[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương
Vào Thành, Bảo...
Thính Thiền
2024-10-07 15:22:00
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đại hán kia nhìn Tô Oanh một cái chậm rãi nói: “Hiện tại đã tiến vào mùa mưa Tây Nam, ngừng cũng là một chốc một lát thôi, phải tới phía bắc Chu Châu, mưa này mới có thể hoàn toàn dừng lại.”
Lời này khiến Tô Oanh nhíu mày càng chặt hơn, bên người nàng bị bệnh bị thương, nếu vẫn luôn gặp mưa cũng đừng nghĩ nữa.
Chờ sau khi hết mưa, quan sai lập tức chuẩn bị cả đội xuất phát, đi ở trước khi mưa lại rơi lần nữa đến nơi tiếp theo có thể tránh mưa.
Tô Oanh cõng Triệu ma ma và da hổ trên lưng đứng ở trước mặt Tiêu Tẫn bọn họ, Bạch Sương nghỉ ngơi tốt một đêm, hôm nay tinh thần đã tốt hơn nhiều rồi, đơn giản trực tiếp cõng Nhị Bảo.
“Tất cả mọi người theo sát, không muốn gặp mưa động tác nhanh lên cho ta.” Quan sai múa may roi hô to một đường.
Những phạm nhân này đi lại hiện tại thân thể đã cực kỳ yếu rồi, hơn nữa ngày hôm qua lại mắc mưa, dọc theo đường đi đã ngã xuống không ít.
Những phạm nhân đó ngã xuống, quan sai chỉ có thể nâng bọn họ đến tấm ván gỗ trên xe, chờ sau khi người tắt thở sẽ tùy tiện tìm một chỗ vất đi.
“Cẩn thận!” Tô Oanh đột nhiên duỗi tay đỡ lấy đại thúc bên cạnh muốn ngã xuống.
Đại thúc gần như đè hơn nửa trọng lượng trên người ở trên tay Tô Oanh, mặt Tô Oanh lại vẫn không đổi sắc đỡ ông ấy.
Tô Oanh thấy ông ấy thật sự là đi không nổi nữa, dừng lại bước chân chờ ông ấy hít thở.
Nghỉ ngơi hít thở, đại thúc như khỏe hơn, ông ấy suy yếu nâng mí mắt lên nhìn Tô Oanh một cái, muốn nói lời cảm ơn, nhưng bởi vì thân thể quá yếu, ngay cả câu nói đều nói không nên lời.
Tô Oanh lấy ra một kẹo năng lượng từ trên người nhét vào trong miệng của ông ấy, đại thúc chỉ cảm thấy một mùi hương ngọt ngào tản ra ở giữa môi răng, tuy nhiên thân thể lạnh băng cũng có được đến một tia ấm áp.
“Thật là cảm ơn ngươi tiểu nương tử.”
“Thừa chút sức lực tiếp tục lên đường đi.”
Đại thúc thật sự suy yếu, đành phải mạnh mẽ chống đỡ một hơi tiếp tục đuổi kịp đội ngũ với Tô Oanh.
Nói đến cũng kỳ quái, sau khi ăn viên đường kia, đại thúc càng đi càng cảm thấy đến trên người có lực, ngay cả tay chân lạnh băng đều trở nên ấm hơn, ông ấy hơi kinh ngạc nhìn Tô Oanh một cái, cảm thấy bộ dáng Tô Oanh hơi quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra gặp qua ở nơi nào.
Chờ sau khi có thể tự mình đi, đại thúc không hề để Tô Oanh đỡ nữa, ông ấy cũng không vô nghĩa, chỉ đi theo bên người Tô Oanh, trong lòng lại nhớ kỹ Tô Oanh giúp đỡ ông ấy.
“Chúng ta đi xuống như vậy, sẽ đặt chân ở nơi nào?” Tô Oanh cảm thấy mù quáng đi theo đội ngũ như vậy không phải là phong cách của nàng, nàng cần thiết phải nghĩ biện pháp tìm hiểu tình huống một đường đi lại, sau đó mới chuẩn bị làm tốt chuyện.
Nghe Tô Oanh hỏi như vậy, đại thúc cảm thấy mình đến lúc có tác dụng rồi: “Tiểu nương tử, hiện tại chúng ta là đã tới địa giới Việt Thành rồi, nếu cước trình hôm nay nhanh mà nói, hẳn là có thể tới một huyện thành bên ngoài Việt Thành, đêm nay đoán chừng là phải nghỉ chân ở ngoài thành.”
Lời này khiến ánh mắt Tô Oanh sáng lên, nếu có thể tới huyện thành bán tấm da hổ này, vậy nàng có thể mua vật tư ở huyện thành.
“Xem ra đại thúc biết về phương diện này không ít.”
Đại hán kia nhìn Tô Oanh một cái chậm rãi nói: “Hiện tại đã tiến vào mùa mưa Tây Nam, ngừng cũng là một chốc một lát thôi, phải tới phía bắc Chu Châu, mưa này mới có thể hoàn toàn dừng lại.”
Lời này khiến Tô Oanh nhíu mày càng chặt hơn, bên người nàng bị bệnh bị thương, nếu vẫn luôn gặp mưa cũng đừng nghĩ nữa.
Chờ sau khi hết mưa, quan sai lập tức chuẩn bị cả đội xuất phát, đi ở trước khi mưa lại rơi lần nữa đến nơi tiếp theo có thể tránh mưa.
Tô Oanh cõng Triệu ma ma và da hổ trên lưng đứng ở trước mặt Tiêu Tẫn bọn họ, Bạch Sương nghỉ ngơi tốt một đêm, hôm nay tinh thần đã tốt hơn nhiều rồi, đơn giản trực tiếp cõng Nhị Bảo.
“Tất cả mọi người theo sát, không muốn gặp mưa động tác nhanh lên cho ta.” Quan sai múa may roi hô to một đường.
Những phạm nhân này đi lại hiện tại thân thể đã cực kỳ yếu rồi, hơn nữa ngày hôm qua lại mắc mưa, dọc theo đường đi đã ngã xuống không ít.
Những phạm nhân đó ngã xuống, quan sai chỉ có thể nâng bọn họ đến tấm ván gỗ trên xe, chờ sau khi người tắt thở sẽ tùy tiện tìm một chỗ vất đi.
“Cẩn thận!” Tô Oanh đột nhiên duỗi tay đỡ lấy đại thúc bên cạnh muốn ngã xuống.
Đại thúc gần như đè hơn nửa trọng lượng trên người ở trên tay Tô Oanh, mặt Tô Oanh lại vẫn không đổi sắc đỡ ông ấy.
Tô Oanh thấy ông ấy thật sự là đi không nổi nữa, dừng lại bước chân chờ ông ấy hít thở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghỉ ngơi hít thở, đại thúc như khỏe hơn, ông ấy suy yếu nâng mí mắt lên nhìn Tô Oanh một cái, muốn nói lời cảm ơn, nhưng bởi vì thân thể quá yếu, ngay cả câu nói đều nói không nên lời.
Tô Oanh lấy ra một kẹo năng lượng từ trên người nhét vào trong miệng của ông ấy, đại thúc chỉ cảm thấy một mùi hương ngọt ngào tản ra ở giữa môi răng, tuy nhiên thân thể lạnh băng cũng có được đến một tia ấm áp.
“Thật là cảm ơn ngươi tiểu nương tử.”
“Thừa chút sức lực tiếp tục lên đường đi.”
Đại thúc thật sự suy yếu, đành phải mạnh mẽ chống đỡ một hơi tiếp tục đuổi kịp đội ngũ với Tô Oanh.
Nói đến cũng kỳ quái, sau khi ăn viên đường kia, đại thúc càng đi càng cảm thấy đến trên người có lực, ngay cả tay chân lạnh băng đều trở nên ấm hơn, ông ấy hơi kinh ngạc nhìn Tô Oanh một cái, cảm thấy bộ dáng Tô Oanh hơi quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra gặp qua ở nơi nào.
Chờ sau khi có thể tự mình đi, đại thúc không hề để Tô Oanh đỡ nữa, ông ấy cũng không vô nghĩa, chỉ đi theo bên người Tô Oanh, trong lòng lại nhớ kỹ Tô Oanh giúp đỡ ông ấy.
“Chúng ta đi xuống như vậy, sẽ đặt chân ở nơi nào?” Tô Oanh cảm thấy mù quáng đi theo đội ngũ như vậy không phải là phong cách của nàng, nàng cần thiết phải nghĩ biện pháp tìm hiểu tình huống một đường đi lại, sau đó mới chuẩn bị làm tốt chuyện.
Nghe Tô Oanh hỏi như vậy, đại thúc cảm thấy mình đến lúc có tác dụng rồi: “Tiểu nương tử, hiện tại chúng ta là đã tới địa giới Việt Thành rồi, nếu cước trình hôm nay nhanh mà nói, hẳn là có thể tới một huyện thành bên ngoài Việt Thành, đêm nay đoán chừng là phải nghỉ chân ở ngoài thành.”
Lời này khiến ánh mắt Tô Oanh sáng lên, nếu có thể tới huyện thành bán tấm da hổ này, vậy nàng có thể mua vật tư ở huyện thành.
“Xem ra đại thúc biết về phương diện này không ít.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro