[Chạy Nạn - Làm Giàu] Trước Hòa Ly, Ta Âm Thầm Lấy Đi Đồ Cực Phẩm Nhà Chồng
Đã Đến Lúc Thi...
2024-09-30 20:55:43
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa rồi bọn họ phá khóa cửa đi vào, lúc vào nhà, đúng như Đại Nha nói, cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Lưu thị là một người tán tận lương tâm, ai là tức phụ của bà ta, chắc chắn đã bị xui xẻo tám đời ở kiếp trước.
Lý Viên không phải yếu đuối không có chủ kiến. Nhưng khi làm tức phụ, nàng thật sự đã kiểm soát tất cả mọi chuyện trong ngoài, có thể nói là một tức phụ ngoan hiền.
Một người như vậy, nhưng bà ta vẫn không hài lòng...
Khi Đại Nha nghe được vẫn còn hơi thở, nhóc ấy liền buông Nhị Nha ra và lao đến bên cạnh Lý Viên, khóc lớn.
“Mẫu thân, con không muốn người chết, người hãy mở mắt ra nhìn con đi.”
Hoàng thị vội vàng giữ chặt nhóc ấy lại: “Đại Nha à, con đừng như vậy, mẫu thân của con vẫn còn sống. Nếu nàng thật sự chết đi, con như vầy thì làm sao nàng có thể yên tâm ra đi được chứ?"
Nói vậy thôi, nhưng trong lòng Hoàng thị cũng đang mong rằng Lý Viên có thể sống sót, nếu không thì tội ác giết người của Lưu thị sẽ đổ hết lên đầu nàng ấy.
Những việc này không mang lại lợi ích gì cho tốt cho nam nhân và nhi tử của nàng ấy, đối với một nhà Lưu thị và thôn Thủy Vân càng không tốt.
Cho dù Lý Viên có thể sống thêm ba hay năm ngày nữa, cũng tốt hơn nhiều so với việc chết ngay bây giờ!
Suy cho cùng, chết vì bệnh và cố tình bị bỏ đói đến chết là hai việc khác nhau.
Đại Nha cảm thấy bất an khi nghe những lời đó, lập tức suy sụp và bật khóc lớn.
"Bá nương, con rất sợ. Đêm qua có nhiều người đã nói chuyện với phụ thân con, muốn bán con cho một nơi gọi là Hồng lâu. Họ nói rằng khi con lớn lên sẽ xinh đẹp hơn cái người tên là Linh Nhi kia, sau này con sẽ mang tiền về nhà hàng tháng. Như vậy, phụ thân không cần làm gì cả, cũng có thể vui vẻ, tận hưởng cuộc sống.”
Nói đến đây, nhóc ấy cũng không nhìn vào biểu cảm há hốc mồm kinh ngạc của tất cả mọi người ở đó, tiếp tục vùi mặt và bên giường, khóc lóc: “Mẫu thân ơi, con rất sợ, người đừng chết, con không muốn người chết…”
Vương Xán đi theo đám đông từ xa, nghe được những lời này, trong lòng hận ý lại dâng lên.
Thì ra Lưu gia đã có ý định này từ lâu, chẳng trách Đại Nha đã bị bán đi từ trước tết, còn bị bán đến một nơi như vậy.
Súc sinh!
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Lưu Đông Sinh còn thua cả súc vật!
Lý trưởng của thôn Thủy Vân này tên là Lưu Đông Lâm. Khi hắn ta đi tới, tình cờ nghe được lời nói của Đại Nha, tức giận đến mức khuôn mặt vốn đã đen sạm lại càng đen hơn.
Thôn Thủy Vân của họ gần với huyện thành, gần đó có mấy ngọn núi lớn. Vào những thời điểm rảnh rỗi sau vụ mùa, mọi người dễ dàng vào thành để làm công, cuộc sống cũng tốt hơn nhiều so với những thôn xóm bình thường.
Vừa rồi bọn họ phá khóa cửa đi vào, lúc vào nhà, đúng như Đại Nha nói, cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Lưu thị là một người tán tận lương tâm, ai là tức phụ của bà ta, chắc chắn đã bị xui xẻo tám đời ở kiếp trước.
Lý Viên không phải yếu đuối không có chủ kiến. Nhưng khi làm tức phụ, nàng thật sự đã kiểm soát tất cả mọi chuyện trong ngoài, có thể nói là một tức phụ ngoan hiền.
Một người như vậy, nhưng bà ta vẫn không hài lòng...
Khi Đại Nha nghe được vẫn còn hơi thở, nhóc ấy liền buông Nhị Nha ra và lao đến bên cạnh Lý Viên, khóc lớn.
“Mẫu thân, con không muốn người chết, người hãy mở mắt ra nhìn con đi.”
Hoàng thị vội vàng giữ chặt nhóc ấy lại: “Đại Nha à, con đừng như vậy, mẫu thân của con vẫn còn sống. Nếu nàng thật sự chết đi, con như vầy thì làm sao nàng có thể yên tâm ra đi được chứ?"
Nói vậy thôi, nhưng trong lòng Hoàng thị cũng đang mong rằng Lý Viên có thể sống sót, nếu không thì tội ác giết người của Lưu thị sẽ đổ hết lên đầu nàng ấy.
Những việc này không mang lại lợi ích gì cho tốt cho nam nhân và nhi tử của nàng ấy, đối với một nhà Lưu thị và thôn Thủy Vân càng không tốt.
Cho dù Lý Viên có thể sống thêm ba hay năm ngày nữa, cũng tốt hơn nhiều so với việc chết ngay bây giờ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suy cho cùng, chết vì bệnh và cố tình bị bỏ đói đến chết là hai việc khác nhau.
Đại Nha cảm thấy bất an khi nghe những lời đó, lập tức suy sụp và bật khóc lớn.
"Bá nương, con rất sợ. Đêm qua có nhiều người đã nói chuyện với phụ thân con, muốn bán con cho một nơi gọi là Hồng lâu. Họ nói rằng khi con lớn lên sẽ xinh đẹp hơn cái người tên là Linh Nhi kia, sau này con sẽ mang tiền về nhà hàng tháng. Như vậy, phụ thân không cần làm gì cả, cũng có thể vui vẻ, tận hưởng cuộc sống.”
Nói đến đây, nhóc ấy cũng không nhìn vào biểu cảm há hốc mồm kinh ngạc của tất cả mọi người ở đó, tiếp tục vùi mặt và bên giường, khóc lóc: “Mẫu thân ơi, con rất sợ, người đừng chết, con không muốn người chết…”
Vương Xán đi theo đám đông từ xa, nghe được những lời này, trong lòng hận ý lại dâng lên.
Thì ra Lưu gia đã có ý định này từ lâu, chẳng trách Đại Nha đã bị bán đi từ trước tết, còn bị bán đến một nơi như vậy.
Súc sinh!
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Lưu Đông Sinh còn thua cả súc vật!
Lý trưởng của thôn Thủy Vân này tên là Lưu Đông Lâm. Khi hắn ta đi tới, tình cờ nghe được lời nói của Đại Nha, tức giận đến mức khuôn mặt vốn đã đen sạm lại càng đen hơn.
Thôn Thủy Vân của họ gần với huyện thành, gần đó có mấy ngọn núi lớn. Vào những thời điểm rảnh rỗi sau vụ mùa, mọi người dễ dàng vào thành để làm công, cuộc sống cũng tốt hơn nhiều so với những thôn xóm bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro