Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng
Dị Năng Tới
Tương Du Huyền Châu
2024-09-23 11:57:51
Mũi mâu này dự đoán trước được vị trí di chuyển của trăn hoa, vào lúc trăn hoa không ngừng tiến lên, vẫn tinh chuẩn bắn trúng bảy tấc của nó.
Trung tâm thần kinh của trăn hoa bị bắn trúng, theo phản xạ lăn lộn thân người, thậm chí xoay thành bánh quai chèo, nhưng mà mũi tên gỗ kia quá kiên cố, dù cho nó cố gắng hết sức giãy dụa, ngoại trừ càng ngày càng đau đớn thì không có gì khác.
Cứ như vậy, con trăn hoa ở trước mặt bọn họ chậm rãi đã mất đi sức lực hành động, cuối cùng chết cứng.
Hai hài tử ngu ngơ mà nhìn một màn trước mắt, lại ngẩng đầu, liền thấy trưởng tỷ từ trong màn đêm trở về.
Nàng ôm củi và quả dại, khóe miệng còn có một vòng ý cười.
"A... Thịt trăn, thật sự chưa từng nếm qua đâu."
"! ! ! !"
Bởi vì Bạch Quân Quân đột nhiên xuất hiện, hai hài tử lập tức vui mừng, nhưng nghe thấy giọng nói âm trầm kia của nàng lại không tự giác mà run lên một chút.
Tâm tư hài tử rất đơn giản, vui mừng là vì trưởng tỷ không có vứt bỏ bọn họ, lo lắng chính là trưởng tỷ tựa hồ như đã bị kích thích, trở nên không khác thường.
Nhưng mà, sở dĩ Bạch Nhận thèm thuồng trăn hoa như thế chủ yếu là cuối thời kỳ mạt thế, Địa Cầu căn bản cũng không có đồ ăn, mọi người chỉ có thể dựa vào dị năng giả hệ Mộc chiết xuất dung dịch dinh dưỡng để sống.
Mà nàng thân là đại lão dị năng hệ Mộc, căn bản không cần ăn dịch dinh dưỡng, trực tiếp chuyển hóa năng lượng tinh hạch là có thể duy trì sinh mệnh.
Cho nên đừng nói thịt trăn, phóng mắt xem bất kỳ vật gì trong cánh rừng rậm này nàng đều chưa từng ăn qua.
Bạch Nhận nhìn sang trăn hoa đã chết, lại yên lặng nhìn về phía Bạch Táp Táp: "Biết làm thịt nó không?"
Bạch Táp Táp bị điểm tên cuống quít gật đầu, trên đường chạy nạn đi theo những phụ nhân kia học được không ít.
Bạch Nhận thỏa mãn rút gậy gỗ lên, con trăn kia như là lòng nướng đi lên theo gậy gỗ.
Bạch Nhận ném trăn hoa đến trước mặt Bạch Táp Táp: "Cái này giao cho muội."
"Ấy... Vâng." Bạch Táp Táp nhìn con trăn kia lại không tự giác mà run lên.
Bạch Linh Vũ mặc dù còn nhỏ, chờ lúc Bạch Nhận mang củi vứt xuống liền lập tức từ hốc cây chạy đến đánh lửa, bên kia Bạch Táp Táp cũng bắt đầu vì hậu sự của con trăn mà bận trước bận sau.
Nhìn thấy hai người bọn họ đều có việc làm, Bạch Nhận thì leo đến trên hốc cây ngồi xuống.
Vừa rồi lúc ném gậy gỗ, nàng cảm nhận được trong cơ thể có dị năng yếu ớt chập chờn, cũng nhờ chút dị năng yếu ớt này mà ném chuẩn xác mâu gỗ đâm chết con trăn.
Bạch Nhận ẩn ẩn cảm thấy, dị năng của nàng có khả năng cũng theo tới.
Vì xác định dị năng có tồn tại hay không, nàng vứt bỏ tạp niệm nhắm mắt lại cảm nhận khí tức trong cơ thể.
Bách Hội, Tuyền Cơ, Thần Đạo, Trung Tâm, Khí Hải, đảo qua từng cái, rốt cục tại Khí Hải phát hiện chút sóng dị năng yếu ớt quen thuộc.
Bờ môi Bạch Nhận khẽ mím môi, tiếp tục chuyên tâm tìm kiếm.
Trải qua kiên nhẫn tìm kiếm, rốt cục nàng cũng kết nối lại được với dị năng của nàng.
Nàng cảm giác được một cách rõ ràng trong Khí Hải một điểm sáng như là dị năng to bằng móng tay.
Bạch Nhận hoàn toàn thở dài một hơi, dị năng nàng thật sự tới cùng nàng rồi.
Vừa rồi không thể thôi động nó là bởi vì nó còn quá yếu ớt, sai sử ra cũng không ai cảm nhận được dị động.
Bạch Nhận chậm rãi mở to mắt.
Chưa từng nghĩ dị năng hệ Mộc cấp mười hai đại viên mãn lại trở về trước giải phóng.
Đáng chúc mừng chính là, trải qua giai đoạn trước tận thế, tìm tòi hơn sáu trăm năm ở gia đoạn giữa, đến cuối cùng, liên quan tới khai phá và tăng cấp dị năng đã sớm có con đường tắt để tu luyện tinh vi.
Ví dụ dị năng hệ Mộc, nắm giữ phương pháp chiết xuất chuyển hóa như là thao tác là được, mà ở đây mặc dù không có tinh hạch nhưng có vô hạn cỏ cây!
Nơi này đối với nàng mà nói quả thật chính là trạm sạc cực lớn.
Tên điên kia có Ngũ Đại dị năng bên thân thì như thế nào, chẳng lẽ trời cao còn có thể mỗi ngày nổ sấm vào người hắn hay sao!
Không giống nàng, đưa mắt chỗ nào cũng là nguyên liệu nạp điện!
Trung tâm thần kinh của trăn hoa bị bắn trúng, theo phản xạ lăn lộn thân người, thậm chí xoay thành bánh quai chèo, nhưng mà mũi tên gỗ kia quá kiên cố, dù cho nó cố gắng hết sức giãy dụa, ngoại trừ càng ngày càng đau đớn thì không có gì khác.
Cứ như vậy, con trăn hoa ở trước mặt bọn họ chậm rãi đã mất đi sức lực hành động, cuối cùng chết cứng.
Hai hài tử ngu ngơ mà nhìn một màn trước mắt, lại ngẩng đầu, liền thấy trưởng tỷ từ trong màn đêm trở về.
Nàng ôm củi và quả dại, khóe miệng còn có một vòng ý cười.
"A... Thịt trăn, thật sự chưa từng nếm qua đâu."
"! ! ! !"
Bởi vì Bạch Quân Quân đột nhiên xuất hiện, hai hài tử lập tức vui mừng, nhưng nghe thấy giọng nói âm trầm kia của nàng lại không tự giác mà run lên một chút.
Tâm tư hài tử rất đơn giản, vui mừng là vì trưởng tỷ không có vứt bỏ bọn họ, lo lắng chính là trưởng tỷ tựa hồ như đã bị kích thích, trở nên không khác thường.
Nhưng mà, sở dĩ Bạch Nhận thèm thuồng trăn hoa như thế chủ yếu là cuối thời kỳ mạt thế, Địa Cầu căn bản cũng không có đồ ăn, mọi người chỉ có thể dựa vào dị năng giả hệ Mộc chiết xuất dung dịch dinh dưỡng để sống.
Mà nàng thân là đại lão dị năng hệ Mộc, căn bản không cần ăn dịch dinh dưỡng, trực tiếp chuyển hóa năng lượng tinh hạch là có thể duy trì sinh mệnh.
Cho nên đừng nói thịt trăn, phóng mắt xem bất kỳ vật gì trong cánh rừng rậm này nàng đều chưa từng ăn qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Nhận nhìn sang trăn hoa đã chết, lại yên lặng nhìn về phía Bạch Táp Táp: "Biết làm thịt nó không?"
Bạch Táp Táp bị điểm tên cuống quít gật đầu, trên đường chạy nạn đi theo những phụ nhân kia học được không ít.
Bạch Nhận thỏa mãn rút gậy gỗ lên, con trăn kia như là lòng nướng đi lên theo gậy gỗ.
Bạch Nhận ném trăn hoa đến trước mặt Bạch Táp Táp: "Cái này giao cho muội."
"Ấy... Vâng." Bạch Táp Táp nhìn con trăn kia lại không tự giác mà run lên.
Bạch Linh Vũ mặc dù còn nhỏ, chờ lúc Bạch Nhận mang củi vứt xuống liền lập tức từ hốc cây chạy đến đánh lửa, bên kia Bạch Táp Táp cũng bắt đầu vì hậu sự của con trăn mà bận trước bận sau.
Nhìn thấy hai người bọn họ đều có việc làm, Bạch Nhận thì leo đến trên hốc cây ngồi xuống.
Vừa rồi lúc ném gậy gỗ, nàng cảm nhận được trong cơ thể có dị năng yếu ớt chập chờn, cũng nhờ chút dị năng yếu ớt này mà ném chuẩn xác mâu gỗ đâm chết con trăn.
Bạch Nhận ẩn ẩn cảm thấy, dị năng của nàng có khả năng cũng theo tới.
Vì xác định dị năng có tồn tại hay không, nàng vứt bỏ tạp niệm nhắm mắt lại cảm nhận khí tức trong cơ thể.
Bách Hội, Tuyền Cơ, Thần Đạo, Trung Tâm, Khí Hải, đảo qua từng cái, rốt cục tại Khí Hải phát hiện chút sóng dị năng yếu ớt quen thuộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bờ môi Bạch Nhận khẽ mím môi, tiếp tục chuyên tâm tìm kiếm.
Trải qua kiên nhẫn tìm kiếm, rốt cục nàng cũng kết nối lại được với dị năng của nàng.
Nàng cảm giác được một cách rõ ràng trong Khí Hải một điểm sáng như là dị năng to bằng móng tay.
Bạch Nhận hoàn toàn thở dài một hơi, dị năng nàng thật sự tới cùng nàng rồi.
Vừa rồi không thể thôi động nó là bởi vì nó còn quá yếu ớt, sai sử ra cũng không ai cảm nhận được dị động.
Bạch Nhận chậm rãi mở to mắt.
Chưa từng nghĩ dị năng hệ Mộc cấp mười hai đại viên mãn lại trở về trước giải phóng.
Đáng chúc mừng chính là, trải qua giai đoạn trước tận thế, tìm tòi hơn sáu trăm năm ở gia đoạn giữa, đến cuối cùng, liên quan tới khai phá và tăng cấp dị năng đã sớm có con đường tắt để tu luyện tinh vi.
Ví dụ dị năng hệ Mộc, nắm giữ phương pháp chiết xuất chuyển hóa như là thao tác là được, mà ở đây mặc dù không có tinh hạch nhưng có vô hạn cỏ cây!
Nơi này đối với nàng mà nói quả thật chính là trạm sạc cực lớn.
Tên điên kia có Ngũ Đại dị năng bên thân thì như thế nào, chẳng lẽ trời cao còn có thể mỗi ngày nổ sấm vào người hắn hay sao!
Không giống nàng, đưa mắt chỗ nào cũng là nguyên liệu nạp điện!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro