Chỉ Muốn Hôn Anh - Nicolas Đường Hồ Lô
Chương 68
Nicolas Đường Hồ Lô
2025-03-06 02:28:55
Cố An vốn nghĩ rằng da mặt mình đã trở nên dày hơn một chút, dù sao từ lúc làm bạn gái, đến khi trở thành vợ chưa cưới rồi đến vợ hợp pháp, đây là một quá trình khá dài, nhưng không ngờ chỉ một câu nói nhẹ nhàng của Giang Nghiễn đã khiến cô không thể ngẩng đầu lên được...Cô lặng lẽ co mình lại thành một khối nhỏ, mái tóc đen như thác nước xõa trên chiếc gối màu xanh đậm, sáng bóng như lụa, làm nổi bật làn da trắng như ngọc đến chói mắt, nơi xương quai xanh ở cổ áo ngủ vẫn còn ẩn hiện dấu vết mờ ám.Giang Nghiễn dời tay khỏi gò má cô.Cố An nhà anh xấu hổ thật sự đáng yêu, không nhịn được muốn... bắt nạt.Khi Giang Nghiễn lật người đè xuống, Cố An cuối cùng cũng nhận ra rằng, trước đây mình đã "vô tri không biết sợ" như thế nào.Sao lại có thể tìm ra lý do để dỗ Giang Nghiễn ôm mình ngủ chứ?Sao lại tự tin rằng anh sẽ dung túng mình vô điều kiện như vậy?Có phải đã bị anh nuông chiều đến mức đầu óc bị thiếu một dây thần kinh rồi không...Và bây giờ, đầu óc cô vì thiếu oxy mà đã không còn khả năng suy nghĩ nữa.Không biết nên trách mình còn non, hay trách ai đó trông có vẻ lạnh lùng cấm dục nhưng thực ra là một kẻ lịch sự bại hoại.Cố An bị hôn đến mê man, ngay cả sức để xấu hổ cũng không còn.Mơ màng nhắm mắt ôm lấy Giang Nghiễn, rồi lại ngủ tiếp một giấc dài.Khi cô mở mắt ra lần nữa, ngoài cửa sổ trời đã sáng rõ, tiếng ve kêu râm ran, báo hiệu một mùa hè nữa lại đến.Cô cuộn người trong vòng tay Giang Nghiễn, mắt còn chưa mở hết, nhưng vẫn nhớ rằng hai người sẽ đi hưởng tuần trăng mật, hôm nay sẽ khởi hành.Năm ngoái anh đã đưa cô đi ngắm sông băng, hỏi cô còn muốn đi đâu nữa, cô nói một thị trấn nhỏ ở Áo, trắng xóa như bạc, rất đẹp.Cô nói chơi vu vơ thôi, Giang Nghiễn lại trả lời rất nghiêm túc, có lẽ chỉ có thể để dành đến tuần trăng mật.Không ngờ rằng anh vẫn luôn nhớ.Mặc dù mùa này ở thị trấn nhỏ không có tuyết nhưng cảnh sắc vẫn đẹp như tranh vẽ.Giang Nghiễn đã làm cảnh sát chín năm gần như không chủ động nghỉ phép, lần này không chỉ nghỉ phép mà còn nghỉ để đi hưởng tuần trăng mật nên liên quan đến thủ tục xuất ngoại, khiến các cô cảnh sát trong hệ thống và các cô gái trong khu vực đều đau lòng đến tan nát.Chỉ có cục trưởng Thẩm khi ký tên cho anh, tươi cười vỗ vai anh: "Cuối cùng trước khi nghỉ hưu, tôi cũng đã ký duyệt đơn nghỉ trăng mật cho cậu."Giang Nghiễn khẽ gật đầu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.Cuối cùng anh cũng cưới được cô gái nhỏ mà anh thích từ lâu.Kỳ nghỉ trăng mật chỉ ngắn ngủi ba ngày cộng thêm một cuối tuần, thậm chí còn có khả năng phải bay về bất cứ lúc nào, nhưng Cố An vẫn vui mừng phấn khởi, như một đứa trẻ sắp được đi dã ngoại mùa xuân, vì khoảng thời gian này Giang Nghiễn chỉ thuộc về một mình cô.Cô thò cái đầu nhỏ đáng yêu từ trong lòng anh ra: "Mấy giờ thì máy bay cất cánh nhỉ?""12 giờ trưa sẽ bay, bây giờ có muốn dậy ăn sáng không?""Ăn, muốn ăn," Cố An dần quên mất xấu hổ, miệng líu lo: "Còn muốn chuẩn bị một chút đồ ngon để ăn trên máy bay, còn muốn mang theo một cuốn sách hay để đọc, nếu không..."Cô định nói nếu không sẽ rất chán, nhưng nghĩ lại nếu có Giang Nghiễn ở bên cạnh thì sao mà chán được.Không có gì làm thì ngắm trai đẹp chẳng phải là tuyệt lắm sao?"Vậy bây giờ muốn xuống giường chưa?" Giang Nghiễn xoa đầu cô, hàng mi rủ xuống trông rất dịu dàng.Cố An lại bắt đầu làm nũng: "Nhưng mà em mệt lắm..."Giang Nghiễn cúi đầu nhìn đỉnh đầu tóc xù của cô, cô gái nhỏ giả vờ ngáp dài, giọng mũi mềm mại.Anh cười: "Là lỗi của anh."Cố An ngẩng đầu, hàng mi dài của anh rủ xuống rõ ràng, khóe miệng cong lên một đường cong rất nhạt, trông da trắng mịn, dáng vẻ hiền lành vô hại.Cô dừng lại vài giây, mới từ giọng nói dịu dàng của anh nghe ra một hàm ý sâu xa nào đó.Cảnh tượng đêm qua lại hiện về trong đầu, Cố An vừa xấu hổ vừa tức giận, đưa tay véo má anh: "Anh còn dám nói..."Giang Nghiễn cười, là một nụ cười rất tươi, lúm đồng tiền ngọt ngào, tiếng cười trong trẻo."Dậy thôi công chúa điện hạ."Anh đứng dậy bước tới mép giường, cúi người bế cô gái nhỏ mệt mỏi vào lòng, đi về phía nhà tắm.Cố An nhìn Giang Nghiễn và mình trong gương, một người cao một người thấp đứng cạnh nhau.Một người mặc áo ngắn tay màu trắng, một người mặc váy ngủ màu trắng, mỗi người cầm một cái bàn chải đánh răng.Có lẽ cô thật sự hết thuốc chữa, vậy mà lại cảm thấy được đứng cạnh anh cùng đánh răng rửa mặt cũng rất hạnh phúc, khóe miệng không thể kiểm soát mà cong lên.Trong lúc cô dưỡng da, Giang Nghiễn đã vào phòng tắm bên cạnh để tắm qua.Khi anh ra ngoài, mang theo hương bạc hà nhẹ nhàng, mùi hương trong lành dễ chịu, tóc ướt sũng xõa trên lông mày."Lau khô tóc đi, không thì sẽ bị cảm đấy." Sau khi Cố An chuẩn bị xong, đưa khăn cho Giang Nghiễn.Giang Nghiễn mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, quần thể thao màu đen lộ ra đầu gối, đôi chân thon dài, cơ bắp săn chắc như một cậu thanh niên vừa chạy ra từ sân bóng.Anh tùy tiện lau qua tóc vài lần, rồi để khăn trắng trên cổ: "Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng nhiệt độ ở Áo sẽ không quá cao."Cố An gật đầu, thấy tóc anh vẫn còn nhỏ nước, liền cầm khăn lên lau giúp anh."Nhiệt độ chỉ khoảng mười mấy độ, cần mặc áo dài và quần dài."Giọng nói rõ ràng, ấm áp của anh, thật sự có thể làm diễn viên lồng tiếng, chuyên lồng tiếng cho những cậu ấm nhà giàu.Giống như bây giờ, trong phòng tắm không quá rộng, anh hạ giọng nói chuyện với cô, nghe rất dịu dàng và trầm ấm.Cố An ngoan ngoãn đáp lại: "Em biết rồi mà."Cô gái nhỏ lau tóc cho anh với động tác rất nhẹ nhàng và cẩn thận.Đôi mắt trong trẻo, sạch sẽ của cô tập trung nhìn anh, giống như khi cô vẽ tranh.Giang Nghiễn cúi người xuống một chút để cô không cần phải giơ tay quá cao, trông anh như một chú chó lớn lông xù.Tóc của anh rất mềm, khi vuốt ngược thì bồng bềnh trên trán, đôi mắt đẹp khẽ cong, khiến Cố An không nhịn được mà nở nụ cười.Ngay giây tiếp theo, anh tiến lại gần hơn.Đôi tay chống lên bồn rửa phía sau cô, nhẹ nhàng bao bọc cô trong vòng tay anh.Cố An nín thở, ngơ ngác nhìn anh.Anh cúi người, tóc nửa ướt nửa khô, đôi mắt đen láy trong trẻo như ngâm trong nước suối, khi nhìn cô không chớp mắt, toát lên một sức hút khiến cô không thể chống đỡ.Cô nhìn Giang Nghiễn từ từ nhếch khóe miệng, anh nghiêng đầu, cảm giác ẩm ướt mềm mại từ gò má truyền đến tận trái tim, khiến tim cô tê dại.Trong phòng tắm, không khí không được thông thoáng, hơi nước lặng lẽ bốc lên, trở nên mơ hồ ám muội.Ngón tay thon dài của anh đặt lên sau đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, kéo cô lại gần hơn."Nhiệt độ trong hang động nghìn năm khoảng 0 độ, cảnh sắc rất đẹp, em chắc chắn sẽ thích."Giang Nghiễn cứ như vậy, môi mỏng lúc chạm lúc không vào môi cô, vừa nói những điều cần chú ý.Anh trông rất nghiêm túc mà lại như chẳng quan tâm, vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm hờ hững, làm cô bối rối, tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh, trong khi anh vẫn giữ nét mặt bình thản.Cố An dừng động tác lau tóc cho anh, ngượng ngùng nhận những nụ hôn của anh từ má đến cổ, tóc ướt của anh rơi xuống hõm cổ cô.Phần da đó rất mỏng, cô cảm nhận rõ ràng từng cái chạm của môi và đầu mũi anh, mức độ chạm của môi anh khi nhẹ khi nặng, đôi lúc ngứa ngáy, đôi lúc tê dại, dịu dàng đến khó chịu."Không phải đang giúp anh lau tóc sao," anh nghiêng đầu sát tai cô, hỏi ngây thơ, giọng nói pha chút ý cười: "Sao lại không tiếp tục nữa?"Cố An thực sự chưa từng thấy Giang Nghiễn như vậy, cô nhét khăn vào lòng anh định chạy, nhưng lại bị anh kéo vào lòng.Ngón tay rõ từng khớp xương của anh đặt lên điểm giao giữa gò má và tai cô, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi Giang Nghiễn cúi xuống ngậm lấy môi cô."Đừng động đậy, để anh hôn một chút."---Trước khi khởi hành, Giang Nghiễn đưa chú cún về nhà họ Giang, rồi từ nhà cũ họ Giang xuất phát thẳng đến sân bay.Chuyến bay kéo dài chín giờ, không phải là thời gian ngắn.Cố An ngủ một lúc, rồi nhỏ giọng trò chuyện với Giang Nghiễn.Phần lớn thời gian là cô nói, Giang Nghiễn nghiêng đầu lắng nghe, mặc dù chỉ là những câu chuyện vặt vãnh không mấy ý nghĩa, nhưng anh vẫn nghe rất chăm chú, khóe môi khẽ cong.Thỉnh thoảng, anh đưa cho cô vài món ăn, đút đến tận miệng, thật sự là đang nuông chiều bạn nhỏ.Máy bay cất cánh ở múi giờ GMT+08:00, sau chín giờ bay, đáp xuống múi giờ GMT +1.00.Giờ Bắc Kinh là 9 giờ tối, còn ở đây mặt trời mới bắt đầu lặn.Cố An ngủ rất ngon trên máy bay, không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào.Sau khi xuống máy bay, xung quanh cô toàn là những người có màu da khác nhau, nói những ngôn ngữ mà cô hoàn toàn không hiểu.Cô ôm lấy cánh tay của Giang Nghiễn, tung tăng nhảy nhót ra ngoài, đôi mắt cong cong, lấp lánh đầy sự phấn khởi.Cố An tò mò: "Anh biết nói tiếng Đức không?"Giang Nghiễn khiêm tốn đáp: "Biết một chút."Cố An giả vờ như mình hiểu rất rõ, ánh mắt đầy kiêu ngạo: "Vậy anh nói đi, để em nghe thử xem phát âm có chuẩn không."Giang Nghiễn nghiêng đầu, nhịn cười nhìn cô, nói rất chậm, từng từ rõ ràng: "Ich liebe dich."Cái gì đây?Thật sự là biết nói tiếng Đức à...Cô nhăn mày suy nghĩ xem Giang Nghiễn vừa nói gì.Chắc không phải là "nhóc con", "bé mập", hay "lùn tịt" gì đó chứ?Một lát sau, Cố An khoanh tay sau lưng, ngẩng cao đầu, gật gù một cách cao thâm: "Cũng tạm được."Giang Nghiễn bật cười, đưa tay kéo cô vào lòng xoa xoa đầu: "Bạn nhỏ Cố An, em đúng là nghịch ngợm quá rồi."Giang Nghiễn thuê một chiếc xe để tiện đưa cô đi chơi.Nơi ở được đặt là một căn hộ có bếp để có thể tự nấu ăn.Như vậy, dù Cố An không quen với đồ ăn địa phương cũng không sao.Sáng sớm hôm sau, khi Giang Nghiễn mở mắt, bên cạnh đã không còn ai.Anh dậy, vào nhà vệ sinh không thấy người, ra phòng khách cũng không có, chiếc áo khoác len treo ở hành lang của Cố An cũng đã biến mất.Nơi đất khách quê người, ngôn ngữ lại không thông thạo.Giang Nghiễn nhíu mày, vội vàng mặc một chiếc áo khoác đen, vừa định mở cửa ra ngoài thì chuông cửa vang lên.Cửa mở, trước mặt anh là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu.Chiếc váy dài chạm đến mắt cá chân, bên ngoài khoác thêm chiếc áo len mềm mại, mái tóc dài buông xõa, đôi mắt tròn trĩnh, dễ thương.Cô cười tươi để lộ chiếc răng khểnh tinh nghịch, giơ túi rau lá xanh và bánh mì ra trước mặt anh, như thể khoe khoang thành quả, đắc ý nói: "Em đi mua đấy, giỏi chưa?"Giang Nghiễn nhẹ nhàng thở phào, trái tim căng thẳng vừa rồi giờ đây đã dần bình tĩnh lại khi nhìn thấy cô: "Em mua như thế nào vậy?"Cố An đặt đồ lên bàn ăn: "Sáng nay em trằn trọc không ngủ được, nên bò ra cửa sổ ngắm cảnh, ngắm mãi không đã, em mới nghĩ hay là đi dạo một vòng, rồi nhìn thấy ngoài đường có bán đồ ăn ngon...""Người dân thị trấn này thật nhiệt tình, thấy em là người nước ngoài còn chủ động giới thiệu đồ ăn ngon."Giang Nghiễn nhướng mày: "Ừ, tiếng Đức của em cũng khá đấy, có vẻ đủ dùng."Tiếng Đức của cô giỏi cái gì chứ?!Giọng nói của anh mang theo sự cưng chiều và trêu chọc nhàn nhạt, Cố An cũng không giận, cô cười toe toét, đôi mắt đầy tinh nghịch, kể lại tình huống lúc đó cho anh nghe."Người dân trong thị trấn nói một tràng dài balabalabala, em chỉ cần Oh, Wow, Great tâng bốc tí là xong!"Biểu cảm của cô phóng đại và sinh động, giọng mũi nhỏ nhẹ ngọt ngào, mặc váy dài như một tiểu thư nhỏ, nhưng lại giơ cánh tay ngắn ngủn ra để minh họa, khuôn mặt trắng trẻo còn chút bầu bĩnh của trẻ con, trông như vẫn chưa lớn."Nếu ngôn ngữ không đủ dùng, em chỉ cần gật đầu, xòe tay, giơ ngón cái lên gì đó, tổng thể mà nói, biểu hiện rất chuẩn, giao tiếp cũng rất suôn sẻ..."Chỉ cần tưởng tượng cảnh cô giả vờ nghiêm túc như vậy, Giang Nghiễn đã thấy cô quá đáng yêu, chỉ tiếc là anh không ở bên cạnh.Chỉ mấy phút phát hiện không thấy cô đâu, còn khiến anh căng thẳng hơn bất kỳ lần thực hiện nhiệm vụ nào, đến giờ vẫn còn chút sợ hãi.Anh cúi đầu nhìn cô không nói lời nào, Cố An giơ cao tay vẫy vẫy trước mặt anh, bắt đầu lên kế hoạch cho bữa sáng: "Cái bánh mì ngũ cốc nướng này thơm phức, em cố nhịn không ăn trên đường về, làm bánh sandwich kết hợp Âu-Á nhé?"Cô ôm đống nguyên liệu đi về phía bếp, bất ngờ bị Giang Nghiễn ôm lấy từ phía sau.Mùi hương bạc hà nhẹ nhàng sạch sẽ thoang thoảng quanh mũi, Cố An nghiêng đầu nhìn Giang Nghiễn: "Có chuyện gì vậy anh?""Sau này không được tự ý chạy ra ngoài, biết không?""Tại sao?" Cố An đầy kiêu ngạo, cảm thấy khả năng giao tiếp của mình đã nâng lên một tầm cao mới.Giang Nghiễn siết chặt vòng tay ôm eo cô, lưng cô hoàn toàn áp sát vào ngực anh.Anh tựa cằm vào hõm vai cô, râu mới mọc cọ vào da khiến cô hơi nhột, giọng nói vẫn mang chút âm mũi uể oải khi vừa tỉnh dậy."Anh sợ vợ của anh quá đáng yêu.""Nếu bị người ta bắt cóc thì anh biết làm sao."-Nơi đây thuộc khu vực khí hậu ôn đới, nhiệt độ đầu hè dễ chịu.Sau khi ăn sáng, hai người không có kế hoạch cố định, cứ đi dạo tùy hứng.Thực ra không cần phải đến các điểm du lịch, thị trấn cổ bên hồ này đã đẹp như tranh vẽ.Trên nền trời xanh mây trắng, những ngôi nhà gỗ đủ màu sắc san sát nhau, những giàn hoa tự nhiên leo đầy những loài hoa cỏ không rõ tên, phía xa là những ngọn núi xanh mướt, hồ nước trong vắt bao quanh bởi núi non, có thể nhìn thấy những chú thiên nga trắng duyên dáng, giống như đang ở trong thế giới cổ tích.Chỉ cần nắm tay Giang Nghiễn đi dạo trên phố, Cố An đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng, chỉ mong thời gian dừng lại, mãi mãi ở đây.Trên đường phố nơi đất khách, những cô gái tóc vàng mắt xanh quyến rũ vô cùng, ánh mắt họ nhìn thẳng đầy nóng bỏng.Cố An xác nhận nhiều lần rằng người mà cô đang nhìn thật sự là chồng mình, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.Giang Nghiễn mặc áo sơ mi trắng và quần jeans, trông đơn giản và thoải mái. Chẳng lẽ những chàng trai châu Á với mái tóc đen và đôi mắt đen như vậy cũng rất hợp với gu thẩm mỹ của người nước ngoài?Cố An khẽ lắc tay Giang Nghiễn: "Mấy cô gái nước ngoài ở quán cà phê góc đường hình như cứ nhìn anh mãi."Giang Nghiễn có chút bất đắc dĩ, thấy Cố An dừng lại không đi, đành phải nhìn theo hướng cô chỉ: "Em không thích người khác nhìn anh à?"Cố An gật đầu lia lịa, khuôn mặt tròn trĩnh căng thẳng: "Đúng, em không thích, rất không thích."Lúc này, Giang Nghiễn mỉm cười cúi xuống, hơi nghiêng người tới và hôn nhẹ lên gò má mềm mại trắng nõn của cô.Cố An cười mím môi, khóe miệng của Giang Nghiễn cũng hơi cong lên, lúm đồng tiền hiện ra nhẹ nhàng.Anh hạ người xuống ngang tầm mắt cô, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn cô rất nghiêm túc, nhẹ nhàng hỏi:"Bây giờ có ai còn nhìn anh nữa không?"Anh chưa bao giờ có hành động thân mật nào với cô ở nơi công cộng, nhiều nhất chỉ là nắm tay hoặc nắm cổ tay.Những lúc đó, anh là một sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi lạnh lùng và cấm dục, hoàn toàn khác với khi ở nhà.Đây là lần đầu tiên, anh hôn cô trước mặt mọi người.Dù chỉ là một cái chạm môi nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng đầy sự nuông chiều và yêu thương.Cô gái nước ngoài nói gì đó với bạn của mình, ánh mắt lảng đi, không nhìn lại nữa.Cố An chợt hiểu ý của Giang Nghiễn, khuôn mặt mềm mại ngọt ngào lập tức sáng bừng lên."Cô ấy không nhìn nữa rồi," cô chỉ vào tiệm kem và nói với Giang Nghiễn: "Em muốn ăn kem, được không?"Ông chủ tiệm kem râu rậm nói gì đó mà Cố An không hiểu, nhưng cô vẫn gật đầu và đáp: "Yep."Nhưng sau đó cô nghe thấy Giang Nghiễn trả lời bằng một giọng lạnh rõ ràng, khiến cô quay đầu lại, đôi mắt không khỏi mở to, đầy ngạc nhiên."Anh thật sự biết nói tiếng Đức à?""Đọc sách nước ngoài không hiểu nên anh học một chút."Cố An bĩu môi, đúng là học sinh giỏi có khác, không lạ gì mà Giang Ninh bị anh mắng khi đạt 140 điểm môn Toán.Các loại kem đủ màu sắc và hương thơm khiến cô không thể rời mắt, Cố An không chớp mắt nhìn vào tủ kem: "Em muốn thử hết!"Cô phồng má, cúi đầu ngó vào quầy kem, trông còn nghiêm túc hơn cả khi đọc sách. Hàng mi cong nhẹ nhàng, ngây thơ đến mức như có thể gãi nhẹ vào lòng người.Giang Nghiễn kìm nén sự mềm lòng, từ chối: "Em không được ăn nhiều đồ lạnh, dễ đau bụng.""Nhưng cả kem chocolate lẫn rosemary đều trông ngon quá," Cố An khó khăn chọn lựa: "Vậy thì em chọn một cái chocolate thôi."Kem được đưa ra, Giang Nghiễn lấy vị rosemary, anh cúi đầu nếm thử một miếng, cảm thấy hơi ngấy.Cố An thì lại rất thích những thứ ngọt ngào như vậy.Cô chỉ cao đến vai anh, từ góc nhìn của anh, cô gái nhỏ cắn từng mảnh vụn chocolate và kem, má phồng lên, trông như một chú chuột hamster ham ăn.Thị trấn yên tĩnh, trên đường không có nhiều người, ánh nắng chiếu xuống mặt hồ lấp lánh.Cô bước những bước lớn đi trước anh, nhìn gì cũng thích, nhìn gì cũng tò mò, thỉnh thoảng quay lại vẫy tay với anh: "Anh mau lên chút đi! Đi theo em!"Giang Nghiễn mím môi, không tự chủ được mỉm cười.Đi một lúc, anh nhận ra cô gái nhỏ bên cạnh cứ nhìn anh chằm chằm."Anh ơi," cô nhìn anh với ánh mắt đầy mong chờ: "Em có một yêu cầu hơi vô lý."Giang Nghiễn phối hợp, thu lại biểu cảm: "Em cứ nói."Cố An mím môi cười, trông còn ngoan ngoãn hơn bình thường mấy phần: "Em có thể nếm thử một miếng kem rosemary của anh được không?"Kem trong tay cô đã ăn hết sạch, sợ anh không đồng ý, cô vội vàng nói thêm: "Em chưa ăn bao giờ, không biết nó có vị thế nào."Hèn chi gọi "anh ơi", Giang Nghiễn chỉ ậm ừ.Cố An ngẩng mặt lên, chờ khi miếng kem được đưa đến bên miệng. Nhưng trước khi chạm vào lớp kem ngọt ngào đó, môi cô đã áp lên một đôi môi mềm mại không thể tưởng nổi.Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh đã rời khỏi môi cô, nhẹ nhàng cười hỏi: "Em đã nếm được chưa?"Nụ hôn bất ngờ làm cho Cố An xấu hổ đến mức phải úp mặt vào lòng bàn tay, qua kẽ ngón tay, đôi mắt ướt át của cô lộ ra, chậm rãi gật đầu.Giang Nghiễn cố tình trêu cô, lông mày anh khẽ nhướng lên, nụ cười lan đến lúm đồng tiền ở khóe miệng, giọng điệu thì rất đàng hoàng: "Có vị gì vậy?"Cố An đỏ mặt không nói nên lời, cuối cùng tự mình bước lùi ra xa...Alo? 110 hả!Ở đây có một anh đẹp trai đang trêu ghẹo con gái!---Ba ngày nghỉ phép kết hôn cùng với hai ngày cuối tuần, việc di chuyển đã chiếm hết hai ngày, họ chỉ còn lại ba ngày để dừng chân ở thị trấn nhỏ này.Ngày đầu tiên họ đi tham quan thị trấn, Cố An đã thưởng thức các món ăn đặc sản địa phương, ngồi thuyền, chụp nhiều bức ảnh đẹp. Khi mệt, cô kéo Giang Nghiễn tìm chỗ ngồi nghỉ, tựa đầu vào vai anh để phơi nắng và trò chuyện.Ngày thứ hai, cô muốn đi thăm hang động băng, cả hai đã liên hệ với một hướng dẫn viên địa phương.Cố An mang theo một chiếc váy mới tinh, là chiếc váy mà trước đám cưới Giang Ninh đã cùng cô đi mua.Váy có màu nhạt, dài đến mắt cá chân, ôm sát phần trên và phần dưới xòe ra, đường nét giản đơn nhưng lãng mạn.Sau khi thay váy, cô nhìn mình trong gương và thấy đẹp đến mức ngại ngùng khi bước ra khỏi nhà vệ sinh."Thay xong đồ chưa?"Cố An chỉ ló đầu ra khỏi cửa, sau đó từ từ bước đến trước mặt Giang Nghiễn: "Em thay xong rồi."Giang Nghiễn nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên đôi vai thẳng và đẹp của cô, nhẹ nhàng nói: "Sẽ lạnh đấy."Cái anh trai thẳng này!Lẽ ra anh phải khen cô trước chứ!Nếu không phải vì anh ấy, liệu cô có cần đặc biệt làm đẹp không?Cố An nhăn mặt, quay đầu đi, buồn bã không muốn nói gì.Giang Nghiễn nén cười, nói nhẹ nhàng: "Dù vậy em vẫn rất đẹp."Cố An giãn mặt ra, cười: "Em muốn mặc chiếc váy này để chụp ảnh làm kỷ niệm."Du lịch trăng mật có ý nghĩa rất đặc biệt, đến khi tóc cô bạc trắng, cô vẫn muốn lấy album ra để xem lại..."Nhiệt độ trong hang rất thấp," giọng nói của Giang Nghiễn trong trẻo, tốc độ cũng chậm lại: "Và không mặc váy em vẫn đẹp."Cố An bị thuyết phục nhưng vẫn có chút do dự, cảm giác như vẫn còn cơ hội để mặc cả.Ngay lúc đó, cô nhận thấy ngón tay dài của Giang Nghiễn chạm vào dây kéo sau lưng cô, nhẹ nhàng nắm lấy.Anh tiến lại gần cô, áp lực bao trùm, anh dịu dàng hỏi: "Em tự thay hay để anh giúp em?"Cố An đỏ mặt ngay lập tức, lần này Giang Nghiễn nói cô mặc gì, cô sẽ mặc nấy, vội vàng ôm một đống quần áo chạy vào nhà vệ sinh "rầm" một tiếng đóng cửa lại.Đi cùng họ đến tham quan hang động băng, ngoài Giang Nghiễn và Cố An, còn có vài cặp đôi khác và các sinh viên đang đi du lịch trong kỳ nghỉ.Cả nhóm được hướng dẫn viên dẫn vào hang động, khi chứng kiến một cô gái trong nhóm mặc áo ngắn tay và váy ngắn run cầm cập vì lạnh, Cố An cũng bị lây cảm giác lạnh, vô thức rùng mình...May mà có Giang Nghiễn nhắc nhở cô trước.Cô mặc áo dài tay và quần dài, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo lông màu trắng ngà, có thể thoải mái ngắm cảnh và chụp ảnh."Nhiệt độ ở đây khoảng bao nhiêu độ vậy?""Ước chừng khoảng không độ."Nhưng ở trong hang lâu quá, tay của Cố An vẫn bị lạnh cứng lại.Giang Nghiễn nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng hà hơi: "Lạnh không?""Vẫn ổn." Cố An cười rồi dựa vào người anh.Anh cúi đầu nhìn cô, kéo áo khoác của mình ra, ôm chặt cô vào lòng.Ở một đất nước xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, khung cảnh xa lạ.Nhưng nhiệt độ cơ thể và mùi hương quen thuộc của anh, trong bầu không khí lạnh buốt gần như đóng băng lại trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.Cố An áp mặt vào ngực anh, nhỏ giọng thì thầm: "Nếu có thể ở đây lâu thêm một chút thì tốt biết mấy, em sẽ có thể mang giá vẽ đến và vẽ tất cả những gì em nhìn thấy.""Em thích nơi này?"Cố An cọ cọ trong lòng anh, gật đầu."Anh không thấy nơi này rất đẹp sao?"Giang Nghiễn "ừm" một tiếng, nét mặt anh không biểu lộ rõ cảm xúc, không nhìn ra là anh có thích hay không.Không giống cô, không muốn bỏ lỡ một khung cảnh nào, liên tục cầm máy ảnh chụp lia lịa.Thay vì ngắm cảnh, có vẻ như anh chỉ toàn ngắm cô.Bất cứ lúc nào cô quay lại, ánh mắt anh đều dịu dàng dõi theo cô.Cố An ngẩng mặt nhìn anh, những sợi tóc mềm mại của cô rơi nhẹ lên mu bàn tay anh."Sao anh không phấn khích, cũng không ngắm kỹ vậy?"Khóe miệng Giang Nghiễn cong lên rất đẹp, anh cúi xuống thì thầm bên tai cô, sự gần gũi mà chỉ những cặp vợ chồng mới cưới mới có, giọng nói trong trẻo và dịu dàng, ấm áp khiến người nghe không thể cưỡng lại."Chỉ cần có em ở đây, anh chỉ muốn nhìn em thôi."Trái tim Cố An lập tức đập rộn ràng, giống như một chú mèo đang tắm nắng trong mùa đông, thỏa mãn và hạnh phúc khẽ nheo mắt lại.---Sau khi Cố An vào làm tại một công ty truyện tranh khi còn là sinh viên năm cuối, công việc chiếm phần lớn thời gian của cô. Lúc rảnh rỗi, cô chỉ muốn cuộn tròn trong một góc ghế sofa xem TV, chơi điện thoại, hoặc ôm chặt lấy Giang Nghiễn không buông tay.Điều này khiến cho những đường cong cơ thể mà cô đã rèn luyện trước đó hoàn toàn biến mất. Do thiếu tập luyện, sau một ngày dài di chuyển, khi trở về khách sạn, cô kiệt sức đến mức chỉ muốn nằm bẹp xuống giường theo hình chữ "Đại 大 " , không muốn động đậy chút nào.Lúc này đã là chín giờ tối, khung cảnh đêm ngoài cửa sổ còn đẹp hơn cả trong truyện tranh.Giang Nghiễn rót một ly nước cho cô, Cố An ngồi dậy uống rồi tiện thể gối đầu lên đùi anh."Cục thành phố không gọi cho anh à?"Giang Nghiễn đổi tư thế, làm cho cô dựa vào thoải mái hơn: "Tạm thời chưa có.""Anh chưa từng nghỉ phép bao giờ nhỉ? Ít nhất từ khi em quen anh, em chưa thấy anh nghỉ phép". Cố An mệt mỏi đến nỗi mắt cũng không mở nổi, tay lại mò lên khuôn mặt Giang Nghiễn, từ má đến cằm: "Kết quả là vừa xin nghỉ phép đã nghỉ hẳn kì nghỉ kết hôn, chắc hẳn mọi người đều ngạc nhiên lắm?"Giang Nghiễn cười nhìn cô không nói gì: "Mệt thì đi ngủ sớm đi? Ngày mai có thể phải dậy sớm đấy."Cố An ngáp một cái, mắt cô bắt đầu nhòe đi vì buồn ngủ, sau đó dang hai tay ra và nhìn anh như nói muốn bế một cái.Giang Nghiễn hiểu ý, kéo cô vào lòng và bế lên, cánh tay thon dài nhưng đầy sức lực của anh ôm cô thật vững.Cô ôm lấy cổ anh, mặt vùi vào cái cổ ấm áp và sạch sẽ của anh, mũi cô tràn ngập mùi hương quen thuộc của anh.Khi vào phòng tắm, Giang Nghiễn tiện tay kéo một chiếc khăn tắm đặt lên bồn rửa, rồi mới đặt cô xuống.Chân của Cố An không chạm tới đất, đong đưa qua lại, hai tay chống hai bên, đầu nghiêng nghiêng nhìn Giang Nghiễn."Thấy anh biểu hiện tốt như vậy, em quyết định tiết lộ một bí mật cho anh."Giang Nghiễn dừng lại một chút, ngừng hành động để chăm chú nghe cô nói."Hôm nay em thấy một chàng trai trên đường."Giang Nghiễn cúi đôi mắt đẹp của mình, lặng lẽ nhìn cô.Cố An lại cảm thấy, không khí dường như đột ngột giảm xuống ít nhất mười độ.Cô nghĩ bụng, anh ghen rồi, cậu cả này đang ghen rồi!Cô cười ngây thơ nhìn anh, tiếp tục nói: "Cao cao, gầy gầy, trắng trắng, em cảm thấy rất rung động, cực kỳ thích."Khuôn mặt điển trai của Giang Nghiễn vẫn bình tĩnh, anh nhìn cô như không có gì xảy ra: "Vậy à?"Cố An gật đầu mạnh, tay làm động tác minh họa: "Cao cỡ anh đấy, chắc tầm đấy, chân... hình như cũng dài như anh, mặc quần áo rất đẹp, trời sinh làm người mẫu."Ngón tay Giang Nghiễn nhéo cằm cô, môi anh ép xuống, có chút mạnh mẽ: "Thì sao chứ, em đã là của anh rồi."Cố An đáng thương không thể làm gì, cô ngồi trên bồn rửa, chỉ có thể bám vào Giang Nghiễn.Bị anh hôn đến mức đầu óc quay cuồng, bị anh bắt nạt đến không thể chống cự, cuối cùng chỉ có thể rúc vào lòng anh.Anh thì thầm cảnh cáo bên tai cô: "Còn dám nhìn trai đẹp nữa không?"Cố An đáp lại bằng giọng yếu ớt, lí nhí: "Lần sau vẫn dám."Giang Nghiễn khẽ nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái nhỏ trong lòng mình, đôi mắt ấy như chứa đựng cả bầu trời đêm đầy sao. Giọng cô mềm mại, ngọt ngào, từ trong ngực anh truyền đến."Em thấy chàng trai đó đẹp trai quá, nhìn kỹ lại...""Hóa ra là bạn trai của em, nghĩ lại, không đúng, là chồng em.""Thế là em cảm thấy siêu siêu vui, siêu siêu thỏa mãn..."Khóe miệng Giang Nghiễn vừa nãy còn mím chặt, giờ khẽ nhếch lên thành một đường cong đẹp đẽ, đặc biệt khiến người khác phải động lòng. Và cái lúm đồng tiền nhỏ xíu trên má anh, Cố An nhìn mãi không thấy chán.Cô dùng ngón tay còn ướt của mình véo má anh, ở bên nhau lâu rồi, càng ngày cô càng thoải mái và tự do với anh: "Bây giờ anh vui rồi chứ? Không còn ghen nữa chứ?"Giang Nghiễn không nói gì, chỉ đưa kem đánh răng và bàn chải cho cô.Cố An cảm thấy việc Giang Nghiễn ghen thật đáng yêu, tay cô tranh thủ chạm lên mặt anh một lượt cho đã rồi mới nhận lấy đồ.Cô đã buồn ngủ không chịu nổi, vừa đánh răng vừa nhắm mắt, rửa mặt cũng làm một cách máy móc.Giang Nghiễn bất đắc dĩ, kéo cô vào lòng và chậm rãi lau khô khuôn mặt của cô.Đầu ngón tay anh chạm vào má cô, cảm xúc tinh tế, sợi tóc mượt mà.Cố An mơ màng nghĩ, lát nữa cô còn phải tắm nữa... chẳng lẽ phải đuổi anh ra ngoài sao?Cô mím môi, dù đã kết hôn nhưng vẫn cảm thấy ngại ngùng khi nói ra điều đó."À... Em sắp phải... ấy ấy... nên anh phải..."Cô lắp bắp, không nói rõ ràng được, nhưng mặt thì đã đỏ lên, hy vọng Giang Nghiễn thông minh có thể hiểu ý cô mà tự giác ra ngoài."Em sắp làm gì cơ?"Giang Nghiễn cười nhìn cô, ánh mắt hiền lành vô hại, nhưng tay anh đã đặt lên cổ áo của cô.Nhiệt độ tay anh thấp hơn cơ thể cô một chút, có hơi lạnh, khớp xương rõ ràng và xúc cảm rõ rệt.Cố An cảm thấy nhột, vô cùng đáng thương muốn tránh đi, nhưng sau lưng là tường phòng tắm, trước mặt là anh.Cuối cùng, cô tựa đầu vào vai anh, xấu hổ đến mức muốn rúc vào chiếc vỏ nhỏ của mình, mặt đỏ bừng không nói nên lời.Giang Nghiễn nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn vào tai cô."Nếu vợ cần.""Thì người chồng là anh đây cũng có thể làm thay việc khác."---Hai ngày sau, Giang Nghiễn kết thúc kỳ nghỉ tân hôn, trở lại cục công an báo cáo, đúng lúc có hàng loạt vụ án nghiêm trọng.Gần đến lúc tốt nghiệp, trường cũng có nhiều việc, Cố An cũng bận rộn. Từ sau chuyến du lịch trăng mật, hai người không gặp lại nhau.Thỉnh thoảng có gọi điện thoại, nhưng chỉ nói vài câu ngắn gọn, thời gian rất gấp gáp nhưng anh luôn chờ cô cúp máy trước.Ngày 20 tháng 6, trường Đại học A tổ chức lễ tốt nghiệp cho sinh viên khóa 201X.Cố An tốt nghiệp đại học, cô búi tóc, mặc áo choàng tốt nghiệp rộng thùng thình, trông nhỏ bé như lọt thỏm trong bộ đồ.Cô có quan hệ tốt với mọi người, dù năm cuối đại học truyện tranh của cô nổi tiếng, nhưng cô vẫn hòa nhã và dễ thương, bạn học hỏi cô bất kỳ điều gì, cô đều sẵn lòng giúp đỡ. Sau lễ tốt nghiệp, Cố An liền bị các bạn cùng phòng và bạn học kéo đi chụp ảnh kỷ niệm."Giàu sang không quên nhau nhé!""An An, ký tên cho tớ, ký nhiều vào nhé...""Cô dâu mới, chúc mừng nhé, tốt nghiệp xong là cưới luôn, thật khiến người ta ghen tị!"Cố An cười duyên, nụ cười rất đáng yêu: "Chúc mọi người tiền đồ rộng mở!"Mùa tốt nghiệp là mùa chia ly.Cố An trở về ký túc xá để đóng gói hành lý, vừa đi đến hành lang đã nghe thấy không khí trong phòng hôm nay đặc biệt náo nhiệt.Vài người bạn cùng phòng của cô hoặc là người thành phố này, hoặc là người ở thành phố lân cận, bố mẹ họ đều lái xe đến trường để giúp đỡ thu dọn."Mẹ ơi, đây là bạn cùng phòng của con, Cố An, con từng nhắc đến với mẹ."Cố An lịch sự chào hỏi: "Cháu chào cô!""Ôi trời! Cô gái này dễ thương quá!""Có thời gian thì đến nhà cô ăn cơm nhé, nhà cô không xa trường cháu đâu, cô sẽ làm món tôm hùm xào dầu cho cháu ăn!"Cố An cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ: "Cảm ơn cô ạ."Cô quay lại bên giường của mình thu dọn đồ đạc, lấy quần áo từ trong tủ ra, phân loại sách giáo khoa và màu vẽ để đóng gói."Mẹ ơi, chăn mền để ở cốp xe đúng không?""Mấy đồ dùng cá nhân này nữa, có mang về nhà không?""Cứ để đấy mẹ thu dọn cho.""Một kỳ nghỉ hè dài như vậy, con muốn đi chơi!""Bố con đã đăng ký cho mẹ con mình một tour du lịch, đi chơi châu Âu mấy ngày.""Wow! Con đã muốn đi châu Âu từ lâu rồi! Nhưng trước giờ không dám nói với bố mẹ... Nhưng mẹ con mình đi rồi thì bố có hơi tội nghiệp!"Cố An thấy bạn cùng phòng vui mừng nhảy cẫng lên, cô cũng không nhịn được mà cười theo.Thật là tốt, mọi người ai tiếp tục học lên thì học lên, ai ra nước ngoài thì ra nước ngoài, ai đi làm thì đi làm.Ai cũng đã có một nơi tốt đẹp để trở về."Cố An, nhà cháu ở đâu vậy?" Mẹ của bạn cùng phòng bước lại hỏi cô.Cố An ngoan ngoãn trả lời: "Dạ nhà cháu ở thành phố Kinh ạ.""Vậy là sát bên rồi ha, bố mẹ cháu không có thời gian đến đón cháu sao? Có cần cô tiện đường đưa cháu về không?"Cố An hơi sững lại, một lát sau mỉm cười lắc đầu: "Cảm ơn cô, đồ không mang về được thì cháu gửi chuyển phát cũng tiện lắm ạ.""Vậy nếu không được thì cứ nói với cô nhé, đừng ngại, chỉ là tiện đường thôi mà."Mẹ của bạn cùng phòng nhẹ nhàng xoa đầu cô, đột nhiên mắt Cố An nóng lên.Cố An hít một hơi thật sâu, từ từ gấp từng món đồ.Có bố mẹ tiễn đi, có bố mẹ đón về, cảm giác như thế nào nhỉ?Cô cũng hơi muốn biết, nhưng chỉ là một chút xíu thôi.Nhưng làm người không nên tham lam như vậy.Có một người anh như Cố Trinh, bất kể anh ấy cho cô cái gì, cô đều không muốn đổi.Hơn nữa, bây giờ cô đã có gia đình riêng của mình, có Giang Nghiễn.Phải có bao nhiêu may mắn mới có thể gặp được anh ấy chứ?Ba người bạn cùng phòng của cô, vì có bố mẹ ở bên, nên hành lý được thu dọn rất nhanh."Chị em ơi, mình đi trước nhé, hẹn gặp lại!""Khóc cái gì, xấu hổ chưa kìa.""Đúng vậy, cũng chẳng phải là không gặp nhau nữa."..."Cố An, mình cũng đi đây..."Ký túc xá trống rỗng, dần dần chỉ còn lại mình cô.Cố An đột nhiên cảm thấy, bốn năm đại học của cô thực sự đã khép lại.Không còn ai kéo quàng vai nghịch ngợm cùng cô, trêu chọc cô, không còn ai giữ chỗ cho cô trong lớp, mang cơm cho cô, cùng cô xem phim, hay cùng thức đêm trong phòng vẽ, chiến đấu với từng kỳ thi cuối kỳ.Cố An liên hệ với dịch vụ chuyển phát, đóng gói sách vở, hành lý, cân trọng lượng, đóng thùng, gói ghém.Cuối cùng, trở về ký túc xá, dọn dẹp vệ sinh, lau sàn, lau sạch bàn ghế.Giường và tủ trống rỗng, giống hệt như ngày đầu cô đến đây.Cô khóa cửa, giao chìa khóa cho trường.Cô bước xuống cầu thang từ ký túc xá, lần cuối cùng, từng bước đi rất chậm."Cố An."Cố An ngẩng đầu lên, Giang Nghiễn đứng bên cạnh chiếc SUV đen, tay đút túi quần, dáng người cao lớn nổi bật.Cô lạch bạch chạy đến, lao vào vòng tay anh và được anh ôm lấy.Chút cảm giác tủi thân nho nhỏ vừa mới nhen nhóm đều được lặng lẽ chữa lành, không còn dấu vết."Sao anh lại đến đây? Không phải đang đi công tác sao?"Xung quanh, các phụ huynh và sinh viên ra vào, những người tốt nghiệp kéo hành lý rời khỏi trường.Giang Nghiễn cúi đầu nhìn cô, đuôi mắt anh có ý cười, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.Cách đó không xa, cảnh sát Cố Trinh chạy từ tỉnh khác đến, đang cầm chìa khóa xe.Vốn dĩ anh dự định đến đón Cố An, không ngờ lại bị cặp vợ chồng trẻ nhồi cho một đống "thức ăn chó".Anh khẽ mỉm cười, cảm thấy ê răng vì sếp và vợ sếp.Cảm thấy mình quả thực là một người anh kém cỏi.Lúc Cố An thi đại học, anh đang làm nhiệm vụ;Lúc Cố An nhập học đại học, anh cũng đang làm nhiệm vụ;Hôm nay, khi Cố An tốt nghiệp đại học, cuối cùng anh có mặt.Nhưng Cố An nhà anh đã có Giang Nghiễn.Những cảm xúc vui buồn của cô đã được người khác trân trọng.Cố Trinh cúi đầu, mở hộp thoại WeChat của nhóc con, [Chúc mừng tốt nghiệp.]Cố An nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé của chính mình trong đôi mắt sâu thẳm của Giang Nghiễn, đôi mắt cong lên và cười thật tươi.Thời gian như quay ngược về vô tận, trở về những ngày tháng cuối năm lớp 12, ngày cô kết thúc kỳ thi tuyển sinh nghệ thuật.Phụ huynh học sinh đứng đợi ở cổng trường, bạn bè của cô chạy qua cô, lao vào vòng tay bố mẹ và làm nũng.Ngay trước khi cô cảm thấy chua xót, cô đột nhiên nhìn thấy anh, ánh mắt chạm nhau, anh nhướng mày.Người cảnh sát trẻ tuổi thanh lãnh và nghiêm nghị, đứng ở cổng trường chờ cô.Khi đó, Giang Nghiễn nói, các bạn khác đều có bố mẹ đến đón, cùng về nhà với anh.Thời gian trôi qua, quá khứ đã biến người cô thầm mến lúc trẻ trở thành gia đình của cô.Giang Nghiễn dịu dàng khom lưng, nơi khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền mờ nhạt."Bà Giang, anh đến đón em về nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro