Chỉ Muốn He Với Ma Đầu Diệt Thế

Rắn Mắt Hí (1)

2024-11-10 19:00:02

Tốc độ của nàng quá nhanh, đến nỗi không ai có thể nghĩ rằng nàng sẽ làm điều đó ngay trước mắt mọi người.

Cho dù trưởng lão, tông chủ đều có mặt, nhưng cũng không kịp ngăn cản!

Biểu tình kinh hãi lại khó hiểu đông cứng trên gương mặt của Túc Lưu Vân, bộ dáng ôn hòa lương thiện giả dối ngụy trang trong một thời gian dài giống như bị đâm thủng bởi một kiếm này.

Trong cổ họng gã toát ra tiếng òng ọc, khóe miệng chảy máu, trong mắt toát ra vẻ khiếp sợ không che dấu: "Tuế..."

Gã cho tới bây giờ vẫn luôn thích tính kế lòng người, thế nhưng gã tuyệt đối không nghĩ tới, nàng trước mắt gã đã không còn là thiếu tông chủ luôn lo lắng vì chuyện của tông môn nữa, mà là Triêu Kim Tuế bị vạn tiễn xuyên tim, vừa mới cải tử hoàn sinh.

Nàng hơi dùng sức, thanh kiếm trong tay liền chậm rãi xoay một vòng.

Máu chảy như suối.

Nàng thì thầm:

"Thật hay cho một tấm lòng cuồng si."

"Nếu như ngươi đã thích ta như vậy, vậy thì chết vì ta, chẳng lẽ không tốt sao?"

Nàng buông tay ra, gã quỳ thẳng xuống trước mặt nàng.

Tiếng kêu sợ hãi như thủy triều dâng lên, chung quanh loạn thành một nùi.

Nàng thấy Triêu Tiểu Đồ bổ nhào tới, thấy Triêu Thái Sơ vô cùng khiếp sợ, mạnh mẽ phong bế tâm mạch của Túc Lưu Vân, giận dữ quát: "Nhanh! Mau chóng đưa đến Y đường! Còn đứng sững đó làm cái gì!?”

Nàng cười khẽ. Nàng chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như bây giờ, giống như đã dời đi được một tảng đá nặng trịch đè nặng trong lòng.

Nàng đối diện với đôi mắt nổi giận của Triêu Thái Sơ, ánh mắt khiếp sợ của mọi người xung quanh, tiện tay buông kiếm ra, ném sang một bên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


--- Không phải kiếm của mình, quả nhiên dùng không thuận tay lắm.

Nàng khép tay áo lại, nhẹ nhàng nói: "Mưu hại đồng môn, ba mươi roi, Tư Quá Nhai ba tháng.”

"Phụ thân, chính miệng người nói, con sẽ tự đi."

Nàng nhấc chân rời đi, bỏ lại đám người ở phía sau.

Côn Luân Kiếm Tông có sáu ngọn núi, mỗi người một chức vụ, mà Hình đường được xây biệt lập, nằm ở chân núi cách đó không xa, thoạt nhìn âm trầm lại uy nghiêm.

Nàng thản nhiên đi vào trong ánh mắt khiếp sợ của các đệ tử.

Đây là quy trình tất yếu —— nếu như hiện tại nàng chưa muốn lập tức đối địch với toàn bộ Côn Luân.

Hệ thống rất kịp thời: "Ký chủ, tôi có thể che giấu cảm giác đau!"

Triêu Kim Tuế còn chưa kịp trả lời hệ thống, đã cảm giác được ngón tay bị cắn mạnh một cái.

Nàng cúi đầu nhìn, có một con rắn nhỏ màu xanh đen thò đầu ra, đỉnh đầu còn có hai cái sừng quen thuộc.

Nó một đường đi theo tới, nhưng bởi vì thị lực của giao long cực kém, lạc đường nửa ngày trời, mới vội vàng bò tới, chỉ nghe thấy được nửa đoạn sau:

Cái gì, 30 roi?

Nếu như nhân loại này dưới sự giám thị của nó bị đánh chết, nó cam đoan mình trở về sẽ bị ma tôn chế biến thành một nồi thịt rắn, cho nên nó lấy tốc độ ánh sáng thông báo cho chủ nhân của mình.

--- Linh thú bản mệnh và chủ nhân của mình có sự kết nối sâu trong linh hồn.

Con rắn nhỏ chú ý tới tầm mắt của nàng, nhưng vừa mở miệng lại là một giọng nói nóng nảy và dễ nghe khác: "Đồ ngốc!”

Nàng đứng lại, nhìn con rắn nhỏ đột nhiên bị ma đầu đoạt xác, vậy mà không có phản bác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ma đầu kia lạnh lẽo âm trầm nói: "Mạng của nàng là của ta.”

"Trước khi ta giết nàng, tốt nhất là nàng đừng tự hành hạ mình đến chết."

Không gian yên tĩnh đi trong chốc lát.

"Nó có thể giúp nàng."

Nàng chậm chạp không đáp.

Thanh niên Ma tộc cách xa ngàn dặm siết chặt tay, khóe miệng nở một nụ cười cười lạnh lùng.

Y hiểu rõ nàng, trước kia nàng từng bị phạt vô số lần, cho dù vì vậy mà mình đầy thương tích, cũng chưa bao giờ hé răng một tiếng.

Chỉ vì nàng muốn làm một tấm gương tốt, vì vậy nàng chưa bao giờ chịu trốn tránh trách phạt.

Cảm giác thất vọng bao phủ lấy y, làm cho rắn nhỏ làm bản thể của y cũng trông cực kỳ âm trầm lạnh lùng.

Y gần như rít ra bốn chữ từ kẽ răng của mình: "Không biết tốt xấu."

Thần thức của y muốn rời khỏi con rắn nhỏ kia——

Lại thấy nàng vươn tay, sờ sờ cái sừng ma tương tự như của y, sau đó nhẹ nhàng, lấy một ngón tay chọc đầu con rắn nhỏ trở về.

Nàng nói: "Được.”

Y ngây ngẩn cả người.

Nàng suy nghĩ một chút: "Tuy nhiên, để lại một chút vết thương trên bề mặt da nhé, nếu không thì không tốt để bàn giao kết quả."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Muốn He Với Ma Đầu Diệt Thế

Số ký tự: 0