Chết Tiệt! Bạn Thân Của Em Trai Yêu Tôi Sao?
Chương 17
2024-11-23 19:56:15
Hôm nay Thẩm Tuyết Ninh lại phải tăng ca đến tận khuya. Dù đã sớm lên tiếng xác nhận nhưng vẫn còn vô số bài viết bịa đặt nên cô phải ở lại giải quyết xong mới về nhà.
Thẩm Tuyết Ninh trở về liền tắm rửa, nấu đại một tô mì ăn liền rồi nhanh chóng đi ngủ vì hôm nay cô đã quá mệt mỏi rồi.
Nhưng khi nhắm mắt lại thì những lời mà Thẩm Quân Kiệt đã nói lúc trưa lại xuất hiện trong đầu cô.
《 " Mà này, chị đang thích ai à? "_ Thẩm Quân Kiệt
" Làm gì có chuyện đấy? "_ Tin đồn đâu ra vậy chứ?
" Ồ! "
" Làm sao? "_ Thẩm Tuyết Ninh nhìn em mình nghi hoặc hỏi.
" Không sao. Nghe đồn chị đang định theo đuổi ai đó nhỉ? "_ Thẩm Quân Kiệt cầm mấy cây bút trên bàn lên chơi chơi trạng thái vô cùng lưòi biếng.
" Theo đuổi? "_ Cau mày.
" Là Vĩ Mặc nói với em sao? "_ Tuyết Ninh như nhớ ra, việc này do chính miệng cô nói.
" Ùm... Dù sao thì em chỉ đến đưa đồ ăn dùm thôi. Cậu ta cũng muốn xin lỗi chị vì đã gây phiền phức cho chị nhưng không biết phải nói thế nào. "
" Thôi, em đi đây. Còn có lịch quay nữa. "_ Thẩm Quân Kiệt đứng dậy đi về. 》
Thẩm Tuyết Ninh ngẩm nghĩ một chút hình như lời nói của cô có hơi quá đáng, cô chưa từng dùng giọng điệu ấy nói chuyện với em ấy bao giờ.
Cô cầm điện thoại nên, đã hơn 0 giờ rồi. Không biết Vĩ Mặc đã ngủ chưa nhưng cô vẫn quyết định gửi đi một tin nhắn để Vĩ Mặc thức dậy sẽ đọc được.
Trên màn hình là biệt danh mà cô đặt cho Vĩ Mặc - Tiểu Mặc Mặc. Đây là tài khoản phụ, được đặt riêng tư mà Vĩ Mặc chỉ theo dõi những người thân thiết. Tuyệt nhiên trong danh sách theo dõi ấy chỉ có Thẩm Tuyết Ninh và Thẩm Quân Kiệt mà thôi.
^^^Thẩm Tuyết Ninh^^^
^^^Tiểu Mặc!^^^
^^^Cho chị xin lỗi chuyện lúc sáng nha.^^^
^^^Tại chị bị thiếu ngủ nên mới nói lời hơi khó nghe với em.^^^
^^^Em đừng để bụng mà giận chị đó, em mà để bụng là bụng sẽ bự cho mà xem.^^^
Ngay khi cô định nhắn thêm thì bên kia đã trả lời vô cùng nhanh.
Tiểu Mặc Mặc
Em không sao. Thời gian qua em có hơi tùy tiện nên mới làm ảnh hưởng đến chị. Em xin lỗi.
Thẩm Tuyết Ninh đọc tin nhắn, cảm giác có lỗi càng nặng nề hơn nhưng lại không biết phải trả lời thế nào cho em ấy hiểu. Cô cứ nằm đó suy nghĩ đến khi ngủ quên lúc nào cũng không hay.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy thì trễ giờ làm việc, Thẩm Tuyết Ninh vội vội vàng vàng đến công ty cũng quên bén đi việc này.
Những ngày sau đó, Thẩm Tuyết Ninh bị cuốn vào vòng xoay của công việc. Không biết từ đâu mà liên tục có những việc từ bé đến lớn cần được cô giải quyết.
Thẩm Tuyết Ninh bận rộn đến mức hầu như ngày nào cũng phải tăng xa đến tận khuya mới về nhà, cô từ chối hết tất cả các cuộc hẹn vì bản thân không có tâm trạng nào để đi cả. Thậm chí cả ngày chủ nhật cô cùng ngồi trước máy vi tính từ sáng đến chiều tối.
Thẩm Quân Kiệt bay liên tục ra nước ngoài để tham gia các sự kiện về thời trang nên hơn 1 tháng nay không tìm đến nhà cô và Diệt Vĩ Mặc cũng như vậy.
Buổi chiều hôm đó, Thẩm Tuyết Ninh tan ca về sớm. Vì xe hư nên buổi sáng cô đi taxi, còn buổi chiều cô lại có hứng muốn đi bộ hít thở một chút khí trong lành.
Thẩm Tuyết Ninh ghé qua cửa hàng mua một que kem socola rồi vào trong công viên ngồi.
" Lâu rồi không gặp. "_ Ngụy Tư Vũ không biết từ đâu đi đến ngồi xuống bên cạnh xích đu với cô.
Thẩm Tuyết Ninh nhìn anh thoáng chút ngạc nhiên vì không nghĩ sẽ gặp anh ở đây.
" Anh đi ngang qua, tình cờ thấy em nên... "_ Ngụy Tư Vũ nhìn cô mỉm cười.
" À... "_ Thẩm Tuyết Ninh gật gù xem như đã hiểu.
" Dạo này em bận lắm nhỉ? "
" Đúng là bận thật... Sao anh biết vậy? "
" Hai mắt em... "
Ngụy Tư Vũ định nói rồi lại thôi, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô nhưng Tuyết Ninh sớm đã hiểu rồi.
" Không sao, em biết rồi. Nghỉ ngơi ngủ đủ giấc vài hôm là mất ngay. "
Cũng may quần thâm mắt của cô dẽ có cũng dễ đi nên cô không lo lắng về vấn đề này cho lắm. Làm việc mệt mỏi mới dẫn đến tình trạng này thôi mà, có gì đâu!!!
" Haha nhưng dù như thế thì trông em vẫn rất xinh đẹp. "_ Ngụy Tư Vũ thật lòng khen cô nhưng cô lại cho là anh đang khen cho cô vui mà thôi.
Thẩm Tuyết Ninh có lẽ không biết, trước đây mọi người đều gọi cô là hoa khôi của trường đại học Nhất Trung. Cái biệt danh ấy theo cô tận 4 năm đại học vì cô vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi, vừa tốt bụng nên rất được lòng bạn bè trong trường, họ nói nếu cô không ra trường thì sẽ không có cô gái nào có thể vượt qua cô để giành lấy biệt danh ấy.
" Trong cái bộ dạng thây ma này á hả? Ôi em nhìn em còn buồn nôn cơ. "_ Thẩm Tuyết Ninh cắn một miếng lớn, lại bị lạnh đến tê não khiến cho cô hơi nhăn mặt một chút.
" Em rãnh không? Chúng ta đi ăn tối, anh mời. "
Thẩm Tuyết Ninh sáng mắt với lời đề nghị của anh nhưng rồi lại nhìn vào cây kem đang ăn giở của mình, còn 1 nữa lận.
" Không sao, đợi một lát rồi đi. "
Ngụy Tư Vũ giống như đọc được suy nghĩ của cô vậy, cô không cần nói thì anh cũng hiểu được.
Thẩm Tuyết Ninh trở về liền tắm rửa, nấu đại một tô mì ăn liền rồi nhanh chóng đi ngủ vì hôm nay cô đã quá mệt mỏi rồi.
Nhưng khi nhắm mắt lại thì những lời mà Thẩm Quân Kiệt đã nói lúc trưa lại xuất hiện trong đầu cô.
《 " Mà này, chị đang thích ai à? "_ Thẩm Quân Kiệt
" Làm gì có chuyện đấy? "_ Tin đồn đâu ra vậy chứ?
" Ồ! "
" Làm sao? "_ Thẩm Tuyết Ninh nhìn em mình nghi hoặc hỏi.
" Không sao. Nghe đồn chị đang định theo đuổi ai đó nhỉ? "_ Thẩm Quân Kiệt cầm mấy cây bút trên bàn lên chơi chơi trạng thái vô cùng lưòi biếng.
" Theo đuổi? "_ Cau mày.
" Là Vĩ Mặc nói với em sao? "_ Tuyết Ninh như nhớ ra, việc này do chính miệng cô nói.
" Ùm... Dù sao thì em chỉ đến đưa đồ ăn dùm thôi. Cậu ta cũng muốn xin lỗi chị vì đã gây phiền phức cho chị nhưng không biết phải nói thế nào. "
" Thôi, em đi đây. Còn có lịch quay nữa. "_ Thẩm Quân Kiệt đứng dậy đi về. 》
Thẩm Tuyết Ninh ngẩm nghĩ một chút hình như lời nói của cô có hơi quá đáng, cô chưa từng dùng giọng điệu ấy nói chuyện với em ấy bao giờ.
Cô cầm điện thoại nên, đã hơn 0 giờ rồi. Không biết Vĩ Mặc đã ngủ chưa nhưng cô vẫn quyết định gửi đi một tin nhắn để Vĩ Mặc thức dậy sẽ đọc được.
Trên màn hình là biệt danh mà cô đặt cho Vĩ Mặc - Tiểu Mặc Mặc. Đây là tài khoản phụ, được đặt riêng tư mà Vĩ Mặc chỉ theo dõi những người thân thiết. Tuyệt nhiên trong danh sách theo dõi ấy chỉ có Thẩm Tuyết Ninh và Thẩm Quân Kiệt mà thôi.
^^^Thẩm Tuyết Ninh^^^
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
^^^Tiểu Mặc!^^^
^^^Cho chị xin lỗi chuyện lúc sáng nha.^^^
^^^Tại chị bị thiếu ngủ nên mới nói lời hơi khó nghe với em.^^^
^^^Em đừng để bụng mà giận chị đó, em mà để bụng là bụng sẽ bự cho mà xem.^^^
Ngay khi cô định nhắn thêm thì bên kia đã trả lời vô cùng nhanh.
Tiểu Mặc Mặc
Em không sao. Thời gian qua em có hơi tùy tiện nên mới làm ảnh hưởng đến chị. Em xin lỗi.
Thẩm Tuyết Ninh đọc tin nhắn, cảm giác có lỗi càng nặng nề hơn nhưng lại không biết phải trả lời thế nào cho em ấy hiểu. Cô cứ nằm đó suy nghĩ đến khi ngủ quên lúc nào cũng không hay.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy thì trễ giờ làm việc, Thẩm Tuyết Ninh vội vội vàng vàng đến công ty cũng quên bén đi việc này.
Những ngày sau đó, Thẩm Tuyết Ninh bị cuốn vào vòng xoay của công việc. Không biết từ đâu mà liên tục có những việc từ bé đến lớn cần được cô giải quyết.
Thẩm Tuyết Ninh bận rộn đến mức hầu như ngày nào cũng phải tăng xa đến tận khuya mới về nhà, cô từ chối hết tất cả các cuộc hẹn vì bản thân không có tâm trạng nào để đi cả. Thậm chí cả ngày chủ nhật cô cùng ngồi trước máy vi tính từ sáng đến chiều tối.
Thẩm Quân Kiệt bay liên tục ra nước ngoài để tham gia các sự kiện về thời trang nên hơn 1 tháng nay không tìm đến nhà cô và Diệt Vĩ Mặc cũng như vậy.
Buổi chiều hôm đó, Thẩm Tuyết Ninh tan ca về sớm. Vì xe hư nên buổi sáng cô đi taxi, còn buổi chiều cô lại có hứng muốn đi bộ hít thở một chút khí trong lành.
Thẩm Tuyết Ninh ghé qua cửa hàng mua một que kem socola rồi vào trong công viên ngồi.
" Lâu rồi không gặp. "_ Ngụy Tư Vũ không biết từ đâu đi đến ngồi xuống bên cạnh xích đu với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tuyết Ninh nhìn anh thoáng chút ngạc nhiên vì không nghĩ sẽ gặp anh ở đây.
" Anh đi ngang qua, tình cờ thấy em nên... "_ Ngụy Tư Vũ nhìn cô mỉm cười.
" À... "_ Thẩm Tuyết Ninh gật gù xem như đã hiểu.
" Dạo này em bận lắm nhỉ? "
" Đúng là bận thật... Sao anh biết vậy? "
" Hai mắt em... "
Ngụy Tư Vũ định nói rồi lại thôi, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô nhưng Tuyết Ninh sớm đã hiểu rồi.
" Không sao, em biết rồi. Nghỉ ngơi ngủ đủ giấc vài hôm là mất ngay. "
Cũng may quần thâm mắt của cô dẽ có cũng dễ đi nên cô không lo lắng về vấn đề này cho lắm. Làm việc mệt mỏi mới dẫn đến tình trạng này thôi mà, có gì đâu!!!
" Haha nhưng dù như thế thì trông em vẫn rất xinh đẹp. "_ Ngụy Tư Vũ thật lòng khen cô nhưng cô lại cho là anh đang khen cho cô vui mà thôi.
Thẩm Tuyết Ninh có lẽ không biết, trước đây mọi người đều gọi cô là hoa khôi của trường đại học Nhất Trung. Cái biệt danh ấy theo cô tận 4 năm đại học vì cô vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi, vừa tốt bụng nên rất được lòng bạn bè trong trường, họ nói nếu cô không ra trường thì sẽ không có cô gái nào có thể vượt qua cô để giành lấy biệt danh ấy.
" Trong cái bộ dạng thây ma này á hả? Ôi em nhìn em còn buồn nôn cơ. "_ Thẩm Tuyết Ninh cắn một miếng lớn, lại bị lạnh đến tê não khiến cho cô hơi nhăn mặt một chút.
" Em rãnh không? Chúng ta đi ăn tối, anh mời. "
Thẩm Tuyết Ninh sáng mắt với lời đề nghị của anh nhưng rồi lại nhìn vào cây kem đang ăn giở của mình, còn 1 nữa lận.
" Không sao, đợi một lát rồi đi. "
Ngụy Tư Vũ giống như đọc được suy nghĩ của cô vậy, cô không cần nói thì anh cũng hiểu được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro