Chạy Nạn Làm Ruộng: Ta Dựa Vào Y Thuật Làm Giàu
Bó Xương Cho Ng...
2024-08-05 23:58:31
Đừng nói thôn dân khiếp sợ với thủ đoạn này của Hoàng Tử Tô, ngay cả hai người Hoàng Dược Tử và Hoàng Cầm thấy Hoàng Tử Tô trong thời gian ngắn đã nối lại khớp xương ở khủy tay bị trật cho Tống thúc cũng khiếp sợ không thôi.
Thường ngày bọn họ chỉ dạy mấy tiểu bối như Tô Tô học y, hành nghề y, chẩn bệnh, về mảng chỉnh xương này lại rất ít dạy, cũng ít đụng phải bệnh nhân như vậy, không ngờ rằng chỉ dạy có vài lần như thế mà Tô Tô có thể nhìn ra người này bị thương ở đâu, còn nối lại khớp xương ở khủy tay bị trật khớp.
Hai người bọn họ quy thẳng vào thiên phú học y của Hoàng Tử Tô.
Chỉ có hai huynh muội Hoàng Thiên Đông và Hoàng Xích Thược cảm thấy chuyện này không có gì hết, cũng không nghĩ nhiều như vậy. Lúc trước huynh muội bọn họ đã cảm thấy y thuật của Tô Tô lợi hại hơn bọn họ rồi, vì vậy nàng cứu chữa một bệnh nhân trật khớp cũng không có vấn đề gì.
"Các vị thúc bá, trước hết hãy nghe ta nói một câu đã.
Cánh tay trái bị trật khớp của Tống gia gia đã được ta đưa lại vị trí cũ, chữa trị trật khớp của Tống gia gia rất đơn giản, nhưng cánh tay của ông ấy đã bị nứt xương, vẫn phải bó xương lại cho ông ấy, lại tĩnh dưỡng hai ba tháng, để xương mọc tốt rồi, như vậy mới xem như chữa khỏi cho cánh tay của Tống gia gia."
"Mọi người đừng ồn ào nữa. Hoàng cô nương, ngươi hãy tiếp tục chữa cánh tay cho Tống thúc đi." Đầu tiên Trang trưởng thôn kéo cổ họng hét lên với thôn dân đang bàn tán một cái, sau đó hắn ta lại ôn hòa nói với Hoàng Tử Tô.
Lúc này Trang trưởng thôn cười tươi như hoa, trong lòng thầm nghĩ "nhặt được bảo bối" rồi.
Tiểu tôn nữ của Hoàng gia có y thuật lợi hại như vậy, từ đó có thể thấy được y thuật của người lớn sẽ chỉ lợi hại hơn. Nếu bọn họ ở lại thôn của ông ấy, sau này xem bệnh, chữa bệnh cũng thuận tiện, tiêu phí nhất định cũng sẽ rẻ hơn là mời đại phu ở trấn trên xem bệnh.
"Gia gia, cháu không đủ sức, xương khủy tay của Tống gia gia bị nứt, vẫn phải nhờ ngài hoặc Đại Bá ra tay đưa về vị trí cũ, lại cố định vào ván gỗ." Hoàng Tử Tô đánh giá sức lực của mình một cái, sau đó nàng từ bỏ ý định bó xương cho Tống thúc.
Bó xương không đơn giản như đưa khớp xương bị trật trở về vị trí cũ.
Bó xương cần phải ghép xương đứt gãy lại, trong đó phải dùng rất nhiều sức, không giống như nối khớp bị trật dùng mẹo là được.
Bản thân mình không đủ sức, tránh cho bó xương không đúng vị trí, khiến Tống thúc này bị thương lần này hoặc gia tăng cảm giác đau đớn, chỉ có thể để gia gia hoặc Đại bá của nàng nhanh chóng bó xương cho Tứ thúc này, giảm bớt đau đớn của bệnh nhân.
"Ừm! Không tệ, biết lượng sức mà làm." Hoàng Dược Tử thấy tôn nữ của mình lượng sức mà làm, bản thân không chữa được cũng không cưỡng ép ra tay, biết suy nghĩ cho bệnh nhân.
"Lão Đại, con chuẩn bị sẵn ván khuông, vải bố dự phòng cho xương cánh của Tống huynh.
Lại chuẩn bị giấy mực, Tô Tô cháu tới kê đơn đi." Chờ sau khi Hoàng Dược Tử sờ lên cánh tay của Tống huynh, biết chỗ cánh tay bị nứt xương bây giờ ở chỗ nào thì kêu người chuẩn bị đồ vật sẵn sàng.
Sau khi chuẩn bị đồ xong, một tay Hoàng Dược Tử đặt trên chỗ nứt xương, một tay đặt bên dưới chỗ nứt xương, hai cánh tay nhấn một cái ở chỗ trung gian.
Tống thúc kia phát ra một tiếng "Á" đau đớn, mồ hôi lạnh nhỏ giọt, sắc mặt trắng bệch.
Theo một tiếng "Răng rắc" vang lên, chỗ nứt xương đã khít lại.
Hoàng Dược Tử sờ cánh tay của Tống thúc kia, thấy chỗ nứt xương đã nối liền thì lập tức cầm ván khuông, sau khi kẹp trên dưới của cánh tay lại dùng vải quấn lên.
Thường ngày bọn họ chỉ dạy mấy tiểu bối như Tô Tô học y, hành nghề y, chẩn bệnh, về mảng chỉnh xương này lại rất ít dạy, cũng ít đụng phải bệnh nhân như vậy, không ngờ rằng chỉ dạy có vài lần như thế mà Tô Tô có thể nhìn ra người này bị thương ở đâu, còn nối lại khớp xương ở khủy tay bị trật khớp.
Hai người bọn họ quy thẳng vào thiên phú học y của Hoàng Tử Tô.
Chỉ có hai huynh muội Hoàng Thiên Đông và Hoàng Xích Thược cảm thấy chuyện này không có gì hết, cũng không nghĩ nhiều như vậy. Lúc trước huynh muội bọn họ đã cảm thấy y thuật của Tô Tô lợi hại hơn bọn họ rồi, vì vậy nàng cứu chữa một bệnh nhân trật khớp cũng không có vấn đề gì.
"Các vị thúc bá, trước hết hãy nghe ta nói một câu đã.
Cánh tay trái bị trật khớp của Tống gia gia đã được ta đưa lại vị trí cũ, chữa trị trật khớp của Tống gia gia rất đơn giản, nhưng cánh tay của ông ấy đã bị nứt xương, vẫn phải bó xương lại cho ông ấy, lại tĩnh dưỡng hai ba tháng, để xương mọc tốt rồi, như vậy mới xem như chữa khỏi cho cánh tay của Tống gia gia."
"Mọi người đừng ồn ào nữa. Hoàng cô nương, ngươi hãy tiếp tục chữa cánh tay cho Tống thúc đi." Đầu tiên Trang trưởng thôn kéo cổ họng hét lên với thôn dân đang bàn tán một cái, sau đó hắn ta lại ôn hòa nói với Hoàng Tử Tô.
Lúc này Trang trưởng thôn cười tươi như hoa, trong lòng thầm nghĩ "nhặt được bảo bối" rồi.
Tiểu tôn nữ của Hoàng gia có y thuật lợi hại như vậy, từ đó có thể thấy được y thuật của người lớn sẽ chỉ lợi hại hơn. Nếu bọn họ ở lại thôn của ông ấy, sau này xem bệnh, chữa bệnh cũng thuận tiện, tiêu phí nhất định cũng sẽ rẻ hơn là mời đại phu ở trấn trên xem bệnh.
"Gia gia, cháu không đủ sức, xương khủy tay của Tống gia gia bị nứt, vẫn phải nhờ ngài hoặc Đại Bá ra tay đưa về vị trí cũ, lại cố định vào ván gỗ." Hoàng Tử Tô đánh giá sức lực của mình một cái, sau đó nàng từ bỏ ý định bó xương cho Tống thúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bó xương không đơn giản như đưa khớp xương bị trật trở về vị trí cũ.
Bó xương cần phải ghép xương đứt gãy lại, trong đó phải dùng rất nhiều sức, không giống như nối khớp bị trật dùng mẹo là được.
Bản thân mình không đủ sức, tránh cho bó xương không đúng vị trí, khiến Tống thúc này bị thương lần này hoặc gia tăng cảm giác đau đớn, chỉ có thể để gia gia hoặc Đại bá của nàng nhanh chóng bó xương cho Tứ thúc này, giảm bớt đau đớn của bệnh nhân.
"Ừm! Không tệ, biết lượng sức mà làm." Hoàng Dược Tử thấy tôn nữ của mình lượng sức mà làm, bản thân không chữa được cũng không cưỡng ép ra tay, biết suy nghĩ cho bệnh nhân.
"Lão Đại, con chuẩn bị sẵn ván khuông, vải bố dự phòng cho xương cánh của Tống huynh.
Lại chuẩn bị giấy mực, Tô Tô cháu tới kê đơn đi." Chờ sau khi Hoàng Dược Tử sờ lên cánh tay của Tống huynh, biết chỗ cánh tay bị nứt xương bây giờ ở chỗ nào thì kêu người chuẩn bị đồ vật sẵn sàng.
Sau khi chuẩn bị đồ xong, một tay Hoàng Dược Tử đặt trên chỗ nứt xương, một tay đặt bên dưới chỗ nứt xương, hai cánh tay nhấn một cái ở chỗ trung gian.
Tống thúc kia phát ra một tiếng "Á" đau đớn, mồ hôi lạnh nhỏ giọt, sắc mặt trắng bệch.
Theo một tiếng "Răng rắc" vang lên, chỗ nứt xương đã khít lại.
Hoàng Dược Tử sờ cánh tay của Tống thúc kia, thấy chỗ nứt xương đã nối liền thì lập tức cầm ván khuông, sau khi kẹp trên dưới của cánh tay lại dùng vải quấn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro