[Chạy Nạn-Làm Giàu] Vương Phi Bị Lưu Đày Sau Khi Mang Thai, Vương Gia Nổi Nóng
Rời Đi 4
2024-10-03 09:16:41
Khi Xuân Tước dẫn người lái ba chiếc xe la đến, cảnh tượng bọn họ nhìn thấy là cả Chu gia đều đang khóc lóc thành dòng.
"Cô nương." Xuân Tước nhìn những phu xe nhảy xuống rồi bỏ đi, đi đến bên cạnh Chu Vân Thù nói: "Đã mua xe về rồi."
Chu Vân Thù lau nước mắt trên mặt mẫu thân mình, nói: "Được."
"Cô nương, ta đã mua bốn mươi cái bánh thịt nướng, năm con gà quay, còn mua cả bánh ngọt mà cô nương và tiểu chủ tử thích ăn nhất, ngoài ra ta còn lấy cả hai mươi túi nước, đều đã đổ đầy nước."
Cô nương nhà nàng ấy nói chắc chắn mọi người trong nhà chưa ăn gì, nên đã cố tình mua đồ ăn chín.
"Làm tốt lắm."
Nói xong, Chu Vân Thù nhìn về phía phụ nhân và hài tử Chu gia, nói: "Sắp phải đi đường xa, chúng ta cần chuẩn bị trước một số đồ ăn mặc vật dụng mới được."
Phụ nhân và hài tử Chu gia gật đầu nhìn Chu Vân Thù.
Trước khi xuất giá, Chu Vân Thù từng lo liệu việc nhà ở phủ Trấn Bắc Vương, bọn họ rất quen thuộc với sự sắp xếp của Chu Vân Thù, huống chi đột nhiên gặp đại nạn, họ cũng không có tâm trí nghĩ đến chuyện khác.
"Đại tẩu, tẩu đi với nương và nhị thẩm dẫn bọn nhỏ đến cửa Nam thành đợi tổ mẫu, ta và nhị tẩu, ngũ đệ muội..."
Chu Vân Thù chưa nói hết câu, đã nghe thấy ngũ đệ muội Lưu Ái Phương vốn luôn không có cảm giác tồn tại nói: "Ta, ta muốn về nhà."
Lời của Lưu Ái Phương vừa nói ra, Ngô Nguyệt vẫn đang khóc đột nhiên im bặt.
Bà ấy ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn nhị nhi tức của mình: "Con nói gì?"
Ánh mắt Lưu Ái Phương né tránh, nhưng nàng ta vẫn nói: "Ta và Chu Vân Khôn thành hôn nhau chưa đầy một năm, vẫn chưa có hài tử."
Nàng ta chịu đựng ánh mắt của những người Chu gia xung quanh, nghiến răng tiếp tục nói: "Giờ hắn đã chết, ta muốn về nhà ngoại, mong nương tác thành."
Lưu Ái Phương mím môi nhìn Ngô Nguyệt, Chu gia không còn tương lai, nhưng nàng ta vẫn còn.
Vì vương triều Đại Chu từng có nữ đế, nên dù bây giờ phong tục không cởi mở như thời nữ đế tại vị, nhưng ly hôn tái giá, quả phụ tái giá đều là chuyện thường.
Đây cũng là lý do tại sao Lưu Ái Phương dám đề xuất về nhà, nếu không về nhà, là tức phụ nhi Chu gia, nàng ta chỉ có thể đi theo Chu gia đến vùng đất hoang ở phía Nam; nhưng nếu rời khỏi Chu gia về nhà mình, nàng ta vẫn có thể tái giá sống những ngày an lành.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Cô nương." Xuân Tước nhìn những phu xe nhảy xuống rồi bỏ đi, đi đến bên cạnh Chu Vân Thù nói: "Đã mua xe về rồi."
Chu Vân Thù lau nước mắt trên mặt mẫu thân mình, nói: "Được."
"Cô nương, ta đã mua bốn mươi cái bánh thịt nướng, năm con gà quay, còn mua cả bánh ngọt mà cô nương và tiểu chủ tử thích ăn nhất, ngoài ra ta còn lấy cả hai mươi túi nước, đều đã đổ đầy nước."
Cô nương nhà nàng ấy nói chắc chắn mọi người trong nhà chưa ăn gì, nên đã cố tình mua đồ ăn chín.
"Làm tốt lắm."
Nói xong, Chu Vân Thù nhìn về phía phụ nhân và hài tử Chu gia, nói: "Sắp phải đi đường xa, chúng ta cần chuẩn bị trước một số đồ ăn mặc vật dụng mới được."
Phụ nhân và hài tử Chu gia gật đầu nhìn Chu Vân Thù.
Trước khi xuất giá, Chu Vân Thù từng lo liệu việc nhà ở phủ Trấn Bắc Vương, bọn họ rất quen thuộc với sự sắp xếp của Chu Vân Thù, huống chi đột nhiên gặp đại nạn, họ cũng không có tâm trí nghĩ đến chuyện khác.
"Đại tẩu, tẩu đi với nương và nhị thẩm dẫn bọn nhỏ đến cửa Nam thành đợi tổ mẫu, ta và nhị tẩu, ngũ đệ muội..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Vân Thù chưa nói hết câu, đã nghe thấy ngũ đệ muội Lưu Ái Phương vốn luôn không có cảm giác tồn tại nói: "Ta, ta muốn về nhà."
Lời của Lưu Ái Phương vừa nói ra, Ngô Nguyệt vẫn đang khóc đột nhiên im bặt.
Bà ấy ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn nhị nhi tức của mình: "Con nói gì?"
Ánh mắt Lưu Ái Phương né tránh, nhưng nàng ta vẫn nói: "Ta và Chu Vân Khôn thành hôn nhau chưa đầy một năm, vẫn chưa có hài tử."
Nàng ta chịu đựng ánh mắt của những người Chu gia xung quanh, nghiến răng tiếp tục nói: "Giờ hắn đã chết, ta muốn về nhà ngoại, mong nương tác thành."
Lưu Ái Phương mím môi nhìn Ngô Nguyệt, Chu gia không còn tương lai, nhưng nàng ta vẫn còn.
Vì vương triều Đại Chu từng có nữ đế, nên dù bây giờ phong tục không cởi mở như thời nữ đế tại vị, nhưng ly hôn tái giá, quả phụ tái giá đều là chuyện thường.
Đây cũng là lý do tại sao Lưu Ái Phương dám đề xuất về nhà, nếu không về nhà, là tức phụ nhi Chu gia, nàng ta chỉ có thể đi theo Chu gia đến vùng đất hoang ở phía Nam; nhưng nếu rời khỏi Chu gia về nhà mình, nàng ta vẫn có thể tái giá sống những ngày an lành.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro