Chỉ Còn Ba Tháng Để Sống, Xin Hãy Để Tôi An Nhiên Ra Đi

Miệng Con Gái C...

2024-10-23 09:29:48

Đôi môi của Tiểu Điệp, mềm mại và ẩm ướt.

Não bộ của Trang Tử Ngang như bị đánh một cú trời giáng, trống rỗng hoàn toàn, máu trong người chảy rần rật, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chỉ vỏn vẹn ba giây, nhưng đủ để khắc sâu vào tâm trí.

Cô ấy đã cướp mất nụ hôn đầu của tôi!

Tô Vũ Điệp thì hoàn toàn không hay biết, buông tay khỏi cổ Trang Tử Ngang.

Trang Tử Ngang ngẩng đầu lên, khuôn mặt nóng bừng.

Nhìn gương mặt tinh tế của cô gái, anh cảm thấy như đang trong một giấc mơ.

Anh vội vã đắp chăn cho Tô Vũ Điệp, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Rõ ràng là cô chủ động, nhưng cuối cùng chính anh lại cảm thấy như vừa làm điều gì sai trái.

Nằm trên ghế sofa, Trang Tử Ngang trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong đầu anh cứ hiện lên cảm giác ngắn ngủi ba giây vừa rồi.

Anh liền lấy tai nghe bluetooth ra, bật nhạc lên, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

"Lo sợ em bay xa, lo sợ em rời bỏ anh.

Còn sợ hơn nữa là em mãi dừng lại nơi đây.

Mỗi giọt lệ đều vì em mà rơi xuống,

Chảy ngược vào đáy biển trời xanh…"

...

Với giai điệu buồn ấy, men say dần dần ngấm vào, đưa Trang Tử Ngang vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, nhân vật chính đương nhiên là Tiểu Điệp.

Hình ảnh ấy khiến người ta đỏ mặt, tim đập rộn ràng, không thể miêu tả thêm.

Chỉ cần viết thêm một câu thôi cũng không thể qua được kiểm duyệt (và có lẽ cũng chẳng ai thích đọc, nên bỏ qua luôn).

Không biết bao lâu sau, Trang Tử Ngang cảm thấy mũi mình ngứa ngáy, bất ngờ hắt xì mạnh một cái.

Mở mắt ra, anh thấy Tô Vũ Điệp đang cười rạng rỡ.

Trong tay cô cầm một chiếc lông vũ không biết tìm từ đâu ra, cười khanh khách.

"Cậu lại trêu tôi nữa rồi." Trang Tử Ngang xoa mũi.

"Đồ lười, mặt trời sắp lặn rồi mà còn ngủ." Tô Vũ Điệp lè lưỡi trêu chọc.

Bỗng nhiên, Trang Tử Ngang nhận thấy điều gì đó không ổn, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Anh vội vàng đứng dậy, lao vào phòng ngủ và khóa cửa lại.

Phải giấu ngay chứng cứ, tối nay mới giặt.

Mãi một lúc sau, Trang Tử Ngang mới bước ra.

Tô Vũ Điệp chú ý thấy anh đã thay quần.

"Trang Tử Ngang, cậu không nhân lúc tôi say để làm chuyện gì xấu chứ?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cậu không nhớ gì à?" Trang Tử Ngang ngạc nhiên.

"Không nhớ, tôi chỉ biết là mình ở quán nướng, rồi nhắm mắt lại đã thấy nằm trên giường của cậu." Tô Vũ Điệp trông vô cùng ngây thơ vô tội.

Trong lòng Trang Tử Ngang cảm thấy oan ức.

Làm gì có ai như cô, lợi dụng say rượu để cướp nụ hôn đầu của người ta, giờ lại còn đổ tội cho người khác.

Anh đành phải cắn răng nói: "Người toàn mùi bia, khó chịu chết đi được, ai mà muốn lợi dụng?"

"Nhưng cậu đã cởi giày của tôi."

"Không cởi giày, cậu sẽ làm bẩn giường tôi thì sao?"

Tô Vũ Điệp nghĩ ngợi một lúc, thấy cũng có lý, liền không truy cứu nữa.

Nhưng nhớ lại ánh mắt của Trang Tử Ngang khi nhìn đôi chân nhỏ của mình hôm qua, cô vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Trong chiếc bể cá tròn trên bàn, hai con cá vàng màu đỏ đang bơi lội tự do.

Tô Vũ Điệp cầm hộp thức ăn bên cạnh, rắc một ít vào nước.

Cô chống cằm, nhìn những chú cá ăn, thở dài nói: "Đồ ngốc, nhìn chúng vui vẻ biết bao, chẳng giống cậu chút nào."

"Cậu đâu phải cá, sao biết chúng vui?" Trang Tử Ngang phản bác.

"Cậu cũng không phải tôi, sao biết tôi không hiểu được niềm vui của cá?" Tô Vũ Điệp đáp trả ngay lập tức.

"Cậu cũng không phải tôi, sao biết tôi không biết cậu không hiểu niềm vui của cá?"

Một câu của Trang Tử Ngang khiến Tô Vũ Điệp phải suy nghĩ rất lâu, suýt chút nữa thì nổ tung đầu.

Cô giơ tay nhéo mạnh vào cánh tay của Trang Tử Ngang, để anh bớt lắm lời.

Trang Tử Ngang kêu đau oai oái.

Đúng là không thể cãi lý với con gái được.

"Trang Tử Ngang, tôi phải về rồi." Tô Vũ Điệp nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu chạng vạng tối.

"Nhất định phải về sớm thế sao? Tôi còn có thể mời cậu bữa tối mà." Trang Tử Ngang níu kéo.

"Không được, tôi phải bắt chuyến xe buýt lúc 6 giờ 10." Dù trong ánh mắt Tô Vũ Điệp có chút luyến tiếc, nhưng cô vẫn phải về trước khi trời tối.

Trang Tử Ngang có phần bất lực, đoán rằng có lẽ gia đình cô quản lý rất nghiêm.

Con gái chơi bên ngoài quá muộn quả thật không an toàn.

Hai người đến bến xe buýt, ngồi trên ghế dài, vừa ăn món oden, vừa chờ chuyến xe buýt số 19.

Dù Trang Tử Ngang trong lòng không nỡ chút nào, nhưng xe buýt vẫn không chiều lòng người, từ từ chạy đến góc đường.

"Tôi ăn thêm một miếng nữa." Tô Vũ Điệp vội nuốt viên cá trong miệng, rồi cắn thêm một miếng đậu hũ cá.

"Ngày mai cậu có đến không?" Trang Tử Ngang hỏi nhanh.

"Ngày mai có gì vui à?" Tô Vũ Điệp chớp đôi mắt to tròn.

"Có thể đi thư viện đọc sách cười."

Trang Tử Ngang lỡ lời, rồi lại thấy ý tưởng này quá tệ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đọc sách cười, mà lại là sách có phiên âm nữa, thật là trẻ con.

Hôm nay là cuối tuần, không có nhiều người đợi xe.

Khi cửa xe mở ra, Tô Vũ Điệp bước lên.

Trang Tử Ngang nhìn theo dáng lưng mảnh mai của cô, trong lòng đầy hụt hẫng, đáng lẽ anh nên nói đến chỗ nào vui hơn.

Khi cánh cửa xe sắp đóng lại, cô gái bỗng quay đầu lại.

"Được thôi, sáng mai gặp nhau ở cổng thư viện nhé."

Chiếc xe lăn bánh, đưa cô gái đi xa dần.

Trang Tử Ngang xoay vài vòng tại chỗ, cười ngốc nghếch như một tên ngốc, mong ngóng đến ngày mai.

Dù rằng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, anh đang tiến gần hơn đến cái chết.

Trên đường về, Trang Tử Ngang ăn một bát mì bò để qua bữa tối, sau đó tiện tay mua một cuốn tạp chí, giết thời gian cho đêm dài đằng đẵng.

Tầm hơn tám giờ, anh nhắn tin cho Tiểu Điệp.

"Sáng mai cậy muốn ăn gì?"

Cũng như lần trước, không có hồi âm ngay lập tức.

Một lúc lâu sau, đột nhiên chuông điện thoại reo vang.

Anh vội nhấc lên, nhưng lại là cuộc gọi video từ Lý Hoàng Hiên.

"Sao lại là cậu?"

Lý Hoàng Hiên trên màn hình trông đầy chán nản: "Nghe giọng điệu của cậu, có vẻ thất vọng nhỉ."

Lúc này, Trang Tử Ngang mới nặn ra được nụ cười: "Không có đâu, cậu sao rồi? Cuối tuần đi chơi đâu?"

"Đi cái quái gì chứ, mẹ tôi lại bắt tôi học thêm." Lý Hoàng Hiên phàn nàn.

Cậu ta bắt đầu than phiền về nỗi khổ khi phải học thêm, ngồi cùng với một đám học bá, suýt nữa thì bị cuốn vào mà chết.

Trang Tử Ngang cố an ủi một hồi, cuối cùng cậu ta cũng nguôi ngoai chút.

"Tôi muốn yêu đương quá." Lý Hoàng Hiên đột nhiên hỏi: "Này, cậu đã hôn môi với cô gái nào chưa?"

"Gì cơ? Tôi còn chưa từng yêu đương, hôn… hôn ai được chứ?" Trang Tử Ngang có chút bối rối, lắp bắp nói.

"Cậu nghĩ môi của con gái sẽ có mùi gì? Mùi dâu tây à?" Lý Hoàng Hiên đoán đầy tò mò.

"Không đâu, tôi nghĩ chắc là mùi bia." Trang Tử Ngang vô thức trả lời.

"Cậu bị đập đầu vào cửa à, sao môi con gái lại có mùi bia được?" Lý Hoàng Hiên nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường.

"Thôi, nói với cậu chẳng có ích gì, dù sao cậu cũng chưa từng hôn."

Hai người lại nói chuyện phiếm thêm một lúc rồi kết thúc cuộc gọi.

Trang Tử Ngang nhớ lại khoảnh khắc ba giây khó quên hồi chiều, một lần nữa khẳng định rằng, môi con gái đúng là có vị bia.

Bỗng nhiên, anh nhớ ra trong tủ quần áo vẫn còn một thứ không thể để người khác thấy.

Vội vàng đi vào nhà tắm, anh đổ nửa gói bột giặt ra, và bắt đầu kỳ cọ liên tục.

Những hình ảnh trong giấc mơ vẫn khiến mặt anh đỏ bừng, tim đập liên hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Còn Ba Tháng Để Sống, Xin Hãy Để Tôi An Nhiên Ra Đi

Số ký tự: 0