Chỉ Muốn He Với Ma Đầu Diệt Thế
Sẵn Sàng (2)
2024-11-10 19:00:02
Ma giới.
Ma tôn môi cong lên: "Cuối cùng cũng đi lấy kiếm Côn Luân rồi sao?"
Dĩ nhiên rồi, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ chờ y đến cứu không phải là tính cách của nàng.
Hơn nữa, y có một linh cảm mạnh mẽ rằng, lần này nàng chắc chắn có thể lấy được kiếm Côn Luân!
Ma đầu không nhịn được mà nhếch miệng cười, cả người sảng khoái gần như muốn bật cười to thành tiếng.
Dù sao trước đây nàng vì môn phái mà chạy đôn chạy đáo không biết bao nhiêu lần, còn vô số lần chiến đấu với y đến đỏ mắt, không phải chỉ để bảo vệ họ sao?
Nhưng bây giờ, nàng thực sự đã buông bỏ.
- Vậy, có phải có thể bắt cóc nàng đến ma tộc không!?
Đôi mắt phượng xinh đẹp thường ngày u ám, lúc này lại sáng lấp lánh đến kinh ngạc.
Nhất thời, y bắt đầu cảm thấy chán ghét Ma giới, nơi mà mình sống đã lâu.
Trước đây, y cảm thấy ma giới có những tảng đá kỳ lạ, mang một vẻ đẹp riêng, nhưng giờ chỉ thấy ma giới toàn núi rừng hoang vu, không sánh kịp với vẻ đẹp của Tu Chân giới, nếu nàng chán ghét nơi này thì phải làm sao?
Trước đây, y cảm thấy những thuộc hạ của mình ai ai cũng đều dũng mãnh không gì sánh được, nhưng bây giờ chỉ thấy bọn họ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, chẳng những vậy, có người còn mọc thêm vài cái đầu, rất mất mỹ quan, chẳng may không lọt nổi mắt xanh của nàng thì phải làm sao?
Trước đây, y cảm thấy Ma cung của mình rộng lớn xa hoa, một cước mà đã có thể đá một Ma từ phía đông bay vèo sang phía tây, bay lơ lửng trong không trung năm phút cũng không dừng lại, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy trống trải, nàng kỹ tính như vậy, chẳng may không thích thì phải làm sao?
Vẻ mặt điển trai của ma đầu thay đổi liên tục, cuối cùng ánh mắt u ám nhìn từ đông sang tây, biểu lộ đầy chán ghét.
Thấy vậy, chúng ma dưới trướng đồng loạt rùng mình.
Cuối cùng y phất phất tay, đuổi hết chúng ma đi.
Y nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
- Nàng thích phơi nắng, cả người như chùm ánh sáng ấm áp rạng rỡ, nhưng y vĩnh viễn không thể làm cho mặt trời mọc lên ở Ma giới.
Đây chính là thế giới của y, tăm tối bất kể ngày đêm, quỷ quái tung hoành, chỉ khá hơn một chút so với Vạn Ma Quật.
Nàng sẽ thích nơi này chứ?
Bước chân y chợt dừng lại, ánh mắt trở nên ảm đạm trong chốc lát.
Y quay người biến mất trong Ma cung.
Ma tướng Mạc Tà là người cuối cùng rời khỏi Ma cung, vừa tan việc đã định đi đánh bạc cùng vài ma tướng quen biết, ai trong Ma tộc mà không thích cờ bạc - dĩ nhiên, Ma tôn thì khác.
Tôn thượng lạnh lùng, không thích mỹ sắc, cũng không thích cờ bạc, chỉ thích tìm thuộc hạ đánh nhau. Vì vậy, sau giờ làm việc, tất cả đều tránh mặt Tôn thượng.
Nhưng một giây sau, y đã thấy một bóng dáng màu trắng bay qua đỉnh đầu từ xa.
Chờ đã, làm sao có thể có tu sĩ chính đạo ở đây!
Mạc Tà giật mình đuổi theo, bóng dáng màu trắng kia dừng lại, nâng đấu lạp lên, lộ ra một sườn mặt lạnh lùng.
Mạc Tà kinh hãi: "Tôn thượng? Ngài định đi làm gì vậy?"
Ma đầu: "Giết người."
Mạc Tà: Nhưng tôn thượng ơi, màu này mặc đi giết người dễ bị bẩn lắm!
Tôn thượng lạnh lùng liếc nhìn hắn: Ngươi thì biết cái gì? Đi đón người, đương nhiên phải mặc cho đàng hoàng một chút.
- Chủ yếu là vì kiếm tu kia nói, đừng mặc quá ma quái.
Mạc Tà nhanh chóng bày tỏ: Hắn có thể cùng đi giúp tôn thượng nâng đao.
Ma giới cũng không phải là nơi dễ sống. Hắn là một ma tướng bảo vệ biên thành, bị cô lập rất nghiêm trọng, những ma đầu khác đều xa lánh hắn, vì vậy hắn rất muốn giúp Ma tôn xử lý chuyện riêng, nhờ đó mà tạo mối quan hệ qua lại.
Ai ngờ, Ma tôn dưới đấu lạp màu trắng, nâng cằm lên: "Xen vào chuyện riêng quá nhiều, thì sẽ chết nhanh hơn."
Mạc Tà: ...
Mạc Tà cút vội.
---
Cách đó ngàn dặm, một bóng dáng toàn thân màu trắng đội đấu lạp như một con hạc tiên, vững vàng đáp xuống ngọn cây cao nhất giữa núi Côn Luân.
Nàng bảo y đến một mình. Tuy y rất bất mãn vì nàng không tin tưởng Ma tộc, nhưng nàng chỉ tin một mình y, thì y có thể làm gì chứ?
Dáng người cao gầy tựa vào thân cây, như một thiếu niên lang đang chờ đợi người yêu.
Y cúi đầu nhìn xuống những đệ tử mặc áo xanh của nhà họ Túc bên dưới núi, lơ đãng nói:
"Nàng còn muốn ta chờ tín hiệu của nàng mới được hành động, nàng thật biết sai khiến người mà?"
Mắt Hí nịnh nọt: "Đúng vậy, chúng ta không cần nghe theo nàng, cứ thế mà giết thẳng vào!"
Chủ nhân lập tức híp mắt nhìn Mắt Hí: "Chuyện nhỏ không nhẫn, thì sẽ làm hỏng việc lớn."
Mắt Hí: ?
Y thực sự không phải là người nhiệt tình, làm gì có lòng tốt đến mức đến cứu người, y đến để cướp người, nếu nàng không đi với y thì sao?
Giây tiếp theo, vô số chim trắng trong núi bị kinh động bay lên!
Một ma một xà, hình dáng sừng ma giống nhau, cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía không xa của Côn Luân.
- Là kiếm Côn Luân, nó đang di chuyển.
Y giơ tay, đội chiếc đấu lạp lên đầu che đi sừng ma, nhẹ nhàng điểm chân, bay về phía dưới núi!
Ma tôn môi cong lên: "Cuối cùng cũng đi lấy kiếm Côn Luân rồi sao?"
Dĩ nhiên rồi, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ chờ y đến cứu không phải là tính cách của nàng.
Hơn nữa, y có một linh cảm mạnh mẽ rằng, lần này nàng chắc chắn có thể lấy được kiếm Côn Luân!
Ma đầu không nhịn được mà nhếch miệng cười, cả người sảng khoái gần như muốn bật cười to thành tiếng.
Dù sao trước đây nàng vì môn phái mà chạy đôn chạy đáo không biết bao nhiêu lần, còn vô số lần chiến đấu với y đến đỏ mắt, không phải chỉ để bảo vệ họ sao?
Nhưng bây giờ, nàng thực sự đã buông bỏ.
- Vậy, có phải có thể bắt cóc nàng đến ma tộc không!?
Đôi mắt phượng xinh đẹp thường ngày u ám, lúc này lại sáng lấp lánh đến kinh ngạc.
Nhất thời, y bắt đầu cảm thấy chán ghét Ma giới, nơi mà mình sống đã lâu.
Trước đây, y cảm thấy ma giới có những tảng đá kỳ lạ, mang một vẻ đẹp riêng, nhưng giờ chỉ thấy ma giới toàn núi rừng hoang vu, không sánh kịp với vẻ đẹp của Tu Chân giới, nếu nàng chán ghét nơi này thì phải làm sao?
Trước đây, y cảm thấy những thuộc hạ của mình ai ai cũng đều dũng mãnh không gì sánh được, nhưng bây giờ chỉ thấy bọn họ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, chẳng những vậy, có người còn mọc thêm vài cái đầu, rất mất mỹ quan, chẳng may không lọt nổi mắt xanh của nàng thì phải làm sao?
Trước đây, y cảm thấy Ma cung của mình rộng lớn xa hoa, một cước mà đã có thể đá một Ma từ phía đông bay vèo sang phía tây, bay lơ lửng trong không trung năm phút cũng không dừng lại, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy trống trải, nàng kỹ tính như vậy, chẳng may không thích thì phải làm sao?
Vẻ mặt điển trai của ma đầu thay đổi liên tục, cuối cùng ánh mắt u ám nhìn từ đông sang tây, biểu lộ đầy chán ghét.
Thấy vậy, chúng ma dưới trướng đồng loạt rùng mình.
Cuối cùng y phất phất tay, đuổi hết chúng ma đi.
Y nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nàng thích phơi nắng, cả người như chùm ánh sáng ấm áp rạng rỡ, nhưng y vĩnh viễn không thể làm cho mặt trời mọc lên ở Ma giới.
Đây chính là thế giới của y, tăm tối bất kể ngày đêm, quỷ quái tung hoành, chỉ khá hơn một chút so với Vạn Ma Quật.
Nàng sẽ thích nơi này chứ?
Bước chân y chợt dừng lại, ánh mắt trở nên ảm đạm trong chốc lát.
Y quay người biến mất trong Ma cung.
Ma tướng Mạc Tà là người cuối cùng rời khỏi Ma cung, vừa tan việc đã định đi đánh bạc cùng vài ma tướng quen biết, ai trong Ma tộc mà không thích cờ bạc - dĩ nhiên, Ma tôn thì khác.
Tôn thượng lạnh lùng, không thích mỹ sắc, cũng không thích cờ bạc, chỉ thích tìm thuộc hạ đánh nhau. Vì vậy, sau giờ làm việc, tất cả đều tránh mặt Tôn thượng.
Nhưng một giây sau, y đã thấy một bóng dáng màu trắng bay qua đỉnh đầu từ xa.
Chờ đã, làm sao có thể có tu sĩ chính đạo ở đây!
Mạc Tà giật mình đuổi theo, bóng dáng màu trắng kia dừng lại, nâng đấu lạp lên, lộ ra một sườn mặt lạnh lùng.
Mạc Tà kinh hãi: "Tôn thượng? Ngài định đi làm gì vậy?"
Ma đầu: "Giết người."
Mạc Tà: Nhưng tôn thượng ơi, màu này mặc đi giết người dễ bị bẩn lắm!
Tôn thượng lạnh lùng liếc nhìn hắn: Ngươi thì biết cái gì? Đi đón người, đương nhiên phải mặc cho đàng hoàng một chút.
- Chủ yếu là vì kiếm tu kia nói, đừng mặc quá ma quái.
Mạc Tà nhanh chóng bày tỏ: Hắn có thể cùng đi giúp tôn thượng nâng đao.
Ma giới cũng không phải là nơi dễ sống. Hắn là một ma tướng bảo vệ biên thành, bị cô lập rất nghiêm trọng, những ma đầu khác đều xa lánh hắn, vì vậy hắn rất muốn giúp Ma tôn xử lý chuyện riêng, nhờ đó mà tạo mối quan hệ qua lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai ngờ, Ma tôn dưới đấu lạp màu trắng, nâng cằm lên: "Xen vào chuyện riêng quá nhiều, thì sẽ chết nhanh hơn."
Mạc Tà: ...
Mạc Tà cút vội.
---
Cách đó ngàn dặm, một bóng dáng toàn thân màu trắng đội đấu lạp như một con hạc tiên, vững vàng đáp xuống ngọn cây cao nhất giữa núi Côn Luân.
Nàng bảo y đến một mình. Tuy y rất bất mãn vì nàng không tin tưởng Ma tộc, nhưng nàng chỉ tin một mình y, thì y có thể làm gì chứ?
Dáng người cao gầy tựa vào thân cây, như một thiếu niên lang đang chờ đợi người yêu.
Y cúi đầu nhìn xuống những đệ tử mặc áo xanh của nhà họ Túc bên dưới núi, lơ đãng nói:
"Nàng còn muốn ta chờ tín hiệu của nàng mới được hành động, nàng thật biết sai khiến người mà?"
Mắt Hí nịnh nọt: "Đúng vậy, chúng ta không cần nghe theo nàng, cứ thế mà giết thẳng vào!"
Chủ nhân lập tức híp mắt nhìn Mắt Hí: "Chuyện nhỏ không nhẫn, thì sẽ làm hỏng việc lớn."
Mắt Hí: ?
Y thực sự không phải là người nhiệt tình, làm gì có lòng tốt đến mức đến cứu người, y đến để cướp người, nếu nàng không đi với y thì sao?
Giây tiếp theo, vô số chim trắng trong núi bị kinh động bay lên!
Một ma một xà, hình dáng sừng ma giống nhau, cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía không xa của Côn Luân.
- Là kiếm Côn Luân, nó đang di chuyển.
Y giơ tay, đội chiếc đấu lạp lên đầu che đi sừng ma, nhẹ nhàng điểm chân, bay về phía dưới núi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro