Chương 30 - Ngươi Là Cao Nhân Kia?
M Linh Đột Kích...
Hiêu Trương Bá Khí Đích Văn Tử
2024-08-13 22:43:05
- Thật là, giờ chó mèo nào cũng dám xưng cao nhân.
Hầu Diễm ngả ngớn trên xe, giễu cợt:
- Ngu Yến Thanh à, uổng ngươi từng là thành viên của Thần Thánh Vệ Đội, thậm chí còn chẳng biết hắn có thần lực không, bảo sao Vệ Đội khai trừ ngươi, có khi nào ngươi thấy hắn mặc trường bào, nên nghĩ hắn là cao nhân thần miếu? Chết cười.
- Cao nhân, đang xem gì đấy?
Thấy Từ Lạc cầm một cuốn sổ tay cũ nát, Lý Sinh cướp lại, càng xem càng mừng:
- Tâm phát tu luyện thần hồn à, ha ha ha! Không thể nào? Cao nhân đấy à? Không thể tin được!
Lý Sinh vứt cuốn sổ xuống đất, cười nói:
- Cao nhân, không nên nhìn loại tâm pháp nhập môn này, hôm nào về nơi trú ẩn với ta, ta dạy ngươi loại cao cấp, thế nào? Ha ha ha!
Từ Lạc đi qua, cúi xuống nhặt bản cuốn sổ lên, cẩn thận lau bùn đất trên đó, nói:
- Thời tận thế, mọi người sống chẳng dễ dàng, sao bắt nạt nhau thế?
- Mọi người? Hừ!
Lý Sinh lộ ra vẻ ưu việt, kiêu ngạo, cười khẩy:
- Chẳng ra sao, chỉ có mấy kẻ bình thường như các ngươi mới khổ.
- Người bình thường?
Từ Lạc cất cuốn sổ tay đi, cười híp mắt, hứng thú hỏi lại:
- Thực ra ta muốn hỏi một câu, ngươi là ai?
- Ở đây, chúng ta là thần! Thần duy nhất có thể đối phó được âm hồn!
- Thần?
Từ Lạc bật cười, lắc đầu, đột nhiên gầm lên:
- Mẹ kiếp!
Hắn vả cái bốp, Lý Sinh ngã lăn ra đất, nửa mặt be bét máu, hằn rõ năm vết ngón tay, thật chí còn có thể trông thấy xương thịt.
Không ai ngờ hắn ra tay nhanh như vậy, tất cả sững sờ.
- Ngươi! A! Mặt của ta!
Lý Sinh giận điên, vừa đứng dậy, Từ Lạc lại trở tay tát cho cái nữa, tên kia lại ngã lăn ra đất, nửa mặt còn lại cũng be bét máu.
- Sư huynh! Ngươi dám đánh huynh ấy, chết đi!
Hầu Diễm vọt tới, tay cầm kiếm gỗ đào đang toả quang hoa nhàn nhạt, đâm Từ Lạc.
- Muốn giết ta bằng một thanh kiếm gỗ ư?
Từ Lạc không thèm tránh, tay bắt lấy kiếm, bẻ gãy tại chỗ:
- Đến từ đâu thì cút về đấy cho ta!
Hắn đạp vào ngực Hầu Diễm một cái, nàng ta bay thẳng ra ngoài, đập vào cửa xe, rơi vào ghế phụ, nghiêng đầu một cái, thất khiếu chảy máu, ngất tại chỗ.
Lý Sinh nằm trên đất, mặt đầy máu me, nhìn Từ Lạc đang tới, toàn thân run lên:
- Ngươi… Ngươi…
- Lá gan có vậy, cũng dám xưng thần à?
- Ngươi… Ngươi là ai?
- Ta là cha ngươi!
Từ Lạc đá một cái, miệng mũi Lý Sinh phun đầy máu, thân thể xoay vài vòng trên không trung, đập vào xe việt dã.
…
Giờ khắc này, hơn tám mươi ngươi của doanh địa, mặt đầy kinh sợ, không thể tin vào mắt mình.
Người nào nhát gan, sợ tới mức mặt tái nhợt, run lẩy bẩy, đến cả người có thần lực như Ngu Yến Thanh và Lục Đại Nam, cũng đều thất kinh.
Thật buồn cười khi Lý Sinh vừa xưng là thần trước mặt Từ Lạc.
Thế nhưng trong mắt họ, Thần Thánh Vệ Đội, chính là thần của thế giới này, vì chỉ họ mới đối phó được âm hồn.
Vì vậy, dù Thần Thánh Vệ Đội phách lối, cuồng vọng, chà đạp tôn nghiêm của họ, thậm chí bắt nữ nhân của doanh địa, để phục vụ cho một số người ở nơi trú ẩn, nhưng không ai dám phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tất cả mọi người đều biết, đắc tội Thần Thánh Vệ Đội, tương đương với đi tìm chết.
Giờ đây, Từ Lạc đá một cước khiến thất khiếu Hầu Diễm chảy máu, tát hai cái nát mặt Lý Sinh. Sao họ có thể tin vào mắt mình được?
Còn Từ Lạc? Đánh xong, hắn như không có chuyện gì, khoát tay, đi thẳng về, nói là nghiên cứu thần lực.
- Công tử Lý Sinh! Tiểu thư Hầu Diễm!
Hoàng Đức Phát chạy tới, lay hai người đó, nhưng không ai tỉnh lại.
- Có chuyện lớn rồi! Các ngươi…
Hoàng Đức Phát sợ run người, trừng mắt với Ngu Yến Thanh và Lục Đại Nam, nghiến răng nói:
- Các ngươi chờ chết đi! Cả tên cao nhân kia nữa! Tốt nhất các ngươi canh hắn cho kỹ, nếu không tất cả chết hết!
Nói xong, Hoàng Đức Phát lái xe, mang hai người kia rời đi.
- Đội, đội trưởng!
Lục Đại Nam lo lắng:
- Người kia đánh bọn họ như thế, lát nữa người Thần Thánh Vệ Đội sẽ tới, chúng ta… Làm sao bây giờ?
Làm gì à? Ngu Yến Thanh cũng không biết. Nàng chỉ mời Từ Lạc tới diệt âm linh thôi, không nghĩ sẽ xảy chuyện như này.
- Đội trưởng, ngươi tính toán xem, nếu người Thần Thánh Vệ Đội đến, chúng ta sẽ làm gì?
- Đúng vậy, đội trưởng, nói đi mà!
- Mọi người đừng sợ, dù sao người là họ Từ đánh.
- Hoàng Đức Phát nói đúng, chúng ta phải canh chừng hắn, không thì Thần Thánh Vệ Đội đánh chết tất cả!
Mọi người bàn tán ầm ĩ, không ít người cảm thấy phải để mắt tới Từ Lạc.
- Các người có lương tâm không hả? Từ đại ca tới diệt âm linh giúp chúng ta!
Vương Tiểu Lượng giận dữ quát đám người:
- Huống chi bình thường các ngươi bị người Thần Thánh Vệ Đội bắt nạt chưa đủ à? Ta thấy Từ đại ca đánh hay lắm, nếu là ta, ta giết bọn họ từ lâu rồi! Tỷ ta bị bắt đi, đến giờ còn chưa biết sống chết!
Lục Đại Nam bực bội, quát đám người cãi vã:
- Câm hết đi! Ta thấy Tiểu Lượng nói rất đúng. Cái đám kia không hề coi chúng ta là người, lão tử đã muốn giết hết từ lâu, sợ cái khỉ! Cùng lắm thì liều mạng!
Hầu Diễm ngả ngớn trên xe, giễu cợt:
- Ngu Yến Thanh à, uổng ngươi từng là thành viên của Thần Thánh Vệ Đội, thậm chí còn chẳng biết hắn có thần lực không, bảo sao Vệ Đội khai trừ ngươi, có khi nào ngươi thấy hắn mặc trường bào, nên nghĩ hắn là cao nhân thần miếu? Chết cười.
- Cao nhân, đang xem gì đấy?
Thấy Từ Lạc cầm một cuốn sổ tay cũ nát, Lý Sinh cướp lại, càng xem càng mừng:
- Tâm phát tu luyện thần hồn à, ha ha ha! Không thể nào? Cao nhân đấy à? Không thể tin được!
Lý Sinh vứt cuốn sổ xuống đất, cười nói:
- Cao nhân, không nên nhìn loại tâm pháp nhập môn này, hôm nào về nơi trú ẩn với ta, ta dạy ngươi loại cao cấp, thế nào? Ha ha ha!
Từ Lạc đi qua, cúi xuống nhặt bản cuốn sổ lên, cẩn thận lau bùn đất trên đó, nói:
- Thời tận thế, mọi người sống chẳng dễ dàng, sao bắt nạt nhau thế?
- Mọi người? Hừ!
Lý Sinh lộ ra vẻ ưu việt, kiêu ngạo, cười khẩy:
- Chẳng ra sao, chỉ có mấy kẻ bình thường như các ngươi mới khổ.
- Người bình thường?
Từ Lạc cất cuốn sổ tay đi, cười híp mắt, hứng thú hỏi lại:
- Thực ra ta muốn hỏi một câu, ngươi là ai?
- Ở đây, chúng ta là thần! Thần duy nhất có thể đối phó được âm hồn!
- Thần?
Từ Lạc bật cười, lắc đầu, đột nhiên gầm lên:
- Mẹ kiếp!
Hắn vả cái bốp, Lý Sinh ngã lăn ra đất, nửa mặt be bét máu, hằn rõ năm vết ngón tay, thật chí còn có thể trông thấy xương thịt.
Không ai ngờ hắn ra tay nhanh như vậy, tất cả sững sờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngươi! A! Mặt của ta!
Lý Sinh giận điên, vừa đứng dậy, Từ Lạc lại trở tay tát cho cái nữa, tên kia lại ngã lăn ra đất, nửa mặt còn lại cũng be bét máu.
- Sư huynh! Ngươi dám đánh huynh ấy, chết đi!
Hầu Diễm vọt tới, tay cầm kiếm gỗ đào đang toả quang hoa nhàn nhạt, đâm Từ Lạc.
- Muốn giết ta bằng một thanh kiếm gỗ ư?
Từ Lạc không thèm tránh, tay bắt lấy kiếm, bẻ gãy tại chỗ:
- Đến từ đâu thì cút về đấy cho ta!
Hắn đạp vào ngực Hầu Diễm một cái, nàng ta bay thẳng ra ngoài, đập vào cửa xe, rơi vào ghế phụ, nghiêng đầu một cái, thất khiếu chảy máu, ngất tại chỗ.
Lý Sinh nằm trên đất, mặt đầy máu me, nhìn Từ Lạc đang tới, toàn thân run lên:
- Ngươi… Ngươi…
- Lá gan có vậy, cũng dám xưng thần à?
- Ngươi… Ngươi là ai?
- Ta là cha ngươi!
Từ Lạc đá một cái, miệng mũi Lý Sinh phun đầy máu, thân thể xoay vài vòng trên không trung, đập vào xe việt dã.
…
Giờ khắc này, hơn tám mươi ngươi của doanh địa, mặt đầy kinh sợ, không thể tin vào mắt mình.
Người nào nhát gan, sợ tới mức mặt tái nhợt, run lẩy bẩy, đến cả người có thần lực như Ngu Yến Thanh và Lục Đại Nam, cũng đều thất kinh.
Thật buồn cười khi Lý Sinh vừa xưng là thần trước mặt Từ Lạc.
Thế nhưng trong mắt họ, Thần Thánh Vệ Đội, chính là thần của thế giới này, vì chỉ họ mới đối phó được âm hồn.
Vì vậy, dù Thần Thánh Vệ Đội phách lối, cuồng vọng, chà đạp tôn nghiêm của họ, thậm chí bắt nữ nhân của doanh địa, để phục vụ cho một số người ở nơi trú ẩn, nhưng không ai dám phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tất cả mọi người đều biết, đắc tội Thần Thánh Vệ Đội, tương đương với đi tìm chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ đây, Từ Lạc đá một cước khiến thất khiếu Hầu Diễm chảy máu, tát hai cái nát mặt Lý Sinh. Sao họ có thể tin vào mắt mình được?
Còn Từ Lạc? Đánh xong, hắn như không có chuyện gì, khoát tay, đi thẳng về, nói là nghiên cứu thần lực.
- Công tử Lý Sinh! Tiểu thư Hầu Diễm!
Hoàng Đức Phát chạy tới, lay hai người đó, nhưng không ai tỉnh lại.
- Có chuyện lớn rồi! Các ngươi…
Hoàng Đức Phát sợ run người, trừng mắt với Ngu Yến Thanh và Lục Đại Nam, nghiến răng nói:
- Các ngươi chờ chết đi! Cả tên cao nhân kia nữa! Tốt nhất các ngươi canh hắn cho kỹ, nếu không tất cả chết hết!
Nói xong, Hoàng Đức Phát lái xe, mang hai người kia rời đi.
- Đội, đội trưởng!
Lục Đại Nam lo lắng:
- Người kia đánh bọn họ như thế, lát nữa người Thần Thánh Vệ Đội sẽ tới, chúng ta… Làm sao bây giờ?
Làm gì à? Ngu Yến Thanh cũng không biết. Nàng chỉ mời Từ Lạc tới diệt âm linh thôi, không nghĩ sẽ xảy chuyện như này.
- Đội trưởng, ngươi tính toán xem, nếu người Thần Thánh Vệ Đội đến, chúng ta sẽ làm gì?
- Đúng vậy, đội trưởng, nói đi mà!
- Mọi người đừng sợ, dù sao người là họ Từ đánh.
- Hoàng Đức Phát nói đúng, chúng ta phải canh chừng hắn, không thì Thần Thánh Vệ Đội đánh chết tất cả!
Mọi người bàn tán ầm ĩ, không ít người cảm thấy phải để mắt tới Từ Lạc.
- Các người có lương tâm không hả? Từ đại ca tới diệt âm linh giúp chúng ta!
Vương Tiểu Lượng giận dữ quát đám người:
- Huống chi bình thường các ngươi bị người Thần Thánh Vệ Đội bắt nạt chưa đủ à? Ta thấy Từ đại ca đánh hay lắm, nếu là ta, ta giết bọn họ từ lâu rồi! Tỷ ta bị bắt đi, đến giờ còn chưa biết sống chết!
Lục Đại Nam bực bội, quát đám người cãi vã:
- Câm hết đi! Ta thấy Tiểu Lượng nói rất đúng. Cái đám kia không hề coi chúng ta là người, lão tử đã muốn giết hết từ lâu, sợ cái khỉ! Cùng lắm thì liều mạng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro