Chạy Nạn Làm Ruộng: Ta Dựa Vào Y Thuật Làm Giàu

Chờ Mong Cuộc S...

2024-08-05 23:58:31

Vừa gấp rút lên đường, vừa tìm kiếm thức ăn trong sông, cả nhà Hoàng gia tràn đầy niềm tin và chờ mong đối với cuộc sống sau này.

Nhà có lương thực dư, lại có thể tìm được đồ ăn mới, trong lòng mọi người Hoàng gia không còn hoảng hốt nữa.

"Hôm nay ngủ ngoài trời ở chỗ này một đêm đi. Lão bà tử, ngươi xem rồi chuẩn bị bữa tối hôm nay." Hôm nay, đầu giờ Dậu, Hoàng Dược Tử thấy trên bờ sông đi ngang qua có mấy cây đại thụ, ông chỉ vào chỗ này làm nơi đặt chân nghỉ ngơi của bọn họ hôm nay.

Ông gấp rút lên đường lâu như vậy cũng vô cùng mệt mỏi, bụng cũng đã đói rồi.

Hôm nay lại thấy trong nhà tìm được không ít trai, ốc hến trong sông, nhiều ngày không ăn thịt, bụng của Hoàng Dược Tử đã đói tới kêu vang từ lâu, thèm ăn thịt.

"Mẹ, tối hôm nay chúng ta ăn gì?" Sau khi Nhị bá Hoàng gia nghe thấy không lên đường nữa, phải ngủ ngoài trời chuẩn bị bữa tối, Hoàng Liên vội vàng cầm theo thùng gỗ tới trước mặt mẹ hắn ta cười hỏi.

"Ăn con cá này đi, ăn thêm ba con trai nữa.

Trai và ốc, mấy con cá chạch rải rác còn dư lại, đợi chút nữa lột ra hun khô hết, giữ lại sau này chúng ta ăn trên đường." Hoàng Trương thị nhìn những thứ trong thùng gỗ, lại nhìn cả nhà mình.

Thấy mọi người hai mắt sáng trong nhìn về phía mình, Hoàng Trương thị cắn răng một cái bỏ hết vốn liếng.

"Nãi nãi, cháu thấy để lại một nửa số trai, còn lại hôm nay chúng ta ăn hết đi.

Người xem hôm nay chúng ta mới đi dọc theo lòng sông một ngày đã tìm được hơn mười con trai trưởng thành lớn chừng lòng bàn tay, gần hai cân ốc, lác đác các chạch và con cá hơn một cân.

Chắc hẳn đến mai chúng ta tiếp tục lên phía đầu kia, một ngày chúng ta còn có thể tìm được nhiều đồ ăn như vậy. Để đề phòng lỡ như, chúng ta để lại một phần tích trữ chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào."

"Mẹ, Tô Tô nói cũng đúng, con thấy cứ làm theo lời Tô Tô nói đi." Những người khác còn chưa lên tiếng, Hoàng Liên đã vội vàng hùa theo chất nữ của mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xem ra Nhị bá nàng thèm ăn thịt đây mà.

"Gia gia! Nãi nãi, cháu cũng phát hiện, chúng ta càng đi tới thì dòng nước trong sông cũng lớn hơn, đồ ăn có thể tìm được cũng càng nhiều hơn bên dưới.

Xem ra, chúng ta chạy khỏi Khánh An phủ càng lúc càng xa, thậm chí nói không chừng chúng ta đã rời khỏi Khánh An phủ rồi." Hoàng Bạch Truật phát hiện việc này, hắn ta hưng phấn nói với mấy người Hoàng Dược Tử và Triệu thị.

"Con cũng phát hiện việc này, nói như vậy, chẳng mấy chốc là chúng ta có thể tìm được chỗ đặt chân, an cư lạc nghiệp.

Mẹ, một chút thức ăn chúng ta tìm được hôm nay, chúng ta càng không cần phải ăn dè sẻn.

Chỉ có ăn vào trong bụng mình thì lúc này mới là của mình.

Lỡ như để đó bị hỏng, hư thối, vậy thì tiếc lắm." Hoàng Liên hai câu không tách khỏi việc ăn, con mắt nhìn chằm chằm vào trai, cá trong thùng gỗ.

Về phần sau này an cư lạc nghiệp, Hoàng Liên càng không lo lắng nhà bọn họ sẽ không có tiền không có đồ ăn.

Có cha và Đại ca hắn ta là đại phu, đi chẩn bệnh một chuyến, khám bệnh một lần, tùy tiện cũng có thể kiếm tiền về.

"Con hai ba câu không tách khỏi đồ ăn, con thèm ăn thịt thì có.

Được rồi, đã như vậy cứ làm theo lời Tô Tô đi.

Nhà Lão Đại, con bắc nồi nấu nước. Nhà Lão Nhị, con giết cá, mở trai lấy thịt, rửa sạch ốc, lẩy thịt ra, nấu chung một nồi.” Hoàng Trương thị nghe thấy lời tôn tử và tôn nữ mình nói có lý, ngày mai tiếp tục đi dọc theo lòng sông lại có thể tìm được nhiều đồ ăn như vậy, cộng thêm cả nhà bọn họ đã lâu lắm rồi chưa được ăn đồ mặn, Hoàng Trương thị suy đi nghĩ lại, đêm nay vẫn có một bữa cơm no đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy Nạn Làm Ruộng: Ta Dựa Vào Y Thuật Làm Giàu

Số ký tự: 0