Chương 20
2024-11-20 21:49:39
Cố An chắp tay sau lưng, lặng lẽ theo sau Giang Nghiễn, ngắm nhìn bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh.
Lần đầu tiên cô gặp anh, anh lạnh lùng, đẹp trai nhưng khó gần, mặt mày đầy sự không kiên nhẫn khi hỏi cô tìm ai.
Trong liên hoan nội bộ của đội cảnh sát hình sự, chỉ cần anh xuất hiện là không cần bật điều hòa – vì bản thân anh đã là một luồng không khí lạnh.
Nhưng khi các chàng trai đùa giỡn, anh lại che tai cô qua áo hoodie, bảo rằng có trẻ con ở đây, nói năng đàng hoàng.
Khoảnh khắc đó có lẽ là lúc cô bắt đầu thích anh.
Không biết từ khi nào, giọng anh lạnh lùng bắt đầu trở nên dịu dàng, lúm đồng tiền xinh đẹp xuất hiện nhiều hơn. Khi không cười, anh xa cách ngàn dặm, nhưng khi cười, mắt cong cong, lông mi dài, dịu dàng và vô hại, là cái loại đẹp có thể mê hoặc người ta.
Những uất ức nhỏ nhặt cô chưa từng thổ lộ và những suy nghĩ thầm kín của cô đều được anh thấu hiểu và sắp xếp một cách chu đáo.
Khi cô đi tập huấn một mình không kiềm được nước mắt, khi tâm trạng cô sụp đổ và anh nhận ra sự bất thường qua giọng nói, và cả bây giờ, khi mọi người đều có ba mẹ bên cạnh, anh đến đón cô.
Vậy nên, dưới vẻ ngoài lạnh lùng đó, rốt cuộc anh có một tâm hồn dịu dàng đến nhường nào.
Đối xử với em gái đồng nghiệp còn như vậy.
Nếu sau này anh có bạn gái thì sao?
Không thể nghĩ.
Nhưng lại không kiềm được mà nghĩ.
Cố An.
Nhanh lớn lên đi...
-
Tháng sáu sau đó, Cố Trinh, người đã làm việc ba năm mà chưa từng biết đến kỳ nghỉ phép là gì, đột nhiên xin nghỉ phép để tập trung chăm sóc Cố An ôn thi đại học.
Bạn bè, đồng nghiệp trên mạng xã hội có con thi đại học rất nhiều, anh theo các anh chị trong đơn vị thu thập đủ các loại "Con tôi thi đỗ trường danh tiếng vì ăn thế này", "Thực đơn chiến thắng kỳ thi", "Cha mẹ cần làm 10 điều sau trước kỳ thi"...
Chiến trường chính của anh chuyển từ hiện trường vụ án sang bếp núc, đồng thời, hệ số Engel (*) trong tháng này của gia đình tăng vọt, lương của anh và Giang Nghiễn đều dùng để mua thực phẩm dinh dưỡng, ai không biết còn tưởng hai người chuyển từ cảnh sát hình sự tuyến một sang làm đầu bếp.
(*) Hệ số Engel: Qui luật Engel là một lí thuyết kinh tế được đưa ra vào năm 1857 bởi Ernst Engel, một nhà thống kê người Đức. Đường Engel là đường biểu thị mối quan hệ giữa thu nhập của một cá nhân và mức tiêu dùng của anh ta về một loại hàng hóa nhất định.
May mà bếp là dạng mở, nên hai cảnh sát cao hơn 1m85 đứng cũng không chật chội.
Giang Nghiễn vẫn là đồng đội sát cánh bên anh.
Cha của Giang Nghiễn là tổng giám đốc nên người anh em này từ nhỏ đã là cậu ấm sống trong nhung lụa, trước khi vào trường cảnh sát luôn có người phục vụ tận răng. Sau khi tốt nghiệp thì từ món ăn cao cấp đến thức ăn nhanh, từ nhà hàng tới căn tin đơn vị, cái gì cũng ăn, không kén chọn gì, nhưng hiếm khi vào bếp, chứ đừng nói đến nấu ăn.
Vậy mà giờ đây anh đứng ở quầy bếp, đeo tạp dề SpongeBob, cúi người tập trung như lúc ngắm bắn, chăm chú nhìn những sợi "khoai tây" độ dài độ dày không giống nhau trên thớt, dùng mu bàn tay gãi mũi, bất lực đến hoài nghi cuộc đời.
"Nhìn xem! Nhìn những sợi khoai tây này! Uy phong lẫm liệt! Thần thái khác biệt! Quá cá tính!"
Cố An ôm sách từ vựng tiếng Anh, rụt rè tiến tới trước mặt Giang Nghiễn, gật đầu tấm tắc khen ngợi: "Nhìn là biết ngon rồi!"
Giang Nghiễn vừa cau mày bỗng giãn ra, khóe miệng mím lại, đường nét môi có xu hướng nhếch lên.
Anh không nói gì, dùng khớp ngón tay gõ nhẹ đầu Cố An. Ánh nắng từ cửa sổ lớn chiếu vào làm cả người anh như mang một tầng ánh sáng ấm áp, trông càng dịu dàng và tuấn tú.
Cố An nheo mắt nhìn anh, vui vẻ cười lộ cả răng khểnh.
Cố Trinh, bận rộn bên cạnh lại bị phớt lờ hoàn toàn, khẽ cười khẩy. Anh đã quá quen với hành vi khuỷu tay hướng ra ngoài của Cố An, thậm chí còn thấy quen rồi, nhưng miệng vẫn không tha: "Đừng đứng đây làm rối, đi học từ vựng đi!"
Cố An bĩu môi, miệng nhỏ líu lo: "Học thì học, Cố Trinh anh dữ quá! Cẩn thận không lấy được vợ!"
"Em tự cút hay anh hai tiễn em?" Cố Trinh nheo mắt, ánh nhìn nguy hiểm như muốn đánh người.
Cố An vội chạy ra khỏi bếp, lẩm bẩm như máy ghi âm: "Không lấy được vợ, không lấy được vợ, Cố Trinh không lấy được vợ..."
Hiện giờ mỗi ngày cô đều vui vẻ, cái đuôi nhỏ đã vểnh lên tận trời.
Kỳ thi mỹ thuật xếp hạng nhất, môn văn hóa cũng được Giang Nghiễn và Cố Trinh kèm cặp khá ổn.
Hai cảnh sát trẻ hồi trung học đều là thần học, ở những năm đó chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa.
Cố Trinh và Giang Nghiễn học chung bốn năm trường cảnh sát, cộng tác ba năm, rất ăn ý, phân công rõ ràng, một người dạy toán, một người dạy ngữ văn, Anh văn, lịch sử, địa lý, chính trị.
Quá trình tuy như địa ngục nhưng kết quả rất tốt.
Trong kỳ thi thử cuối cùng trước kỳ thi đại học, điểm của Cố An thậm chí đứng trong top 10% của trường, gần như đã một chân bước vào cổng Học viện Mỹ thuật.
"Anh hai ơi, tối nay em muốn ăn bí đỏ rang lòng đỏ trứng, nếu còn lòng đỏ trứng muối thì anh có thể làm thêm chút bánh xanh và chút thịt xá xíu trứng muối..."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cố An ăn xong bữa sáng, đặt bát đũa xuống, ngồi thẳng lưng, hai tay nghiêm chỉnh đặt lên đầu gối, bắt đầu dặn dò Cố Trinh về thực đơn bữa tối.
Cố Trinh nhìn qua, gương mặt anh mang đầy vẻ trẻ trung, các góc cạnh rõ ràng, và còn có chiếc răng khểnh giống như của cô, khi cười trông như một thiếu niên rạng rỡ, nhưng thường ngày lại rất hung dữ, giống như một con gà nhỏ hung hãn.
Con gà nhỏ cáu kỉnh nghe thấy yêu cầu của cô, nhướng mày nói đầy khó chịu: "Sao em..."
Lúc này, Giang Nghiễn ngồi đối diện ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.
Cố Trinh ngừng lại, nhớ tới một ngày không xa trước đây, sau khi lại làm Cố An khóc trước mặt Giang Nghiễn, anh đã thề rằng ít nhất trước kỳ thi đại học, anh phải nói chuyện nhẹ nhàng với Cố An, để cô cảm nhận được sự quan tâm của gia đình, trong khoảng thời gian này Cố An nói gì anh cũng nghe, tuyệt đối không cãi lại.
Lời nói dừng lại ở cổ họng, từ "sao em nhiều chuyện thế!" bị bóp méo thành "sao em ăn giỏi thế!"
Cố An cười hì hì, đeo cặp sách lên, vui vẻ nhảy chân sáo đi học.
Nhìn dáng vẻ con gà nhỏ cáu kỉnh Cố Trinh muốn móc mỉa ai đó mà lại phải nhịn, thật sự rất buồn cười!
Cố Trinh bực bội dọn dẹp bát đũa, nhăn mặt bắt đầu tìm kiếm cách làm thịt xá xíu trứng muối.
Nhóc con được đấy, cách làm món này không đến chín mươi chín bước nhưng cũng gần như vậy rồi còn gì?
Đúng lúc đó, điện thoại chuyển sang chế độ cuộc gọi đến, chuông reo, là cấp trên của anh.
Anh nhấn nút nghe, đầu dây bên kia là âm thanh ồn ào quen thuộc, có thể tưởng tượng được cảnh đồng nghiệp đang sẵn sàng súng ống, trạng thái vội vàng trước khi xuất phát.
"Có một tên tội phạm truy nã toàn quốc xuất hiện ở tỉnh lân cận, cục quyết định bây giờ lập tức tập hợp xuất phát..."
Giang Nghiễn nghe thấy Cố Trinh không chút do dự đồng ý.
Các bé gái nhà người khác, được bố mẹ nâng niu trong tay, sống sung sướng, lớn lên trong nhung lụa.
Còn Cố An không có được 1% may mắn như những người cùng tuổi.
Anh không thể tưởng tượng được một cô bé mười mấy tuổi, làm sao vượt qua được khi bố mẹ ly hôn, bà ngoại mất, anh trai làm cảnh sát không có tin tức, phải sống nhờ nhà người khác, làm sao đối mặt với những ấm ức và sợ hãi không nơi giải tỏa.
Anh đã thấy cô một mình đi học vẽ, lúc áp lực quá lớn một mình lén khóc trong phòng vẽ vào ban đêm, ngày tuyết rơi một mình mang theo đồ vẽ nặng mấy chục cân đứng chờ xe buýt bên đường.
Bây giờ, cô lại phải tự lo cho kỳ thi đại học của mình sao?
Cố Trinh tắt điện thoại, màn hình điện thoại trở lại trang công thức món ăn mà anh vừa tìm, nhớ lại vẻ mặt vui vẻ của Cố An, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
Chợt thấy Giang Nghiễn đứng lên, bình thản nói: "Vụ án để tôi đi thay cho."
---
Năm ngày sau, kỳ thi đại học năm nay diễn ra như dự kiến và thu hút sự quan tâm của cả nước, không có gì ngạc nhiên khi chiếm sóng tất cả các chương trình truyền hình và bản tin.
Địa điểm thi được sắp xếp ngẫu nhiên trong toàn thành phố, Cố An và Giang Ninh đều thi tại trường trung học số 7, sau bữa sáng cả hai cùng đi xe của trường, ngồi cùng một hàng ghế, Cố An ngồi gần cửa sổ, Giang Ninh ngồi cạnh lối đi.
Ngoài cửa sổ, trường trung học số 1 dần lùi xa, càng lúc càng xa.
Cố An mím chặt môi, vẻ mặt căng thẳng, biểu cảm nhỏ này không qua mắt được Giang Ninh. Vì vậy, cô chọc chọc Cố An để chuyển sự chú ý: "Thi xong muốn làm gì?"
Thi xong muốn làm gì?
Trong đầu lập tức "đinh" lên một bóng đèn nhỏ.
Có quá nhiều thứ để làm rồi!
Câu hỏi này Cố An đã nghĩ qua vô số lần, lúc tập huấn mỹ thuật, hay lúc cô dùi mài kinh sử để thi văn hóa.
Cô nắm chặt tay nhỏ, gương mặt búp bê đầy nghiêm túc, kiên định nói từng chữ một: "Theo, đuổi, nam, thần!"
"Tớ biết ngay mà, cậu đã thầm mến người ta bao lâu rồi, nên hành động thôi," Giang Ninh bị vẻ dễ thương của cô làm cho mềm lòng, không nhịn được vươn tay véo má cô: "Trước kỳ thi anh chàng đó không động viên cậu à?"
Khóe miệng Cố An vừa cong lên lập tức xụ xuống, phồng má thở dài: "Không có."
Giang Ninh ngạc nhiên hỏi: "À? Tại sao?"
Cố An nói nhỏ: "Vài ngày trước anh ấy đi công tác, không biết khi nào mới về."
Trước ngày thi liên tỉnh, Giang Nghiễn đã gọi điện cho cô, lúc thi vẽ anh đột nhiên xuất hiện cầm đống tài liệu trong tay cô, cười nói "Thần tuân chỉ."
Trước kỳ thi đại học đột nhiên đi công tác, không có tin tức, không biết có giống như trước đây biến mất nửa năm, thậm chí lâu hơn không.
Dù rất muốn gặp anh.
Nhưng so với điều đó, sự an toàn không bị thương của anh quan trọng hơn gấp vạn lần.
"Làm cảnh sát là như vậy, không thuộc về bản thân, không thuộc về ai cả, chỉ thuộc về quốc gia."
Gia đình Giang Ninh có rất nhiều người làm quân nhân, cảnh sát.
Trước đây, chú út của cô mất tích ba năm, gần như không tìm được tin tức, cô hiểu rõ sự đau khổ trong đó, đối với nghề này đầy lòng kính sợ.
Chắc Cố An cũng vậy.
Xe buýt dừng lại trước cổng trường trung học số 7, các cảnh sát đặc nhiệm mặc đồ đen đã vào vị trí, khuôn mặt nghiêm nghị, tư thế đứng thẳng tắp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Đúng là các anh chàng đẹp trai đều cống hiến cho quốc gia!"
"Anh cảnh sát đặc nhiệm đẹp trai quá đi!"
"Chị tớ làm ở phòng hộ tịch cục công an, nghe nói đội điều tra hình sự có hai anh chàng cực phẩm..."
Cố An thầm nghĩ, đúng thế, Giang Nghiễn mặc đồng phục cảnh sát thật sự rất tuyệt.
Chỉ là bây giờ anh ở tỉnh bên, không gặp được, chưa biết ngày về.
Chắc là khi anh về, cô đã thi xong rồi!
Cô phải nhân khoảng thời gian này, lập kế hoạch chi tiết để theo đuổi nam thần!
Sau khi xe dừng, giáo viên chủ nhiệm gọi Giang Ninh lại, dặn dò về việc đón xe sau khi kết thúc kỳ thi.
Cô là lớp trưởng, lúc đó cần phụ trách điểm danh và các việc liên quan, nên đành để Cố An đi trước.
Cố An theo dòng người tiến vào cổng trường trung học số 7, cùng với học sinh là rất nhiều phụ huynh. Sự lo lắng của họ không kém gì các thí sinh, thậm chí phải ở đây chờ đến khi thi xong, chắc còn căng thẳng hơn.
Cố An có một khoảnh khắc đột nhiên nghĩ đến một việc, không biết bố mẹ cô có biết hôm nay cô thi đại học không.
Lúc này, một chiếc xe đen bóng loáng đi qua cô, dừng lại gọn gàng trước cổng trường, có người mở cửa bước xuống, tóc đen mắt đen, cao gầy thẳng thớm.
Dù thế nào, anh cũng là người nổi bật nhất trong đám đông, ánh mắt chạm nhau, Giang Nghiễn nhướng đôi lông mày dài và thon gọn.
Tim Cố An bỗng nhiên ngừng đập một nhịp, ngay lập tức bước chân không kiểm soát được, lạch bạch chạy về phía anh.
Cô chạy quá nhanh, đứng lại thở không đều, ngẩng mặt nhìn anh: "Anh Giang Nghiễn, sao anh lại đến đây?"
Cô bé mặc đồng phục mùa hè, áo sơ mi trắng cổ xanh.
Vừa mới cắt tóc ngắn, đầu trông rất tròn, nhìn rất ngoan ngoãn.
"Đây là cây nấm nhỏ nào vậy?" Giang Nghiễn hạ thấp giọng cười nói.
Trước kỳ thi Cố An không vượt qua được bùa mê của giám đốc Kelvin ở tiệm cắt tóc dưới nhà, lại không nhịn được đi cắt tóc, phần đuôi tóc ngang cằm, mái ngố trông ngây thơ trẻ con.
Vốn dĩ mặt cô đã tròn, bây giờ cả đầu cũng tròn trịa, Cố Trinh từng thề trước kỳ thi đại học sẽ không chọc cô khóc, suýt nữa thì cười lăn lộn, nói cô như một cọng giá biết đi, thân thể nhỏ mà cái đầu to.
Bây giờ bị Giang Nghiễn nhìn thấy, Cố An lúng túng gãi đầu, thành công làm tóc dựng lên một lọn ngốc, trông như đang mọc mầm.
Nhưng sự nghi hoặc và vui mừng cuối cùng vẫn lấn át sự ngại ngùng, cô kiên quyết hỏi: "Bảo vệ trường không phải là nhiệm vụ của các chú cảnh sát đặc nhiệm sao?"
Anh trai cô làm trong đội điều tra hình sự của sở cảnh sát thành phố, phụ trách điều tra các vụ trọng án, chưa bao giờ nghe nói đội điều tra hình sự cũng tham gia bảo vệ trường thi đại học.
Giang Nghiễn là người da trắng hiếm gặp, trắng không tỳ vết, vì thế mỗi khi thức đêm, quầng thâm dưới mắt rất rõ ràng. Anh nhìn cô, lười biếng nói: "Em cũng hiểu rõ về phân công trong sở cảnh sát đấy."
Tim Cố An đập thình thịch, cố gắng giữ giọng bình tĩnh để kiềm chế sự phấn khích, ngón tay nắm chặt dây đeo cặp sách: "Vậy sao anh lại đến đây..."
Giang Nghiễn rủ ánh mắt xuống, đỉnh đầu của cô bé chỉ vừa tới bên vai anh, đôi mắt tròn xoe ngây thơ trong sáng, bây giờ không chớp mắt nhìn anh, giống như chú nai nhỏ Bambi.
Anh cũng không biết tại sao mình lại tới đây, không biết có phải vì thói quen giúp Cố Trinh chăm sóc đứa nhỏ mà thực sự coi mình là anh của cô ấy hay không.
Tối hôm qua khi anh trở về cục từ tỉnh khác, Cố Trinh đang trong kỳ nghỉ đã bị gọi trở lại làm việc thêm giờ.
Anh lo lắng cô sẽ lại như lần trước, đứng một mình trong ngày tuyết rơi, vô cùng đáng thương.
Cố An chờ mãi không thấy Giang Nghiễn trả lời, chỉ ngây người nhìn anh, trái tim bé nhỏ đập thình thịch dần dần bình tĩnh lại.
Cô vừa rồi đã nghĩ cái gì vậy...
Có lẽ anh ấy đến đây để làm việc gần đó, tiện đường ghé qua.
Có lẽ trường trung học số 7 thành phố Kinh gần lối vào đường cao tốc, chắc anh ấy tiện đường ghé qua khi về đơn vị.
Hoặc có thể là theo lời nhờ vả của Cố Trinh, như vô số lần trước, tiện đường ghé qua nhìn một chút.
Dù sao thì cũng chỉ là tiện đường ghé qua thôi, đừng nghĩ nhiều quá.
Anh ấy đến thăm mình một chút đã là rất tốt rồi!
Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, Giang Nghiễn cúi thấp người, góc nhìn từ trên cao biến thành ngang tầm, người cô thích ở ngay trước mắt.
Chỉ vài ngày không gặp, anh dường như gầy đi chút, đường viền hàm rõ ràng. Khoảng cách quá gần, cô thậm chí có thể thấy rõ lông tơ xanh dưới cằm anh, cả người anh toát lên vẻ đẹp trai vô thức.
Chỉ là đôi mắt ấy vẫn trong veo, như ngâm trong nước suối, khi yên lặng nhìn người khác, dịu dàng vô hại như có móc câu.
Xung quanh ồn ào và dòng người qua lại ngay lập tức trở nên mờ nhạt, cô nhìn thấy bóng mình nhỏ bé trong đồng tử anh, nghe thấy Giang Nghiễn mở miệng, từng chữ nhẹ nhàng nói:
"Bảo vệ trường đúng là nhiệm vụ của cảnh sát đặc nhiệm."
"Vậy nên anh chỉ bảo vệ một mình Cố An."
Lần đầu tiên cô gặp anh, anh lạnh lùng, đẹp trai nhưng khó gần, mặt mày đầy sự không kiên nhẫn khi hỏi cô tìm ai.
Trong liên hoan nội bộ của đội cảnh sát hình sự, chỉ cần anh xuất hiện là không cần bật điều hòa – vì bản thân anh đã là một luồng không khí lạnh.
Nhưng khi các chàng trai đùa giỡn, anh lại che tai cô qua áo hoodie, bảo rằng có trẻ con ở đây, nói năng đàng hoàng.
Khoảnh khắc đó có lẽ là lúc cô bắt đầu thích anh.
Không biết từ khi nào, giọng anh lạnh lùng bắt đầu trở nên dịu dàng, lúm đồng tiền xinh đẹp xuất hiện nhiều hơn. Khi không cười, anh xa cách ngàn dặm, nhưng khi cười, mắt cong cong, lông mi dài, dịu dàng và vô hại, là cái loại đẹp có thể mê hoặc người ta.
Những uất ức nhỏ nhặt cô chưa từng thổ lộ và những suy nghĩ thầm kín của cô đều được anh thấu hiểu và sắp xếp một cách chu đáo.
Khi cô đi tập huấn một mình không kiềm được nước mắt, khi tâm trạng cô sụp đổ và anh nhận ra sự bất thường qua giọng nói, và cả bây giờ, khi mọi người đều có ba mẹ bên cạnh, anh đến đón cô.
Vậy nên, dưới vẻ ngoài lạnh lùng đó, rốt cuộc anh có một tâm hồn dịu dàng đến nhường nào.
Đối xử với em gái đồng nghiệp còn như vậy.
Nếu sau này anh có bạn gái thì sao?
Không thể nghĩ.
Nhưng lại không kiềm được mà nghĩ.
Cố An.
Nhanh lớn lên đi...
-
Tháng sáu sau đó, Cố Trinh, người đã làm việc ba năm mà chưa từng biết đến kỳ nghỉ phép là gì, đột nhiên xin nghỉ phép để tập trung chăm sóc Cố An ôn thi đại học.
Bạn bè, đồng nghiệp trên mạng xã hội có con thi đại học rất nhiều, anh theo các anh chị trong đơn vị thu thập đủ các loại "Con tôi thi đỗ trường danh tiếng vì ăn thế này", "Thực đơn chiến thắng kỳ thi", "Cha mẹ cần làm 10 điều sau trước kỳ thi"...
Chiến trường chính của anh chuyển từ hiện trường vụ án sang bếp núc, đồng thời, hệ số Engel (*) trong tháng này của gia đình tăng vọt, lương của anh và Giang Nghiễn đều dùng để mua thực phẩm dinh dưỡng, ai không biết còn tưởng hai người chuyển từ cảnh sát hình sự tuyến một sang làm đầu bếp.
(*) Hệ số Engel: Qui luật Engel là một lí thuyết kinh tế được đưa ra vào năm 1857 bởi Ernst Engel, một nhà thống kê người Đức. Đường Engel là đường biểu thị mối quan hệ giữa thu nhập của một cá nhân và mức tiêu dùng của anh ta về một loại hàng hóa nhất định.
May mà bếp là dạng mở, nên hai cảnh sát cao hơn 1m85 đứng cũng không chật chội.
Giang Nghiễn vẫn là đồng đội sát cánh bên anh.
Cha của Giang Nghiễn là tổng giám đốc nên người anh em này từ nhỏ đã là cậu ấm sống trong nhung lụa, trước khi vào trường cảnh sát luôn có người phục vụ tận răng. Sau khi tốt nghiệp thì từ món ăn cao cấp đến thức ăn nhanh, từ nhà hàng tới căn tin đơn vị, cái gì cũng ăn, không kén chọn gì, nhưng hiếm khi vào bếp, chứ đừng nói đến nấu ăn.
Vậy mà giờ đây anh đứng ở quầy bếp, đeo tạp dề SpongeBob, cúi người tập trung như lúc ngắm bắn, chăm chú nhìn những sợi "khoai tây" độ dài độ dày không giống nhau trên thớt, dùng mu bàn tay gãi mũi, bất lực đến hoài nghi cuộc đời.
"Nhìn xem! Nhìn những sợi khoai tây này! Uy phong lẫm liệt! Thần thái khác biệt! Quá cá tính!"
Cố An ôm sách từ vựng tiếng Anh, rụt rè tiến tới trước mặt Giang Nghiễn, gật đầu tấm tắc khen ngợi: "Nhìn là biết ngon rồi!"
Giang Nghiễn vừa cau mày bỗng giãn ra, khóe miệng mím lại, đường nét môi có xu hướng nhếch lên.
Anh không nói gì, dùng khớp ngón tay gõ nhẹ đầu Cố An. Ánh nắng từ cửa sổ lớn chiếu vào làm cả người anh như mang một tầng ánh sáng ấm áp, trông càng dịu dàng và tuấn tú.
Cố An nheo mắt nhìn anh, vui vẻ cười lộ cả răng khểnh.
Cố Trinh, bận rộn bên cạnh lại bị phớt lờ hoàn toàn, khẽ cười khẩy. Anh đã quá quen với hành vi khuỷu tay hướng ra ngoài của Cố An, thậm chí còn thấy quen rồi, nhưng miệng vẫn không tha: "Đừng đứng đây làm rối, đi học từ vựng đi!"
Cố An bĩu môi, miệng nhỏ líu lo: "Học thì học, Cố Trinh anh dữ quá! Cẩn thận không lấy được vợ!"
"Em tự cút hay anh hai tiễn em?" Cố Trinh nheo mắt, ánh nhìn nguy hiểm như muốn đánh người.
Cố An vội chạy ra khỏi bếp, lẩm bẩm như máy ghi âm: "Không lấy được vợ, không lấy được vợ, Cố Trinh không lấy được vợ..."
Hiện giờ mỗi ngày cô đều vui vẻ, cái đuôi nhỏ đã vểnh lên tận trời.
Kỳ thi mỹ thuật xếp hạng nhất, môn văn hóa cũng được Giang Nghiễn và Cố Trinh kèm cặp khá ổn.
Hai cảnh sát trẻ hồi trung học đều là thần học, ở những năm đó chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa.
Cố Trinh và Giang Nghiễn học chung bốn năm trường cảnh sát, cộng tác ba năm, rất ăn ý, phân công rõ ràng, một người dạy toán, một người dạy ngữ văn, Anh văn, lịch sử, địa lý, chính trị.
Quá trình tuy như địa ngục nhưng kết quả rất tốt.
Trong kỳ thi thử cuối cùng trước kỳ thi đại học, điểm của Cố An thậm chí đứng trong top 10% của trường, gần như đã một chân bước vào cổng Học viện Mỹ thuật.
"Anh hai ơi, tối nay em muốn ăn bí đỏ rang lòng đỏ trứng, nếu còn lòng đỏ trứng muối thì anh có thể làm thêm chút bánh xanh và chút thịt xá xíu trứng muối..."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cố An ăn xong bữa sáng, đặt bát đũa xuống, ngồi thẳng lưng, hai tay nghiêm chỉnh đặt lên đầu gối, bắt đầu dặn dò Cố Trinh về thực đơn bữa tối.
Cố Trinh nhìn qua, gương mặt anh mang đầy vẻ trẻ trung, các góc cạnh rõ ràng, và còn có chiếc răng khểnh giống như của cô, khi cười trông như một thiếu niên rạng rỡ, nhưng thường ngày lại rất hung dữ, giống như một con gà nhỏ hung hãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con gà nhỏ cáu kỉnh nghe thấy yêu cầu của cô, nhướng mày nói đầy khó chịu: "Sao em..."
Lúc này, Giang Nghiễn ngồi đối diện ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.
Cố Trinh ngừng lại, nhớ tới một ngày không xa trước đây, sau khi lại làm Cố An khóc trước mặt Giang Nghiễn, anh đã thề rằng ít nhất trước kỳ thi đại học, anh phải nói chuyện nhẹ nhàng với Cố An, để cô cảm nhận được sự quan tâm của gia đình, trong khoảng thời gian này Cố An nói gì anh cũng nghe, tuyệt đối không cãi lại.
Lời nói dừng lại ở cổ họng, từ "sao em nhiều chuyện thế!" bị bóp méo thành "sao em ăn giỏi thế!"
Cố An cười hì hì, đeo cặp sách lên, vui vẻ nhảy chân sáo đi học.
Nhìn dáng vẻ con gà nhỏ cáu kỉnh Cố Trinh muốn móc mỉa ai đó mà lại phải nhịn, thật sự rất buồn cười!
Cố Trinh bực bội dọn dẹp bát đũa, nhăn mặt bắt đầu tìm kiếm cách làm thịt xá xíu trứng muối.
Nhóc con được đấy, cách làm món này không đến chín mươi chín bước nhưng cũng gần như vậy rồi còn gì?
Đúng lúc đó, điện thoại chuyển sang chế độ cuộc gọi đến, chuông reo, là cấp trên của anh.
Anh nhấn nút nghe, đầu dây bên kia là âm thanh ồn ào quen thuộc, có thể tưởng tượng được cảnh đồng nghiệp đang sẵn sàng súng ống, trạng thái vội vàng trước khi xuất phát.
"Có một tên tội phạm truy nã toàn quốc xuất hiện ở tỉnh lân cận, cục quyết định bây giờ lập tức tập hợp xuất phát..."
Giang Nghiễn nghe thấy Cố Trinh không chút do dự đồng ý.
Các bé gái nhà người khác, được bố mẹ nâng niu trong tay, sống sung sướng, lớn lên trong nhung lụa.
Còn Cố An không có được 1% may mắn như những người cùng tuổi.
Anh không thể tưởng tượng được một cô bé mười mấy tuổi, làm sao vượt qua được khi bố mẹ ly hôn, bà ngoại mất, anh trai làm cảnh sát không có tin tức, phải sống nhờ nhà người khác, làm sao đối mặt với những ấm ức và sợ hãi không nơi giải tỏa.
Anh đã thấy cô một mình đi học vẽ, lúc áp lực quá lớn một mình lén khóc trong phòng vẽ vào ban đêm, ngày tuyết rơi một mình mang theo đồ vẽ nặng mấy chục cân đứng chờ xe buýt bên đường.
Bây giờ, cô lại phải tự lo cho kỳ thi đại học của mình sao?
Cố Trinh tắt điện thoại, màn hình điện thoại trở lại trang công thức món ăn mà anh vừa tìm, nhớ lại vẻ mặt vui vẻ của Cố An, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
Chợt thấy Giang Nghiễn đứng lên, bình thản nói: "Vụ án để tôi đi thay cho."
---
Năm ngày sau, kỳ thi đại học năm nay diễn ra như dự kiến và thu hút sự quan tâm của cả nước, không có gì ngạc nhiên khi chiếm sóng tất cả các chương trình truyền hình và bản tin.
Địa điểm thi được sắp xếp ngẫu nhiên trong toàn thành phố, Cố An và Giang Ninh đều thi tại trường trung học số 7, sau bữa sáng cả hai cùng đi xe của trường, ngồi cùng một hàng ghế, Cố An ngồi gần cửa sổ, Giang Ninh ngồi cạnh lối đi.
Ngoài cửa sổ, trường trung học số 1 dần lùi xa, càng lúc càng xa.
Cố An mím chặt môi, vẻ mặt căng thẳng, biểu cảm nhỏ này không qua mắt được Giang Ninh. Vì vậy, cô chọc chọc Cố An để chuyển sự chú ý: "Thi xong muốn làm gì?"
Thi xong muốn làm gì?
Trong đầu lập tức "đinh" lên một bóng đèn nhỏ.
Có quá nhiều thứ để làm rồi!
Câu hỏi này Cố An đã nghĩ qua vô số lần, lúc tập huấn mỹ thuật, hay lúc cô dùi mài kinh sử để thi văn hóa.
Cô nắm chặt tay nhỏ, gương mặt búp bê đầy nghiêm túc, kiên định nói từng chữ một: "Theo, đuổi, nam, thần!"
"Tớ biết ngay mà, cậu đã thầm mến người ta bao lâu rồi, nên hành động thôi," Giang Ninh bị vẻ dễ thương của cô làm cho mềm lòng, không nhịn được vươn tay véo má cô: "Trước kỳ thi anh chàng đó không động viên cậu à?"
Khóe miệng Cố An vừa cong lên lập tức xụ xuống, phồng má thở dài: "Không có."
Giang Ninh ngạc nhiên hỏi: "À? Tại sao?"
Cố An nói nhỏ: "Vài ngày trước anh ấy đi công tác, không biết khi nào mới về."
Trước ngày thi liên tỉnh, Giang Nghiễn đã gọi điện cho cô, lúc thi vẽ anh đột nhiên xuất hiện cầm đống tài liệu trong tay cô, cười nói "Thần tuân chỉ."
Trước kỳ thi đại học đột nhiên đi công tác, không có tin tức, không biết có giống như trước đây biến mất nửa năm, thậm chí lâu hơn không.
Dù rất muốn gặp anh.
Nhưng so với điều đó, sự an toàn không bị thương của anh quan trọng hơn gấp vạn lần.
"Làm cảnh sát là như vậy, không thuộc về bản thân, không thuộc về ai cả, chỉ thuộc về quốc gia."
Gia đình Giang Ninh có rất nhiều người làm quân nhân, cảnh sát.
Trước đây, chú út của cô mất tích ba năm, gần như không tìm được tin tức, cô hiểu rõ sự đau khổ trong đó, đối với nghề này đầy lòng kính sợ.
Chắc Cố An cũng vậy.
Xe buýt dừng lại trước cổng trường trung học số 7, các cảnh sát đặc nhiệm mặc đồ đen đã vào vị trí, khuôn mặt nghiêm nghị, tư thế đứng thẳng tắp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Đúng là các anh chàng đẹp trai đều cống hiến cho quốc gia!"
"Anh cảnh sát đặc nhiệm đẹp trai quá đi!"
"Chị tớ làm ở phòng hộ tịch cục công an, nghe nói đội điều tra hình sự có hai anh chàng cực phẩm..."
Cố An thầm nghĩ, đúng thế, Giang Nghiễn mặc đồng phục cảnh sát thật sự rất tuyệt.
Chỉ là bây giờ anh ở tỉnh bên, không gặp được, chưa biết ngày về.
Chắc là khi anh về, cô đã thi xong rồi!
Cô phải nhân khoảng thời gian này, lập kế hoạch chi tiết để theo đuổi nam thần!
Sau khi xe dừng, giáo viên chủ nhiệm gọi Giang Ninh lại, dặn dò về việc đón xe sau khi kết thúc kỳ thi.
Cô là lớp trưởng, lúc đó cần phụ trách điểm danh và các việc liên quan, nên đành để Cố An đi trước.
Cố An theo dòng người tiến vào cổng trường trung học số 7, cùng với học sinh là rất nhiều phụ huynh. Sự lo lắng của họ không kém gì các thí sinh, thậm chí phải ở đây chờ đến khi thi xong, chắc còn căng thẳng hơn.
Cố An có một khoảnh khắc đột nhiên nghĩ đến một việc, không biết bố mẹ cô có biết hôm nay cô thi đại học không.
Lúc này, một chiếc xe đen bóng loáng đi qua cô, dừng lại gọn gàng trước cổng trường, có người mở cửa bước xuống, tóc đen mắt đen, cao gầy thẳng thớm.
Dù thế nào, anh cũng là người nổi bật nhất trong đám đông, ánh mắt chạm nhau, Giang Nghiễn nhướng đôi lông mày dài và thon gọn.
Tim Cố An bỗng nhiên ngừng đập một nhịp, ngay lập tức bước chân không kiểm soát được, lạch bạch chạy về phía anh.
Cô chạy quá nhanh, đứng lại thở không đều, ngẩng mặt nhìn anh: "Anh Giang Nghiễn, sao anh lại đến đây?"
Cô bé mặc đồng phục mùa hè, áo sơ mi trắng cổ xanh.
Vừa mới cắt tóc ngắn, đầu trông rất tròn, nhìn rất ngoan ngoãn.
"Đây là cây nấm nhỏ nào vậy?" Giang Nghiễn hạ thấp giọng cười nói.
Trước kỳ thi Cố An không vượt qua được bùa mê của giám đốc Kelvin ở tiệm cắt tóc dưới nhà, lại không nhịn được đi cắt tóc, phần đuôi tóc ngang cằm, mái ngố trông ngây thơ trẻ con.
Vốn dĩ mặt cô đã tròn, bây giờ cả đầu cũng tròn trịa, Cố Trinh từng thề trước kỳ thi đại học sẽ không chọc cô khóc, suýt nữa thì cười lăn lộn, nói cô như một cọng giá biết đi, thân thể nhỏ mà cái đầu to.
Bây giờ bị Giang Nghiễn nhìn thấy, Cố An lúng túng gãi đầu, thành công làm tóc dựng lên một lọn ngốc, trông như đang mọc mầm.
Nhưng sự nghi hoặc và vui mừng cuối cùng vẫn lấn át sự ngại ngùng, cô kiên quyết hỏi: "Bảo vệ trường không phải là nhiệm vụ của các chú cảnh sát đặc nhiệm sao?"
Anh trai cô làm trong đội điều tra hình sự của sở cảnh sát thành phố, phụ trách điều tra các vụ trọng án, chưa bao giờ nghe nói đội điều tra hình sự cũng tham gia bảo vệ trường thi đại học.
Giang Nghiễn là người da trắng hiếm gặp, trắng không tỳ vết, vì thế mỗi khi thức đêm, quầng thâm dưới mắt rất rõ ràng. Anh nhìn cô, lười biếng nói: "Em cũng hiểu rõ về phân công trong sở cảnh sát đấy."
Tim Cố An đập thình thịch, cố gắng giữ giọng bình tĩnh để kiềm chế sự phấn khích, ngón tay nắm chặt dây đeo cặp sách: "Vậy sao anh lại đến đây..."
Giang Nghiễn rủ ánh mắt xuống, đỉnh đầu của cô bé chỉ vừa tới bên vai anh, đôi mắt tròn xoe ngây thơ trong sáng, bây giờ không chớp mắt nhìn anh, giống như chú nai nhỏ Bambi.
Anh cũng không biết tại sao mình lại tới đây, không biết có phải vì thói quen giúp Cố Trinh chăm sóc đứa nhỏ mà thực sự coi mình là anh của cô ấy hay không.
Tối hôm qua khi anh trở về cục từ tỉnh khác, Cố Trinh đang trong kỳ nghỉ đã bị gọi trở lại làm việc thêm giờ.
Anh lo lắng cô sẽ lại như lần trước, đứng một mình trong ngày tuyết rơi, vô cùng đáng thương.
Cố An chờ mãi không thấy Giang Nghiễn trả lời, chỉ ngây người nhìn anh, trái tim bé nhỏ đập thình thịch dần dần bình tĩnh lại.
Cô vừa rồi đã nghĩ cái gì vậy...
Có lẽ anh ấy đến đây để làm việc gần đó, tiện đường ghé qua.
Có lẽ trường trung học số 7 thành phố Kinh gần lối vào đường cao tốc, chắc anh ấy tiện đường ghé qua khi về đơn vị.
Hoặc có thể là theo lời nhờ vả của Cố Trinh, như vô số lần trước, tiện đường ghé qua nhìn một chút.
Dù sao thì cũng chỉ là tiện đường ghé qua thôi, đừng nghĩ nhiều quá.
Anh ấy đến thăm mình một chút đã là rất tốt rồi!
Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, Giang Nghiễn cúi thấp người, góc nhìn từ trên cao biến thành ngang tầm, người cô thích ở ngay trước mắt.
Chỉ vài ngày không gặp, anh dường như gầy đi chút, đường viền hàm rõ ràng. Khoảng cách quá gần, cô thậm chí có thể thấy rõ lông tơ xanh dưới cằm anh, cả người anh toát lên vẻ đẹp trai vô thức.
Chỉ là đôi mắt ấy vẫn trong veo, như ngâm trong nước suối, khi yên lặng nhìn người khác, dịu dàng vô hại như có móc câu.
Xung quanh ồn ào và dòng người qua lại ngay lập tức trở nên mờ nhạt, cô nhìn thấy bóng mình nhỏ bé trong đồng tử anh, nghe thấy Giang Nghiễn mở miệng, từng chữ nhẹ nhàng nói:
"Bảo vệ trường đúng là nhiệm vụ của cảnh sát đặc nhiệm."
"Vậy nên anh chỉ bảo vệ một mình Cố An."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro