Chỉ Muốn He Với Ma Đầu Diệt Thế
Làm Thế Nào Để...
2024-11-10 19:00:02
Y biết ngay mà, nàng làm sao có thể hôn y?
Nàng ngay cả nhìn y nhiều một cái cũng ngại bẩn, ngay cả bội kiếm bên người nàng cũng có tên là Phục Ma, đường đường là thiếu tông chủ của Côn Luân Kiếm Tông, không biết có bao nhiêu người theo đuổi, làm sao có thể hạ mình đi hôn một con ma?
Quả nhiên, chẳng qua chỉ là do trúng độc, mà lại không có lựa chọn nào khác mà thôi.
Nàng coi y là cái gì?
Yến Tuyết Y rũ xuống hàng mi dài, che đi sự lạnh lẽo tràn ngập trong mắt: Là một con chó gọi là tới đuổi là đi, luôn vui vẻ vẫy đuôi với nàng sao?
Y mạnh mẽ nhắm mắt lại, cảm xúc xao động, nổi giận, sục sôi trong lòng dần dần bình ổn, trở về trạng thái cô đơn tĩnh mịch.
Nụ cười lạnh trào phúng quen thuộc lại trở lại trên mặt y, y xoay người muốn rời đi.
Nhưng y nhanh chóng phát hiện ra có điều không ổn, bởi vì nàng quá yên tĩnh, tiếng hô hấp dồn dập cũng biến mất.
Y quay đầu, mái tóc dài lướt qua gò má lạnh như băng, vừa mới muốn trào phúng hai câu, một giây sau đã lại sững sờ.
Y thấy nàng đang khóc.
Nàng cuộn mình trong chăn, cả người run rẩy.
Nhưng nàng khóc mà không phát ra âm thanh, rất yên tĩnh.
Giống như một đứa trẻ đã quen nhẫn nhịn.
Nàng biết, y không cần phải giúp nàng.
Ngay cả người thân, bằng hữu cũng chưa từng giúp nàng, nàng đã sớm biết quy luật sinh tồn tàn khốc.
Trông cậy vào người khác là vô dụng, nàng chưa bao giờ cúi đầu với người khác, huống chi đối phương là Yến Tuyết Y chứ?
Nhưng lần này, rất nhiều hình ảnh lóe lên trước mắt nàng:
Nàng nhìn thấy thi thể Triêu Chiếu Nguyệt, lúc huynh ấy chết, trong tay thậm chí vẫn còn cầm linh dược dành cho nàng; nàng thấy mình bởi vì khế ước thiên địa, mà muốn báo thù cũng không thể; nàng nhìn thấy mình gặp vô số lần phản bội, lợi dụng, nhưng nàng thậm chí không thể nói ra một câu cự tuyệt...
Nàng nghĩ, nếu như y không muốn, nàng có thể cầu y, có thể dùng lợi ích để trao đổi với y, cho dù phải đối mặt với sự giễu cợt, châm chọc của y hay cho dù phải trả một cái giá rất lớn, cũng sẽ không tiếc.
Nhưng nàng há miệng, lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Ma đầu anh tuấn nghĩ: Đau đến thế sao? Chẳng qua chỉ là chính là hợp hoan tán, sao nàng ấy lại khóc thành như vậy?
Cho dù là thuốc độc từng khiến người ta đau đớn không muốn sống, hay bị kiếm đâm xuyên qua tạo thành vết thương trí mạng, cho tới bây giờ nàng chỉ là cau mày một cái.
Nhưng bây giờ nàng lại đang khóc, đôi mắt hạnh xinh đẹp quanh năm mang theo sự lạnh lùng, hiện tại đỏ hoe, cứ thế mà yên lặng nhìn y.
Y không kiềm được mà nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng: lúc đó nàng còn chưa cao bằng cái bàn, mắt đỏ hồng nhìn y như một con thỏ nhỏ, hỏi y có đau không.
Lúc đó y cảm thấy sinh vật sạch sẽ lại xinh đẹp đáng yêu như vậy, không phải là người trong cùng một thế giới, vì thế hung ác trừng mắt nhìn nàng, hy vọng có thể đuổi nàng đi.
Y hoàn hồn.
Cuối cùng, y nhắm mắt lại tự giễu.
Trước khi nàng chưa kịp nói ra bất kỳ từ nào, y đã sải bước trở về.
Y cúi đầu, nhìn nàng thật lâu.
Sau đó kéo xuống một miếng vải đen, bịt kín mắt nàng, che đi đôi mắt đó.
Trước mắt nàng tối đen, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ của y.
Nàng ngập ngừng kêu một tiếng Yến Tuyết Y.
Y thận trọng tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn nàng một cái.
Y do dự nghĩ: Có phải là hôn như vậy không?
Ma tộc không kiêng ăn mặn, dân phong cởi mở, thường xuyên xằng bậy, cho nên mới có rất nhiều hỗn huyết lưu lạc bên ngoài.
Nhưng y hoàn toàn là một dị chủng, có sự tàn nhẫn thô bạo của ma tộc, nhưng lại chỉ một lòng theo đuổi sức mạnh; nhưng tất cả bộ hạ đều là ma tộc không có chút liêm sỉ nào, thường xuyên màn trời chiếu đất, không kiêng ăn mặn, cho nên thi thoảng sẽ có con ma to gan lớn mật mời y cùng gia nhập.
Y không những thường xuyên phải chịu đựng một ít hình ảnh nóng bỏng mắt, mà còn phải tùy thời đạp bay mấy con ma lớn mật.
--- chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã nhìn qua heo chạy.
Y thử cạy môi nàng.
Nàng giống như đang tìm kiếm nơi bắt nguồn của sự mát mẻ, không hề có trình tự, gấp gáp mà hôn lên.
Y lùi lại một chút, nàng lại đuổi theo.
Hô hấp dồn dập, hơi thở giao triền.
Y tỉnh táo lại sau khi bị cắn một cái, lại phát hiện mình đã bị đẩy đến góc tường.
Y hơi dừng một chút, có chút tức giận.
Đột nhiên hung hăng nắm cằm nàng, đè xuống.
Hai người ngã xuống giường.
Ma đầu này lòng dạ hẹp hòi lại còn thù dai, quả thực không hề giống hôn, mà càng giống như đang cắn xé, giống như dã thú đang săn mồi.
Mãi cho đến khi nàng liên tiếp bại lui, y mới đắc ý nhếch khóe miệng lên.
Đợi đến khi ý thức được mình đang làm cái gì, biểu tình dương dương đắc ý của y bỗng cứng đờ.
Ma đầu tâm tình bất định, sắc mặt lập tức tối sầm xuống.
Y ý thức được mình đối đãi với kẻ thù không biết sống chết này thật sự quá dịu dàng, quả thực biểu hiện giống như con chó nhỏ, chỉ cần nàng ngoắc ngoắc ngón tay, thì sẽ lập tức vểnh đuôi lắc lắc.
- Đúng rồi, nàng chỉ coi y là một công cụ mà thôi.
Tâm tình đang sục sôi giống như nham thạch nóng chảy nhanh chóng nguội lạnh, như bị dội một chậu nước lạnh.
Y dừng lại và âm trầm nhìn nàng: "Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?"
Trong đầu y hiện lên vô số ý niệm ác độc ở trong đầu.
Nàng yếu ớt, hơi thở mong manh hỏi y: "Yến Tuyết Y, huynh có phải, không được hay không?”
Ma Đầu:...
Ánh mắt ma đầu anh tuấn tối sầm lại, chứa đựng tính xâm lược mạnh mẽ, ma giác bị khuyết làm cho y càng thêm hung hãn như dã thú, y thô bạo giữ chặt cổ tay nàng, xoay người đè nàng lại, cười lạnh một tiếng: "Là do ngươi tự tìm.”
"Ngươi sẽ không cho rằng ta sẽ biết thương hương tiếc ngọc chứ?"
Y giam cầm eo nàng, giọng nói lạnh lẽo thấu xương vang lên bên tai nàng:
"Ta chính là, hận không thể giết chết ngươi."
Nàng ngay cả nhìn y nhiều một cái cũng ngại bẩn, ngay cả bội kiếm bên người nàng cũng có tên là Phục Ma, đường đường là thiếu tông chủ của Côn Luân Kiếm Tông, không biết có bao nhiêu người theo đuổi, làm sao có thể hạ mình đi hôn một con ma?
Quả nhiên, chẳng qua chỉ là do trúng độc, mà lại không có lựa chọn nào khác mà thôi.
Nàng coi y là cái gì?
Yến Tuyết Y rũ xuống hàng mi dài, che đi sự lạnh lẽo tràn ngập trong mắt: Là một con chó gọi là tới đuổi là đi, luôn vui vẻ vẫy đuôi với nàng sao?
Y mạnh mẽ nhắm mắt lại, cảm xúc xao động, nổi giận, sục sôi trong lòng dần dần bình ổn, trở về trạng thái cô đơn tĩnh mịch.
Nụ cười lạnh trào phúng quen thuộc lại trở lại trên mặt y, y xoay người muốn rời đi.
Nhưng y nhanh chóng phát hiện ra có điều không ổn, bởi vì nàng quá yên tĩnh, tiếng hô hấp dồn dập cũng biến mất.
Y quay đầu, mái tóc dài lướt qua gò má lạnh như băng, vừa mới muốn trào phúng hai câu, một giây sau đã lại sững sờ.
Y thấy nàng đang khóc.
Nàng cuộn mình trong chăn, cả người run rẩy.
Nhưng nàng khóc mà không phát ra âm thanh, rất yên tĩnh.
Giống như một đứa trẻ đã quen nhẫn nhịn.
Nàng biết, y không cần phải giúp nàng.
Ngay cả người thân, bằng hữu cũng chưa từng giúp nàng, nàng đã sớm biết quy luật sinh tồn tàn khốc.
Trông cậy vào người khác là vô dụng, nàng chưa bao giờ cúi đầu với người khác, huống chi đối phương là Yến Tuyết Y chứ?
Nhưng lần này, rất nhiều hình ảnh lóe lên trước mắt nàng:
Nàng nhìn thấy thi thể Triêu Chiếu Nguyệt, lúc huynh ấy chết, trong tay thậm chí vẫn còn cầm linh dược dành cho nàng; nàng thấy mình bởi vì khế ước thiên địa, mà muốn báo thù cũng không thể; nàng nhìn thấy mình gặp vô số lần phản bội, lợi dụng, nhưng nàng thậm chí không thể nói ra một câu cự tuyệt...
Nàng nghĩ, nếu như y không muốn, nàng có thể cầu y, có thể dùng lợi ích để trao đổi với y, cho dù phải đối mặt với sự giễu cợt, châm chọc của y hay cho dù phải trả một cái giá rất lớn, cũng sẽ không tiếc.
Nhưng nàng há miệng, lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ma đầu anh tuấn nghĩ: Đau đến thế sao? Chẳng qua chỉ là chính là hợp hoan tán, sao nàng ấy lại khóc thành như vậy?
Cho dù là thuốc độc từng khiến người ta đau đớn không muốn sống, hay bị kiếm đâm xuyên qua tạo thành vết thương trí mạng, cho tới bây giờ nàng chỉ là cau mày một cái.
Nhưng bây giờ nàng lại đang khóc, đôi mắt hạnh xinh đẹp quanh năm mang theo sự lạnh lùng, hiện tại đỏ hoe, cứ thế mà yên lặng nhìn y.
Y không kiềm được mà nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng: lúc đó nàng còn chưa cao bằng cái bàn, mắt đỏ hồng nhìn y như một con thỏ nhỏ, hỏi y có đau không.
Lúc đó y cảm thấy sinh vật sạch sẽ lại xinh đẹp đáng yêu như vậy, không phải là người trong cùng một thế giới, vì thế hung ác trừng mắt nhìn nàng, hy vọng có thể đuổi nàng đi.
Y hoàn hồn.
Cuối cùng, y nhắm mắt lại tự giễu.
Trước khi nàng chưa kịp nói ra bất kỳ từ nào, y đã sải bước trở về.
Y cúi đầu, nhìn nàng thật lâu.
Sau đó kéo xuống một miếng vải đen, bịt kín mắt nàng, che đi đôi mắt đó.
Trước mắt nàng tối đen, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ của y.
Nàng ngập ngừng kêu một tiếng Yến Tuyết Y.
Y thận trọng tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn nàng một cái.
Y do dự nghĩ: Có phải là hôn như vậy không?
Ma tộc không kiêng ăn mặn, dân phong cởi mở, thường xuyên xằng bậy, cho nên mới có rất nhiều hỗn huyết lưu lạc bên ngoài.
Nhưng y hoàn toàn là một dị chủng, có sự tàn nhẫn thô bạo của ma tộc, nhưng lại chỉ một lòng theo đuổi sức mạnh; nhưng tất cả bộ hạ đều là ma tộc không có chút liêm sỉ nào, thường xuyên màn trời chiếu đất, không kiêng ăn mặn, cho nên thi thoảng sẽ có con ma to gan lớn mật mời y cùng gia nhập.
Y không những thường xuyên phải chịu đựng một ít hình ảnh nóng bỏng mắt, mà còn phải tùy thời đạp bay mấy con ma lớn mật.
--- chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã nhìn qua heo chạy.
Y thử cạy môi nàng.
Nàng giống như đang tìm kiếm nơi bắt nguồn của sự mát mẻ, không hề có trình tự, gấp gáp mà hôn lên.
Y lùi lại một chút, nàng lại đuổi theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hô hấp dồn dập, hơi thở giao triền.
Y tỉnh táo lại sau khi bị cắn một cái, lại phát hiện mình đã bị đẩy đến góc tường.
Y hơi dừng một chút, có chút tức giận.
Đột nhiên hung hăng nắm cằm nàng, đè xuống.
Hai người ngã xuống giường.
Ma đầu này lòng dạ hẹp hòi lại còn thù dai, quả thực không hề giống hôn, mà càng giống như đang cắn xé, giống như dã thú đang săn mồi.
Mãi cho đến khi nàng liên tiếp bại lui, y mới đắc ý nhếch khóe miệng lên.
Đợi đến khi ý thức được mình đang làm cái gì, biểu tình dương dương đắc ý của y bỗng cứng đờ.
Ma đầu tâm tình bất định, sắc mặt lập tức tối sầm xuống.
Y ý thức được mình đối đãi với kẻ thù không biết sống chết này thật sự quá dịu dàng, quả thực biểu hiện giống như con chó nhỏ, chỉ cần nàng ngoắc ngoắc ngón tay, thì sẽ lập tức vểnh đuôi lắc lắc.
- Đúng rồi, nàng chỉ coi y là một công cụ mà thôi.
Tâm tình đang sục sôi giống như nham thạch nóng chảy nhanh chóng nguội lạnh, như bị dội một chậu nước lạnh.
Y dừng lại và âm trầm nhìn nàng: "Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?"
Trong đầu y hiện lên vô số ý niệm ác độc ở trong đầu.
Nàng yếu ớt, hơi thở mong manh hỏi y: "Yến Tuyết Y, huynh có phải, không được hay không?”
Ma Đầu:...
Ánh mắt ma đầu anh tuấn tối sầm lại, chứa đựng tính xâm lược mạnh mẽ, ma giác bị khuyết làm cho y càng thêm hung hãn như dã thú, y thô bạo giữ chặt cổ tay nàng, xoay người đè nàng lại, cười lạnh một tiếng: "Là do ngươi tự tìm.”
"Ngươi sẽ không cho rằng ta sẽ biết thương hương tiếc ngọc chứ?"
Y giam cầm eo nàng, giọng nói lạnh lẽo thấu xương vang lên bên tai nàng:
"Ta chính là, hận không thể giết chết ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro