[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương
Núi Rừng, Nghỉ...
Thính Thiền
2024-10-07 15:22:00
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bởi vì Đại Bảo bài xích với Tô Oanh, Tiêu Tẫn bắt đầu làm vú ba, sau khi cho Đại Bảo uống nước, lại cầm lương khô cho cậu bé ăn.
Dù sao Đại Bảo còn quá suy yếu, sau khi ăn no không bao lâu, lại dựa vào trong lòng Tiêu Tẫn ngủ đi.
Trong miệng Tô Oanh nhai lương khô, một đôi mắt phượng lóe sáng lại thời khắc quan sát tình huống bốn phía.
Tiêu Tẫn nói một đường này đều có người xuống tay với người của Tề Vương phủ, nói như vậy, trong mấy trăm người này, còn che giấu không ít người muốn mạng của bọn họ, cho nên nàng quyết không thể thiếu cảnh giác.
Trước khi ngủ, tay quan sai cầm roi dài, ánh mắt sắc bén băn khoăn ở trên người một chúng phạm nhân.
“Ban đêm đều thành thật cho ta, đừng tưởng rằng dựa vào lực lượng bản thân các ngươi có thể chạy ra ngọn núi này, ta nói cho các ngươi, cho dù các ngươi thoát được đôi mắt của chúng ta cũng trốn không thoát dã thú khéo mồm khéo miệng, phạm nhân lúc trước bị lưu đày, muốn chạy trốn từ nơi này, hiện tại thi cốt đều bị dã thú nhai nát, hiện tại các ngươi không muốn chết thì ngoan ngoãn đợi ở chỗ này.”
Trong miệng quan sai nói cảnh cáo, đi một vòng ở trong phạm nhân sau đó mới trở lại vị trí của mình trông coi.
Đêm dần sâu, phạm nhân đi một ngày đường đều nặng nề ngủ.
Tô Oanh dựa vào trên cây chợp mắt, ở lúc cảm giác được hơi thở xung quanh đều trở nên vững vàng, nàng đột nhiên mở hai mắt ra.
Nơi vị trí của bọn họ vừa lúc có thể tránh đi tầm mắt tuần tra của quan sai, nàng nhìn thoáng qua Tiêu Tẫn bọn họ, thấy Giang Dương không ngủ mà đứng gác ở sau, nàng mới lặng yên không một tiếng động mò tối đi về phía trong núi.
Giang Dương nhìn nàng rời đi, hắn nhíu mày, thầm nói Tô Oanh lại muốn chơi hoa chiêu gì, nhưng bởi vì phải bảo vệ Tiêu Tẫn bọn họ an toàn, hắn cũng không dám mạo muội đi qua.
Tô Oanh chân trước mới vừa đi, ở trong đội ngũ phạm nhân lại có một bóng dáng lặng yên đứng dậy, sau khi chờ quan sai tuần tra đi qua từ trước mắt, hắn cũng không tiếng động chạy vào trong núi, mặc dù núi rừng nguy hiểm, nhưng so với bị lưu đày đến Bắc Hoang, vẫn là có người sẽ buông tay đánh cược một lần.
Phạm nhân kia nhìn tầm mắt quan sai rời khỏi phạm vi, điên cuồng chạy vào trong núi, không biết hắn chạy bao lâu, cho đến khi hai chân mệt đến đều không nâng dậy nổi hắn mới dựa vào một đại thụ thở hổn hển từng hơi một.
Xung quanh yên tĩnh đến kim rơi xuống đất có thể nghe thấy được, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của hắn, mà khi hắn hòa hoãn lại hít thở lại phát hiện thở dốc bên tai càng ngày càng nặng.
Hắn kinh ngạc mở to hai mắt, cứng đầu nhìn lại phía sau, đã đối diện với một đôi mắt bắn ra ánh sáng trong bóng đêm…
Sau khi Tô Oanh rời khỏi đội ngũ đã vào không gian trữ vật, cả ngày nàng tiêu hao phần lớn thể lực, về chút lương khô này cũng không thỏa mãn được khát vọng với thịt ngày càng bành trướngc của nàng.
Nàng cầm thịt khô từ trên giá cắn một miếng, thịt gấu nướng xốp giòn nháy mắt khiến cho nàng thỏa mãn.
Sau khi ăn uống no đủ, nàng mới đứng dậy cầm một ít thuốc mê và một chủy thủ từ trên giá chuẩn bị săn thú buổi tối.
Mới từ trong không gian ra, Tô Oanh đã nghe thấy một tiếng thét chói tai cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh.
Bởi vì Đại Bảo bài xích với Tô Oanh, Tiêu Tẫn bắt đầu làm vú ba, sau khi cho Đại Bảo uống nước, lại cầm lương khô cho cậu bé ăn.
Dù sao Đại Bảo còn quá suy yếu, sau khi ăn no không bao lâu, lại dựa vào trong lòng Tiêu Tẫn ngủ đi.
Trong miệng Tô Oanh nhai lương khô, một đôi mắt phượng lóe sáng lại thời khắc quan sát tình huống bốn phía.
Tiêu Tẫn nói một đường này đều có người xuống tay với người của Tề Vương phủ, nói như vậy, trong mấy trăm người này, còn che giấu không ít người muốn mạng của bọn họ, cho nên nàng quyết không thể thiếu cảnh giác.
Trước khi ngủ, tay quan sai cầm roi dài, ánh mắt sắc bén băn khoăn ở trên người một chúng phạm nhân.
“Ban đêm đều thành thật cho ta, đừng tưởng rằng dựa vào lực lượng bản thân các ngươi có thể chạy ra ngọn núi này, ta nói cho các ngươi, cho dù các ngươi thoát được đôi mắt của chúng ta cũng trốn không thoát dã thú khéo mồm khéo miệng, phạm nhân lúc trước bị lưu đày, muốn chạy trốn từ nơi này, hiện tại thi cốt đều bị dã thú nhai nát, hiện tại các ngươi không muốn chết thì ngoan ngoãn đợi ở chỗ này.”
Trong miệng quan sai nói cảnh cáo, đi một vòng ở trong phạm nhân sau đó mới trở lại vị trí của mình trông coi.
Đêm dần sâu, phạm nhân đi một ngày đường đều nặng nề ngủ.
Tô Oanh dựa vào trên cây chợp mắt, ở lúc cảm giác được hơi thở xung quanh đều trở nên vững vàng, nàng đột nhiên mở hai mắt ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nơi vị trí của bọn họ vừa lúc có thể tránh đi tầm mắt tuần tra của quan sai, nàng nhìn thoáng qua Tiêu Tẫn bọn họ, thấy Giang Dương không ngủ mà đứng gác ở sau, nàng mới lặng yên không một tiếng động mò tối đi về phía trong núi.
Giang Dương nhìn nàng rời đi, hắn nhíu mày, thầm nói Tô Oanh lại muốn chơi hoa chiêu gì, nhưng bởi vì phải bảo vệ Tiêu Tẫn bọn họ an toàn, hắn cũng không dám mạo muội đi qua.
Tô Oanh chân trước mới vừa đi, ở trong đội ngũ phạm nhân lại có một bóng dáng lặng yên đứng dậy, sau khi chờ quan sai tuần tra đi qua từ trước mắt, hắn cũng không tiếng động chạy vào trong núi, mặc dù núi rừng nguy hiểm, nhưng so với bị lưu đày đến Bắc Hoang, vẫn là có người sẽ buông tay đánh cược một lần.
Phạm nhân kia nhìn tầm mắt quan sai rời khỏi phạm vi, điên cuồng chạy vào trong núi, không biết hắn chạy bao lâu, cho đến khi hai chân mệt đến đều không nâng dậy nổi hắn mới dựa vào một đại thụ thở hổn hển từng hơi một.
Xung quanh yên tĩnh đến kim rơi xuống đất có thể nghe thấy được, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của hắn, mà khi hắn hòa hoãn lại hít thở lại phát hiện thở dốc bên tai càng ngày càng nặng.
Hắn kinh ngạc mở to hai mắt, cứng đầu nhìn lại phía sau, đã đối diện với một đôi mắt bắn ra ánh sáng trong bóng đêm…
Sau khi Tô Oanh rời khỏi đội ngũ đã vào không gian trữ vật, cả ngày nàng tiêu hao phần lớn thể lực, về chút lương khô này cũng không thỏa mãn được khát vọng với thịt ngày càng bành trướngc của nàng.
Nàng cầm thịt khô từ trên giá cắn một miếng, thịt gấu nướng xốp giòn nháy mắt khiến cho nàng thỏa mãn.
Sau khi ăn uống no đủ, nàng mới đứng dậy cầm một ít thuốc mê và một chủy thủ từ trên giá chuẩn bị săn thú buổi tối.
Mới từ trong không gian ra, Tô Oanh đã nghe thấy một tiếng thét chói tai cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro