[Chạy Nạn-Làm Giàu] Vương Phi Bị Lưu Đày Sau Khi Mang Thai, Vương Gia Nổi Nóng
Cải Tiến Khoang...
2024-10-03 09:16:41
Chưởng quỹ vừa nói vừa biểu diễn cách sử dụng khoang xe cho Chu Vân Thù: "Phần để hành lý phía sau có thể mở từ bên ngoài, cũng có thể mở từ bên trong khoang xe."
"Bên dưới ghế ngồi trong khoang xe có thể chứa hành lý, ở giữa còn có chỗ để đặt lò than."
Chưởng quỹ nói xong lại chui vào kéo hai bên ghế vào giữa: "Nếu đi đường xa, ngủ đêm ngoài trời, có thể hạ các cọc chống phía dưới càng xe xuống, khoang xe sẽ cố định như một căn nhà nhỏ, kéo ghế hai bên ra, sẽ biến thành một chiếc giường."
Điều kiện tiên quyết là phải có người canh gác bên ngoài, nếu không sẽ không ai ngu ngốc ngủ trong khoang xe như vậy, ai biết được ở nơi hoang vắng sẽ xảy ra chuyện gì.
Chu Vân Thù rất hài lòng với khoang xe này: "Cái này bao nhiêu tiền?"
"Kiểu khoang xe này là mẫu mới nhất được thiết kế bởi những thợ giỏi nhất của chúng ta, vật liệu cũng là loại tốt nhất, nên giá là tám mươi tám lượng bạc."
"Năm mươi lượng, chúng ta lấy hai cái."
Khi Chu Vân Thù mặc cả, chưởng quỹ rõ ràng rất sửng sốt, đơn giản là vì những người như Chu Vân Thù, nhìn một cái đã biết nàng đến từ gia tộc lớn, thông thường chẳng phải đều trả tiền luôn sao, sao lại còn mặc cả?
Không chỉ chưởng quỹ sửng sốt, bốn tên quan binh luôn đi theo sau lưng Chu Vân Thù cũng ngớ người ra.
Một người trong số họ có vẻ mặt hơi cứng đờ, trước đây sao mà hắn ta biết Vương phi lại là người biết chi tiêu như vậy.
"Tiểu thư nói đùa rồi, phí tổn của chúng ta còn chưa đủ năm mươi lượng, tám mươi lăm lượng, thật sự là rẻ nhất rồi."
"Sáu mươi lượng."
Chưởng quỹ: "..."
"Bảy mươi lăm lượng, không thể rẻ hơn được nữa. Nếu người thấy không phù hợp, thực ra kiểu khoang xe sáu mươi lượng bên cạnh cũng được, chỉ là..."
Chưởng quỹ còn chưa nói xong, Chu Vân Thù đã nói: "Bảy mươi lăm lượng thì bảy mươi lăm lượng, nhưng đệm và rèm của ngươi phải tặng cho chúng ta một bộ mới."
Chưởng quỹ: "... Được."
Cuối cùng sau khi giao dịch xong, chưởng quỹ nhìn hai chiếc khoang xe trước cửa tiệm mình, và sáu mươi lượng bạc trong tay, rơi vào trầm tư.
Hắn ta bán đi hai chiếc khoang xe bán chạy nhất, cuối cùng lại chỉ đổi được sáu mươi lượng bạc!
Đúng vậy, hai chiếc khoang xe kia đã bị hắn ta lơ là rồi.
Chưởng quỹ tiệm xe ngựa cảm thấy buồn bực trong lòng, nhưng Chu Vân Thù thì rất vui vẻ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Bên dưới ghế ngồi trong khoang xe có thể chứa hành lý, ở giữa còn có chỗ để đặt lò than."
Chưởng quỹ nói xong lại chui vào kéo hai bên ghế vào giữa: "Nếu đi đường xa, ngủ đêm ngoài trời, có thể hạ các cọc chống phía dưới càng xe xuống, khoang xe sẽ cố định như một căn nhà nhỏ, kéo ghế hai bên ra, sẽ biến thành một chiếc giường."
Điều kiện tiên quyết là phải có người canh gác bên ngoài, nếu không sẽ không ai ngu ngốc ngủ trong khoang xe như vậy, ai biết được ở nơi hoang vắng sẽ xảy ra chuyện gì.
Chu Vân Thù rất hài lòng với khoang xe này: "Cái này bao nhiêu tiền?"
"Kiểu khoang xe này là mẫu mới nhất được thiết kế bởi những thợ giỏi nhất của chúng ta, vật liệu cũng là loại tốt nhất, nên giá là tám mươi tám lượng bạc."
"Năm mươi lượng, chúng ta lấy hai cái."
Khi Chu Vân Thù mặc cả, chưởng quỹ rõ ràng rất sửng sốt, đơn giản là vì những người như Chu Vân Thù, nhìn một cái đã biết nàng đến từ gia tộc lớn, thông thường chẳng phải đều trả tiền luôn sao, sao lại còn mặc cả?
Không chỉ chưởng quỹ sửng sốt, bốn tên quan binh luôn đi theo sau lưng Chu Vân Thù cũng ngớ người ra.
Một người trong số họ có vẻ mặt hơi cứng đờ, trước đây sao mà hắn ta biết Vương phi lại là người biết chi tiêu như vậy.
"Tiểu thư nói đùa rồi, phí tổn của chúng ta còn chưa đủ năm mươi lượng, tám mươi lăm lượng, thật sự là rẻ nhất rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sáu mươi lượng."
Chưởng quỹ: "..."
"Bảy mươi lăm lượng, không thể rẻ hơn được nữa. Nếu người thấy không phù hợp, thực ra kiểu khoang xe sáu mươi lượng bên cạnh cũng được, chỉ là..."
Chưởng quỹ còn chưa nói xong, Chu Vân Thù đã nói: "Bảy mươi lăm lượng thì bảy mươi lăm lượng, nhưng đệm và rèm của ngươi phải tặng cho chúng ta một bộ mới."
Chưởng quỹ: "... Được."
Cuối cùng sau khi giao dịch xong, chưởng quỹ nhìn hai chiếc khoang xe trước cửa tiệm mình, và sáu mươi lượng bạc trong tay, rơi vào trầm tư.
Hắn ta bán đi hai chiếc khoang xe bán chạy nhất, cuối cùng lại chỉ đổi được sáu mươi lượng bạc!
Đúng vậy, hai chiếc khoang xe kia đã bị hắn ta lơ là rồi.
Chưởng quỹ tiệm xe ngựa cảm thấy buồn bực trong lòng, nhưng Chu Vân Thù thì rất vui vẻ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro