Chỉ Muốn He Với Ma Đầu Diệt Thế
Tiểu Ma Đầu (2)
2024-11-10 19:00:02
Mắt Hí lặng lẽ đi cùng chủ nhân của mình.
Nó thực sự cố gắng an ủi chủ nhân, gắng sức cuộn đuôi của mình vào ngón tay y.
Nhưng hiệu quả hiển nhiên không được tốt cho lắm, Ma Tôn hoàn toàn không hề đáp lại Mắt Hí.
Thanh niên trầm mặc nhìn chợ đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên tâm tình giảm xuống tận đáy.
Mãi cho đến một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến: "Yến Tuyết Y!”
Thanh niên Ma tộc quay đầu lại.
Nàng thở hồng hộc chạy tới, chạy đến mức gần như không thở ra hơi.
Thật kỳ lạ...
Rõ ràng là một kiếm tu, nhưng nàng sốt ruột, ngay cả ngự kiếm phi hành cũng quên.
Ma Tôn cúi đầu nhìn nàng, lạnh như băng nói:
"Sao nào, sợ ta ở chỗ này đại khai sát giới, lại muốn tới xen vào việc của người khác?"
Y quay lại và sải bước rời đi.
Nàng không thể không tiếp tục đuổi theo, nghe tiếng hít thở thì như sắp tắt thở đến nơi.
Nhưng cho dù là vậy, nàng vẫn đuổi theo không rời, y không thể không chậm lại bước chân.
Y đầy ác ý cúi đầu nói với nàng, ánh mắt âm độc đến cực điểm: "Nàng còn đi theo ta, ta sẽ giết bọn họ!”
Hiển nhiên, tâm tình hôm nay của y kém đến cực điểm, hoàn toàn không có nửa điểm kiên nhẫn.
Nàng thở hổn hển, giống như sợ y còn muốn đi, đưa tay kéo ống tay áo y.
"Yến Tuyết Y."
Nàng nói: "Ta biết, ta đã xem ký ức của gã ta!"
Triêu Kim Tuế nắm lấy tay phải của y, trong tay y là con châu chấu cỏ.
"Là huynh sao? Yến Tuyết Y.”
Khóe miệng Ma Tôn lộ ra một nụ cười lạnh, gằn từng chữ nói:
"Không nên tự mình đa tình."
Nàng không chịu từ bỏ: "Yến Tuyết Y, huynh gạt người!”
Y lạnh lùng nói:
"Khi đó bổn tọa vội vàng tranh cướp địa bàn, ai sẽ quản sự sống chết của một tiểu tu sĩ chứ! Nàng ở Vạn Ma Quật là chết hay sống, thì có quan hệ gì với ta chứ?”
Y vốn đã quên, nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy, hiện tại nàng lại muốn lấy ra con châu chấu cỏ kia.
Giống như đang nhắc nhở y, tiểu ma đầu bò ra trong Vạn Ma Quật kia, giấc mộng kia ngu xuẩn, nực cười cỡ nào.
Nàng ấy muốn câu trả lời thế nào?
Y muốn sải bước rời đi, rời đi nơi xấu xa, tràn đầy hơi thở của người tu hành này.
Y muốn trở lại Ma giới, nơi đó tuy rằng chỉ có bóng tôi vô biên, nhưng ít nhất sẽ không làm cho tâm tình của y trở nên càng thêm tồi tệ.
Y cảm giác được mình chưa bao giờ có tâm tình phẫn nộ như vậy. Y sợ ở lại, y sẽ không nhịn được đại khai sát giới.
Hết lần này tới lần khác nàng còn không biết sống chết quấn lấy y, không chịu buông tay.
Y đi đâu, nàng đều đi theo.
Băng qua đám đông, nàng vẫn còn lải nhải:
"Yến Tuyết Y, ta nhớ rõ, ta còm túm lấy sừng ma của huynh."
"Chuyện huynh cõng ta, ta cũng nhớ ra rồi."
......
"Huynh còn thừa dịp ta ngủ, cắn ta một cái."
Bước chân y rốt cục cũng ngừng lại, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, mắt phượng giống như hận không thể róc thịt trên người nàng xuống.
Y từng bước tiến gần tới nàng, trong chốc lát cảm giác áp bách mãnh liệt ùn ùn kéo tới.
"Nàng rốt cuộc là muốn như thế nào?"
"Là ta thì thế nào, không phải là ta thì như thế nào?"
Y từng bước đẩy nàng đến góc tường, trào phúng nhìn nàng.
Lại có thể thay đổi được cái gì chứ?
Triêu Kim Tuế lại nói một cách chắc nịch: "Ta biết là huynh."
Y không muốn nhìn thấy ánh mắt kia của nàng nữa, lạnh lùng nói:
"Nàng cứ coi như lương tri của ta chưa cạn, chuyện xấu làm nhiều rồi, thì cũng phải làm một hai chuyện tốt để cân bằng lại một chút."
"Không cần nàng phải quan tâm như thế, sao nào, chẳng lẽ nàng còn muốn cảm kích một ma đầu?"
Nàng nhẹ giọng nói: "Yến Tuyết Y, huynh thừa nhận.”
"Là huynh, đúng không?"
"Không có huynh, khi đó ta đã chết trong Vạn Ma Quật rồi."
Y lạnh lùng nhìn cô, con ngươi đỏ như máu:
"Ma tộc không hư tình giả ý như mấy người. Ta không cần nàng cảm kích và thương hại!"
Y không cần sự cảm kích và thương hại, nhiều năm trước tiểu ma đầu không cần, hiện tại, càng không cần.
Tiểu ma đầu bò ra từ Vạn Ma Quật, cẩn thận từng li từng tí cẩn thận từng li từng tí véo mặt nàng kia, đã sớm chết rồi.
Hiện giờ là chủ nhân của Ma giới, có bộ hạ ngàn vạn, là người đứng đầu vạn ma.
Y tội ác chồng chất, sát phạt quyết đoán.
Không còn là kẻ đáng thương đó nữa.
Y giơ tay lên, muốn vung tay đang nắm lấy tay y của nàng ra.
Tuy nhiên, con châu chấu cỏ trên tay phải giống như một vệt sao băng, nhanh chóng bay ra ngoài, rơi xuống mặt hồ mùa đông.
Châu chấu có được bảo dưỡng bởi linh khí của Túc Lúc Vân trong nhiều năm đã sớm biến thành một kiện pháp khí, lúc này lại rơi vào trong hồ không thấy bóng dáng.
Y ngây ngẩn cả người.
Y nhìn thấy vẻ mặt nàng cứng lại, giống như không ngờ y sẽ thẳng tay ném đi đồ vật đó.
Nàng chưa bao giờ có biểu tình bị thương như vậy, ánh mắt đỏ lên, sững sờ nhìn y.
Y muốn nói mình không phải cố ý, nhưng bở môi đóng rồi lại mở, lúc này đây vậy mà nói không nên lời.
Giống như thật lâu trước đây.
Tiểu ma đầu trời sinh lạnh lùng cứng rắn, không nói được lời mềm mỏng. Sau khi y nói y muốn dẫn nàng trở về ma giới, bị vô số lần cự tuyệt, đao kiếm chỉa về phía nhau, thì y bắt đầu dùng ngôn từ khắc nghiệt, nói nhiều lời nói ác độc. Đây chính là thiên tính của ma, giống như một thanh đao hai mặt sắc bén, cho dù đả thương người thương mình, cũng không chịu mềm mỏng đi nửa phần.
Y không dám nhìn biểu tình của nàng, không dám nghĩ bây giờ nàng nghĩ như thế nào về y.
Y không muốn nghe nàng nói ra.
Khoảnh khắc con châu chấu cỏ bay ra ngoài, trong nháy mắt đấy khoảng cách giữa bọn họ dường như lại trở nên rất xa rất xa.
Xa đến nỗi vượt qua thiên sơn vạn thủy.
Xa đến mức trở lại vạch xuất phát.
Chẳng qua, vốn nên là như vậy.
Nàng trời sinh chính là tu sĩ chính đạo, chính trực ngay thẳng, lấy trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình.
Mà y, trời sinh chính là ma đầu tội ác chồng chất, cả đời này, tuyệt đối không có khả năng buông đồ đao xuống.
Y nhắm mắt lại.
Quay đầu, muốn sải bước rời đi.
Cứ như vậy đi.
Giống như châu chấu cỏ chìm dưới đáy hồ kia, vốn không nên lưu lại.
Nhưng một giây sau, y liền nghe thấy một tiếng bùm bùm.
Y quay đầu lại, liền nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia, nàng trực tiếp nhảy vào trong hồ giữa tháng chạp lạnh lẽo khắc nghiệt!
Nàng muốn tìm con châu chấu cỏ đã được định sẵn sẽ chìm xuống đáy hồ.
Kẻ điên! Cái kẻ điên này!
Bên trên hồ vẫn còn có băng!
Nó thực sự cố gắng an ủi chủ nhân, gắng sức cuộn đuôi của mình vào ngón tay y.
Nhưng hiệu quả hiển nhiên không được tốt cho lắm, Ma Tôn hoàn toàn không hề đáp lại Mắt Hí.
Thanh niên trầm mặc nhìn chợ đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên tâm tình giảm xuống tận đáy.
Mãi cho đến một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến: "Yến Tuyết Y!”
Thanh niên Ma tộc quay đầu lại.
Nàng thở hồng hộc chạy tới, chạy đến mức gần như không thở ra hơi.
Thật kỳ lạ...
Rõ ràng là một kiếm tu, nhưng nàng sốt ruột, ngay cả ngự kiếm phi hành cũng quên.
Ma Tôn cúi đầu nhìn nàng, lạnh như băng nói:
"Sao nào, sợ ta ở chỗ này đại khai sát giới, lại muốn tới xen vào việc của người khác?"
Y quay lại và sải bước rời đi.
Nàng không thể không tiếp tục đuổi theo, nghe tiếng hít thở thì như sắp tắt thở đến nơi.
Nhưng cho dù là vậy, nàng vẫn đuổi theo không rời, y không thể không chậm lại bước chân.
Y đầy ác ý cúi đầu nói với nàng, ánh mắt âm độc đến cực điểm: "Nàng còn đi theo ta, ta sẽ giết bọn họ!”
Hiển nhiên, tâm tình hôm nay của y kém đến cực điểm, hoàn toàn không có nửa điểm kiên nhẫn.
Nàng thở hổn hển, giống như sợ y còn muốn đi, đưa tay kéo ống tay áo y.
"Yến Tuyết Y."
Nàng nói: "Ta biết, ta đã xem ký ức của gã ta!"
Triêu Kim Tuế nắm lấy tay phải của y, trong tay y là con châu chấu cỏ.
"Là huynh sao? Yến Tuyết Y.”
Khóe miệng Ma Tôn lộ ra một nụ cười lạnh, gằn từng chữ nói:
"Không nên tự mình đa tình."
Nàng không chịu từ bỏ: "Yến Tuyết Y, huynh gạt người!”
Y lạnh lùng nói:
"Khi đó bổn tọa vội vàng tranh cướp địa bàn, ai sẽ quản sự sống chết của một tiểu tu sĩ chứ! Nàng ở Vạn Ma Quật là chết hay sống, thì có quan hệ gì với ta chứ?”
Y vốn đã quên, nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy, hiện tại nàng lại muốn lấy ra con châu chấu cỏ kia.
Giống như đang nhắc nhở y, tiểu ma đầu bò ra trong Vạn Ma Quật kia, giấc mộng kia ngu xuẩn, nực cười cỡ nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ấy muốn câu trả lời thế nào?
Y muốn sải bước rời đi, rời đi nơi xấu xa, tràn đầy hơi thở của người tu hành này.
Y muốn trở lại Ma giới, nơi đó tuy rằng chỉ có bóng tôi vô biên, nhưng ít nhất sẽ không làm cho tâm tình của y trở nên càng thêm tồi tệ.
Y cảm giác được mình chưa bao giờ có tâm tình phẫn nộ như vậy. Y sợ ở lại, y sẽ không nhịn được đại khai sát giới.
Hết lần này tới lần khác nàng còn không biết sống chết quấn lấy y, không chịu buông tay.
Y đi đâu, nàng đều đi theo.
Băng qua đám đông, nàng vẫn còn lải nhải:
"Yến Tuyết Y, ta nhớ rõ, ta còm túm lấy sừng ma của huynh."
"Chuyện huynh cõng ta, ta cũng nhớ ra rồi."
......
"Huynh còn thừa dịp ta ngủ, cắn ta một cái."
Bước chân y rốt cục cũng ngừng lại, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, mắt phượng giống như hận không thể róc thịt trên người nàng xuống.
Y từng bước tiến gần tới nàng, trong chốc lát cảm giác áp bách mãnh liệt ùn ùn kéo tới.
"Nàng rốt cuộc là muốn như thế nào?"
"Là ta thì thế nào, không phải là ta thì như thế nào?"
Y từng bước đẩy nàng đến góc tường, trào phúng nhìn nàng.
Lại có thể thay đổi được cái gì chứ?
Triêu Kim Tuế lại nói một cách chắc nịch: "Ta biết là huynh."
Y không muốn nhìn thấy ánh mắt kia của nàng nữa, lạnh lùng nói:
"Nàng cứ coi như lương tri của ta chưa cạn, chuyện xấu làm nhiều rồi, thì cũng phải làm một hai chuyện tốt để cân bằng lại một chút."
"Không cần nàng phải quan tâm như thế, sao nào, chẳng lẽ nàng còn muốn cảm kích một ma đầu?"
Nàng nhẹ giọng nói: "Yến Tuyết Y, huynh thừa nhận.”
"Là huynh, đúng không?"
"Không có huynh, khi đó ta đã chết trong Vạn Ma Quật rồi."
Y lạnh lùng nhìn cô, con ngươi đỏ như máu:
"Ma tộc không hư tình giả ý như mấy người. Ta không cần nàng cảm kích và thương hại!"
Y không cần sự cảm kích và thương hại, nhiều năm trước tiểu ma đầu không cần, hiện tại, càng không cần.
Tiểu ma đầu bò ra từ Vạn Ma Quật, cẩn thận từng li từng tí cẩn thận từng li từng tí véo mặt nàng kia, đã sớm chết rồi.
Hiện giờ là chủ nhân của Ma giới, có bộ hạ ngàn vạn, là người đứng đầu vạn ma.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y tội ác chồng chất, sát phạt quyết đoán.
Không còn là kẻ đáng thương đó nữa.
Y giơ tay lên, muốn vung tay đang nắm lấy tay y của nàng ra.
Tuy nhiên, con châu chấu cỏ trên tay phải giống như một vệt sao băng, nhanh chóng bay ra ngoài, rơi xuống mặt hồ mùa đông.
Châu chấu có được bảo dưỡng bởi linh khí của Túc Lúc Vân trong nhiều năm đã sớm biến thành một kiện pháp khí, lúc này lại rơi vào trong hồ không thấy bóng dáng.
Y ngây ngẩn cả người.
Y nhìn thấy vẻ mặt nàng cứng lại, giống như không ngờ y sẽ thẳng tay ném đi đồ vật đó.
Nàng chưa bao giờ có biểu tình bị thương như vậy, ánh mắt đỏ lên, sững sờ nhìn y.
Y muốn nói mình không phải cố ý, nhưng bở môi đóng rồi lại mở, lúc này đây vậy mà nói không nên lời.
Giống như thật lâu trước đây.
Tiểu ma đầu trời sinh lạnh lùng cứng rắn, không nói được lời mềm mỏng. Sau khi y nói y muốn dẫn nàng trở về ma giới, bị vô số lần cự tuyệt, đao kiếm chỉa về phía nhau, thì y bắt đầu dùng ngôn từ khắc nghiệt, nói nhiều lời nói ác độc. Đây chính là thiên tính của ma, giống như một thanh đao hai mặt sắc bén, cho dù đả thương người thương mình, cũng không chịu mềm mỏng đi nửa phần.
Y không dám nhìn biểu tình của nàng, không dám nghĩ bây giờ nàng nghĩ như thế nào về y.
Y không muốn nghe nàng nói ra.
Khoảnh khắc con châu chấu cỏ bay ra ngoài, trong nháy mắt đấy khoảng cách giữa bọn họ dường như lại trở nên rất xa rất xa.
Xa đến nỗi vượt qua thiên sơn vạn thủy.
Xa đến mức trở lại vạch xuất phát.
Chẳng qua, vốn nên là như vậy.
Nàng trời sinh chính là tu sĩ chính đạo, chính trực ngay thẳng, lấy trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình.
Mà y, trời sinh chính là ma đầu tội ác chồng chất, cả đời này, tuyệt đối không có khả năng buông đồ đao xuống.
Y nhắm mắt lại.
Quay đầu, muốn sải bước rời đi.
Cứ như vậy đi.
Giống như châu chấu cỏ chìm dưới đáy hồ kia, vốn không nên lưu lại.
Nhưng một giây sau, y liền nghe thấy một tiếng bùm bùm.
Y quay đầu lại, liền nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia, nàng trực tiếp nhảy vào trong hồ giữa tháng chạp lạnh lẽo khắc nghiệt!
Nàng muốn tìm con châu chấu cỏ đã được định sẵn sẽ chìm xuống đáy hồ.
Kẻ điên! Cái kẻ điên này!
Bên trên hồ vẫn còn có băng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro