Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng
Chương 16
Tương Du Huyền Châu
2024-09-23 11:57:51
Bạch Linh Vũ càng khóc dữ hơn.
Mà mưa cũng càng rơi nhiều hơn, giống như những hạt châu xâu chuỗi, dáng vẻ kia cứ như cùng so với hắn xem ai khóc dữ hơn vậy.
Nhưng mà Bạch Linh Vũ không có tâm trạng đi đấu với ông trời, trong đầu trong lòng hắn chỉ có một chuyện.
Trưởng tỷ bất tỉnh nhân sự, thập nhất tỷ cũng xảy ra vấn đề... Hắn nên làm cái gì bây giờ!
Các nàng... Cũng không thể gặp chuyện không may được!
Đều do bản thân hắn quá yếu ớt, cái gì cũng không làm được!
Trong lòng Bạch Linh Vũ vẫn còn bàng hoàng và thất thố, hận không thể xoay ngược thời gian, tôi tớ và mụ mụ bên cạnh vẫn chưa chết.
Như vậy còn có người có thể chăm sóc bọn họ.
Cũng đúng vào lúc này, một bàn tay nho nhỏ đột nhiên nắm lấy Bạch Linh Vũ.
Hắn kinh ngạc trợn mắt, chỉ thấy Bạch Táp Táp từ từ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tuy rằng khuôn mặt trắng bệch nhưng trong ánh mắt lại lộ ra ánh sáng.
"Tiểu đệ... Đừng sợ, sau này tỷ tỷ sẽ bảo vệ mọi người."
Nàng nói xong thì đứng lên mà không có dự báo trước, còn thuận tay đỡ lấy Bạch Quân Quân cao hơn nàng khoảng nửa người.
Giờ phút này, Bạch Táp Táp chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh kỳ dị tràn đầy trong bụng dưới, đây là ngọn lửa ở trong ngực vừa rồi, sau khi chảy khắp cả người rồi cuối cùng tụ lại ở bụng dưới của nàng.
Mặc dù nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại nàng chỉ cảm thấy mình đi lại thoải mái, Bạch Quân Quân trên người cũng nhẹ tựa lông hồng.
Nàng khó có thể tin nhìn đệ đệ, nhưng Bạch Linh Vũ lại không thấy gì khác thường, vẫn nhìn nàng với vẻ mặt ngơ ngác như cũ.
"Tiểu đệ, vừa rồi... Đệ có cảm thấy được có chỗ nào kỳ lạ không?"
"Cái gì?” Bạch Linh Vũ mù mờ hồi lâu mới hỏi: "Thập nhất tỷ, nếu trên người tỷ không thoải mái thì chúng ta nghỉ ngơi chút nhé?"
Vừa rồi bộ dạng run rẩy toàn thân, mặt mũi đỏ bừng kia của Bạch Táp Táp khiến cho hắn sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ có thể suy sụp chảy nước mắt.
"..."
Bạch Táp Táp cảm nhận được tiểu đệ chỉ có lo lắng chứ không có gì khác, nàng liền biết có lẽ thay đổi vừa rồi... Chỉ có nàng mới cảm nhận được.
Lúc này mưa to xối xả, cũng không phải lúc để nói chuyện này, nàng không lãng phí thời gian nữa, chỉ an ủi: "Thập nhất tỷ không có việc gì, hiện tại đừng nói cõng trưởng tỷ, cho dù cõng luôn cả đệ cũng không thành vấn đề."
Bạch Linh Vũ nghe vậy, nước mắt mà hắn vất vả kìm nén lại dâng lên trong hốc mắt.
Tuy rằng tỷ tỷ nói muốn ôm hắn, nhưng sao hắn có thể để cho tỷ tỷ ôm được chứ?
Bạch Linh Vũ kiên trì tự mình bước đi.
Vì thế hai tỷ đệ tiếp tục bước đi.
Mưa to ngập trời, rừng cây cơ bản đều như nhau, tỷ đệ Bạch Táp Táp đã lạc mất phương hướng từ sớm, nàng cũng không biết nơi này là nơi nào.
Nhưng Bạch Táp Táp không biết mấy nam nhân kia đã bị Bạch Quân Quân đánh chết.
Nhìn thấy Bạch Quân Quân té xỉu, nàng hoàn toàn luống cuống, chỉ nghĩ mau chóng chạy trốn đừng để bị người khác bắt lại.
Cho nên càng là chỗ cây cối rậm rạp thì nàng càng đi vào.
Nàng không dám ngừng lại một giây nào, đi bộ trong rừng hơn nhiều giờ, cho đến khi hai chân Bạch Linh Vũ hoàn toàn mất đi tri giác ngã xuống, Bạch Táp Táp mới nhận ra bọn họ nên được nghỉ ngơi.
Nhưng mà không biết khi nào thì trưởng tỷ mới có thể tỉnh lại, nàng lại rất bất an, chỉ cảm thấy thể lực của mình còn cực kỳ dồi dào, nhất định là đi còn chưa đủ xa, cho nên Bạch Táp Táp không định dừng lại thế này.
Nàng liếc nhìn bốn phía, quyết định làm một cái quai để vác cả trưởng tỷ và Linh Vũ đi.
Bạch Táp Táp nói là làm, nàng buông Bạch Quân Quân ra, để cho Bạch Linh Vũ trông coi trưởng tỷ, còn mình thì chạy đến chỗ đại thụ có dây leo quấn quanh, những sợi dây kia ở trong sấm chớp giống như là rắn đen, trông rất đáng sợ.
Nhưng mà lúc này Bạch Táp Táp bất chấp sợ hãi, nàng đưa tay túm lấy những dây leo thô to như cổ tay kia, trong lòng có quyết đoán.
Bạch Linh Vũ nhìn thấy Bạch Táp Táp kéo dây leo, vừa định nói mấy thứ này không biết đã mọc được bao nhiêu năm, chỉ bằng tay của bọn họ sao có thể kéo đứt được.
Mà mưa cũng càng rơi nhiều hơn, giống như những hạt châu xâu chuỗi, dáng vẻ kia cứ như cùng so với hắn xem ai khóc dữ hơn vậy.
Nhưng mà Bạch Linh Vũ không có tâm trạng đi đấu với ông trời, trong đầu trong lòng hắn chỉ có một chuyện.
Trưởng tỷ bất tỉnh nhân sự, thập nhất tỷ cũng xảy ra vấn đề... Hắn nên làm cái gì bây giờ!
Các nàng... Cũng không thể gặp chuyện không may được!
Đều do bản thân hắn quá yếu ớt, cái gì cũng không làm được!
Trong lòng Bạch Linh Vũ vẫn còn bàng hoàng và thất thố, hận không thể xoay ngược thời gian, tôi tớ và mụ mụ bên cạnh vẫn chưa chết.
Như vậy còn có người có thể chăm sóc bọn họ.
Cũng đúng vào lúc này, một bàn tay nho nhỏ đột nhiên nắm lấy Bạch Linh Vũ.
Hắn kinh ngạc trợn mắt, chỉ thấy Bạch Táp Táp từ từ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tuy rằng khuôn mặt trắng bệch nhưng trong ánh mắt lại lộ ra ánh sáng.
"Tiểu đệ... Đừng sợ, sau này tỷ tỷ sẽ bảo vệ mọi người."
Nàng nói xong thì đứng lên mà không có dự báo trước, còn thuận tay đỡ lấy Bạch Quân Quân cao hơn nàng khoảng nửa người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ phút này, Bạch Táp Táp chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh kỳ dị tràn đầy trong bụng dưới, đây là ngọn lửa ở trong ngực vừa rồi, sau khi chảy khắp cả người rồi cuối cùng tụ lại ở bụng dưới của nàng.
Mặc dù nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại nàng chỉ cảm thấy mình đi lại thoải mái, Bạch Quân Quân trên người cũng nhẹ tựa lông hồng.
Nàng khó có thể tin nhìn đệ đệ, nhưng Bạch Linh Vũ lại không thấy gì khác thường, vẫn nhìn nàng với vẻ mặt ngơ ngác như cũ.
"Tiểu đệ, vừa rồi... Đệ có cảm thấy được có chỗ nào kỳ lạ không?"
"Cái gì?” Bạch Linh Vũ mù mờ hồi lâu mới hỏi: "Thập nhất tỷ, nếu trên người tỷ không thoải mái thì chúng ta nghỉ ngơi chút nhé?"
Vừa rồi bộ dạng run rẩy toàn thân, mặt mũi đỏ bừng kia của Bạch Táp Táp khiến cho hắn sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ có thể suy sụp chảy nước mắt.
"..."
Bạch Táp Táp cảm nhận được tiểu đệ chỉ có lo lắng chứ không có gì khác, nàng liền biết có lẽ thay đổi vừa rồi... Chỉ có nàng mới cảm nhận được.
Lúc này mưa to xối xả, cũng không phải lúc để nói chuyện này, nàng không lãng phí thời gian nữa, chỉ an ủi: "Thập nhất tỷ không có việc gì, hiện tại đừng nói cõng trưởng tỷ, cho dù cõng luôn cả đệ cũng không thành vấn đề."
Bạch Linh Vũ nghe vậy, nước mắt mà hắn vất vả kìm nén lại dâng lên trong hốc mắt.
Tuy rằng tỷ tỷ nói muốn ôm hắn, nhưng sao hắn có thể để cho tỷ tỷ ôm được chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Linh Vũ kiên trì tự mình bước đi.
Vì thế hai tỷ đệ tiếp tục bước đi.
Mưa to ngập trời, rừng cây cơ bản đều như nhau, tỷ đệ Bạch Táp Táp đã lạc mất phương hướng từ sớm, nàng cũng không biết nơi này là nơi nào.
Nhưng Bạch Táp Táp không biết mấy nam nhân kia đã bị Bạch Quân Quân đánh chết.
Nhìn thấy Bạch Quân Quân té xỉu, nàng hoàn toàn luống cuống, chỉ nghĩ mau chóng chạy trốn đừng để bị người khác bắt lại.
Cho nên càng là chỗ cây cối rậm rạp thì nàng càng đi vào.
Nàng không dám ngừng lại một giây nào, đi bộ trong rừng hơn nhiều giờ, cho đến khi hai chân Bạch Linh Vũ hoàn toàn mất đi tri giác ngã xuống, Bạch Táp Táp mới nhận ra bọn họ nên được nghỉ ngơi.
Nhưng mà không biết khi nào thì trưởng tỷ mới có thể tỉnh lại, nàng lại rất bất an, chỉ cảm thấy thể lực của mình còn cực kỳ dồi dào, nhất định là đi còn chưa đủ xa, cho nên Bạch Táp Táp không định dừng lại thế này.
Nàng liếc nhìn bốn phía, quyết định làm một cái quai để vác cả trưởng tỷ và Linh Vũ đi.
Bạch Táp Táp nói là làm, nàng buông Bạch Quân Quân ra, để cho Bạch Linh Vũ trông coi trưởng tỷ, còn mình thì chạy đến chỗ đại thụ có dây leo quấn quanh, những sợi dây kia ở trong sấm chớp giống như là rắn đen, trông rất đáng sợ.
Nhưng mà lúc này Bạch Táp Táp bất chấp sợ hãi, nàng đưa tay túm lấy những dây leo thô to như cổ tay kia, trong lòng có quyết đoán.
Bạch Linh Vũ nhìn thấy Bạch Táp Táp kéo dây leo, vừa định nói mấy thứ này không biết đã mọc được bao nhiêu năm, chỉ bằng tay của bọn họ sao có thể kéo đứt được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro