Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng
Dứt Bỏ
Tương Du Huyền Châu
2024-09-23 11:57:51
Có ba hạt gạo này trong tay tương đương với việc nắm giữ kho lương của toàn thiên hạ, mỗi ngày thúc giục lương thực sinh sôi đủ cho một đại gia đình ăn chắc hẳn cũng không thành vấn đề.
Bạch Quân Quân cực kỳ tin tưởng.
Một nhà lão Khâu thúc đương nhiên không biết năng lực của Bạch Quân Quân nhưng bọn họ cũng hiểu được lúc này không phải là lúc già mồm cãi lão, nên dứt bỏ thứ gì thì phải dứt bỏ, nên dứt bỏ mà không dứt bỏ thì ngược lại sẽ phải chịu cảnh hỗn loạn.
Bọn họ chỉ lấy những vật phẩm cần thiết, không thèm liếc mắt nhìn những thứ còn lại lấy một cái.
Bọn họ đã tặng lại túi nước của Tiểu Sơn cho ba tỷ đệ Bạch gia, trong nhà còn tổng cộng năm túi nước, bây giờ Lưu thị và Tiểu Sơn dùng chung một túi.
Còn bốn nam tử trưởng thành mỗi người một túi.
Ngoài ra bọn họ có bốn bộ cung tên, Khâu Tam đưa bộ cung tên của mình cho Bạch Quân Quân, còn mình lấy ná phòng thân.
Không còn cách nào, luận về tính chính xác đương nhiên hắn không thể so được với Bạch Quân Quân, cho nên giao cung tên cho người thích hợp để phát huy tối đa uy lực của nó cũng tốt.
Mà đối với những thứ như ná, mỗi một người thợ săn đều có một cái, toàn dùng để bắn chim, hơn nữa chế tạo cũng không khó, mấy ngày hôm trước Khâu Tam cũng chế tạo một cái cho Bạch Linh Vũ và Bạch Táp Táp.
Nói đến việc này, Bạch Táp Táp dùng cái ná kia thật sự mang lại cảm giác như đang dùng súng lục.
Một viên đá được nàng bắn ra nhất định sẽ xuyên thấu cây cối và vách tường.
Đáng sợ hơn chính là độ chính xác của nàng cực kỳ không tốt, sau khi thử vài lần thì Khâu Tam không dám tiếp tục dạy nữa, sợ nàng sẽ lỡ tay làm người mình bị thương.
Cho nên cuối cùng, cái ná trên hông Bạch Táp Táp cũng chỉ là vật dùng để trang trí mà thôi.
Lúc thu dọn lại vật tư cá nhân, Bạch Táp Táp vẫn rất tự giác hỏi: “Trưởng tỷ, muội có cần giữ cái ná này lại nữa không?”
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua cái ná bên hông của tiểu nha đầu, lặng im trong chốc lảt rồi trả lời: “Giữ.”
Mặc dù Bạch Táp Táp nhắm không chính xác nhưng… coi như dùng súng ngắn đi, nói không chừng lúc nguy nan còn có thể cứu mọi người một mạng.
“Được.” Bạch Táp Táp không chút do dự giắt cái ná lên hông một lần nữa.
Đi kèm ná còn có một cái túi nhỏ, là túi đựng đá mà Lưu thị may cho nàng.
Nàng nhất định sẽ cố gắng trở thành một tay thiện xạ giống như trưởng tỷ.
Bạch Táp Táp thầm nghĩ.
Sau khi đã thu dọn vũ khí xong xuôi, tiếp theo phải cải trang thức ăn.
Nấm và rau dại trên xe ba gác không ít, vì mục đích an toàn, mọi người chia mấy thứ này thành tám phần, ngay cả Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn cũng mỗi người giữ một phần.
Làm như vậy chủ yếu là bởi vì để chung trong một túi lớn quá mức bắt mắt, nếu chia đều cho mỗi người cầm một ít thì sẽ không quá rõ ràng nữa.
Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ nhận lấy túi nhỏ thuộc về mình, đều rất trịnh trọng đặt chúng trước bụng rồi lại dùng hai tay che lại.
Dáng vẻ kia giống như tiểu thư nhà quan lại đang luyện tập dáng đi thục nữ vậy.
Động tác của bọn họ chọc cho mấy người lớn buồn cười.
Hai người bị chê cười nhìn thoáng qua nhau, khuôn mặt của người nào người nấy đều đỏ bừng.
Một khúc nhạc đệm nhỏ làm cho bầu không khí vốn căng thẳng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này mới chạng vạng, bọn họ quyết định chờ đến đêm mới rời đi.
Vì thế tranh thủ chút thời gian cuối cùng, Bạch Quân Quân bảo Lưu thị lấy y phục tắm rửa của mọi người ra, sửa toàn bộ thành mũ chụp lớn có gắn tấm che mặt, chỉ cần đội cái mũ này vào thì người khác sẽ không thấy rõ trên người bọn họ mang theo cái gì, đội mũ cũng có thể ngăn cản ánh nắng mặt trời và mùi hôi thối.
Ngăn cản ánh nắng mặt trời còn có thể hiểu được nhưng ngăn cản mùi hôi thối lại làm cho người ta không hiểu ra sao.
Nhưng Lưu thị vẫn lập tức lấy kim chỉ ra may may vá vá.
Vốn trong lòng đang cực kỳ tiếc rẻ khi phải vứt đi những bộ y phục tắm rửa này, bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng không cần vứt đi nữa.
Nàng ấy may một cách siêng năng, cẩn thận, cố hết sức không để lãng phí bất kỳ một mảnh vải vụn nào.
Lưu thị ở bên cạnh may may vá vá, các nam nhân lại nhóm lửa đắp bếp, xử lý con chim cuối cùng.
Dù sao đây có thể là chút thịt cuối cùng của bọn họ, phải cực kỳ quý trọng, xử lý cẩn thận.
Bạch Quân Quân cực kỳ tin tưởng.
Một nhà lão Khâu thúc đương nhiên không biết năng lực của Bạch Quân Quân nhưng bọn họ cũng hiểu được lúc này không phải là lúc già mồm cãi lão, nên dứt bỏ thứ gì thì phải dứt bỏ, nên dứt bỏ mà không dứt bỏ thì ngược lại sẽ phải chịu cảnh hỗn loạn.
Bọn họ chỉ lấy những vật phẩm cần thiết, không thèm liếc mắt nhìn những thứ còn lại lấy một cái.
Bọn họ đã tặng lại túi nước của Tiểu Sơn cho ba tỷ đệ Bạch gia, trong nhà còn tổng cộng năm túi nước, bây giờ Lưu thị và Tiểu Sơn dùng chung một túi.
Còn bốn nam tử trưởng thành mỗi người một túi.
Ngoài ra bọn họ có bốn bộ cung tên, Khâu Tam đưa bộ cung tên của mình cho Bạch Quân Quân, còn mình lấy ná phòng thân.
Không còn cách nào, luận về tính chính xác đương nhiên hắn không thể so được với Bạch Quân Quân, cho nên giao cung tên cho người thích hợp để phát huy tối đa uy lực của nó cũng tốt.
Mà đối với những thứ như ná, mỗi một người thợ săn đều có một cái, toàn dùng để bắn chim, hơn nữa chế tạo cũng không khó, mấy ngày hôm trước Khâu Tam cũng chế tạo một cái cho Bạch Linh Vũ và Bạch Táp Táp.
Nói đến việc này, Bạch Táp Táp dùng cái ná kia thật sự mang lại cảm giác như đang dùng súng lục.
Một viên đá được nàng bắn ra nhất định sẽ xuyên thấu cây cối và vách tường.
Đáng sợ hơn chính là độ chính xác của nàng cực kỳ không tốt, sau khi thử vài lần thì Khâu Tam không dám tiếp tục dạy nữa, sợ nàng sẽ lỡ tay làm người mình bị thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên cuối cùng, cái ná trên hông Bạch Táp Táp cũng chỉ là vật dùng để trang trí mà thôi.
Lúc thu dọn lại vật tư cá nhân, Bạch Táp Táp vẫn rất tự giác hỏi: “Trưởng tỷ, muội có cần giữ cái ná này lại nữa không?”
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua cái ná bên hông của tiểu nha đầu, lặng im trong chốc lảt rồi trả lời: “Giữ.”
Mặc dù Bạch Táp Táp nhắm không chính xác nhưng… coi như dùng súng ngắn đi, nói không chừng lúc nguy nan còn có thể cứu mọi người một mạng.
“Được.” Bạch Táp Táp không chút do dự giắt cái ná lên hông một lần nữa.
Đi kèm ná còn có một cái túi nhỏ, là túi đựng đá mà Lưu thị may cho nàng.
Nàng nhất định sẽ cố gắng trở thành một tay thiện xạ giống như trưởng tỷ.
Bạch Táp Táp thầm nghĩ.
Sau khi đã thu dọn vũ khí xong xuôi, tiếp theo phải cải trang thức ăn.
Nấm và rau dại trên xe ba gác không ít, vì mục đích an toàn, mọi người chia mấy thứ này thành tám phần, ngay cả Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn cũng mỗi người giữ một phần.
Làm như vậy chủ yếu là bởi vì để chung trong một túi lớn quá mức bắt mắt, nếu chia đều cho mỗi người cầm một ít thì sẽ không quá rõ ràng nữa.
Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ nhận lấy túi nhỏ thuộc về mình, đều rất trịnh trọng đặt chúng trước bụng rồi lại dùng hai tay che lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dáng vẻ kia giống như tiểu thư nhà quan lại đang luyện tập dáng đi thục nữ vậy.
Động tác của bọn họ chọc cho mấy người lớn buồn cười.
Hai người bị chê cười nhìn thoáng qua nhau, khuôn mặt của người nào người nấy đều đỏ bừng.
Một khúc nhạc đệm nhỏ làm cho bầu không khí vốn căng thẳng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này mới chạng vạng, bọn họ quyết định chờ đến đêm mới rời đi.
Vì thế tranh thủ chút thời gian cuối cùng, Bạch Quân Quân bảo Lưu thị lấy y phục tắm rửa của mọi người ra, sửa toàn bộ thành mũ chụp lớn có gắn tấm che mặt, chỉ cần đội cái mũ này vào thì người khác sẽ không thấy rõ trên người bọn họ mang theo cái gì, đội mũ cũng có thể ngăn cản ánh nắng mặt trời và mùi hôi thối.
Ngăn cản ánh nắng mặt trời còn có thể hiểu được nhưng ngăn cản mùi hôi thối lại làm cho người ta không hiểu ra sao.
Nhưng Lưu thị vẫn lập tức lấy kim chỉ ra may may vá vá.
Vốn trong lòng đang cực kỳ tiếc rẻ khi phải vứt đi những bộ y phục tắm rửa này, bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng không cần vứt đi nữa.
Nàng ấy may một cách siêng năng, cẩn thận, cố hết sức không để lãng phí bất kỳ một mảnh vải vụn nào.
Lưu thị ở bên cạnh may may vá vá, các nam nhân lại nhóm lửa đắp bếp, xử lý con chim cuối cùng.
Dù sao đây có thể là chút thịt cuối cùng của bọn họ, phải cực kỳ quý trọng, xử lý cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro