[Chạy Nạn-Làm Giàu] Vương Phi Bị Lưu Đày Sau Khi Mang Thai, Vương Gia Nổi Nóng
Cải Tiến Khoang...
2024-10-03 09:16:41
Một nghìn lượng này là số tiền nàng đã lén lút cất vào không gian khi rời khỏi Vương phủ.
"Thù Nhi?"
"Chỉ lần này thôi." Chu Vân Thù nói.
Người nhị phòng quá ít, đại phòng chiếm gấp đôi nhị phòng, đáng lẽ phải đóng góp nhiều hơn một phần.
"Mọi người cũng biết chúng ta rời khỏi kinh thành như thế nào, nên trước khi thoát khỏi những người theo dõi, trên danh nghĩa chỉ có tiền ta bán đồ trang sức đổi lấy và tiền ta mang ra từ vương phủ thôi."
Mọi người gật đầu.
"Tiền chung để đại tẩu quản lý."
Phương Huệ Văn gật đầu, cất ba nghìn lượng ngân phiếu đi.
"Nương, người và Đông Cáp ở lại khách sạn trông nom bọn trẻ, chú ý tình hình sức khỏe của tổ mẫu và nhị thẩm bất cứ lúc nào; đại tẩu, tẩu kiểm kê lại đồ đạc hiện có của chúng ta một chút."
Lý Giai Lan và Phương Huệ Văn gật đầu.
"Ta và nhị tẩu ra ngoài mua sắm vài thứ, mọi người có muốn mua gì không? Chúng ta sẽ mua về cho mọi người."
Lý Giai Lan suy nghĩ một chút rồi nói: "Mua vài tấm vải dầu đi, tuy đã lâu không mưa nhưng ban đêm dựng lên chắn gió cũng tốt."
Tránh lại có người bị phong hàn.
"Được."
"Đại muội, ta muốn mua ít kim chỉ." Phương Huệ Văn nói.
"Không vấn đề."
Ngô Quế nhìn về phía bà bà của mình: "Nương, người có muốn gì không?"
Ngô Nguyệt lắc đầu: "Các con cẩn thận."
"Vâng!"
Phương Huệ Văn lấy năm trăm lượng ra từ ba nghìn lượng ngân phiếu vừa mới nhận, đưa cho Chu Vân Thù: "Muội cầm lấy, ta sẽ ghi sổ."
Phương Huệ Văn có trí nhớ siêu phàm, đây cũng là lý do tại sao Chu Vân Thù để nàng ấy quản lý tiền bạc và kiểm kê vật tư.
Sắp xếp xong cho mấy người Lý Giai Lan, trước khi rời đi, Chu Vân Thù và Ngô Quế còn ghé qua phòng của tổ mẫu một lần nữa.
Cơ Minh Châu đã uống thuốc và nằm xuống, hai người Chu Vân Thù không vào phòng, chỉ hỏi Vương ma ma có cần mang gì về không.
Vương ma ma liếc nhìn vào trong phòng, khẽ nói với Chu Vân Thù: "Đừng mua sắm quá nhiều."
Chu Vân Thù hơi nhướng mày, rồi gật đầu nói: "Ta hiểu rồi ma ma."
Xem ra tổ mẫu có kế hoạch gì đó.
Không thể mua sắm quá nhiều, Chu Vân Thù nghĩ đến việc cải tiến khoang xe ngựa một chút, như vậy khi đi đường xa cũng thoải mái hơn phần nào.
Khi hai người xuống lầu định dắt xe ngựa ra ngoài, đã thấy bốn tên lính cải trang ngồi trong đại sảnh khách sạn đứng dậy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Thù Nhi?"
"Chỉ lần này thôi." Chu Vân Thù nói.
Người nhị phòng quá ít, đại phòng chiếm gấp đôi nhị phòng, đáng lẽ phải đóng góp nhiều hơn một phần.
"Mọi người cũng biết chúng ta rời khỏi kinh thành như thế nào, nên trước khi thoát khỏi những người theo dõi, trên danh nghĩa chỉ có tiền ta bán đồ trang sức đổi lấy và tiền ta mang ra từ vương phủ thôi."
Mọi người gật đầu.
"Tiền chung để đại tẩu quản lý."
Phương Huệ Văn gật đầu, cất ba nghìn lượng ngân phiếu đi.
"Nương, người và Đông Cáp ở lại khách sạn trông nom bọn trẻ, chú ý tình hình sức khỏe của tổ mẫu và nhị thẩm bất cứ lúc nào; đại tẩu, tẩu kiểm kê lại đồ đạc hiện có của chúng ta một chút."
Lý Giai Lan và Phương Huệ Văn gật đầu.
"Ta và nhị tẩu ra ngoài mua sắm vài thứ, mọi người có muốn mua gì không? Chúng ta sẽ mua về cho mọi người."
Lý Giai Lan suy nghĩ một chút rồi nói: "Mua vài tấm vải dầu đi, tuy đã lâu không mưa nhưng ban đêm dựng lên chắn gió cũng tốt."
Tránh lại có người bị phong hàn.
"Được."
"Đại muội, ta muốn mua ít kim chỉ." Phương Huệ Văn nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không vấn đề."
Ngô Quế nhìn về phía bà bà của mình: "Nương, người có muốn gì không?"
Ngô Nguyệt lắc đầu: "Các con cẩn thận."
"Vâng!"
Phương Huệ Văn lấy năm trăm lượng ra từ ba nghìn lượng ngân phiếu vừa mới nhận, đưa cho Chu Vân Thù: "Muội cầm lấy, ta sẽ ghi sổ."
Phương Huệ Văn có trí nhớ siêu phàm, đây cũng là lý do tại sao Chu Vân Thù để nàng ấy quản lý tiền bạc và kiểm kê vật tư.
Sắp xếp xong cho mấy người Lý Giai Lan, trước khi rời đi, Chu Vân Thù và Ngô Quế còn ghé qua phòng của tổ mẫu một lần nữa.
Cơ Minh Châu đã uống thuốc và nằm xuống, hai người Chu Vân Thù không vào phòng, chỉ hỏi Vương ma ma có cần mang gì về không.
Vương ma ma liếc nhìn vào trong phòng, khẽ nói với Chu Vân Thù: "Đừng mua sắm quá nhiều."
Chu Vân Thù hơi nhướng mày, rồi gật đầu nói: "Ta hiểu rồi ma ma."
Xem ra tổ mẫu có kế hoạch gì đó.
Không thể mua sắm quá nhiều, Chu Vân Thù nghĩ đến việc cải tiến khoang xe ngựa một chút, như vậy khi đi đường xa cũng thoải mái hơn phần nào.
Khi hai người xuống lầu định dắt xe ngựa ra ngoài, đã thấy bốn tên lính cải trang ngồi trong đại sảnh khách sạn đứng dậy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro