Chỉ Muốn He Với Ma Đầu Diệt Thế
Kẻ Ngốc Hoàn Hả...
2024-11-10 19:00:02
Triêu Kim Tuế thậm chí còn nhìn thấy Triêu Thái Sơ ôm Triêu Tiểu Đồ nâng cao lên, chọc cho Triêu Tiểu Đồ cười khanh khách không ngừng. Ông ta là một người phụ thân hà khắc, nhưng lúc này đây ông ta lại giống như tất cả những người phụ thân yêu thương con cái trên thế giới.
Nàng nhớ năm tám tuổi nàng suýt chút nữa ném đi nửa cái mạng, nhưng cũng chưa từng nhận được sự quan tâm của phụ thân; khi còn nhỏ nàng muốn phụ thân ôm, nhưng lại bị một ánh mắt ngăn lại;
...
Nhưng may mắn thay, nàng có Triêu Chiếu Nguyệt.
Hệ thống nhìn hết ở trong mắt.
Nó nghĩ cơ hội của nó đến rồi: Hiển nhiên, đứa em gái được cưng chiều này đã cướp đi phần lớn sự quan tâm và yêu thương của phụ thân, cách đối xử bất công này nhất định sẽ sinh ra nhiều mâu thuẫn.
Quả nhiên, Triêu Tiểu Đồ dường như rất quan tâm đến việc nàng trở thành thiếu tông chủ khi còn trẻ và được phụ thân coi trọng, vì vậy thường xuyên ỷ vào sự yêu thương của phụ thân mà gây rắc rối cho nàng.
Hệ thống không chờ nổi đã vội vã nhảy ra ngoài, nói nó có thể giải quyết được chuyện này, để cho nàng đạt được sự thiên vị của phụ thân.
Nhưng hệ thống lại phát hiện:
Triêu Kim Tuế không hề có ý tính toán thiệt hơn với cô em gái này.
Lúc đầu, Triêu Tiểu Đồ luôn luôn khiêu khích nàng, gây phiền toái cho nàng, nhưng nàng cũng không đánh trả, mắng cũng không thèm mắng, mí mắt cũng không thèm nhấc lên ——
Nhưng vừa quay đầu, nàng liền đi đánh người thương của Triêu Tiểu Đồ.
Đúng vậy, ngay khi Triêu Tiểu Đồ vừa về tới Côn Luân Kiếm Tông, nàng ta đã phải lòng Túc Lưu Vân, sư đệ của Triêu Kim Tuế.
Người tình trong mộng của vô số người ở Côn Luân Kiếm Tông là Triêu Kim Tuế, nhưng Triêu Tiểu Đồ cũng không thể yêu chị gái cùng cha khác mẹ của mình được nên nàng ta đành chấp nhận lui một bước, yêu thanh niên tài tuấn, người đứng ngay sau Triêu Kim Tuế ở Côn Luân.
Triêu Tiểu Đồ từng gây phiền toái cho nàng bốn lần trong một tháng.
Cho nên trong một tháng đó, bất luận người thương của Triêu Tiểu Đồ đi đến đâu, trên đường đều gặp thiếu tông chủ rút kiếm đợi sẵn, y như quỷ dẫn đường ma đưa lối [1].
[1] Gốc "quỷ đả tường": chỉ hiện tượng bị lạc đường, đi mãi vẫn quay về một chỗ.
Triêu Kim Tuế đánh người thương của nàng ta theo tần suất ba bữa một ngày, khiến cho Triêu Tiểu Đồ tức giận đến mức òa khóc và lần nào nàng ta cũng chạy đến chỗ phụ thân để cáo trạng.
Tất nhiên, điều này là vô ích, bởi vì phụ thân đau lòng Triêu Tiểu Đồ, nhưng không có nghĩa cũng sẽ đau lòng Túc Lưu Vân, người trong lòng nàng ta.
Triêu Thái Sơ thậm chí còn cảm thấy rằng bị thằng nhóc đó bị đánh cũng rất tốt, dù sao thì Túc Lưu Vân cũng phải có bản lĩnh để bảo vệ Triêu Tiểu Đồ chứ.
Triêu Tiểu Đồ khóc như đứt từng khúc ruột, long trời lở đất.
Rốt cuộc, người bị đánh là hắn ta, nhưng người đau lòng lại là nàng ta.
Triêu Tiểu Đồ về sau thực sự đã học được cách nghe lời, bởi vì nàng ta dần dần nhận ra rằng người thương của nàng ta chỉ có một một cái mạng, và nếu hắn ta lại bị đánh, thì sẽ phải rời khỏi thế giới tươi đẹp này.
Kể từ đó, khi Triêu Tiểu Đồ nhìn thấy nàng thì sẽ đi đường vòng.
Triêu Kim Tuế khép lại áo choàng, nhẹ giọng nói với tâm ma của mình: "Ngươi xem, vấn đề không phải đã được giải quyết một cách dễ dàng rồi sao?"
Hệ thống: ……
Giọng nói của hệ thống dần dần nhỏ lại, hơn nữa còn cảm giác được một tia tuyệt vọng.
Một trăm năm, đã gần một trăm năm rồi.
Mà nó vẫn chưa ký được khế ước.
Kí chủ là người có tâm tính kiên định nhất mà nó từng thấy.
Không chỉ bởi vì kí chủ có thể niệm kinh liền bốn tiếng cho nó nghe khi còn bé, mà còn bởi vì kể từ khi còn nhỏ chỉ vì không thích ăn hành, mà nàng sẽ ngồi nhặt toàn bộ hành ra khỏi bát mì, mà sự kiên trì này đã kéo dài được một trăm năm.
Tâm tính này đã khiến nàng trở thành thiên tài ngàn năm có một trong tông môn trên phương diện kiếm đạo, đồng thời cũng khiến nàng trở nên nổi bật về sau.
Nhưng mắt thấy dụ nàng ký khế ước khó như lên trời, mà nó đã ở thế giới này tiêu hao quá nhiều năm, nên vài tháng nữa sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, vì vậy lúc này đành phải chấp nhận số phận.
Hệ thống nói với nàng vào một buổi sáng sau khi Triêu Kim Tuế thành công độ kiếp kỳ Nguyên Anh: "Có lẽ ta sắp chìm vào giấc ngủ sâu."
Kết bạn trăm năm, cuối cùng cũng thấy được nàng hơi có dừng lại.
Hệ thống còn tưởng rằng nàng cuối cùng cũng cảm thấy bi thương, nên cũng thấy hơi cảm động, nào ngờ lại thấy nàng viết xuống sách tâm đắc ngày hôm nay:
Niệm "Thanh Tâm Kinh" sáu mươi chín nghìn lần là có thể tiêu diệt được tâm ma.
Hệ thống: ……
Hệ thống nhìn nàng lớn lên.
Nàng giống như một danh kiếm tỏa hào quang xa vạn trượng, chói lọi bức người. Giờ đây, trong tông môn, mọi người đều cung kính gọi nàng là "thiếu chủ". Uy vọng của nàng trong môn phái giống như nước mưa, âm thầm thấm ướt vạn vật, khi mọi người chưa kịp phản ứng, nàng đã trở thành ánh trăng sáng trên bầu trời cao, khiến mọi người ngưng thần nín thở vì không dám mạo phạm.
Nhưng thần thái của nàng luôn luôn bình tĩnh, nhìn dáng vẻ của nàng không có vẻ gì giống thiếu chủ như trong truyền thuyết. Sắc mặt tái nhợt, thậm chí bởi vì sợ lạnh mà quanh năm khoác lên mình bộ lông hồ ly trắng, thoạt nhìn vô cùng ốm yếu; nhưng bởi vì quanh năm luyện kiếm, kiếm pháp lạnh đến thấu xương như cái lạnh cuối thu, mặt mày lạnh lùng, khác hẳn với sự dịu dàng của thiếu nữ, có một loại sắc bén không dễ thân cận, cho nên thậm chí còn có một chút vẻ đẹp phi giới tính không phân biệt nam nữ.
Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, nàng sẽ trở thành tông chủ danh xứng với thực của Côn Luân Kiếm Tông, đi trên đường đời rộng mở thênh thang.
Về phần Triêu Tiểu Đồ hay là Túc Lưu Vân... Mặc dù họ đã gây cho nàng rất nhiều rắc rối. Nhưng nàng vẫn cho rằng đây chỉ là một viên đá nhỏ tình cờ gặp phải trong đời, không thể ngăn cản tương lai tươi sáng đầy hứa hẹn của nàng.
Nàng sẽ trở thành tông chủ trẻ tuổi nhất của Côn Luân Kiếm Tông và là kiếm tu kinh tài tuyệt diễm nhất, giống như một thanh kiếm không thể che giấu được sự sắc bén của nó.
Cuộc đời của nàng có thể diễn tả bằng hai từ: hoàn hảo.
Nhưng hệ thống biết rằng có hai từ cần được thêm vào trước đó: kẻ ngốc hoàn hảo.
Nàng nhớ năm tám tuổi nàng suýt chút nữa ném đi nửa cái mạng, nhưng cũng chưa từng nhận được sự quan tâm của phụ thân; khi còn nhỏ nàng muốn phụ thân ôm, nhưng lại bị một ánh mắt ngăn lại;
...
Nhưng may mắn thay, nàng có Triêu Chiếu Nguyệt.
Hệ thống nhìn hết ở trong mắt.
Nó nghĩ cơ hội của nó đến rồi: Hiển nhiên, đứa em gái được cưng chiều này đã cướp đi phần lớn sự quan tâm và yêu thương của phụ thân, cách đối xử bất công này nhất định sẽ sinh ra nhiều mâu thuẫn.
Quả nhiên, Triêu Tiểu Đồ dường như rất quan tâm đến việc nàng trở thành thiếu tông chủ khi còn trẻ và được phụ thân coi trọng, vì vậy thường xuyên ỷ vào sự yêu thương của phụ thân mà gây rắc rối cho nàng.
Hệ thống không chờ nổi đã vội vã nhảy ra ngoài, nói nó có thể giải quyết được chuyện này, để cho nàng đạt được sự thiên vị của phụ thân.
Nhưng hệ thống lại phát hiện:
Triêu Kim Tuế không hề có ý tính toán thiệt hơn với cô em gái này.
Lúc đầu, Triêu Tiểu Đồ luôn luôn khiêu khích nàng, gây phiền toái cho nàng, nhưng nàng cũng không đánh trả, mắng cũng không thèm mắng, mí mắt cũng không thèm nhấc lên ——
Nhưng vừa quay đầu, nàng liền đi đánh người thương của Triêu Tiểu Đồ.
Đúng vậy, ngay khi Triêu Tiểu Đồ vừa về tới Côn Luân Kiếm Tông, nàng ta đã phải lòng Túc Lưu Vân, sư đệ của Triêu Kim Tuế.
Người tình trong mộng của vô số người ở Côn Luân Kiếm Tông là Triêu Kim Tuế, nhưng Triêu Tiểu Đồ cũng không thể yêu chị gái cùng cha khác mẹ của mình được nên nàng ta đành chấp nhận lui một bước, yêu thanh niên tài tuấn, người đứng ngay sau Triêu Kim Tuế ở Côn Luân.
Triêu Tiểu Đồ từng gây phiền toái cho nàng bốn lần trong một tháng.
Cho nên trong một tháng đó, bất luận người thương của Triêu Tiểu Đồ đi đến đâu, trên đường đều gặp thiếu tông chủ rút kiếm đợi sẵn, y như quỷ dẫn đường ma đưa lối [1].
[1] Gốc "quỷ đả tường": chỉ hiện tượng bị lạc đường, đi mãi vẫn quay về một chỗ.
Triêu Kim Tuế đánh người thương của nàng ta theo tần suất ba bữa một ngày, khiến cho Triêu Tiểu Đồ tức giận đến mức òa khóc và lần nào nàng ta cũng chạy đến chỗ phụ thân để cáo trạng.
Tất nhiên, điều này là vô ích, bởi vì phụ thân đau lòng Triêu Tiểu Đồ, nhưng không có nghĩa cũng sẽ đau lòng Túc Lưu Vân, người trong lòng nàng ta.
Triêu Thái Sơ thậm chí còn cảm thấy rằng bị thằng nhóc đó bị đánh cũng rất tốt, dù sao thì Túc Lưu Vân cũng phải có bản lĩnh để bảo vệ Triêu Tiểu Đồ chứ.
Triêu Tiểu Đồ khóc như đứt từng khúc ruột, long trời lở đất.
Rốt cuộc, người bị đánh là hắn ta, nhưng người đau lòng lại là nàng ta.
Triêu Tiểu Đồ về sau thực sự đã học được cách nghe lời, bởi vì nàng ta dần dần nhận ra rằng người thương của nàng ta chỉ có một một cái mạng, và nếu hắn ta lại bị đánh, thì sẽ phải rời khỏi thế giới tươi đẹp này.
Kể từ đó, khi Triêu Tiểu Đồ nhìn thấy nàng thì sẽ đi đường vòng.
Triêu Kim Tuế khép lại áo choàng, nhẹ giọng nói với tâm ma của mình: "Ngươi xem, vấn đề không phải đã được giải quyết một cách dễ dàng rồi sao?"
Hệ thống: ……
Giọng nói của hệ thống dần dần nhỏ lại, hơn nữa còn cảm giác được một tia tuyệt vọng.
Một trăm năm, đã gần một trăm năm rồi.
Mà nó vẫn chưa ký được khế ước.
Kí chủ là người có tâm tính kiên định nhất mà nó từng thấy.
Không chỉ bởi vì kí chủ có thể niệm kinh liền bốn tiếng cho nó nghe khi còn bé, mà còn bởi vì kể từ khi còn nhỏ chỉ vì không thích ăn hành, mà nàng sẽ ngồi nhặt toàn bộ hành ra khỏi bát mì, mà sự kiên trì này đã kéo dài được một trăm năm.
Tâm tính này đã khiến nàng trở thành thiên tài ngàn năm có một trong tông môn trên phương diện kiếm đạo, đồng thời cũng khiến nàng trở nên nổi bật về sau.
Nhưng mắt thấy dụ nàng ký khế ước khó như lên trời, mà nó đã ở thế giới này tiêu hao quá nhiều năm, nên vài tháng nữa sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, vì vậy lúc này đành phải chấp nhận số phận.
Hệ thống nói với nàng vào một buổi sáng sau khi Triêu Kim Tuế thành công độ kiếp kỳ Nguyên Anh: "Có lẽ ta sắp chìm vào giấc ngủ sâu."
Kết bạn trăm năm, cuối cùng cũng thấy được nàng hơi có dừng lại.
Hệ thống còn tưởng rằng nàng cuối cùng cũng cảm thấy bi thương, nên cũng thấy hơi cảm động, nào ngờ lại thấy nàng viết xuống sách tâm đắc ngày hôm nay:
Niệm "Thanh Tâm Kinh" sáu mươi chín nghìn lần là có thể tiêu diệt được tâm ma.
Hệ thống: ……
Hệ thống nhìn nàng lớn lên.
Nàng giống như một danh kiếm tỏa hào quang xa vạn trượng, chói lọi bức người. Giờ đây, trong tông môn, mọi người đều cung kính gọi nàng là "thiếu chủ". Uy vọng của nàng trong môn phái giống như nước mưa, âm thầm thấm ướt vạn vật, khi mọi người chưa kịp phản ứng, nàng đã trở thành ánh trăng sáng trên bầu trời cao, khiến mọi người ngưng thần nín thở vì không dám mạo phạm.
Nhưng thần thái của nàng luôn luôn bình tĩnh, nhìn dáng vẻ của nàng không có vẻ gì giống thiếu chủ như trong truyền thuyết. Sắc mặt tái nhợt, thậm chí bởi vì sợ lạnh mà quanh năm khoác lên mình bộ lông hồ ly trắng, thoạt nhìn vô cùng ốm yếu; nhưng bởi vì quanh năm luyện kiếm, kiếm pháp lạnh đến thấu xương như cái lạnh cuối thu, mặt mày lạnh lùng, khác hẳn với sự dịu dàng của thiếu nữ, có một loại sắc bén không dễ thân cận, cho nên thậm chí còn có một chút vẻ đẹp phi giới tính không phân biệt nam nữ.
Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, nàng sẽ trở thành tông chủ danh xứng với thực của Côn Luân Kiếm Tông, đi trên đường đời rộng mở thênh thang.
Về phần Triêu Tiểu Đồ hay là Túc Lưu Vân... Mặc dù họ đã gây cho nàng rất nhiều rắc rối. Nhưng nàng vẫn cho rằng đây chỉ là một viên đá nhỏ tình cờ gặp phải trong đời, không thể ngăn cản tương lai tươi sáng đầy hứa hẹn của nàng.
Nàng sẽ trở thành tông chủ trẻ tuổi nhất của Côn Luân Kiếm Tông và là kiếm tu kinh tài tuyệt diễm nhất, giống như một thanh kiếm không thể che giấu được sự sắc bén của nó.
Cuộc đời của nàng có thể diễn tả bằng hai từ: hoàn hảo.
Nhưng hệ thống biết rằng có hai từ cần được thêm vào trước đó: kẻ ngốc hoàn hảo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro