Chạy Nạn: Gả Cho Thế Tử Tàn Tật

Chương 31

2024-12-17 17:21:44

“Không cần đâu.” Hắn trực tiếp từ chối.

Tần Mộc Dao nhìn qua vết thương trên cánh tay Ninh Thừa Tiêu, thấy máu đã đông lại, không cần phải băng bó gì thêm.

Chỉ là, Lưu Thải Vi có vẻ hơi thất vọng, chẳng lẽ nàng cảm thấy nếu không giúp đỡ gì thì bản thân sẽ không có cơ hội báo ân, nên có chút buồn bã?

“Mấy người kia xử lý thế nào?” Tần Mộc Dao nhìn ba người bị trói, không thể cứ để họ bị trói như vậy rồi đi tiếp được.

Ninh Thừa Tiêu liếc nhìn ba người đó, tuyệt đối không thể để họ đi, nếu không sau này sẽ gây thêm phiền phức.

“Chúng ta sẽ xử lý bọn họ sau, trước tiên đi tìm cha mẹ ta đã.” Ninh Thừa Tiêu nói.

Tần Mộc Dao gật đầu, rồi quay lại đẩy chiếc xe lăn về phía hắn.

“Ta bế ngươi nhé?” Nàng nhìn Ninh Thừa Tiêu, hỏi một cách dò xét.

Lưu Thải Vi ngồi bên cạnh, nghe vậy liền sửng sốt. Sau đó, nàng nhìn về phía Ninh Thừa Tiêu, người vẫn ngồi im không nhúc nhích, không biết có phải chân hắn bị thương không?

“Ngươi đỡ ta là được rồi.” Ninh Thừa Tiêu vẫn không muốn để một nữ nhân phải bế mình lên, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Tần Mộc Dao suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, ngày hôm qua khi nàng giúp Ninh Thừa Tiêu xoa bóp chân, trong lòng nàng đã có một nghi vấn, bây giờ có thể thử nghiệm xem sao.

Nàng nhẹ nhàng đặt tay Ninh Thừa Tiêu lên vai mình, sau đó dùng sức đỡ hắn đứng dậy.

Khi đứng dậy, Tần Mộc Dao mới nhận ra, dù hắn không đứng thẳng, nhưng vẫn cao hơn nàng nửa cái đầu. Nếu hắn đứng thẳng, chắc chắn còn cao hơn rất nhiều.

“Ân công, chân của ngươi...” Lưu Thải Vi đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn vào chân Ninh Thừa Tiêu, trong lòng nàng không khỏi suy đoán, liệu đây là vết thương tạm thời hay hắn thật sự bị tàn tật, không thể đứng thẳng lên được?

“Không cần, nam nữ thụ thụ bất thân.” Ninh Thừa Tiêu lạnh lùng từ chối.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn không thích phụ nữ lại gần, đặc biệt là những người có lai lịch không rõ ràng.

Tần Mộc Dao nghe Ninh Thừa Tiêu nói vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy vui vẻ không rõ lý do, tựa như có một vị đại lão đối xử với nàng khác biệt so với những người khác, cảm giác thật đặc biệt.

Nàng đỡ Ninh Thừa Tiêu dậy, một tay ôm lấy eo hắn, từ từ dìu hắn tiến về phía chiếc xe lăn.

Dù trọng tâm của Ninh Thừa Tiêu dồn vào người nàng, nhưng nàng vẫn nhận thấy chân hắn vẫn có thể chống đỡ một chút, điều này chứng tỏ hắn vẫn còn cảm giác ở chân, không phải hoàn toàn vô tri giác.

Chỉ cần mỗi ngày kiên trì tập luyện, phối hợp với việc ăn uống đúng đắn và xoa bóp, mặc dù không thể hoàn toàn phục hồi, nhưng đi lại chắc chắn không phải là vấn đề.

Tần Mộc Dao dìu Ninh Thừa Tiêu từng bước một về phía xe lăn, thấy hắn đã mồ hôi đầm đìa, rõ ràng là đã quá mệt mỏi.

“Không sao đâu, cố lên, chỉ còn hai bước nữa thôi, ngươi làm rất tốt rồi.” Nàng vừa dùng sức dìu hắn, vừa động viên.

Lúc này, nhất định không thể chỉ trích hắn, chỉ có kiên nhẫn cổ vũ hắn, như vậy hắn mới có thể lấy lại được lòng tin.

Trước đây, mỗi khi nàng bước những bước nhỏ, mẹ nàng luôn khen ngợi cả nửa ngày, khiến nàng tự tin hơn rất nhiều, và từng chút, từng chút khắc phục được bản thân.

Ninh Thừa Tiêu nghe được Tần Mộc Dao động viên, cơ thể bất giác cứng lại, lực ở đùi không còn kiểm soát tốt, thân thể chao đảo, cả người ngả về phía nàng, đầu trực tiếp gục xuống cổ nàng.

Ngay sau đó, Tần Mộc Dao cảm nhận được một nụ hôn ấm áp dừng lại trên vành tai mình, thân thể nàng hơi cứng lại, mặt đỏ bừng, đầu óc trở nên choáng váng, trong lòng hoảng loạn không thôi.

Cái này… cái này là sao…?

Ninh Thừa Tiêu lúc này cảm thấy đầu óc trống rỗng, cơ thể càng thêm mất kiểm soát.

Tần Mộc Dao thấy mình và Ninh Thừa Tiêu sắp ngã xuống, vội vàng thu lại suy nghĩ, ổn định cơ thể, rồi giúp hắn đứng vững, một tay bế Ninh Thừa Tiêu lên, bước hai bước về phía xe lăn, đặt hắn ngồi vào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy Nạn: Gả Cho Thế Tử Tàn Tật

Số ký tự: 0