[Chạy Nạn-Làm Giàu] Vương Phi Bị Lưu Đày Sau Khi Mang Thai, Vương Gia Nổi Nóng
Ra Ngoài, Thân...
2024-10-03 09:16:41
Nhưng dù sao nếu đoàn người thôn Đỗ gia đi về phía Nam cũng phải đi qua Đồng Thành, vài ngày ở chung đủ để Chu Vân Thù hiểu rõ về thôn Đỗ gia và người Đỗ gia.
Nếu thích hợp, nàng sẽ tìm cơ hội gia nhập đoàn người của thôn Đỗ gia.
Sáng hôm sau, Chu Vân Thù bị đánh thức bởi tiếng gà gáy.
Khi nàng tỉnh dậy, viện Đỗ gia đã nhộn nhịp khắp nơi.
Đỗ gia có một con bò, một con lừa và hai con la, trong đó một con la nghe nói là do Đỗ lão nhị mang về từ chuyến chuyển hàng.
Xe bò, xe lừa và một xe la của Đỗ gia chất đầy đồ đạc gia dụng, ngay cả gà chưa giết cũng được bỏ vào lồng mang đi, trông như thể họ muốn dọn cả nhà đi luôn vậy.
Con la khỏe mạnh còn lại kéo một khoang xe, tuy xe không tốt bằng của Chu Vân Thù nhưng cũng khá tốt,
Đây là chiếc xe duy nhất Đỗ gia dùng để chở người.
Trong lúc người Đỗ gia dọn dẹp, Chu Vân Thù và Phương Huệ Văn nấu bữa sáng.
Bữa sáng vẫn là bánh canh trứng, bên trong còn cho thêm một ít cải trắng thái sợi.
Chu Vân Thù ăn xong bèn đi thẳng ra sân, nàng nhìn lão Đỗ Lão Trang đang nhìn chằm chằm tôn tử thu dọn hành lý, tiến lên nói: "Đỗ đại thúc."
"Chu công tử có việc gì không?"
Lão Đỗ rất lịch sự với Chu Vân Thù, đặc biệt là khi biết Chu Vân Thù có thể là một tú tài, càng thêm tôn trọng nàng.
Còn Chu Vân Thù cũng hoàn toàn không cảm thấy áy náy với việc Đỗ Lão Trang hiểu lầm mình có công danh, ra ngoài thì thân phận đều do mình tự tạo, nhất là khi thân phận này còn có thể mang lại thuận lợi cho mình.
Tuy Chu Vân Thù cố ý để người khác hiểu lầm mình có công danh, nhưng không ai nghi ngờ thân phận của nàng.
Thật sự là vừa nhìn cách nói năng và khí chất của Chu Vân Thù là biết ngay đã đọc nhiều sách vở, trông còn giống công tử tú tài hơn cả những công tử tú tài thật sự.
"Đỗ đại thúc cứ gọi ta là Vân Thư là được, Vân Thư trong câu 'Vân trung thùy ký cẩm thư lai' [1]."
[1] Có nghĩa là "Trong mây ai gửi thư gấm đến".
"Được được được, Vân Thư."
Đỗ Lão Trang thấy Chu Vân Thù không cậy mình có thân phận mà coi thường họ, nụ cười trong mắt càng thêm chân thành.
"Đỗ thúc, các thúc đi về phía Nam định đến đâu?"
Đỗ Lão Trang vuốt râu nói: "Ta nghe lão nhị nhà ta nói Nam Châu còn tương đối yên ổn, nên định đến Nam Châu kiếm sống."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu thích hợp, nàng sẽ tìm cơ hội gia nhập đoàn người của thôn Đỗ gia.
Sáng hôm sau, Chu Vân Thù bị đánh thức bởi tiếng gà gáy.
Khi nàng tỉnh dậy, viện Đỗ gia đã nhộn nhịp khắp nơi.
Đỗ gia có một con bò, một con lừa và hai con la, trong đó một con la nghe nói là do Đỗ lão nhị mang về từ chuyến chuyển hàng.
Xe bò, xe lừa và một xe la của Đỗ gia chất đầy đồ đạc gia dụng, ngay cả gà chưa giết cũng được bỏ vào lồng mang đi, trông như thể họ muốn dọn cả nhà đi luôn vậy.
Con la khỏe mạnh còn lại kéo một khoang xe, tuy xe không tốt bằng của Chu Vân Thù nhưng cũng khá tốt,
Đây là chiếc xe duy nhất Đỗ gia dùng để chở người.
Trong lúc người Đỗ gia dọn dẹp, Chu Vân Thù và Phương Huệ Văn nấu bữa sáng.
Bữa sáng vẫn là bánh canh trứng, bên trong còn cho thêm một ít cải trắng thái sợi.
Chu Vân Thù ăn xong bèn đi thẳng ra sân, nàng nhìn lão Đỗ Lão Trang đang nhìn chằm chằm tôn tử thu dọn hành lý, tiến lên nói: "Đỗ đại thúc."
"Chu công tử có việc gì không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão Đỗ rất lịch sự với Chu Vân Thù, đặc biệt là khi biết Chu Vân Thù có thể là một tú tài, càng thêm tôn trọng nàng.
Còn Chu Vân Thù cũng hoàn toàn không cảm thấy áy náy với việc Đỗ Lão Trang hiểu lầm mình có công danh, ra ngoài thì thân phận đều do mình tự tạo, nhất là khi thân phận này còn có thể mang lại thuận lợi cho mình.
Tuy Chu Vân Thù cố ý để người khác hiểu lầm mình có công danh, nhưng không ai nghi ngờ thân phận của nàng.
Thật sự là vừa nhìn cách nói năng và khí chất của Chu Vân Thù là biết ngay đã đọc nhiều sách vở, trông còn giống công tử tú tài hơn cả những công tử tú tài thật sự.
"Đỗ đại thúc cứ gọi ta là Vân Thư là được, Vân Thư trong câu 'Vân trung thùy ký cẩm thư lai' [1]."
[1] Có nghĩa là "Trong mây ai gửi thư gấm đến".
"Được được được, Vân Thư."
Đỗ Lão Trang thấy Chu Vân Thù không cậy mình có thân phận mà coi thường họ, nụ cười trong mắt càng thêm chân thành.
"Đỗ thúc, các thúc đi về phía Nam định đến đâu?"
Đỗ Lão Trang vuốt râu nói: "Ta nghe lão nhị nhà ta nói Nam Châu còn tương đối yên ổn, nên định đến Nam Châu kiếm sống."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro