Chương 30 - Ngươi Là Cao Nhân Kia?
Sinh Tử Bài
Hiêu Trương Bá Khí Đích Văn Tử
2024-08-13 22:43:05
Đáng tiếc, Từ Lạc không có số này.
Hắn nhìn Hoàng Xảo Xảo vênh váo tự đắc, cười cười:
- Thật ngại quá, ta không có hứng thú.
- Ngươi…
Có lẽ Hoàng Xảo Xảo không nghĩ tới Từ Lạc sẽ từ chối, nàng hơi giật mình, sau đó giận dữ và chỉ vào hắn mắng:
- Từ Lạc! Nửa năm rồi, chẳng lẽ tới bây giờ ngươi còn chưa hiểu rõ sao? Nơi này không phải là Tiên Đạo Kim Hà Tông mà là Ma Đạo Xích Luyện Tông. Ngươi tốt nhất thu lại lòng tự trọng ngây thơ lại nực cười của ngươi đi!
Hoàng Xảo Xảo hừ lạnh một tiếng, nhìn hắn với vẻ khinh miệt rồi mắng tiếp:
- Ta khuyên ngươi đừng có mà phụ lòng tốt của người ta. Ngươi có biết có bao nhiêu tạp dịch đang xếp hàng chờ được làm nô bộc của công tử không? Bây giờ, ta tranh thủ cho ngươi một cơ hội, vậy mà ngươi lại từ chối à? Đầu óc ngươi có vấn đề à?
Từ Lạc phất tay rồi quay người rời đi:
- Ngươi cứ giữ lại cơ hội tốt này cho người khác đi.
- Từ… Lạc! Ngươi đứng lại cho ta!
Hoàng Xảo Xảo tức giận trừng mắt nhìn hắn, quát to:
- Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, ngươi có cho ta âm hồn không?
- Ta cho ngươi một đống phân, ngươi có lấy không?
- Được! Được lắm!
Hoàng Xảo Xảo thẹn quá hoá giận:
- Đây là ngươi nói đấy. Ngươi có tin ta lập tức đi nói cho công tử biết ngươi lén giấu âm hồn. Chỉ cần ta nói một câu, công tử sẽ đánh gãy hai tay của ngươi!
- Ngươi đi đi, ta chờ đây.
Hoàng Xảo Xảo nhìn theo bóng lưng của Từ Lạc rời đi, nghiến răng nghiến lợi:
- Đúng là bùn nhão không dính lên tường, cho thể diện còn không cần! Ngươi đợi đấy cho ta. Lần này, ta nhất định phải khiến ngươi quỳ xuống cầu xin ta!
....
Từ sau khi Lạc bước vào Chấp Sự Đường ở ngoại môn, hắn không nói nhiều, chỉ yêu cầu thẻ bài.
- Thằng nhóc, ta thấy ngươi không lớn tuổi lắm. Ngươi nhập môn bao lâu rồi?
Một lão già mặc áo bào đen trầm giọng hỏi.
- Nửa năm.
- Mới nửa năm, ngươi lại dám yêu cầu lệnh bài khiêu chiến đệ tử ngoại môn? Ngươi thật sự muốn chết à?
Lão già lắc đầu. Từ trước đó vài ngày, có một lão tạp dịch giết chết một đệ tử ngoại môn, hai ngày nay có không ít tạp dịch rục rịch. Bọn họ đều tới lấy lệnh bài muốn khiêu chiến với đệ tử ngoại môn.
Trong đó lão tạp dịch đã nhập môn nhiều năm, cũng có tiểu tạp dịch mới nhập môn không bao lâu.
Lão tạp dịch sống mấy chục năm, tự nhận mình có tu vi, đã có thực lực khiêu chiến đệ tử ngoại môn.
Tiểu tạp dịch thì sao? Phần lớn bọn họ bị đệ tử ngoại môn sỉ nhục ức hiếp quá mức, nóng lên mới nghĩ quẩn, lấy lệnh bài cùng chết với đệ tử ngoại môn.
Hắn cũng lười nói gì nữa, chỉ hỏi:
- Ngươi muốn khiêu chiến với ai thế?
- Đệ tử ngoại môn, Trần Hồng Phi!
- Lại là Trần Hồng Phi à? Vừa một người đi, bây giờ lại có một người tới. Sao vậy? Các ngươi đã thương lượng trước à?
Lão già nói vậy khiến Từ Lạc hơi sốc:
- Còn có người khác khiêu chiến với Trần Hồng Phi à?
- Ngươi không cần quan tâm tới điều này. Lão phu hỏi ngươi một lần nữa, ngươi muốn khiêu chiến với Trần Hồng Phi sao? Lệnh bài vừa đưa ra, sống chết do trời định đấy. Ngươi cần phải nghĩ kỹ đi.
Lão già nhìn thấy Từ Lạc gật đầu thì nói:
- Được! Ngươi có chín ngày để chuẩn bị.
Sinh Tử Bài vừa ra sẽ có thời gian chín ngày để chuẩn bị chiến đấu. Đây là quy định cũ của Xích Luyện Tông. Sau chín ngày sẽ đánh một trận quyết định sống chết.
Từ Lạc cũng không vội.
Hắn chờ nửa năm, thêm chín ngày cũng chẳng sao.
Huống hồ, hắn có thể tranh thủ qua thế giới tận thế để tế luyện m Sát Hồn Khôi Kỳ. Đến lúc đó, ta càng có tự tin đối chiến với Trần Hồng Phi hơn.
....
....
Trong một động phủ linh khí tràn đầy trông có phần xa hoa trên Lão Hòe Lĩnh, Trần Hồng Phi nằm ngửa ở trên một chiếc ghế bành màu tím ánh vàng. Hắn vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa xoay viên Huyết Ngọc Thạch kia.
- Công tử.
Bên cạnh, Hoàng Xảo Xảo mặc một chiếc váy lụa ngắn màu đỏ, đang quỳ trên mặt đất, cẩn thận xoa bóp chân cho hắn và khẽ nói:
- Mấy tên tạp dịch vô dụng kia không có một người nào là đèn cạn dầu hết. Mỗi tháng bọn họ chỉ giao một âm hồn, nô tỳ cảm thấy nhất định có người lén giấu đi. Nhất là tên Từ Lạc, trông thì trung thực, trầm mặc ít nói, nhưng hắn thật ra không hề trung thực chút nào đâu.
- Ồ?
Trần Hồng Phi không hề nâng mí mắt lên, nói một câu:
- Từ Lạc à?
- Đúng! Chính là Từ Lạc. Nửa năm qua, mỗi tháng hắn giao không nhiều không ít, chỉ có một âm hồn. Mà hắn lại một mực ở bên ngoài, lén lén lút lút, chỉ có lúc giao âm hồn mới có thể trở về. Nô tỳ cảm thấy hắn nhất định ở bên ngoài vụng trộm luyện hóa âm hồn xong mới trở về. Công tử, ngài nhất định phải điều tra cẩn thận mới được.
- Ồ!
Trần Hồng Phi mở mắt ra, trong mắt hiện lên sự thâm độc:
- Dám lén giở trò với ta à? Lần sau, ta sẽ lấy hắn ra khai đao!
Hoàng Xảo Xảo nghe vậy, trong lòng mừng thầm:
- Công tử, lúc ngài bắt hắn khai đao có thể để cho nô tỳ ra tay được không? Hừ! Mỗi lần nô tỳ đi theo công tử qua thu âm hồn, con cóc ghẻ Từ Lạc kia cứ nhìn chằm chằm vào nô tỳ. Thật sự khiến ta buồn nôn muốn chết.
Hắn nhìn Hoàng Xảo Xảo vênh váo tự đắc, cười cười:
- Thật ngại quá, ta không có hứng thú.
- Ngươi…
Có lẽ Hoàng Xảo Xảo không nghĩ tới Từ Lạc sẽ từ chối, nàng hơi giật mình, sau đó giận dữ và chỉ vào hắn mắng:
- Từ Lạc! Nửa năm rồi, chẳng lẽ tới bây giờ ngươi còn chưa hiểu rõ sao? Nơi này không phải là Tiên Đạo Kim Hà Tông mà là Ma Đạo Xích Luyện Tông. Ngươi tốt nhất thu lại lòng tự trọng ngây thơ lại nực cười của ngươi đi!
Hoàng Xảo Xảo hừ lạnh một tiếng, nhìn hắn với vẻ khinh miệt rồi mắng tiếp:
- Ta khuyên ngươi đừng có mà phụ lòng tốt của người ta. Ngươi có biết có bao nhiêu tạp dịch đang xếp hàng chờ được làm nô bộc của công tử không? Bây giờ, ta tranh thủ cho ngươi một cơ hội, vậy mà ngươi lại từ chối à? Đầu óc ngươi có vấn đề à?
Từ Lạc phất tay rồi quay người rời đi:
- Ngươi cứ giữ lại cơ hội tốt này cho người khác đi.
- Từ… Lạc! Ngươi đứng lại cho ta!
Hoàng Xảo Xảo tức giận trừng mắt nhìn hắn, quát to:
- Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, ngươi có cho ta âm hồn không?
- Ta cho ngươi một đống phân, ngươi có lấy không?
- Được! Được lắm!
Hoàng Xảo Xảo thẹn quá hoá giận:
- Đây là ngươi nói đấy. Ngươi có tin ta lập tức đi nói cho công tử biết ngươi lén giấu âm hồn. Chỉ cần ta nói một câu, công tử sẽ đánh gãy hai tay của ngươi!
- Ngươi đi đi, ta chờ đây.
Hoàng Xảo Xảo nhìn theo bóng lưng của Từ Lạc rời đi, nghiến răng nghiến lợi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đúng là bùn nhão không dính lên tường, cho thể diện còn không cần! Ngươi đợi đấy cho ta. Lần này, ta nhất định phải khiến ngươi quỳ xuống cầu xin ta!
....
Từ sau khi Lạc bước vào Chấp Sự Đường ở ngoại môn, hắn không nói nhiều, chỉ yêu cầu thẻ bài.
- Thằng nhóc, ta thấy ngươi không lớn tuổi lắm. Ngươi nhập môn bao lâu rồi?
Một lão già mặc áo bào đen trầm giọng hỏi.
- Nửa năm.
- Mới nửa năm, ngươi lại dám yêu cầu lệnh bài khiêu chiến đệ tử ngoại môn? Ngươi thật sự muốn chết à?
Lão già lắc đầu. Từ trước đó vài ngày, có một lão tạp dịch giết chết một đệ tử ngoại môn, hai ngày nay có không ít tạp dịch rục rịch. Bọn họ đều tới lấy lệnh bài muốn khiêu chiến với đệ tử ngoại môn.
Trong đó lão tạp dịch đã nhập môn nhiều năm, cũng có tiểu tạp dịch mới nhập môn không bao lâu.
Lão tạp dịch sống mấy chục năm, tự nhận mình có tu vi, đã có thực lực khiêu chiến đệ tử ngoại môn.
Tiểu tạp dịch thì sao? Phần lớn bọn họ bị đệ tử ngoại môn sỉ nhục ức hiếp quá mức, nóng lên mới nghĩ quẩn, lấy lệnh bài cùng chết với đệ tử ngoại môn.
Hắn cũng lười nói gì nữa, chỉ hỏi:
- Ngươi muốn khiêu chiến với ai thế?
- Đệ tử ngoại môn, Trần Hồng Phi!
- Lại là Trần Hồng Phi à? Vừa một người đi, bây giờ lại có một người tới. Sao vậy? Các ngươi đã thương lượng trước à?
Lão già nói vậy khiến Từ Lạc hơi sốc:
- Còn có người khác khiêu chiến với Trần Hồng Phi à?
- Ngươi không cần quan tâm tới điều này. Lão phu hỏi ngươi một lần nữa, ngươi muốn khiêu chiến với Trần Hồng Phi sao? Lệnh bài vừa đưa ra, sống chết do trời định đấy. Ngươi cần phải nghĩ kỹ đi.
Lão già nhìn thấy Từ Lạc gật đầu thì nói:
- Được! Ngươi có chín ngày để chuẩn bị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sinh Tử Bài vừa ra sẽ có thời gian chín ngày để chuẩn bị chiến đấu. Đây là quy định cũ của Xích Luyện Tông. Sau chín ngày sẽ đánh một trận quyết định sống chết.
Từ Lạc cũng không vội.
Hắn chờ nửa năm, thêm chín ngày cũng chẳng sao.
Huống hồ, hắn có thể tranh thủ qua thế giới tận thế để tế luyện m Sát Hồn Khôi Kỳ. Đến lúc đó, ta càng có tự tin đối chiến với Trần Hồng Phi hơn.
....
....
Trong một động phủ linh khí tràn đầy trông có phần xa hoa trên Lão Hòe Lĩnh, Trần Hồng Phi nằm ngửa ở trên một chiếc ghế bành màu tím ánh vàng. Hắn vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa xoay viên Huyết Ngọc Thạch kia.
- Công tử.
Bên cạnh, Hoàng Xảo Xảo mặc một chiếc váy lụa ngắn màu đỏ, đang quỳ trên mặt đất, cẩn thận xoa bóp chân cho hắn và khẽ nói:
- Mấy tên tạp dịch vô dụng kia không có một người nào là đèn cạn dầu hết. Mỗi tháng bọn họ chỉ giao một âm hồn, nô tỳ cảm thấy nhất định có người lén giấu đi. Nhất là tên Từ Lạc, trông thì trung thực, trầm mặc ít nói, nhưng hắn thật ra không hề trung thực chút nào đâu.
- Ồ?
Trần Hồng Phi không hề nâng mí mắt lên, nói một câu:
- Từ Lạc à?
- Đúng! Chính là Từ Lạc. Nửa năm qua, mỗi tháng hắn giao không nhiều không ít, chỉ có một âm hồn. Mà hắn lại một mực ở bên ngoài, lén lén lút lút, chỉ có lúc giao âm hồn mới có thể trở về. Nô tỳ cảm thấy hắn nhất định ở bên ngoài vụng trộm luyện hóa âm hồn xong mới trở về. Công tử, ngài nhất định phải điều tra cẩn thận mới được.
- Ồ!
Trần Hồng Phi mở mắt ra, trong mắt hiện lên sự thâm độc:
- Dám lén giở trò với ta à? Lần sau, ta sẽ lấy hắn ra khai đao!
Hoàng Xảo Xảo nghe vậy, trong lòng mừng thầm:
- Công tử, lúc ngài bắt hắn khai đao có thể để cho nô tỳ ra tay được không? Hừ! Mỗi lần nô tỳ đi theo công tử qua thu âm hồn, con cóc ghẻ Từ Lạc kia cứ nhìn chằm chằm vào nô tỳ. Thật sự khiến ta buồn nôn muốn chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro