[Chạy Nạn - Làm Giàu] Trước Hòa Ly, Ta Âm Thầm Lấy Đi Đồ Cực Phẩm Nhà Chồng
Một Ngày Giết M...
2024-09-30 20:55:43
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi con gà chết, nhóc ấy mới đứng dậy: “Mẫu thân, con thèm ăn quá!”
“Được, tối nay mẹ con mình ăn gà hầm khoai tây trước, ăn một bữa no nê. Ngày mai nếu bà của con không về, ta sẽ giết thêm một con, nấu canh gà. Ngày kia nếu bà vẫn chưa về thì làm gà hầm nấm, nhà còn có nấm khô. Chỉ là không biết chị của con bây giờ ở đâu, có đói bụng không.”
Lý Viên mặc dù lo lắng cho cô trưởng nữ nhưng hiện tại mọi thứ xung quanh đều tối tắm, đầu tiên nàng phải quan tâm đến sức khỏe của bản thân và cô con gái nhỏ.
Theo tiến độ của cuốn sách, bà lão độc ác Lưu thị sẽ không bán Đại Nha ngay bây giờ.
Nếu Đại Nha thông minh hơn, nhóc ấy sẽ chạy về nhà, vào ngày mai nàng sẽ đốt cả nhà họ Lưu, sau đó đưa con về nhà mẹ đẻ.
Cái nhà họ Lưu nát bét này, ai muốn ở thì ở. Những chuyện ly hôn gì đó, thật buồn cười.
Nếu muốn ly hôn thì cũng là nàng ly hôn với Lưu Đông Sinh.
Tối hôm đó, Lý Viên nấu một nồi cơm, lại nấu thêm một nồi khoai tây hầm gà, cùng với Nhị Nha ăn một bữa no nê.
Tuy nhiên, vì bị đói triền miên và bụng thiếu dầu mỡ, nàng cũng không dám để mình và Nhị Nha ăn quá no.
Đợi đến khi no được bảy phần, nàng mới ngừng đũa, cũng để Nhị Nha ngừng, để dành cho sáng mai ăn.
Vào buổi tối, lần đầu tiên trong đời ăn thịt gà, Nhị Nha nằm bên nàng và nói: "Mẫu thân, ngon quá!"
Lý Viên nhẹ nhàng vỗ lưng Nhị Nha, đồng thời đồng ý: "Ừm, sau này khi chúng ta rời khỏi đây, mẫu thân kiếm được tiền sẽ mua đồ ăn ngon và quần áo đẹp cho con và tỷ tỷ, cũng như đeo đồ trang sức xinh đẹp."
Nhị Nha còn quá nhỏ, chưa hiểu rõ ý nghĩa của việc "mặc đẹp, đeo đẹp" là gì nhưng nhóc ấy hiểu rằng mẹ nói về việc ăn đồ ngon là đủ rồi.
“Mẫu thân, tỷ tỷ cũng ăn!”
"Ừm, mang tỷ tỷ cùng đi. Nhị Nha ngủ ngoan, nhanh chóng lớn lên nhé."
"Được, lớn lên con sẽ nuôi người!"
Lý Viên lòng chua xót, nàng không biết đây có phải là phản ứng của nguyên chủ hay không nhưng nàng cảm thấy lòng mình khó chịu, luôn có một cảm xúc không thể nói thành lời đang tác động.
Trong góc đại sảnh sau vườn của quán trà Duyệt Lai ở huyện Lưu Vân, Đại Nha đang ngồi co ro.
Từ khi bị ông bà đưa đến huyện hôm qua, nhóc ấy cũng không biết mẫu thân mình bây giờ thế nào.
Nội tổ mẫu nói, mẫu thân nhóc ấy không nghe lời, dám đánh người lớn, nên phải trừng phạt cho đáng.
Còn nói, bà ta bị thương, cần phải dưỡng bệnh ở trấn này, những ngày tới cũng phải ở đây.
Nhưng nhóc ấy không muốn ở đây, nơi này toàn là đàn ông, ông bà nhóc thì ở trong khách điếm lại bỏ một tiểu nha đầu như nhóc ở lại ngủ chung với đàn ông. Chuyện này là sao?
Đừng tưởng nhóc ấy còn nhỏ là không hiểu gì.
Khi con gà chết, nhóc ấy mới đứng dậy: “Mẫu thân, con thèm ăn quá!”
“Được, tối nay mẹ con mình ăn gà hầm khoai tây trước, ăn một bữa no nê. Ngày mai nếu bà của con không về, ta sẽ giết thêm một con, nấu canh gà. Ngày kia nếu bà vẫn chưa về thì làm gà hầm nấm, nhà còn có nấm khô. Chỉ là không biết chị của con bây giờ ở đâu, có đói bụng không.”
Lý Viên mặc dù lo lắng cho cô trưởng nữ nhưng hiện tại mọi thứ xung quanh đều tối tắm, đầu tiên nàng phải quan tâm đến sức khỏe của bản thân và cô con gái nhỏ.
Theo tiến độ của cuốn sách, bà lão độc ác Lưu thị sẽ không bán Đại Nha ngay bây giờ.
Nếu Đại Nha thông minh hơn, nhóc ấy sẽ chạy về nhà, vào ngày mai nàng sẽ đốt cả nhà họ Lưu, sau đó đưa con về nhà mẹ đẻ.
Cái nhà họ Lưu nát bét này, ai muốn ở thì ở. Những chuyện ly hôn gì đó, thật buồn cười.
Nếu muốn ly hôn thì cũng là nàng ly hôn với Lưu Đông Sinh.
Tối hôm đó, Lý Viên nấu một nồi cơm, lại nấu thêm một nồi khoai tây hầm gà, cùng với Nhị Nha ăn một bữa no nê.
Tuy nhiên, vì bị đói triền miên và bụng thiếu dầu mỡ, nàng cũng không dám để mình và Nhị Nha ăn quá no.
Đợi đến khi no được bảy phần, nàng mới ngừng đũa, cũng để Nhị Nha ngừng, để dành cho sáng mai ăn.
Vào buổi tối, lần đầu tiên trong đời ăn thịt gà, Nhị Nha nằm bên nàng và nói: "Mẫu thân, ngon quá!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Viên nhẹ nhàng vỗ lưng Nhị Nha, đồng thời đồng ý: "Ừm, sau này khi chúng ta rời khỏi đây, mẫu thân kiếm được tiền sẽ mua đồ ăn ngon và quần áo đẹp cho con và tỷ tỷ, cũng như đeo đồ trang sức xinh đẹp."
Nhị Nha còn quá nhỏ, chưa hiểu rõ ý nghĩa của việc "mặc đẹp, đeo đẹp" là gì nhưng nhóc ấy hiểu rằng mẹ nói về việc ăn đồ ngon là đủ rồi.
“Mẫu thân, tỷ tỷ cũng ăn!”
"Ừm, mang tỷ tỷ cùng đi. Nhị Nha ngủ ngoan, nhanh chóng lớn lên nhé."
"Được, lớn lên con sẽ nuôi người!"
Lý Viên lòng chua xót, nàng không biết đây có phải là phản ứng của nguyên chủ hay không nhưng nàng cảm thấy lòng mình khó chịu, luôn có một cảm xúc không thể nói thành lời đang tác động.
Trong góc đại sảnh sau vườn của quán trà Duyệt Lai ở huyện Lưu Vân, Đại Nha đang ngồi co ro.
Từ khi bị ông bà đưa đến huyện hôm qua, nhóc ấy cũng không biết mẫu thân mình bây giờ thế nào.
Nội tổ mẫu nói, mẫu thân nhóc ấy không nghe lời, dám đánh người lớn, nên phải trừng phạt cho đáng.
Còn nói, bà ta bị thương, cần phải dưỡng bệnh ở trấn này, những ngày tới cũng phải ở đây.
Nhưng nhóc ấy không muốn ở đây, nơi này toàn là đàn ông, ông bà nhóc thì ở trong khách điếm lại bỏ một tiểu nha đầu như nhóc ở lại ngủ chung với đàn ông. Chuyện này là sao?
Đừng tưởng nhóc ấy còn nhỏ là không hiểu gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro