Chỉ Muốn He Với Ma Đầu Diệt Thế
Phương Pháp Hoá...
2024-11-10 19:00:02
Kiếm Triêu Chiếu Nguyệt như người, đại khai đại hợp.
Kiếm pháp thành danh của hắn gọi là Đại Giang Chiếu Nguyệt. Kiếm khí ngàn vạn ánh trăng dệt thành tấm lưới dày đặc, bốn phương tám hướng kín kẽ không kẽ hỡ, kiếm chiêu lại giống như dòng sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, làm cho người ta ứng phó không kịp.
Nàng không dám đả thương hắn dù chỉ một chút, Thu Thủy kiếm lại không dùng được, nên chỉ có thể liên tiếp bại lui dưới kiếm của Triêu Chiếu Nguyệt.
Nàng vừa lui vừa cắn răng:
“Triêu Chiếu Nguyệt, chúng ta rời khỏi nơi này! Trời đất rộng lớn, làm sao không có chỗ đi!”
Kiếm khí đập vào mặt, nàng tránh đi, Thu Thủy kiếm mạnh mẽ đụng phải Lãm Nguyệt kiếm!
“Đúng vậy, sau đó Côn Luân liên thủ với nhà họ Túc gia, nửa giang sơn của tu chân giới cũng không thể chứa được muội, muội sẽ đi đâu đây?”
Giữa trời tuyết rơi, nàng thối lui ra ba thước xa, nhưng Lãm Nguyệt kiếm đã đâm thẳng đến mặt nàng.
"Đi ma giới sao!?"
Mũi kiếm dừng lại ngay tại chóp mũi nàng.
Hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng thu kiếm.
"Muội đã quên, Côn Luân vẫn còn có người thứ hai trời sinh kiếm cốt.”
Nàng tức giận đến mức run rẩy cả người: "Triêu Chiếu Nguyệt, huynh dám!"
Thanh niên buộc tóc đuôi ngựa cao cao cũng không quay đầu lại.
“Muội nói cái gì? Gió quá lớn, ta nghe không rõ!”
Thân hình hắn tiêu sái đưa lưng về phía nàng xua tay, biến mất trong gió tuyết.
Nàng nắm chặt Thu Thủy kiếm, tức giận đến xì khói.
Vừa định đuổi theo ——
Một giây sau, Thu Thủy kiếm liền từng tấc từng tấc đứt gãy.
Nàng vứt kiếm đi, giận dữ nói: "Đồ vô dụng!"
Hệ thống cùng con rắn nhỏ trong tay áo nàng không dám nói chuyện.
Nàng sải bước về phía trước.
Nàng cũng không biết mình muốn đi đâu, nhưng nàng biết, nếu nàng ở lại chỗ này, sẽ bị Triêu Chiếu Nguyệt chọc cho tức giận gây ra chuyện xấu.
Nhưng khi đi ngang qua rừng đào dưới chân núi, bước chân của nàng dừng lại.
Bên trong mơ hồ có tiếng nói truyền ra:
"Đại công tử, ý của ngài là..."
Có tiếng ho khan truyền đến: "Không, không thể lấy kiếm cốt của nàng!"
Túc Bạch Dẫn bất mãn nói: "Đại công tử, giờ không phải là thời điểm thương hương tiếc ngọc!"
Giọng nói của Túc Lưu Vân truyền đến:
"Không, bác, bác không hiểu. Triêu Thái Sơ sẽ không đồng ý, dù sao nàng cũng là người thừa kế Côn Luân, để Triêu Thái Sơ tự chặt một tay, quá khó.”
Túc Bạch Dẫn: "Vậy ngài cam tâm làm một kẻ tàn phế sao?"
Túc Lưu Vân lại kịch liệt ho khan, dường như chỉ nói mấy câu như vậy đã muốn lấy mạng của hắn:
“Không phải có Triêu Chiếu Nguyệt sao?”
"Tư chất của hắn tuy rằng không bằng em gái của hắn, nhưng cũng là kiếm cốt trời sinh khó gặp một lần! Nếu là hắn, Triêu Thái Sơ sẽ không dao động mãi không quyết như vậy.”
Hắn thì thầm: "Tóm lại, bác cả, người không thể bắt thiếu tông chủ, nàng là ứng cử viên ta coi trọng nhất cho vị trí phu nhân, không thể động đến nàng.”
Túc Bạch Dẫn hồi lâu sau mới nói: "Vâng, thưa đại công tử.”
Được không một bộ kiếm cốt trời sinh, chịu chút thiệt thòi thì tính là cái gì?
Túc Lưu Vân nói hai ba câu, giống như đã quyết định xong vận mệnh Triêu Chiếu Nguyệt.
Cách đó không xa, Triêu Kim Tuế hỏi hệ thống: "Ta có phải nên cảm kích đến rơi nước mắt hay không, tạ chủ long ân?"
Hệ thống run rẩy.
Bởi vì nó biết rằng con rồng có vảy ngược.
Nhất là vừa rồi kí chủ cãi nhau với anh trai một trận, phát sinh đánh nhau, mà lại còn không dám đánh thắng, đang nghẹn một bụng lửa giận.
Nàng nở nụ cười:
“Hoán Cốt Đại Pháp?”
"Chỉ cần người đã chết, lại nghiền xương thành tro, thì cũng không cần thay đổi nữa.”
Cái gì mà người mang số mệnh đại may mắn, đúng là chó má, nàng không tin đánh vỡ thành mảnh nhỏ, rồi đốt thành tro, xé xác hồn phách, nghiền nát đi, còn có thể sống lại!
Túc Lưu Vân ở tại Đào Hoa Ổ, đám người Túc Bạch Dẫn của nhà họ Túc cũng ở lại đây.
Hiện giờ nơi này được đề phòng sâm nghiêm, ba bước một tốp, năm bước một trạm, chỉ có đệ tử Y đường mới có thể ra vào.
Hiển nhiên, bọn họ lờ mờ cũng có phòng bị.
Sau khi thăm dò địa hình đơn giản, nàng cần một vũ khí.
Kiếm tông cái gì cũng thiếu, nhưng chính là không thiếu kiếm.
Nhưng lần này rút kinh nghiệm từ Thu Thủy kiếm, dù sao Phục Ma kiếm quá bá đạo, nên kiếm đồng dạng ở trong tay nàng cũng không dùng được.
Nàng dứt khoát đi đổi một thanh chủy thủ, quả nhiên, lần này thuận tay hơn nhiều.
Nàng lại đi vào trong phòng Bạch trưởng lão lục lọi nửa ngày, lấy ra mấy cây mê hương.
Bây giờ nàng cảm thấy rằng ma đầu hôm qua đã nói rất đúng:
Đám lòng lang dạ sói này, thực sự nên móc tim của họ ra nhìn xem là màu gì.
Hiển nhiên, có một số người chính là không chịu được khi được nhắc tới ——
Nhận thấy tâm tình của nàng biến hóa, luống khói đen hóa thành tâm ma bay ra.
Lúc này, Triêu Kim Tuế vừa mới thay xong y phục dạ hành.
Thiếu nữ vén tóc dài lên, lạnh lùng nhìn y một cái: "Đêm nay, huynh đừng cản ta.”
Bóng lưng sát khí đằng đằng của nàng dung nhập vào bóng đêm.
Khói đen giống như U Linh, ở phía sau nàng không nhanh không chậm nói:
“Không phải nàng không chịu nhập ma sao?”
“Đây là định đi làm gì vậy? Giết người?”
Nàng quay đầu trừng mắt nhìn y một cái:
“Ta đi móc tim người!”
“Không giúp thì đứng xa ra một chút!”
Khói đen hóa thành ma đầu anh tuấn đứng ôm tay, sắc mặt biến ảo không ngừng. Một lúc lâu sau, mới cúi đầu hỏi Mắt Hí:
"Tại sao nàng ấy lại hung dữ như vậy?"
“Nàng là ma đầu hay là ta là ma đầu?"
Kiếm pháp thành danh của hắn gọi là Đại Giang Chiếu Nguyệt. Kiếm khí ngàn vạn ánh trăng dệt thành tấm lưới dày đặc, bốn phương tám hướng kín kẽ không kẽ hỡ, kiếm chiêu lại giống như dòng sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, làm cho người ta ứng phó không kịp.
Nàng không dám đả thương hắn dù chỉ một chút, Thu Thủy kiếm lại không dùng được, nên chỉ có thể liên tiếp bại lui dưới kiếm của Triêu Chiếu Nguyệt.
Nàng vừa lui vừa cắn răng:
“Triêu Chiếu Nguyệt, chúng ta rời khỏi nơi này! Trời đất rộng lớn, làm sao không có chỗ đi!”
Kiếm khí đập vào mặt, nàng tránh đi, Thu Thủy kiếm mạnh mẽ đụng phải Lãm Nguyệt kiếm!
“Đúng vậy, sau đó Côn Luân liên thủ với nhà họ Túc gia, nửa giang sơn của tu chân giới cũng không thể chứa được muội, muội sẽ đi đâu đây?”
Giữa trời tuyết rơi, nàng thối lui ra ba thước xa, nhưng Lãm Nguyệt kiếm đã đâm thẳng đến mặt nàng.
"Đi ma giới sao!?"
Mũi kiếm dừng lại ngay tại chóp mũi nàng.
Hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng thu kiếm.
"Muội đã quên, Côn Luân vẫn còn có người thứ hai trời sinh kiếm cốt.”
Nàng tức giận đến mức run rẩy cả người: "Triêu Chiếu Nguyệt, huynh dám!"
Thanh niên buộc tóc đuôi ngựa cao cao cũng không quay đầu lại.
“Muội nói cái gì? Gió quá lớn, ta nghe không rõ!”
Thân hình hắn tiêu sái đưa lưng về phía nàng xua tay, biến mất trong gió tuyết.
Nàng nắm chặt Thu Thủy kiếm, tức giận đến xì khói.
Vừa định đuổi theo ——
Một giây sau, Thu Thủy kiếm liền từng tấc từng tấc đứt gãy.
Nàng vứt kiếm đi, giận dữ nói: "Đồ vô dụng!"
Hệ thống cùng con rắn nhỏ trong tay áo nàng không dám nói chuyện.
Nàng sải bước về phía trước.
Nàng cũng không biết mình muốn đi đâu, nhưng nàng biết, nếu nàng ở lại chỗ này, sẽ bị Triêu Chiếu Nguyệt chọc cho tức giận gây ra chuyện xấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng khi đi ngang qua rừng đào dưới chân núi, bước chân của nàng dừng lại.
Bên trong mơ hồ có tiếng nói truyền ra:
"Đại công tử, ý của ngài là..."
Có tiếng ho khan truyền đến: "Không, không thể lấy kiếm cốt của nàng!"
Túc Bạch Dẫn bất mãn nói: "Đại công tử, giờ không phải là thời điểm thương hương tiếc ngọc!"
Giọng nói của Túc Lưu Vân truyền đến:
"Không, bác, bác không hiểu. Triêu Thái Sơ sẽ không đồng ý, dù sao nàng cũng là người thừa kế Côn Luân, để Triêu Thái Sơ tự chặt một tay, quá khó.”
Túc Bạch Dẫn: "Vậy ngài cam tâm làm một kẻ tàn phế sao?"
Túc Lưu Vân lại kịch liệt ho khan, dường như chỉ nói mấy câu như vậy đã muốn lấy mạng của hắn:
“Không phải có Triêu Chiếu Nguyệt sao?”
"Tư chất của hắn tuy rằng không bằng em gái của hắn, nhưng cũng là kiếm cốt trời sinh khó gặp một lần! Nếu là hắn, Triêu Thái Sơ sẽ không dao động mãi không quyết như vậy.”
Hắn thì thầm: "Tóm lại, bác cả, người không thể bắt thiếu tông chủ, nàng là ứng cử viên ta coi trọng nhất cho vị trí phu nhân, không thể động đến nàng.”
Túc Bạch Dẫn hồi lâu sau mới nói: "Vâng, thưa đại công tử.”
Được không một bộ kiếm cốt trời sinh, chịu chút thiệt thòi thì tính là cái gì?
Túc Lưu Vân nói hai ba câu, giống như đã quyết định xong vận mệnh Triêu Chiếu Nguyệt.
Cách đó không xa, Triêu Kim Tuế hỏi hệ thống: "Ta có phải nên cảm kích đến rơi nước mắt hay không, tạ chủ long ân?"
Hệ thống run rẩy.
Bởi vì nó biết rằng con rồng có vảy ngược.
Nhất là vừa rồi kí chủ cãi nhau với anh trai một trận, phát sinh đánh nhau, mà lại còn không dám đánh thắng, đang nghẹn một bụng lửa giận.
Nàng nở nụ cười:
“Hoán Cốt Đại Pháp?”
"Chỉ cần người đã chết, lại nghiền xương thành tro, thì cũng không cần thay đổi nữa.”
Cái gì mà người mang số mệnh đại may mắn, đúng là chó má, nàng không tin đánh vỡ thành mảnh nhỏ, rồi đốt thành tro, xé xác hồn phách, nghiền nát đi, còn có thể sống lại!
Túc Lưu Vân ở tại Đào Hoa Ổ, đám người Túc Bạch Dẫn của nhà họ Túc cũng ở lại đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện giờ nơi này được đề phòng sâm nghiêm, ba bước một tốp, năm bước một trạm, chỉ có đệ tử Y đường mới có thể ra vào.
Hiển nhiên, bọn họ lờ mờ cũng có phòng bị.
Sau khi thăm dò địa hình đơn giản, nàng cần một vũ khí.
Kiếm tông cái gì cũng thiếu, nhưng chính là không thiếu kiếm.
Nhưng lần này rút kinh nghiệm từ Thu Thủy kiếm, dù sao Phục Ma kiếm quá bá đạo, nên kiếm đồng dạng ở trong tay nàng cũng không dùng được.
Nàng dứt khoát đi đổi một thanh chủy thủ, quả nhiên, lần này thuận tay hơn nhiều.
Nàng lại đi vào trong phòng Bạch trưởng lão lục lọi nửa ngày, lấy ra mấy cây mê hương.
Bây giờ nàng cảm thấy rằng ma đầu hôm qua đã nói rất đúng:
Đám lòng lang dạ sói này, thực sự nên móc tim của họ ra nhìn xem là màu gì.
Hiển nhiên, có một số người chính là không chịu được khi được nhắc tới ——
Nhận thấy tâm tình của nàng biến hóa, luống khói đen hóa thành tâm ma bay ra.
Lúc này, Triêu Kim Tuế vừa mới thay xong y phục dạ hành.
Thiếu nữ vén tóc dài lên, lạnh lùng nhìn y một cái: "Đêm nay, huynh đừng cản ta.”
Bóng lưng sát khí đằng đằng của nàng dung nhập vào bóng đêm.
Khói đen giống như U Linh, ở phía sau nàng không nhanh không chậm nói:
“Không phải nàng không chịu nhập ma sao?”
“Đây là định đi làm gì vậy? Giết người?”
Nàng quay đầu trừng mắt nhìn y một cái:
“Ta đi móc tim người!”
“Không giúp thì đứng xa ra một chút!”
Khói đen hóa thành ma đầu anh tuấn đứng ôm tay, sắc mặt biến ảo không ngừng. Một lúc lâu sau, mới cúi đầu hỏi Mắt Hí:
"Tại sao nàng ấy lại hung dữ như vậy?"
“Nàng là ma đầu hay là ta là ma đầu?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro