Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất
Chỉ có ảm đạm
Đông Bôn Tây Cố
2024-11-14 01:07:11
Kỷ Tư Tuyền phiền
muộn bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, đáy mắt dần dần tích lũy lạnh lùng và tự giễu, chẳng qua thời gian ngắn ngủi vài giây, Kiều Dụ liền nhìn một
hồi trở mặt biểu diễn, anh có chút lờ mờ, thật cẩn thận hỏi: "Tại sao
hôm nay lại tăng ca?"
Kỷ Tư Tuyền khôi phục lại bộ dạng lãnh diễm cao quý: "Tại sao tôi tăng ca hay không còn cần phải hướng Kiều bộ báo cáo? Trong hợp đồng có viết điều này sao?"
Kiều Dụ nhíu mày: "Hiện tại không phải thời gian đi làm, không cần gọi anh là bộ trưởng"
Khóe miệng Kỷ Tư Tuyền cong cong vừa phải, nhưng đáy mắt rõ ràng vẫn tối tăm như trước, không mặn không nhặt mở miệng: "Vậy xin hỏi Kiều công tử, còn có việc không?"
Kiều Dụ từ đầu đến giờ vẫn không rõ Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên trở mặt la vì cái gì, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân kia: "Em. . . . . kì sinh lý?"
Khóe miệng Kỷ Tư Tuyền lập tức co rút, vẻ mặt phức tạp trừng mắt nhìn Kiều Dụ một cái.
Kiều Dụ liền biết chính mình đoán sai, thực lý trí bắt đầu nói sang chuyện khác: "Mấy hôm trước đi công tác. . . . . ."
Kỷ Tư Tuyền đột nhiên mở miệng ngắt lời, cũng không thèm nhìn Kiêu Dụ, ngay cả giọng điệu cũng lạnh đi vài phần: "Kiều bộ đi công tác, cái loại chuyện này, không cần nói cho tôi biết"
Kiều Dụ bừng tỉnh ngộ: "Em là. . . . . bởi vì anh đi công tác không nói với em, cho nên tức giận?"
Kỷ Tư Tuyền sửng sốt, nghiêng đầu quay sang một bên, nhíu mày gượng gạo trả lời: "Anh suy nghĩ quá nhiều rôi"
Kiều Dụ rõ ràng nhìn thấy trên mặt cô mất tự nhiên, k.y.cười cười không có tiếp tục trả lời, từ trong ngăn kéo cạnh bàn lấy ra một cái bình nhỏ, đi đến trước mặt Kỷ Tư Tuyền đưa cho cô.
Kỷ Tư Tuyền nhận lấy xem một chút, thuốc mỡ màu trắng, thuyết minh cựa đơn giản, chuyên trị muỗi đốt.
Kiều Dụ tiếp tục nói tiếp nội dung vừa bị cắt đứt: "Mấy hôm trước đi phía nam công tác, muỗi phía nam so với phương bắc hung hăng ngang ngược hơn, loại thuốc này trị muỗi đốt đặc biệt hữu hiệu, liền mang một lọ cho em. Về sau bị muỗi đốt đừng dùng sức gãi, để lại sẹo sẽ không thể mặc váy đẹp được"
Hô hấp của cô bị kìm hãm, một câu rất quen thuộc, ngày đó cô lạt mềm buộc chặt, cố ý nói cho anh nghe, muốn làm anh đau lòng, bây giờ từ miệng anh nói ra, cái đau lại chính là trái tim của cô.
Kỷ Tư Tuyền cắn chặt răng, mở miệng cười đến đôi mắt cong cong lại đem lọ thuốc trong tay trở lại: "Kiều sư huynh có tâm rồi"
Kiều Dụ nhìn Kỷ Tư Tuyền, thật lâu sau cúi đầu, đầy bất đắc dĩ thở dài.
Anh vẫn biết, Kỷ Tư Tuyền từ trước tới nay là khó dỗ dành nhất.
Lòng của cô lại bởi vì tiếng thở dài của anh bỗng nhiên mềm xuống, vừa nhấc mắt liền có thể nhìn thấy một mảnh than chì trong đáy mắt anh, lại cúi đầu cau mày rối rắm nửa ngày, bỗng nhiên từ trong tay Kiều Dụ đoạt lấy thuốc mỡ, thanh âm cứng ngắc: "Cám ơn"
Kiều Dụ nhìn cô một cái, cười cười dịu đi không khí: "Thời gian không còn sớm, đi ăn cơm đi"
Kỷ Tư Tuyền vốn là mang theo Đại Miêu đến nhà ăn bên này ăn chực cơm, nghe thấy anh nói như vậy, liền xoay người đi ra ngoài.
Hai người sau khi gặp lại lần đầu tiên ngồi cùng một bàn ăn cơm, tâm tình Kỷ Tư Tuyền không vui cúi đầu không nói lời nào, Kiều Dụ khó nói được nhiều lời.
"Cuối tuần khi có thời gian sẽ đến tăng ca, phúc lợi của tăng ca, có thể gọi món ăn.k.y. Anh sẽ gọi hai món ăn một món canh, một mặn một nhạt, mùa hè ăn canh bí dao lá sen, mùa đông ăn canh củ từ xương sườn"
Sau khi hai người ngồi xuống, rất nhanh có đầu bếp lại hỏi: "Kiều bộ lại tăng ca sao? Hôm nay muốn ăn gì?'
Kiều Dụ cũng không hỏi ý kiến của Kỷ Tư Tuyền, trực tiếp mở miêng: "Liền chiếu theo bình thường đi, lại nhiều hơn một phần cơm"
Đồ ăn bưng lên thật sự nhanh, Kiều Dụ cầm chiếc đũa thừa ra ở trên bàn gắp đĩa rau cho Kỷ Tư Tuyền: "Đây là món ăn anh bình thường ăn qua, nếm thử chút"
Kỷ Tư Tuyền không nói chuyện, hai người im lặng ăn xong bữa cơm.
Từ căn tin đi ra, Kỷ Tư Tuyền muốn về văn phòng lại bị anh kéo ra ngoài.
"Trong này có một con đường nhỏ có thể thông đến chỗ của anh, khi không lái xe anh sẽ đi đường này. Chỗ ở của anh hiện tại là phòng trong bộ phân, năm đầu tiên em đi, anh được điều về tây nam, sau khi trở về, liền chuyển đến đây"
Kỷ Tư Tuyền vẫn giữ nguyên vẻ mặt ghét bỏ: "Cuộc sống của Kiều bộ trưởng tôi thật sự không có hứng thú biết, xin hỏi tôi có thể trở về chưa?"
Kiều Dụ cũng không để ý tới cô đang nói cái gì, ôm Đại Miêu trong tay tiếp tục đi về phía trước: "Một lát nữa sẽ đi qua hồ nhân tạo, cảnh sắc cũng không tệ lắm, đi xem đi"
Kỷ Tư Tuyền đơn giản không đi: "Tôi không đi! Trả lại Đại Miêu cho tôi!"
Kiều Dụ quay đầu nhìn cô một cái, vẫn bộ dạng cười như trước, giọng nói êm ái dỗ dành cô: "Vẫn là đi xem đi"
Nói xong cũng không chờ cô đồng ý, tiếp tục đi thẳng.
Kỷ Tư Tuyền xù lông: "Kiều Dụ!"
Lần này, anh đầu cũng không quay lại, tốc độ dưới chân bước nhanh hơn: "Lập tức sẽ đến, nói mệt rồi kiên trì một chút, bên hồ có ghế dài, có thể nghỉ ngơi một chút"
Mắt thấy anh muốn đi xa, Kỷ Tư Tuyền thở dài, chạy chậm mấy bước theo sau.
Sau đó, hai người ngồi trên ghế dài ven hồ, nhành liễu dài rủ xuống bên ghế, Đại Miêu rúc vào trong lòng Kỷ Tư Tuyền không an phận đi với lấy lá liễu, Kỷ Tư Tuyền tự biết phản đối không có hiệu quả, lấy một loại thái độ lạnh nhạt không bạo lực không phối hợp lộ ra khuôn mặt an an tĩnh tĩnh lắng nghe.
"Sáng sớm mỗi ngày anh đều chạy bộ quanh hồ vài vòng". Giọng nói của Kiều Dụ ở trong gió nhẹ nhàng chậm rãi vang lên: "Cháo của cửa hàng ‘Bữa sáng’ bên kia không tệ, là bảng hiệu của bọn họ, có cơ hội có thể nếm thử. Cũng không phải mỗi ngày đều ăn, nếu hôm trước tăng ca hoặc xã giao muộn, sáng ngày hôm sau ngủ dậy, không kịp liền đi căn tin ăn"
Kỷ Tư Tuyền giương mắt nhìn, quả nhiên có cửa hàng, cửa hàng có bảng hiệu thật to, trên mặt viết hai chữ 'bữa sáng'
Kiều Dụ chỉ chỉ tòa nhà gần hồ nhất: "Anh ở tòa nhà kia, đi lên ngồi một lát?"
Kỷ Tư Tuyền giương mắt nhìn chằm chằm anh, anh từ khi mới bắt đầu đã không thích hợp, từ đầu tới cuối đem chính mình khai báo một lần, rốt cuộc vẫn muốn hỏi: "Anh đang làm cái gì vậy?"
Thần sắc Kiều Dụ nghiêm túc mà còn thành thật: "Anh là nghĩ muốn nói với em, mấy năm nay, mỗi ngày của anh trôi qua như thế nào?"
Kỷ Tư Tuyền hừ lạnh: "Không có hứng thứ biết, xin hỏi tôi có thể trở về hay chưa?"
Kiều Dụ gật đầu, lại không dẫn cô đi theo đường cũ trở về, mà lại đi một con đường khác: "Buổi sáng đi làm anh thường sẽ đi xe, đi trên con đường này. Có khi Duẫn Hòa Sướng lái xe tới đón anh, có khi thì anh tự mình lái xe qua. Chiếc xe kia. . . . . . "
Kiều Dụ nói tới đây bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Kỷ Tư Tuyền một cái mới tiếp tục mở miệng: "Chiếc xe kia là mua vào năm thứ hai em đi, khi đó anh vừa mới từ tây nam trở về, đi qua cửa hàng 4s, bỗng nhiên nhìn thấy, không biết tại sao đã muốn mua, lựa chọn là màu sắc em thích"
Kỷ Tư Tuyền cúi đầu trầm mặc, là, lúc ấy bọn học từng thảo luận qua, Kiều Dụ thích màu đen, nhưng cô thích màu trắng, hôm đó bầu trời rất tối, nhưng cô vẫn nhìn ra chiếc xe kia màu trắng.
"Năm thứ ba em đi, một năm xảy ra thật nhiều chuyện, em gái anh xảy ra chút chuyện". Kiều Dụ nhẹ nhàng bâng quơ nói, màu đen nơi đáy mắt càng lúc càng đậm: "Sau đó sự việc lại không giải quyết tốt, nó muốn ra nước ngoài đọc sách. Ngày đó anh ra sân bay tiễn nó. Nó ôm anh khóc đến rối tinh rối mù, anh nhìn nó lại nhớ đến em. Anh biết nó không muốn đi, lúc ấy bạn trai nó ở ngay bên cạnh, nhìn thấy cậu ta anh tựa như nhìn thấy chính mình, muốn giữ, cũng không dám giữ. Ngày đó em đi, anh đi tiễn em, em không biết?"
Kỷ Tư Tuyền ảm đạm trầm mặc, cúi đầu không nói lời nào, không biết suy nghĩ cái gì.
"Mùa xuân một năm kia anh được điều đi phía nam. Cuối năm lại triệu hồi về. Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức kết hôn cũng là trong năm đó, anh cho rằng em sẽ trở về, nhưng mãi cho đến khi hôn lễ chấm dứt, em đều không xuất hiện"
"Năm thứ tư em đi, tin tức của em dần dần càng nhiều hơn. Khi gặp mặt bạn học, có bạn học vẫn còn trong giới kiến trúc sẽ nói về em, làm mấy đệ tử của giáo sư đóng cửa, ở mấy văn phòng lớn thực tập, ở nước ngoài lấy được nhiều giải thưởng, trên mạng cũng có thể nhìn thấy tác phẩm của em. Rất khéo léo, anh cũng ở một năm đó thăng chức một bậc. Trong năm này, Tùy Ức mang thai sinh ra Vân Tỉnh, anh còn nghĩ em sẽ trở về, nhưng em vẫn là không về"
"Năm thứ năm em đi, anh trai anh bởi vì sức khỏe không tốt đem công tác dần dần chuyển giao đến tay anh, rất bận, bận đến ngay cả thời gian ăn cơm đều không có. Áp lực cũng lớn, học biết hút thuốc, Tiêu Tử Uyên dạy. l.q.đ.Bởi vì xã giao và ăn uống không quy luật, nên hai lần nằm viện, từ sau lúc đó liền không dám khinh thường lại, bắt đầu cai thuốc, ăn cơm đúng bữa, rèn luyện thân thể"
"Năm nay là năm thứ sáu, xảy ra một chuyện rất tốt". Kiều Dụ khẽ mỉm cười nhìn về phía trước. "Em đã trở về"
"Còn em". Kiều Dụ quay đầu nhìn cô, sườn mặt cong cong nhu hòa, khóe mắt, đuôi mày đều mang theo ôn nhu ấm áp: "Có thể nói một chút mấy năm nay em như thế nào không?"
Ban đêm hôm đó trời mưa một trận to, ngày hôm sau vẫn âm u, Kỷ Tư Tuyền thức dậy rất sớm, nhìn chằm chằm vào ánh sáng xuyên qua tấm rèm cửa dày bên cửa sổ xuất thần.
Cô mơ mộng cả đêm, trong mộng đều là khuôn mặt Kiều Dụ, cười hỏi cô, còn em, có thể nói một chút mấy năm nay em như thế nào không?
Sau một lúc lâu, Kỷ Tư Tuyền lấy điện thoại di động ra, ấn dãy số, điện thoại thông mở miệng vào thẳng vấn đề: "Hôm nay tôi nghỉ một ngày"
Cô lười biếng nằm trên giường hơn nửa buổi sáng, gần tới trưa cô mới đứng dậy, sau khi cho Đại Miêu ăn lại nằm trên sô pha ngẩn người, cuối cùng buồn bực ngồi dậy, cầm di động bắt đầu gọi người.
Buổi chiều, bốn cô gái nhàn nhã ngồi trong quán cà phê xem tạp chí uống trà chiều.
Tam bảo chỉ vào một tờ trên cuốn tạp chí hỏi: "Váy này được không?'
Kỷ Tư Tuyền nhìn cũng không nhìn: "Tam bảo, cậu nói cậu mặc váy gì cơ, phụ nữ mới mặc váy, cậu nói cậu ngoại trừ thân phận viết giới tính nữ trên chứng minh ra, cậu cùng phụ nữ còn có quan hệ gì?"
Tam bảo vẻ mặt ủy khuất nhìn Kỷ Tư Tuyền, nhìn nhìn bỗng nhiên nở nụ cười: "Yêu nữ, cậu nói tớ giữ kiểu tóc này của cậu được không? Đợi tóc tớ dài đến lưng, thiếu niên cưới tớ được? Đến lúc đó Trần Thốc liền có thể cưới tớ!"
Kỷ Tư Tuyền miễn cưỡng ngẩng đầu, từ trên xuống dưới đánh giá Tam bảo nửa ngày, than thở lắc đầu: "Tớ thấy là không có hy vọng gì"
Tam bảo vẻ mặt nghi hoặc: "Tại sao?"
Kỷ Tư Tuyền chậm rãi chế nhạo cô: "Bởi vì cậu không có thắt lưng a"
Tam bảo trúng liền hai mũi tên, lập tức đem cuốn tạp chí ném đi, hai mắt đẫm lệ cấp tốc lao vào lòng Tùy Ức tìm an ủi.
Hà ca nhìn cuốn tạp chí trong không trung trước mặt cô không biết như thế nào cho phải, ném đi không được, cầm cũng không xong, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Yêu nữ, thành khẩn cầu xin tha thứ: "Yêu nữ, niệm tình chúng ta ở cùng phòng năm năm, cầu xin cậu đừng nói. . . . . "
Kỷ Tư Tuyền nhấp ngụm nước trái cây, không lưu tình chút nào ra chiêu: "Hà ca a, tớ nói cậu lại thân thiết không thành công rồi, liền tin Đạo cơ đốc đi!"
Hà ca run rẩy mở miệng: "Vì sao?"
Kỷ Tư Tuyền cười đến khuynh nước khuynh thành: "Bởi vì cái dạng này của cậu là có chúa rồi"
Hà ca cũng ném tạp chí bổ nhào vào Tùy Ức bên cạnh run rẩy: "A Ức! Cậu xem cô ấy!"
Tùy Ức trái ôm phải ấp ngồi một bên cười: "Yêu tinh này tu hành rất cao, tớ sợ không chống đỡ được, nhanh gọi cứu viện thôi"
Tam bảo chưa từ bỏ ý định, yếu ớt phản kháng: "Yêu nữ, cậu thật sự quá gầy"
Kỷ Tư Tuyền không nhanh không chậm tiếp chiêu: "Thời điểm tám cân bốn lạng sao? Tam bảo, nói thật, cậu thắng là ở trên vạch xuất phát cuộc sống"
Tam bảo lại một lần nữa chui vào lòng của Tùy Ức, hộc máu bỏ mạng.
Kỷ Tư Tuyền khôi phục lại bộ dạng lãnh diễm cao quý: "Tại sao tôi tăng ca hay không còn cần phải hướng Kiều bộ báo cáo? Trong hợp đồng có viết điều này sao?"
Kiều Dụ nhíu mày: "Hiện tại không phải thời gian đi làm, không cần gọi anh là bộ trưởng"
Khóe miệng Kỷ Tư Tuyền cong cong vừa phải, nhưng đáy mắt rõ ràng vẫn tối tăm như trước, không mặn không nhặt mở miệng: "Vậy xin hỏi Kiều công tử, còn có việc không?"
Kiều Dụ từ đầu đến giờ vẫn không rõ Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên trở mặt la vì cái gì, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân kia: "Em. . . . . kì sinh lý?"
Khóe miệng Kỷ Tư Tuyền lập tức co rút, vẻ mặt phức tạp trừng mắt nhìn Kiều Dụ một cái.
Kiều Dụ liền biết chính mình đoán sai, thực lý trí bắt đầu nói sang chuyện khác: "Mấy hôm trước đi công tác. . . . . ."
Kỷ Tư Tuyền đột nhiên mở miệng ngắt lời, cũng không thèm nhìn Kiêu Dụ, ngay cả giọng điệu cũng lạnh đi vài phần: "Kiều bộ đi công tác, cái loại chuyện này, không cần nói cho tôi biết"
Kiều Dụ bừng tỉnh ngộ: "Em là. . . . . bởi vì anh đi công tác không nói với em, cho nên tức giận?"
Kỷ Tư Tuyền sửng sốt, nghiêng đầu quay sang một bên, nhíu mày gượng gạo trả lời: "Anh suy nghĩ quá nhiều rôi"
Kiều Dụ rõ ràng nhìn thấy trên mặt cô mất tự nhiên, k.y.cười cười không có tiếp tục trả lời, từ trong ngăn kéo cạnh bàn lấy ra một cái bình nhỏ, đi đến trước mặt Kỷ Tư Tuyền đưa cho cô.
Kỷ Tư Tuyền nhận lấy xem một chút, thuốc mỡ màu trắng, thuyết minh cựa đơn giản, chuyên trị muỗi đốt.
Kiều Dụ tiếp tục nói tiếp nội dung vừa bị cắt đứt: "Mấy hôm trước đi phía nam công tác, muỗi phía nam so với phương bắc hung hăng ngang ngược hơn, loại thuốc này trị muỗi đốt đặc biệt hữu hiệu, liền mang một lọ cho em. Về sau bị muỗi đốt đừng dùng sức gãi, để lại sẹo sẽ không thể mặc váy đẹp được"
Hô hấp của cô bị kìm hãm, một câu rất quen thuộc, ngày đó cô lạt mềm buộc chặt, cố ý nói cho anh nghe, muốn làm anh đau lòng, bây giờ từ miệng anh nói ra, cái đau lại chính là trái tim của cô.
Kỷ Tư Tuyền cắn chặt răng, mở miệng cười đến đôi mắt cong cong lại đem lọ thuốc trong tay trở lại: "Kiều sư huynh có tâm rồi"
Kiều Dụ nhìn Kỷ Tư Tuyền, thật lâu sau cúi đầu, đầy bất đắc dĩ thở dài.
Anh vẫn biết, Kỷ Tư Tuyền từ trước tới nay là khó dỗ dành nhất.
Lòng của cô lại bởi vì tiếng thở dài của anh bỗng nhiên mềm xuống, vừa nhấc mắt liền có thể nhìn thấy một mảnh than chì trong đáy mắt anh, lại cúi đầu cau mày rối rắm nửa ngày, bỗng nhiên từ trong tay Kiều Dụ đoạt lấy thuốc mỡ, thanh âm cứng ngắc: "Cám ơn"
Kiều Dụ nhìn cô một cái, cười cười dịu đi không khí: "Thời gian không còn sớm, đi ăn cơm đi"
Kỷ Tư Tuyền vốn là mang theo Đại Miêu đến nhà ăn bên này ăn chực cơm, nghe thấy anh nói như vậy, liền xoay người đi ra ngoài.
Hai người sau khi gặp lại lần đầu tiên ngồi cùng một bàn ăn cơm, tâm tình Kỷ Tư Tuyền không vui cúi đầu không nói lời nào, Kiều Dụ khó nói được nhiều lời.
"Cuối tuần khi có thời gian sẽ đến tăng ca, phúc lợi của tăng ca, có thể gọi món ăn.k.y. Anh sẽ gọi hai món ăn một món canh, một mặn một nhạt, mùa hè ăn canh bí dao lá sen, mùa đông ăn canh củ từ xương sườn"
Sau khi hai người ngồi xuống, rất nhanh có đầu bếp lại hỏi: "Kiều bộ lại tăng ca sao? Hôm nay muốn ăn gì?'
Kiều Dụ cũng không hỏi ý kiến của Kỷ Tư Tuyền, trực tiếp mở miêng: "Liền chiếu theo bình thường đi, lại nhiều hơn một phần cơm"
Đồ ăn bưng lên thật sự nhanh, Kiều Dụ cầm chiếc đũa thừa ra ở trên bàn gắp đĩa rau cho Kỷ Tư Tuyền: "Đây là món ăn anh bình thường ăn qua, nếm thử chút"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Tư Tuyền không nói chuyện, hai người im lặng ăn xong bữa cơm.
Từ căn tin đi ra, Kỷ Tư Tuyền muốn về văn phòng lại bị anh kéo ra ngoài.
"Trong này có một con đường nhỏ có thể thông đến chỗ của anh, khi không lái xe anh sẽ đi đường này. Chỗ ở của anh hiện tại là phòng trong bộ phân, năm đầu tiên em đi, anh được điều về tây nam, sau khi trở về, liền chuyển đến đây"
Kỷ Tư Tuyền vẫn giữ nguyên vẻ mặt ghét bỏ: "Cuộc sống của Kiều bộ trưởng tôi thật sự không có hứng thú biết, xin hỏi tôi có thể trở về chưa?"
Kiều Dụ cũng không để ý tới cô đang nói cái gì, ôm Đại Miêu trong tay tiếp tục đi về phía trước: "Một lát nữa sẽ đi qua hồ nhân tạo, cảnh sắc cũng không tệ lắm, đi xem đi"
Kỷ Tư Tuyền đơn giản không đi: "Tôi không đi! Trả lại Đại Miêu cho tôi!"
Kiều Dụ quay đầu nhìn cô một cái, vẫn bộ dạng cười như trước, giọng nói êm ái dỗ dành cô: "Vẫn là đi xem đi"
Nói xong cũng không chờ cô đồng ý, tiếp tục đi thẳng.
Kỷ Tư Tuyền xù lông: "Kiều Dụ!"
Lần này, anh đầu cũng không quay lại, tốc độ dưới chân bước nhanh hơn: "Lập tức sẽ đến, nói mệt rồi kiên trì một chút, bên hồ có ghế dài, có thể nghỉ ngơi một chút"
Mắt thấy anh muốn đi xa, Kỷ Tư Tuyền thở dài, chạy chậm mấy bước theo sau.
Sau đó, hai người ngồi trên ghế dài ven hồ, nhành liễu dài rủ xuống bên ghế, Đại Miêu rúc vào trong lòng Kỷ Tư Tuyền không an phận đi với lấy lá liễu, Kỷ Tư Tuyền tự biết phản đối không có hiệu quả, lấy một loại thái độ lạnh nhạt không bạo lực không phối hợp lộ ra khuôn mặt an an tĩnh tĩnh lắng nghe.
"Sáng sớm mỗi ngày anh đều chạy bộ quanh hồ vài vòng". Giọng nói của Kiều Dụ ở trong gió nhẹ nhàng chậm rãi vang lên: "Cháo của cửa hàng ‘Bữa sáng’ bên kia không tệ, là bảng hiệu của bọn họ, có cơ hội có thể nếm thử. Cũng không phải mỗi ngày đều ăn, nếu hôm trước tăng ca hoặc xã giao muộn, sáng ngày hôm sau ngủ dậy, không kịp liền đi căn tin ăn"
Kỷ Tư Tuyền giương mắt nhìn, quả nhiên có cửa hàng, cửa hàng có bảng hiệu thật to, trên mặt viết hai chữ 'bữa sáng'
Kiều Dụ chỉ chỉ tòa nhà gần hồ nhất: "Anh ở tòa nhà kia, đi lên ngồi một lát?"
Kỷ Tư Tuyền giương mắt nhìn chằm chằm anh, anh từ khi mới bắt đầu đã không thích hợp, từ đầu tới cuối đem chính mình khai báo một lần, rốt cuộc vẫn muốn hỏi: "Anh đang làm cái gì vậy?"
Thần sắc Kiều Dụ nghiêm túc mà còn thành thật: "Anh là nghĩ muốn nói với em, mấy năm nay, mỗi ngày của anh trôi qua như thế nào?"
Kỷ Tư Tuyền hừ lạnh: "Không có hứng thứ biết, xin hỏi tôi có thể trở về hay chưa?"
Kiều Dụ gật đầu, lại không dẫn cô đi theo đường cũ trở về, mà lại đi một con đường khác: "Buổi sáng đi làm anh thường sẽ đi xe, đi trên con đường này. Có khi Duẫn Hòa Sướng lái xe tới đón anh, có khi thì anh tự mình lái xe qua. Chiếc xe kia. . . . . . "
Kiều Dụ nói tới đây bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Kỷ Tư Tuyền một cái mới tiếp tục mở miệng: "Chiếc xe kia là mua vào năm thứ hai em đi, khi đó anh vừa mới từ tây nam trở về, đi qua cửa hàng 4s, bỗng nhiên nhìn thấy, không biết tại sao đã muốn mua, lựa chọn là màu sắc em thích"
Kỷ Tư Tuyền cúi đầu trầm mặc, là, lúc ấy bọn học từng thảo luận qua, Kiều Dụ thích màu đen, nhưng cô thích màu trắng, hôm đó bầu trời rất tối, nhưng cô vẫn nhìn ra chiếc xe kia màu trắng.
"Năm thứ ba em đi, một năm xảy ra thật nhiều chuyện, em gái anh xảy ra chút chuyện". Kiều Dụ nhẹ nhàng bâng quơ nói, màu đen nơi đáy mắt càng lúc càng đậm: "Sau đó sự việc lại không giải quyết tốt, nó muốn ra nước ngoài đọc sách. Ngày đó anh ra sân bay tiễn nó. Nó ôm anh khóc đến rối tinh rối mù, anh nhìn nó lại nhớ đến em. Anh biết nó không muốn đi, lúc ấy bạn trai nó ở ngay bên cạnh, nhìn thấy cậu ta anh tựa như nhìn thấy chính mình, muốn giữ, cũng không dám giữ. Ngày đó em đi, anh đi tiễn em, em không biết?"
Kỷ Tư Tuyền ảm đạm trầm mặc, cúi đầu không nói lời nào, không biết suy nghĩ cái gì.
"Mùa xuân một năm kia anh được điều đi phía nam. Cuối năm lại triệu hồi về. Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức kết hôn cũng là trong năm đó, anh cho rằng em sẽ trở về, nhưng mãi cho đến khi hôn lễ chấm dứt, em đều không xuất hiện"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Năm thứ tư em đi, tin tức của em dần dần càng nhiều hơn. Khi gặp mặt bạn học, có bạn học vẫn còn trong giới kiến trúc sẽ nói về em, làm mấy đệ tử của giáo sư đóng cửa, ở mấy văn phòng lớn thực tập, ở nước ngoài lấy được nhiều giải thưởng, trên mạng cũng có thể nhìn thấy tác phẩm của em. Rất khéo léo, anh cũng ở một năm đó thăng chức một bậc. Trong năm này, Tùy Ức mang thai sinh ra Vân Tỉnh, anh còn nghĩ em sẽ trở về, nhưng em vẫn là không về"
"Năm thứ năm em đi, anh trai anh bởi vì sức khỏe không tốt đem công tác dần dần chuyển giao đến tay anh, rất bận, bận đến ngay cả thời gian ăn cơm đều không có. Áp lực cũng lớn, học biết hút thuốc, Tiêu Tử Uyên dạy. l.q.đ.Bởi vì xã giao và ăn uống không quy luật, nên hai lần nằm viện, từ sau lúc đó liền không dám khinh thường lại, bắt đầu cai thuốc, ăn cơm đúng bữa, rèn luyện thân thể"
"Năm nay là năm thứ sáu, xảy ra một chuyện rất tốt". Kiều Dụ khẽ mỉm cười nhìn về phía trước. "Em đã trở về"
"Còn em". Kiều Dụ quay đầu nhìn cô, sườn mặt cong cong nhu hòa, khóe mắt, đuôi mày đều mang theo ôn nhu ấm áp: "Có thể nói một chút mấy năm nay em như thế nào không?"
Ban đêm hôm đó trời mưa một trận to, ngày hôm sau vẫn âm u, Kỷ Tư Tuyền thức dậy rất sớm, nhìn chằm chằm vào ánh sáng xuyên qua tấm rèm cửa dày bên cửa sổ xuất thần.
Cô mơ mộng cả đêm, trong mộng đều là khuôn mặt Kiều Dụ, cười hỏi cô, còn em, có thể nói một chút mấy năm nay em như thế nào không?
Sau một lúc lâu, Kỷ Tư Tuyền lấy điện thoại di động ra, ấn dãy số, điện thoại thông mở miệng vào thẳng vấn đề: "Hôm nay tôi nghỉ một ngày"
Cô lười biếng nằm trên giường hơn nửa buổi sáng, gần tới trưa cô mới đứng dậy, sau khi cho Đại Miêu ăn lại nằm trên sô pha ngẩn người, cuối cùng buồn bực ngồi dậy, cầm di động bắt đầu gọi người.
Buổi chiều, bốn cô gái nhàn nhã ngồi trong quán cà phê xem tạp chí uống trà chiều.
Tam bảo chỉ vào một tờ trên cuốn tạp chí hỏi: "Váy này được không?'
Kỷ Tư Tuyền nhìn cũng không nhìn: "Tam bảo, cậu nói cậu mặc váy gì cơ, phụ nữ mới mặc váy, cậu nói cậu ngoại trừ thân phận viết giới tính nữ trên chứng minh ra, cậu cùng phụ nữ còn có quan hệ gì?"
Tam bảo vẻ mặt ủy khuất nhìn Kỷ Tư Tuyền, nhìn nhìn bỗng nhiên nở nụ cười: "Yêu nữ, cậu nói tớ giữ kiểu tóc này của cậu được không? Đợi tóc tớ dài đến lưng, thiếu niên cưới tớ được? Đến lúc đó Trần Thốc liền có thể cưới tớ!"
Kỷ Tư Tuyền miễn cưỡng ngẩng đầu, từ trên xuống dưới đánh giá Tam bảo nửa ngày, than thở lắc đầu: "Tớ thấy là không có hy vọng gì"
Tam bảo vẻ mặt nghi hoặc: "Tại sao?"
Kỷ Tư Tuyền chậm rãi chế nhạo cô: "Bởi vì cậu không có thắt lưng a"
Tam bảo trúng liền hai mũi tên, lập tức đem cuốn tạp chí ném đi, hai mắt đẫm lệ cấp tốc lao vào lòng Tùy Ức tìm an ủi.
Hà ca nhìn cuốn tạp chí trong không trung trước mặt cô không biết như thế nào cho phải, ném đi không được, cầm cũng không xong, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Yêu nữ, thành khẩn cầu xin tha thứ: "Yêu nữ, niệm tình chúng ta ở cùng phòng năm năm, cầu xin cậu đừng nói. . . . . "
Kỷ Tư Tuyền nhấp ngụm nước trái cây, không lưu tình chút nào ra chiêu: "Hà ca a, tớ nói cậu lại thân thiết không thành công rồi, liền tin Đạo cơ đốc đi!"
Hà ca run rẩy mở miệng: "Vì sao?"
Kỷ Tư Tuyền cười đến khuynh nước khuynh thành: "Bởi vì cái dạng này của cậu là có chúa rồi"
Hà ca cũng ném tạp chí bổ nhào vào Tùy Ức bên cạnh run rẩy: "A Ức! Cậu xem cô ấy!"
Tùy Ức trái ôm phải ấp ngồi một bên cười: "Yêu tinh này tu hành rất cao, tớ sợ không chống đỡ được, nhanh gọi cứu viện thôi"
Tam bảo chưa từ bỏ ý định, yếu ớt phản kháng: "Yêu nữ, cậu thật sự quá gầy"
Kỷ Tư Tuyền không nhanh không chậm tiếp chiêu: "Thời điểm tám cân bốn lạng sao? Tam bảo, nói thật, cậu thắng là ở trên vạch xuất phát cuộc sống"
Tam bảo lại một lần nữa chui vào lòng của Tùy Ức, hộc máu bỏ mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro