc đi tới dĩ nhiên đã tản ra pháp tuyền đan điền, chỉ cần mình không ra tay, Huyền Thủy lão gia cũng không thể nhìn ra được tu vi bao nhiêu.
- Thật sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huyền Thủy lão gia ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn chằm chằm hắn, giống như muốn nhìn thấu hắn vậy, sau đó gật đầu, giống như vô cùng vừa ý, vuốt râu dê trên cằm:
- Cảnh giới Hóa Khí, tốt... Tốt lắm... Cực kỳ tốt.
m thanh Huyền Thủy lão gia trầm thấp, lại vuốt râu, hắn nhìn Từ Lạc, tiếp tục nói:
- Vừa rồi ngươi nói nguyện ý nhận phạt, làm việc cho lão hủ, như vậy... có nguyện ý bái nhập môn hạ lão hủ hay không?
Từ Lạc thầm kinh ngạc.
Một nửa vui, một nửa lo lắng.
Vui chính là, hắn đoán đúng rồi, tạm thời Huyền Thủy lão gia không có ý định lấy mạng nhỏ của mình.
Lo lắng hắn không cho rằng Huyền Thủy lão gia nhìn trúng tiềm năng của mình, muốn thu đệ tử gì đó, hoặc định nuôi hắn thành rau hẹ, hoặc chuẩn bị lợi dụng mình làm gì đó.
- Sao vậy, ngươi không bằng lòng?
- Không! Vãn bối chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhất thời hoảng hốt, nếu lão gia để ý, vãn bối tất nhiên lên núi đao xuống biển lửa cũng không tiếc.
- Keng...
Huyền Thủy lão gia phát ra nụ cười gian trá, trên ấn đường đen ngòm kia, miệng mở ra, loáng thoáng có thể nhìn thấy một móng vuốt đen như đang xé rách thứ gì đó.
- Lão hủ vốn định nuôi dưỡng tiểu tử Trần gia, thế nhưng tiểu tử kia bất tranh khí, vẫn không thể bước vào cảnh giới Hóa Khí, nếu ngươi đã giết hắn, từ nay về sau sẽ do ngươi cầm đèn.
Huyền Thủy lão gia cúi đầu uống trà, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hồ tiểu tử, đưa đèn cho hắn.
Nam tử đầu bù tóc rối quỳ trên mặt đất kia run rẩy toàn thân, thật thà cầu xin:
- Lão gia, lão gia... lại cho đệ tử một cơ hội đi, đệ tử vì cầm đèn đã đốt hết một thân pháp lực, cầu xin lão gia ban thưởng đan dược, chỉ cần đệ tử khôi phục, nhất định có thể tiếp tục cầm đèn, nhất định có thể!
- Hả?
Huyền Thủy lão gia ngẩng đầu, hai mắt híp lại, trong mắt ánh lên như lửa, nam tử cũng không dám nói thêm cái gì, lấy một chiếc đèn màu xanh ra khỏi ngực. Ánh mắt nhìn Từ Lạc cực kỳ phức tạp, lộ ra ba phần không cam lòng, ba phần tuyệt vọng, còn có ba phần giải thoát.
Hắn làm bộ cực kỳ sợ hãi, dường như biết chỉ cần giao ra đèn lồng, mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Nghĩ đến nơi này, nam tử ôm đèn lồng vào ngực, dập đầu hô to:
- Lão gia! Đệ tử bằng lòng giao đèn ra, cầu ngài buông tha cho đệ tử, đệ tử nhất định giữ bí mật dưới giếng! Tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ với bất kỳ ai, tuyệt đối sẽ không... Xin ngài! Đệ tử nguyện ý cắt đầu lưỡi!
Tiếng hô khàn khàn, nam tử cắn răng một cái, sờ sờ cắn đứt đầu lưỡi của mình và phun ra:
- A a a ——-
- Không biết sống chết!
Huyền Thủy lão gia hừ lạnh một tiếng, trên đầu lại lộ ra một cái móng vuốt đen như mực, hóa thành một bàn tay to đặt lên người nam tử, ngay sau đó là một loạt âm thanh xương cốt vỡ vụn, xương của nam tử bị bóp nát, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, vèo một cái, trong nháy mắt đã được kéo vào trong miệng.
Sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu
Một ngọn đèn rơi xuống, lăn tới dưới chân Từ Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro