Chạy Nạn Không Hoảng Hốt, Cả Nhà Đại Lão Vội Làm Ruộng
Không Bình Thườ...
Du Nhàn Tiểu Thần
2024-10-04 16:18:37
Từ Nguyệt miễn cưỡng mỉm cười ngọt ngào đáp lại cha mình, lao thẳng vào căn phòng chính tối tăm, mò mẫm bàn rồi ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ.
Trong nhà bếp rất bận rộn, Vương Thị hướng dẫn Từ Đại đốt lửa hấp cơm, đồng thười cầm cao dao phay thuần thục thịt con thỏ rừng và chim trĩ bắt được ở trong sọt.
Xem ra tối nay có món để ăn rồi!
Trong lòng Từ Nguyệt rất chờ mong.
Nhưng đột nhiên trong bóng tối, có một bóng người mạnh mẽ lao về phía cô bé, lập tức ôm cô bé vào lòng rồi phát ra tiếng cười “khằng khặc” đắc thắng.
Lúc mới đầu Từ Nguyệt bị dọa nhảy dựng lên, sau khi nghe tiếng cười này cô bé mới thầm nghĩ trợn mắt lên.
“Tỷ!”
Cô bé bất mãn kêu một tiếng, chỉ tiếc giọng sữa phát ra không hề có sức uy hiếp nào.
Cô gái sau lưng ôm chặt eo cô bé như đang ôm búp bê, dùng má dụi dụi vào mặt cô bé, lúc này mới buông lỏng tay đi đến trước mặt cô bé.
Từ Nhị Nương tám tuổi có khuôn mặt trái xoan, mắt phượng, sống mũi thẳng, cái miệng nho nhỏ, vóc dáng đã bắt đầu phát triển, cao hơn Từ Nguyệt một cái đầu rồi.
Đôi mắt phượng mang đậm chất phương Đông, lúc này đang ngây ngốc nhìn Từ Nguyệt giống như đang nhìn cục cưng quý giá của mình.
Đó là một lolita đó!
Từ Nguyệt đau buồn nghĩ.
Quả nhiên vừa nghĩ đến, Từ Nhị Nương đã vươn tay ra tháo hai cái kẹp nhỏ trên đầu cô bé ra, dỗ dành:
"Muội muội thân yêu của ta, ta chải đầu cho muội được không? Ta cam đoan ngay cả nữ thần Quang Minh khi nhìn thấy muội cũng sẽ động lòng!”
Từ Nguyệt: “...”
Cứu mạng!
May mà Vương Thị đến kịp lúc, nàng nấu gạo cám xong thì đặt lên bàn, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn Từ Nhị Nương.
Là tồn tại đứng đầu trong chuỗi thức ăn trong nhà, ánh nhìn kia của nàng thành công kiến Từ Nhị Nương nở nụ cười quái dị rồi rút tay lại.
"Ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm đi.” Giọng điệu Vương Thị mang theo cảm giác ra lệnh, Từ Nhị Nương ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Từ Nguyệt.
“Con gái.” Vương Thị đặc biệt múc một bát cơm đưa cho Từ Nguyệt, sau đó hất cằm về phía lán củi bên cạnh: “Cẩn thận một chút.”
Từ Nguyệt nhảy từ trên ghế xuống như đang chạy trốn, hai tay bưng bát cơm kia, trịnh trọng gật đầu với mẹ mình, đôi chân ngắn cũn đi đến trước kho củi.
Cửa phòng khép hờ, người bên trong nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, tiếng rên rỉ như dã thú phát ra từ cái miệng đang bị bịt kín.
Từ Nguyệt mở cửa ra, ánh lửa chiếu vào.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cô bé, thiếu niên bị trói ở góc tường lập tức bình tĩnh lại, đôi mắt đỏ hoe hơi sáng lên, giống như nhìn thấy người mà mình rất thân thiết. Hắn kích động, trong miệng phát ra tiếng “hừ hừ” hổn hển, niềm hạnh phúc hiện rõ trong mắt hắn.
Ừ, đây là một hiện tượng kỳ lạ, Từ Đại Lang đều tỏ ra căm hận và công kích với mọi người trong gia đình, nhưng đối với một mình Từ Nguyệt, ánh mắt kia lại lưu luyến đến thần kỳ.
Chỉ có cô bé mới có thể vuốt tóc của thiếu niên nóng nảy này.
“Ca, đến giờ ăn cơm rồi.” Từ Nguyệt nhẹ giọng nói.
Ánh mắt thiếu niên trong phòng từ từ nhìn vào bát sứ trong tay cô bé, lúc này nhìn thấy gạo cám, đôi mày vừa rậm vừa đen của hắn lập tức cau lại.
Hắn ghét món này, nhưng cơ thể lại điên cuồng la hét bảo hắn ăn nó.
Từ Nguyệt cảm nhận được cảm xúc rối rắm và phức tạp của hắn, cô bé chỉ có thể đồng cảm cùng.
“Ca cũng cảm thấy không thể ăn gạo cám đúng không? Nhưng chúng ta phải ăn no bụng.”
Trong nhà bếp rất bận rộn, Vương Thị hướng dẫn Từ Đại đốt lửa hấp cơm, đồng thười cầm cao dao phay thuần thục thịt con thỏ rừng và chim trĩ bắt được ở trong sọt.
Xem ra tối nay có món để ăn rồi!
Trong lòng Từ Nguyệt rất chờ mong.
Nhưng đột nhiên trong bóng tối, có một bóng người mạnh mẽ lao về phía cô bé, lập tức ôm cô bé vào lòng rồi phát ra tiếng cười “khằng khặc” đắc thắng.
Lúc mới đầu Từ Nguyệt bị dọa nhảy dựng lên, sau khi nghe tiếng cười này cô bé mới thầm nghĩ trợn mắt lên.
“Tỷ!”
Cô bé bất mãn kêu một tiếng, chỉ tiếc giọng sữa phát ra không hề có sức uy hiếp nào.
Cô gái sau lưng ôm chặt eo cô bé như đang ôm búp bê, dùng má dụi dụi vào mặt cô bé, lúc này mới buông lỏng tay đi đến trước mặt cô bé.
Từ Nhị Nương tám tuổi có khuôn mặt trái xoan, mắt phượng, sống mũi thẳng, cái miệng nho nhỏ, vóc dáng đã bắt đầu phát triển, cao hơn Từ Nguyệt một cái đầu rồi.
Đôi mắt phượng mang đậm chất phương Đông, lúc này đang ngây ngốc nhìn Từ Nguyệt giống như đang nhìn cục cưng quý giá của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là một lolita đó!
Từ Nguyệt đau buồn nghĩ.
Quả nhiên vừa nghĩ đến, Từ Nhị Nương đã vươn tay ra tháo hai cái kẹp nhỏ trên đầu cô bé ra, dỗ dành:
"Muội muội thân yêu của ta, ta chải đầu cho muội được không? Ta cam đoan ngay cả nữ thần Quang Minh khi nhìn thấy muội cũng sẽ động lòng!”
Từ Nguyệt: “...”
Cứu mạng!
May mà Vương Thị đến kịp lúc, nàng nấu gạo cám xong thì đặt lên bàn, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn Từ Nhị Nương.
Là tồn tại đứng đầu trong chuỗi thức ăn trong nhà, ánh nhìn kia của nàng thành công kiến Từ Nhị Nương nở nụ cười quái dị rồi rút tay lại.
"Ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm đi.” Giọng điệu Vương Thị mang theo cảm giác ra lệnh, Từ Nhị Nương ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Từ Nguyệt.
“Con gái.” Vương Thị đặc biệt múc một bát cơm đưa cho Từ Nguyệt, sau đó hất cằm về phía lán củi bên cạnh: “Cẩn thận một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Nguyệt nhảy từ trên ghế xuống như đang chạy trốn, hai tay bưng bát cơm kia, trịnh trọng gật đầu với mẹ mình, đôi chân ngắn cũn đi đến trước kho củi.
Cửa phòng khép hờ, người bên trong nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, tiếng rên rỉ như dã thú phát ra từ cái miệng đang bị bịt kín.
Từ Nguyệt mở cửa ra, ánh lửa chiếu vào.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cô bé, thiếu niên bị trói ở góc tường lập tức bình tĩnh lại, đôi mắt đỏ hoe hơi sáng lên, giống như nhìn thấy người mà mình rất thân thiết. Hắn kích động, trong miệng phát ra tiếng “hừ hừ” hổn hển, niềm hạnh phúc hiện rõ trong mắt hắn.
Ừ, đây là một hiện tượng kỳ lạ, Từ Đại Lang đều tỏ ra căm hận và công kích với mọi người trong gia đình, nhưng đối với một mình Từ Nguyệt, ánh mắt kia lại lưu luyến đến thần kỳ.
Chỉ có cô bé mới có thể vuốt tóc của thiếu niên nóng nảy này.
“Ca, đến giờ ăn cơm rồi.” Từ Nguyệt nhẹ giọng nói.
Ánh mắt thiếu niên trong phòng từ từ nhìn vào bát sứ trong tay cô bé, lúc này nhìn thấy gạo cám, đôi mày vừa rậm vừa đen của hắn lập tức cau lại.
Hắn ghét món này, nhưng cơ thể lại điên cuồng la hét bảo hắn ăn nó.
Từ Nguyệt cảm nhận được cảm xúc rối rắm và phức tạp của hắn, cô bé chỉ có thể đồng cảm cùng.
“Ca cũng cảm thấy không thể ăn gạo cám đúng không? Nhưng chúng ta phải ăn no bụng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro