Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng
Rời Khỏi Đội Ng...
Tương Du Huyền Châu
2024-09-23 11:57:51
Cho nên nhìn thấy Bạch Quân Quân như vậy, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là giết, giết không được, cũng chỉ có thể nhìn xem nàng muốn thế nào.
Thời đại này có thể còn sống sót không dễ dàng, tất cả mọi người cực kỳ tiếc mạng.
Lại thêm lai lịch của nàng đặc thù, ai biết nàng còn có bao nhiêu đòn sát thủ.
Nhìn Bạch Quân Quân liên tiếp làm bị thương mấy người, không ai muốn tiến lên liều mạng nữa.
Bạch Nhận thấy uy hiếp được đám người, lúc này mới không nhanh không chậm nhìn lướt qua nữ hài bị khống chế: "Buông nàng ra."
"Thả nàng thì có thể, từ nay về sau ngươi không thể lại đi theo đội ngũ của chúng ta, về sau sinh tử nghe theo mệnh trời!"
Thủ lĩnh vẫn bị Bạch Quân Quân khống chế sống chết mặt mũi âm trầm nhìn nàng.
Bởi vì đói khát một khoảng thời gian dài mà xương gò má lõm xuống, hai con ngươi nổi lên khiến hắn tựa như khô lâu, nếu là người bình thường thì sớm đã bị âm hàn mà hắn ta tán phát ra làm sợ mất mật rồi.
Nhưng Bạch Nhận... Lại là người ở mạt thế thấy qua việc đời, nói đến Zombie Vương cấp 12 nàng còn đã từng đánh qua, chớ nói chi là nhân loại nhiều lắm chỉ có chút giá trị vũ lực mà thôi. Cho nên Bạch Quân Quân không những không có bị dọa sợ mà ngược lại có thể nhẹ nhàng nói chuyện với hắn ta như thường.
Nàng cong môi gật đầu trả lời: "Được."
Nói xong, Bạch Quân Quân chậm rãi buông gậy gỗ ra.
Người bên kia nhìn thấy Bạch Quân Quân nới lỏng tay, lúc này mới buông nữ hài kia ra.
Lúc tiểu nữ hài chạy về bên người Bạch Quân Quân, Bạch Quân Quân liền hoàn toàn buông gậy gỗ ra.
Thủ lĩnh bị xuyên rách bụng lập tức ngã về sau, mấy người đi lên dìu hắn ta lại cấp tốc rút lui.
Đám nữ nhân xúm lại ở chung quanh một mặt phức tạp nhìn mấy hài tử này một chút, trầm mặc đuổi theo các nam nhân rời đi.
Đám lưu dân này không tính là số lượng khổng lồ, ước chừng ba mươi người, bọn họ phân công có thứ tự và kỷ luật nghiêm minh, khi gặp tặc phỉ nam nhân phụ trách an toàn của đội ngũ, đến rừng cây lão nhân hài tử phụ trách kiếm rau dại, quả dại.
Chiến loạn lâu dài khiến mọi người từ không có kết cấu gì đông chạy tây trốn, dần dần biến thành một đoàn thể có tổ chức có kỷ luật.
Nói đến, cũng là vì mạng sống, không có người nào kiêu ngạo hơn người nào, thậm chí vì trả thù trước kia bị áp bức bóc lột mà quý nhân địa chủ chạy nạn ngược lại sống thảm hại hơn.
Bọn họ bị giặc cỏ cướp tiền, gặp nạn dân đoạt lương thực, thậm chí đến cuối cùng, ngay cả hài đồng non nớt cũng bởi vì da mịn thịt mềm mà trở thành đối tượng săn giết.
Nói tóm lại, hai năm trước lưu dân điên cuồng không bị ngăn lại kịp thời dẫn đến hiện tại đoàn lưu dân tư tưởng bị bóp méo cực kỳ đáng sợ.
Đoàn thể coi hài tử là thức ăn như vậy còn rất nhiều, đương nhiên, so với đoàn thể này càng đáng sợ hơn cũng có.
Lúc trước, nguyên thân là vì sống sót mới cùng thủ lĩnh giao dịch.
Vào lúc cần thiết nàng sẽ dâng đệ muội ra, mà bọn họ phải bảo đảm nàng bình yên vô sự xuôi nam.
Thủ lĩnh nhìn thoáng qua người hài tử mặc dù gầy yếu nhưng vẫn trắng nõn cao quý kia liền đồng ý.
Thế là mới có một màn ngày hôm nay.
...
Có điều đó là Bạch Quân Quân, một thế gia quý nữ chỉ biết thêu thùa tranh chữ, không có năng lực sinh tồn, vì còn sống không thể không đưa ra lựa chọn.
Mà nàng, Bạch Nhận, một trong những thủ lĩnh của tứ đại căn cứ ở mạt thế.
Ở trong bầy zombie còn có thể bình yên vô sự, hoàn cảnh cực đoan vẫn có thể sinh tồn thì nàng làm sao lại vì mạng sống mà phụ thuộc vào người khác, thậm chí vì mạng sống bán huynh đệ?
Còn nữa, thời buổi loạn thế này nhìn nguy cơ tứ phía, nhưng dù có nguy thế nào cũng không bằng tận thế thiếu thốn tài nguyên.
Ở trong mắt nàng, tùy tiện tìm một mảnh rừng sâu núi thẳm là có thể sống thật lâu, căn bản không cần phụ thuộc vào bất kỳ một đội nào.
So với chiến loạn chạy nạn, càng làm cho nàng bối rối ngược lại là dị năng không đi theo cùng.
Từ cấp 12 cao cấp đột nhiên biến thành người bình thường, việc này không thua gì bị phế võ công chặt mất hai chân.
Đám giặc cỏ kia rời đi, Bạch Nhận lại không tự giác nhíu mày suy nghĩ về tương lai.
Thời đại này có thể còn sống sót không dễ dàng, tất cả mọi người cực kỳ tiếc mạng.
Lại thêm lai lịch của nàng đặc thù, ai biết nàng còn có bao nhiêu đòn sát thủ.
Nhìn Bạch Quân Quân liên tiếp làm bị thương mấy người, không ai muốn tiến lên liều mạng nữa.
Bạch Nhận thấy uy hiếp được đám người, lúc này mới không nhanh không chậm nhìn lướt qua nữ hài bị khống chế: "Buông nàng ra."
"Thả nàng thì có thể, từ nay về sau ngươi không thể lại đi theo đội ngũ của chúng ta, về sau sinh tử nghe theo mệnh trời!"
Thủ lĩnh vẫn bị Bạch Quân Quân khống chế sống chết mặt mũi âm trầm nhìn nàng.
Bởi vì đói khát một khoảng thời gian dài mà xương gò má lõm xuống, hai con ngươi nổi lên khiến hắn tựa như khô lâu, nếu là người bình thường thì sớm đã bị âm hàn mà hắn ta tán phát ra làm sợ mất mật rồi.
Nhưng Bạch Nhận... Lại là người ở mạt thế thấy qua việc đời, nói đến Zombie Vương cấp 12 nàng còn đã từng đánh qua, chớ nói chi là nhân loại nhiều lắm chỉ có chút giá trị vũ lực mà thôi. Cho nên Bạch Quân Quân không những không có bị dọa sợ mà ngược lại có thể nhẹ nhàng nói chuyện với hắn ta như thường.
Nàng cong môi gật đầu trả lời: "Được."
Nói xong, Bạch Quân Quân chậm rãi buông gậy gỗ ra.
Người bên kia nhìn thấy Bạch Quân Quân nới lỏng tay, lúc này mới buông nữ hài kia ra.
Lúc tiểu nữ hài chạy về bên người Bạch Quân Quân, Bạch Quân Quân liền hoàn toàn buông gậy gỗ ra.
Thủ lĩnh bị xuyên rách bụng lập tức ngã về sau, mấy người đi lên dìu hắn ta lại cấp tốc rút lui.
Đám nữ nhân xúm lại ở chung quanh một mặt phức tạp nhìn mấy hài tử này một chút, trầm mặc đuổi theo các nam nhân rời đi.
Đám lưu dân này không tính là số lượng khổng lồ, ước chừng ba mươi người, bọn họ phân công có thứ tự và kỷ luật nghiêm minh, khi gặp tặc phỉ nam nhân phụ trách an toàn của đội ngũ, đến rừng cây lão nhân hài tử phụ trách kiếm rau dại, quả dại.
Chiến loạn lâu dài khiến mọi người từ không có kết cấu gì đông chạy tây trốn, dần dần biến thành một đoàn thể có tổ chức có kỷ luật.
Nói đến, cũng là vì mạng sống, không có người nào kiêu ngạo hơn người nào, thậm chí vì trả thù trước kia bị áp bức bóc lột mà quý nhân địa chủ chạy nạn ngược lại sống thảm hại hơn.
Bọn họ bị giặc cỏ cướp tiền, gặp nạn dân đoạt lương thực, thậm chí đến cuối cùng, ngay cả hài đồng non nớt cũng bởi vì da mịn thịt mềm mà trở thành đối tượng săn giết.
Nói tóm lại, hai năm trước lưu dân điên cuồng không bị ngăn lại kịp thời dẫn đến hiện tại đoàn lưu dân tư tưởng bị bóp méo cực kỳ đáng sợ.
Đoàn thể coi hài tử là thức ăn như vậy còn rất nhiều, đương nhiên, so với đoàn thể này càng đáng sợ hơn cũng có.
Lúc trước, nguyên thân là vì sống sót mới cùng thủ lĩnh giao dịch.
Vào lúc cần thiết nàng sẽ dâng đệ muội ra, mà bọn họ phải bảo đảm nàng bình yên vô sự xuôi nam.
Thủ lĩnh nhìn thoáng qua người hài tử mặc dù gầy yếu nhưng vẫn trắng nõn cao quý kia liền đồng ý.
Thế là mới có một màn ngày hôm nay.
...
Có điều đó là Bạch Quân Quân, một thế gia quý nữ chỉ biết thêu thùa tranh chữ, không có năng lực sinh tồn, vì còn sống không thể không đưa ra lựa chọn.
Mà nàng, Bạch Nhận, một trong những thủ lĩnh của tứ đại căn cứ ở mạt thế.
Ở trong bầy zombie còn có thể bình yên vô sự, hoàn cảnh cực đoan vẫn có thể sinh tồn thì nàng làm sao lại vì mạng sống mà phụ thuộc vào người khác, thậm chí vì mạng sống bán huynh đệ?
Còn nữa, thời buổi loạn thế này nhìn nguy cơ tứ phía, nhưng dù có nguy thế nào cũng không bằng tận thế thiếu thốn tài nguyên.
Ở trong mắt nàng, tùy tiện tìm một mảnh rừng sâu núi thẳm là có thể sống thật lâu, căn bản không cần phụ thuộc vào bất kỳ một đội nào.
So với chiến loạn chạy nạn, càng làm cho nàng bối rối ngược lại là dị năng không đi theo cùng.
Từ cấp 12 cao cấp đột nhiên biến thành người bình thường, việc này không thua gì bị phế võ công chặt mất hai chân.
Đám giặc cỏ kia rời đi, Bạch Nhận lại không tự giác nhíu mày suy nghĩ về tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro