Chỉ Muốn Hôn Anh - Nicolas Đường Hồ Lô
Chương 70
Nicolas Đường Hồ Lô
2025-03-06 02:28:55
Giang Nghiễn uống rượu, hơi men làm ánh mắt của anh trầm xuống không còn sự dịu dàng như thường ngày mà trở nên sắc bén đầy cuốn hút, đôi mắt của anh vẫn sáng trong như ánh trăng, lạnh lùng và thuần khiết không chút tạp chất.Ánh mắt giao nhau, nhiệt độ không khí chầm chậm tăng lên, làm má cô nóng bừng.Nhịp tim Cố An bất chợt tăng tốc, nhịp đập thình thịch hệt như ngày Giang Nghiễn tỏ tình với cô.Anh cầm tay cô và cởi lần lượt từng cúc áo, ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng vào cô, lộ ra ý muốn táo bạo, khóe mắt khẽ cong lên.Ngón tay Cố An hơi run rẩy, lòng bàn tay ướt mồ hôi."Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?"Giang Nghiễn tiến lại gần, chóp mũi chạm vào mũi cô, tư thế như muốn hôn nhưng không hề hôn xuống, chỉ mỉm cười hỏi cô.Da mặt Cố An vẫn còn mỏng, hoặc là do đối diện với người mình đã thích suốt sáu năm nên cảm giác của cô luôn như thuở mới yêu, dễ dàng đỏ mặt, hoàn toàn không thể kiểm soát.Cô ngẩng đầu nhìn anh, tim đập mạnh đến mức ù tai.Tay cô vòng sang ôm lấy cổ anh, mái tóc ngắn vừa cắt trước Tết cọ vào làn da cô.Khóe miệng Giang Nghiễn khẽ mím, ung dung nhìn cô, không thèm chủ động.Lúm đồng tiền nhỏ thật đẹp, Cố An nhẹ nhàng hôn lên đó.Anh hơi cúi người để mặc cô hôn nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.Tay anh giữ lấy eo cô, kéo lại gần mình hơn, hơi thở hai người hòa quyện, anh khẽ hé môi rồi từng chút từng chút hôn sâu hơn.Thành phố phương Bắc này có bốn mùa rõ rệt, tuyết đang rơi lả tả bên ngoài cửa sổ.Ánh trăng chiếu xuống như dòng suối trong hòa vào ánh tuyết, khiến đêm đen trở nên tĩnh lặng và ngọt ngào.Cố An mơ màng, nhận ra Giang Nghiễn hơi cúi người bế cô lên, nhẹ tay đặt lên giường, đôi môi mỏng hôn xuống, từ giữa trán, khóe mắt, hai má của cô mà lướt dần xuống...Vừa dịu dàng vừa quyết đoán.Người chưa bao giờ nỡ để cô khóc.Lần này thấy cô van xin cũng không hề mềm lòng.-Sáng hôm sau, khi Cố An tỉnh dậy, ánh nắng đã len lỏi qua khe rèm, những hạt bụi nhỏ li ti đều mang màu sắc ấm áp.Không biết Giang Nghiễn đã thức dậy từ lúc nào, góc chăn được anh nhét kỹ càng, làm cô cảm thấy mình như một con nhộng tròn trịa, vừa buồn cười vừa bất lực.Anh dịu dàng chu đáo như vậy, nếu sau này có con thì sẽ thế nào nhỉ? Nhất định là một người bố đẹp trai và quyến rũ nhất trong các buổi họp phụ huynh ở trường mẫu giáo.Cô nhìn đồng hồ đã chín giờ sáng, mặt trời bên ngoài chắc vẫn còn ấm, tuyết chưa kịp tan.Nhưng khi cô nhận ra rằng đây không phải nhà mình mà là nhà họ Giang... Đêm qua vì Giang Nghiễn càn quấy mà cô không ngủ được nên sáng nay sơ ý ngủ quên, đồng hồ sinh học hoàn toàn bị mất hiệu lực.Cố An siết chặt chăn, hai má đỏ bừng.Cô chậm rãi ngồi dậy, khuôn mặt bầu bĩnh nhăn lại như chiếc bánh bao sữa, còn có nếp bột gấp, trong cái đầu nhỏ chưa tỉnh táo của cô đang tập luyện để lát nữa ra ngoài sẽ đối diện với gia đình thế nào, làm sao chào hỏi một cách tự nhiên...Ngay lúc đó, cửa phòng ngủ khẽ chuyển động.Theo phản xạ, cô lập tức chui tọt vào chăn, nhắm chặt hai mắt.Mùi thức ăn thơm phức lan tỏa trong không khí.Cô ngửi thấy mùi đồ ăn do Giang Nghiễn tự tay làm.Bên mép giường lún xuống, anh ngồi xuống cạnh cô rồi cúi người hôn lên má cô.Khóe miệng Cố An không thể không cong lên, mãn nguyện khi lừa được anh đẹp trai hôn chào buổi sáng.Cô mở mắt, đôi mắt cười cong cong lấp lánh, cười đến mức có bọng mắt.Giang Nghiễn khẽ nhướng mày, ngón tay nhéo chóp mũi cô, dùng giọng như đang nói chuyện với một học sinh tiểu học thích ngủ nướng: "Tỉnh rồi sao còn giả vờ ngủ nữa.""Để lừa chồng hôn đó..." Giọng mũi Cố An nhỏ nhẹ lại ngọt ngào, cô kéo chăn che hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ mái tóc xù và đôi mắt long lanh, đuôi mắt cong lên độ cong ngọt ngào và dễ thương."Hôn một cái thôi mà đã vui thế rồi," khóe miệng Giang Nghiễn cong lên, giọng nói dịu dàng như đang bàn chuyện nghiêm túc: "Đêm qua không phải làm em khóc sao?"Ngón tay anh đặt bên má cô nhẹ nhàng vuốt ve, má Cố An nóng lên, cô cảm thấy mình còn nóng hơn cả bánh bao nhân sữa đang bốc lên hơi nước trên bàn, đành giả bộ làm ra vẻ "hổng có biết, hổng biết gì hết."Giang Nghiễn nhịn cười: "Dậy ăn sáng được không?""Ừm," Cố An dụi dụi vào lòng bàn tay anh, có chút ngại ngùng, nhỏ nhẹ trách móc: "Anh dậy mà không gọi em, làm em ngủ quên mất..."Giang Nghiễn cúi người, Cố An thuận theo ôm lấy cổ anh để mượn lực ngồi dậy, được anh bế vào lòng, bước về phía phòng tắm.Anh ghé sát tai cô, dịu dàng nói: "Thấy em mệt quá, anh không nỡ."Cố An giận dỗi, véo một cái vào eo Giang Nghiễn: "Anh đừng nói nữa!"-Sau bữa sáng, liên tục có người đến chúc Tết.Qua vài lượt tiếp đón, nụ cười của Cố An đã cứng đơ trên mặt, như một ma nơ canh cười giả tạo.Giang Nghiễn không nhịn được cười, bèn kéo cô ra sân đi dạo, tránh sự chú ý của mọi người.Bé mập là trùm đám con nít, bây giờ đang dẫn theo một đám em út đắp người tuyết.Cố An ngoắc tay, bộ dáng như có ý nói chuyện bí mật, Giang Nghiễn cúi xuống gần miệng cô."Nếu em nói em cũng muốn đắp người tuyết thì có phải là già đầu mà không đứng đắn không?" Khuôn mặt bầu bĩnh của cô nghiêm túc, hai tay chắp sau lưng, giả bộ làm người lớn."Già mà không đứng đắn?" Giang Nghiễn bật cười, không biết có bao nhiêu ý tưởng kỳ lạ dễ thương trong đầu cô.Sân nhà họ Giang rất rộng, Cố An tránh xa bọn trẻ, vứt bỏ hình tượng ôm lấy một nắm tuyết, vo tròn lại. Chẳng mấy chốc, tay cô đã lạnh đến đỏ ửng."Để anh làm." Giang Nghiễn ngồi xuống bên cạnh cô.Cố An nhét tay trở lại túi áo khoác lông vũ, chiếc áo khoác lông vũ màu trắng kem mềm mại và phồng lên, làm cô trông càng giống một người tuyết nhỏ đáng yêu."Anh làm một quả cầu lớn, một quả cầu nhỏ, còn mắt thì dùng hòn đá màu đen này..."Giang Nghiễn ngoan ngoãn nghe theo, chiếc áo khoác ngoài màu đen sẫm làm anh trông lạnh lùng trang nghiêm, trời băng đất tuyết càng tôn lên khuôn mặt thanh tú.Đường đường là đội phó đội điều tra hình sự, thế mà dưới sự chỉ huy của cô lại chăm chỉ đắp người tuyết, khóe miệng Cố An cong lên, ngồi bên cạnh không chớp mắt nhìn anh.Ở đằng xa, bọn trẻ đã hoàn thành trước hai người, bắt đầu nói ra điều ước năm mới."Điều ước năm mới của con là mỗi ngày đều đạt 100 điểm!""Con muốn mẹ không chơi điện thoại nữa, dành nhiều thời gian cho con hơn.""Con muốn mỗi ngày đều ngủ nướng, không phải đi học..."Người tuyết trước mắt đã có hình có dạng, tuyết lại bắt đầu rơi lả tả.Giang Nghiễn cúi đầu, giúp cô đội mũ lông vũ, ngón tay nhẹ nhàng phủi sạch những bông tuyết rơi trên lông mi của cô. Âm thanh trầm ấm nhưng rất nhẹ nhàng vang bên tai cô: "Còn em thì sao, có điều ước năm mới không?""Em nghĩ chỉ những đứa trẻ bảy tám tuổi mới cần cầu nguyện." Cố An cười nhẹ, nắm lấy tay anh, giữ trong lòng bàn tay rồi đút vào túi áo khoác lông vũ, ủ ấm giúp anh.Giang Nghiễn cúi đầu, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào cô.Tuyết rơi đầy trời làm nền phía sau anh, người trước mắt tuấn tú khôi ngô, quả là tuyệt sắc nhân gian."Vậy bạn nhỏ hai mươi ba tuổi trước mặt anh, có điều ước gì không?"Trước khi gặp Giang Nghiễn, so với "ước nguyện", Cố An tin vào câu nói "có công mài sắt, có ngày nên kim" hơn.Mọi niềm tin sau này đều liên quan đến anh.Năm anh biến mất, cô đã dùng hết tất cả những điều ước sinh nhật, Giáng sinh, và năm mới để cầu mong anh còn sống trở về.Và bây giờ, đã có người âm thầm giúp cô thực hiện tất cả những điều ước đó.Nếu còn điều gì đó cô muốn cầu nguyện, đó chính là--"Em mong sẽ có một em bé của chúng ta.""Gia đình ba người chúng ta năm nào cũng được bình an."---Thời gian trôi nhanh, thời tiết dần ấm lên, chẳng mấy chốc đã đến cuối xuân đầu hạ.Dù Cố An đã trở thành một người bán mình cho tư bản, nhưng do ngành nghề đặc thù, thời gian linh hoạt, công ty không yêu cầu nghiêm ngặt về địa điểm làm việc, chỉ cần giao nộp tác phẩm đúng hạn là được.Cuộc sống hàng ngày của cô là ngủ đủ giấc rồi dậy, dẫn chú cún xuống sân đi dạo, ăn sáng rồi bắt đầu làm việc, vẽ tranh. Thỉnh thoảng không có cảm hứng, cô sẽ đến nhà Cố Trinh để thăm cháu trai.Điều kỳ lạ là khi cháu trai mới sinh ra trông giống mẹ, bây giờ lại nhìn giống Cố Trinh như đúc. Có lúc Cố Trinh bế con, cô cảm thấy huyết thống thật kỳ diệu, trông như Cố Trinh đang bế phiên bản thu nhỏ của mình.Giang Nghiễn năm nay hai mươi chín tuổi, trở thành đội trưởng trẻ nhất trong hệ thống công an thành phố Kinh. Đến hiện trường vụ án, trực ban, xử lý các vụ án lớn do bộ giám sát, truy bắt liên tỉnh, tăng ca đến quên lối về, vẫn thường xuyên phải xa nhà.Cố An không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng hết sức làm hậu phương vững chắc cho anh."Anh lại phải đi công tác sao?" Nhìn thấy Giang Nghiễn đang thu xếp vali chứ không phải balo đơn giản, Cố An nhíu mày.Giang Nghiễn mỉm cười, khẽ đáp "Ừm".Cố An thở dài, nhận lấy quần áo từ tay anh, gấp gọn rồi cho vào vali. Giang Nghiễn từ phía sau ôm lấy cô, cánh tay gầy nhưng đầy sức lực, mạnh mẽ siết chặt eo cô."Cảnh sát Giang," Cố An nhỏ giọng cảnh cáo: "Cấm làm nũng, nếu còn làm nũng em sẽ không để anh đi đâu..."Khóe miệng Giang Nghiễn nhếch lên, ý cười nhàn nhạt, cằm tựa vào vai cô, đầu nghiêng thấp giọng nói bên tai cô: "Nếu có em bé ở nhà cùng em, có lẽ sẽ tốt hơn phải không?""Đúng đó, sẽ tốt hơn rất nhiều," Cố An phồng má, có chút lo lắng: "Chỉ là không biết bao giờ mới có."Giang Nghiễn nâng mặt cô, hôn lên khóe môi cô: "Ngoan, anh sẽ về sớm thôi."Lần này đi công tác, anh nói nếu thuận lợi thì chỉ mất một tuần.Tính thời gian thì vừa vặn trở về trước sinh nhật.Không biết có phải là do "xuân buồn ngủ, thu mệt mỏi, hạ lim dim" hay vì Giang Nghiễn không có ở nhà nên cô luôn ngủ không yên giấc. Gần đây, Cố An luôn thấy buồn ngủ, tất nhiên cũng có thể vì dạo này luôn phải nộp deadline đúng hạn, áp lực hơi lớn.Cô ngủ trưa một giấc dài, bình thường đến giờ này sẽ rất đói bụng, nhưng cô lại không có cảm giác thèm ăn, ngay cả món trước đây rất thích ăn, giờ lại thấy quá ngọt, quá dầu mỡ, không có chút khẩu vị nào...Cô vốn vô lo vô nghĩ, tất cả những điều này cũng không khiến cô nghĩ nhiều.Cho đến một ngày nọ, khi cô nằm dài trên ghế sofa xem TV, nhận được tin nhắn từ Giang Ninh.[Giang Ninh: Cục cưng, nói cho cậu nghe một bí mật!][Cố An: Là gì vậy?][Giang Ninh: Mình có thai rồi / che mặt]Cố An gửi một loạt lời chúc mừng và dấu chấm than, sau đó hít thở sâu, hỏi:[Cố An: Sao cậu phát hiện ra thế?][Giang Ninh: Luôn buồn ngủ, ăn uống không ngon miệng, chu kỳ kinh nguyệt bị chậm...]Cố An mím chặt môi, một dự đoán nào đó nảy mầm trong lòng.---Ngày 1 tháng 6, sinh nhật Giang Nghiễn.Mùa hè năm nay, cục công an thành phố đón tiếp một đợt người mới, tại buổi lễ tuyên thệ nhậm chức:"Tôi xin thề, tôi tình nguyện trở thành một chiến sĩ công an nhân dân của nước cộng hòa nhân dân Trung Quốc...""Tôi nguyện cống hiến cho sự nghiệp cao cả của một công an nhân dân, nỗ lực phấn đấu để thực hiện lời thề của mình."Bộ phận điều tra hình sự vừa có thêm người mới, sự nhiệt tình của Sở Hàng lập tức khiến họ cảm nhận được ấm áp như ở nhà."Để anh đây giới thiệu ngắn gọn về tình hình của đội điều tra hình sự chúng ta.""Đội trưởng của chúng ta, Giang Nghiễn, người anh em này xuất thân từ gia đình giàu có, cậu ấm kiêu ngạo đến mức nào thì để anh kể cho mấy đứa một ví dụ, một mình anh ta đã diệt cả một băng nhóm tội phạm, mấy đứa có tin không?""Đội phó, Cố Trinh, bạn học cùng trường cảnh sát với đội trưởng Giang, vô địch bắn súng toàn quốc, phá không biết bao nhiêu vụ án lớn, nhưng tính tình rất khó ở, đừng có chọc giận anh ta."Khả năng ăn nói của Sở Hàng chẳng kém gì mấy người kể chuyện dưới chân cầu, thành công làm cả nhóm lính mới chưa từng đi làm phải ngớ người, miệng há hốc đến mức có thể nhét cả quả trứng gà.Mọi người liền đoán rằng, với lý lịch và thành tích xuất sắc như vậy, chắc hẳn phải là người đã bốn, năm mươi tuổi... Bọn họ vận dụng hết trí tưởng tượng nghèo nàn của mình để hình dung ra một người đàn ông mặc áo khoác da, cầm cặp công văn, dáng vẻ bình thường nhưng có ánh mắt sắc bén của một cảnh sát chìm.Lúc này, một đội xe Jeep cảnh sát phóng nhanh vào cổng chính của cục cảnh sát thành phố."Hai người cao nhất kia là của đội nào vậy?""Cũng là sinh viên vừa vào ngành vài năm gần đây à?""Sao giống trong phim hành động cảnh sát quá vậy?"Sở Hàng gật đầu: "Phải, rất đẹp trai, người đi đầu kia đấy, hồi học trường cảnh sát, liên tục bốn năm liền anh ta là hot boy của trường, một mình anh ta đã khiến tất cả nam sinh trong trường mất hết cơ hội thoát ế."Có vài cô gái lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Có cách liên lạc không? Có WeChat không? Sau này nhờ chỉ bảo trong công việc sẽ tiện hơn.""Có chứ," Sở Hàng cười nhếch mép: "110."Cố An ngủ trưa dậy đã khá muộn, nhớ ra vẫn chưa làm bánh ngọt, cô đi dép lê chạy vội vào bếp, chợt nghĩ đến điều gì đó, cô dừng lại và hít một hơi thật sâu.Sau này nhất định phải điềm tĩnh hơn.Không thể cứ nhảy nhót tung tăng thế này nữa...Buộc tóc dài lên, cô đeo tạp dề vào và làm một chiếc bánh phô mai cỡ sáu inch.Hoàng hôn của mùa hè thường đến muộn, vạn vật ngoài cửa sổ được phủ một lớp ánh sáng ấm áp.Không biết hôm nay Giang Nghiễn đã về chưa, Cố An quyết định đến cục cảnh sát thử vận may.Tội phạm đã bị bắt về quy án, Giang Nghiễn bước ra khỏi xe cảnh sát, đi đôi ủng tác chiến của cảnh sát, bên ngoài bộ đồ tác chiến màu đen là áo giáp chống đạn, người cao gầy, chân dài, kèm theo gương mặt lạnh lùng, không biểu cảm.Các tân binh mới đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.Một gương mặt trẻ trung như vậy, một người đẹp trai lạnh lùng như núi băng, nhìn kiểu gì cũng không giống nhân vật huyền thoại "một người diệt cả băng nhóm tội phạm" mà Sở Hàng kể.Nhưng ánh mắt sắc bén, bình tĩnh và khí chất nghiêm trang lạnh lùng đó, rõ ràng chỉ có ở cảnh sát.Anh càng đến gần, mọi người càng nín thở chờ đợi để chào hỏi sếp.Không ngờ Giang Nghiễn vừa bước vào tòa nhà cục cảnh sát, ngay lập tức bị một cô gái nhỏ đẩy mạnh vào tường.Mọi người há hốc miệng kinh ngạc, nghĩ thầm cô gái nhỏ này chắc là đang ngứa đòn hay sao --"Anh cảnh sát này, tôi muốn báo án," Cố An bĩu môi: "Chồng tôi mất tích rồi."Giang Nghiễn giật mình, sau một lúc ánh mắt lạnh lẽo của anh hiện lên ý cười.Anh thu lại biểu cảm, phối hợp diễn kịch với cô, hoàn toàn dung túng: "Ồ!""Giang Nghiễn, nam, cao 1m87, da trắng, đẹp trai, cơ bụng sáu múi, đã một tuần không về nhà..." Cô gái kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Em rất nhớ anh ấy."Mọi người chỉ thấy vị cảnh sát trẻ tuổi nổi tiếng lạnh lùng xa cách, lén giấu cánh tay bị thương ra sau lưng, cúi xuống nhìn cô gái, giọng nói dịu dàng đến mức có thể khiến người ta đắm chìm."Anh biết rồi, bà Giang."Họ chưa bao giờ thấy một Giang Nghiễn như thế này.Cũng chưa bao giờ thấy anh cúi đầu trước một cô gái nhỏ.Lúc Giang Nghiễn đột nhiên nộp báo cáo kết hôn, mọi người đều đoán rằng đó là hôn nhân sắp đặt của gia đình, không có tình cảm gì, vì mỗi lần anh đi làm nhiệm vụ là thường xuyên mười ngày nửa tháng không về nhà.Nhưng mà, ánh mắt này, giọng nói này, hành động cúi đầu dịu dàng này...Thật sự là muốn lấy mạng người ta!!!Cố An cong môi nở nụ cười dịu dàng, âm thanh nhỏ nhẹ."Không chỉ có em, còn có một người nữa rất nhớ anh."Giang Nghiễn cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt dịu dàng tràn đầy ý cười.Cố An hít sâu một hơi, cô mỉm cười nói với anh từng chữ một:"Còn có cục cưng của chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro