Chỉ Muốn Hôn Anh

Chương 5

2024-11-20 21:49:39

Giang Nghiễn hơi cụp mi mắt, mỏng manh mà lạnh lùng, nhìn gần mới thấy làn da không tì vết, đường nét cằm tinh tế gần trong gang tấc.

Cố An nín thở, cẩn thận dán miếng băng cá nhân lên vết thương, rồi nhẹ nhàng ấn các góc xuống.

Qua lớp băng cá nhân, nhiệt độ cơ thể anh dường như truyền đến đầu ngón tay cô.

Như bị điện giật, cô đột nhiên rụt tay lại, đưa ra sau lưng siết thành nắm đấm.

Phải một lúc lâu sau cô mới nhớ ra nhiệm vụ chính của mình lần này, cô đưa hộp cơm cho anh, tay kia nhẹ nhàng xoắn lại phía sau lưng: "Em không biết anh thích ăn gì, cho nên, anh thích ăn thịt thì ăn thịt, thích ăn chay thì ăn rau, không thích cái nào thì có cơm ngũ cốc... À, vết thương nhất định không được dính nước nhé!"

Gia đình Giang Nghiễn là gia tộc đời đời trong ngành quân cảnh, chỉ có thế hệ cha anh làm kinh doanh.

Cha mẹ bận tối mặt tối mày với công việc kinh doanh của công ty từ khi mới thành lập nên từ nhỏ anh được nuôi dưỡng bên cạnh ông nội. Cả đời ông cụ Giang đã huấn luyện binh sĩ trong quân đội, phương pháp giáo dục của ông có thể nói là khắc nghiệt. Kêu đau, tỏ ra yếu đuối, từ khi anh ba tuổi đã không được phép, sẽ bị đánh vào lòng bàn tay.

Ba năm phòng chống ma túy ở biên giới, trải qua mưa bom bão đạn, đạn đã lên nòng, sinh tử không màng.

Mà bây giờ một vết thương nho nhỏ, trong mắt cô bé cao chỉ đến vai anh, dường như là chuyện rất nghiêm trọng.

Giang Nghiễn hơi nhếch khóe môi, lúm đồng tiền sâu xuống, đẹp trai đến mức không tưởng.

Anh nhìn đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Anh biết rồi."



Ba ngày sau, Công an thành phố Kinh tổ chức họp báo thông báo về vụ "Mất tích của Khương A tại Trường Trung học số 1 thành phố Kinh", hiện tại tình hình điều tra vụ án đã đến giai đoạn kết thúc.

Nữ sinh lớp 11 Khương Bình quen một "ông xã" họ Trương qua game, sau khi quen biết, hai người từ bạn chơi game dần phát triển thành quan hệ yêu đương qua mạng, ngày 20 tháng 9, hai người hẹn gặp nhau.

Khương Bình thích mèo, họ Trương lấy cớ nhà có một con mèo Ragdoll để dụ cô đến nhà xem mèo.

Trên đường đi, Khương Bình nhận thấy có điều không ổn, tâm trạng kích động, không ngại mở cửa xe nhảy ra, được dân làng cứu giúp.

Ngoại ô toàn là đường núi, họ Trương tưởng cô đã gặp nạn nên hoảng sợ bỏ chạy, xóa tất cả tin nhắn và chặn liên lạc...

Ngày 25 tháng 9, họ Trương bị bắt tại nhà, còn Khương Bình hiện vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện, cơ thể nhiều chỗ gãy xương, dấu hiệu sinh tồn yếu.

"Cố An, sau này em không được tự đi học nữa." Cố Trinh hiếm khi được nghỉ nửa ngày, có thể cùng cô ăn sáng: "Buổi sáng Giang Nghiễn chạy bộ, tiện đường đưa em đi, buổi tối anh hai đón."

Giang Nghiễn chạy bộ buổi sáng.

Giang Nghiễn đưa em đi học.

Đầu óc mơ màng của Cố An vì thiếu ngủ, vì mấy câu này mà "xoạch" một cái, bật công tắc mở máy.

Cô mơ màng ngẩng đầu, Giang Nghiễn khẽ nhướn mày, coi như ngầm đồng ý.

"Anh Giang Nghiễn, em mời anh uống trà sữa nhé?"

Cố An buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, kéo khóa đồng phục đến vị trí xương quai xanh một cách ngay ngắn, cô cười tít mắt, hai tay vòng ra sau lưng đi lùi, trông vẫn như một đứa trẻ con.

Giang Nghiễn giúp cô mang cặp sách, lạnh lùng nói: "Anh không uống trà sữa."

Không uống trà sữa sao...

Vậy cuộc sống chẳng phải thiếu rất nhiều niềm vui sao!

Cố An nhăn mũi, kiên trì như người quảng cáo của tiệm trà sữa trước cổng trường: "Ngon lắm, đặc biệt là trân châu, nhai rất vui!"

Giang Nghiễn đứng lại, cúi xuống ngang tầm mắt cô, hơi nheo mắt: "Em là muốn tự mình uống trà sữa hay muốn mời anh uống trà sữa.?"

"Em tự mình muốn..."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cố An đưa tay bịt chặt miệng.

Ý ẹ!

Sao lỡ miệng nói thật rồi!

"Đi đi," điện thoại Giang Nghiễn reo lên, anh cúi đầu nhìn qua: "Anh đợi em ở đây."

Cố An vui vẻ lạch bạch chạy đi: "Ông chủ ơi, cho một ly trà sữa lớn, thêm nhiều trân châu nhé!"

"Được thôi!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô thường xuyên đến đây, đã quen biết với ông chủ tiệm trà sữa.

Ông chủ tiệm trà sữa từ xa liếc nhìn người đàn ông trẻ đang nghe điện thoại, vẫy tay gọi Cố An đến gần, hạ giọng nói: "Cô bé, cháu quen người đàn ông đó à?"

Cố An gật đầu thật mạnh, cũng bắt chước ông dùng giọng thì thầm, kéo dài âm điệu: "Quen ~ biết ~ đấy ~"

"Vậy quan hệ của các cháu là gì?"

Cố An bối rối nói: "Là đồng nghiệp của anh cháu mà."

Không phải người thân, nhưng lại là người quen dễ mất cảnh giác nhất.

Có khuôn mặt đẹp như vậy, nếu là người đàng hoàng thì cưới ai chẳng được?

Ông chủ tiệm trà sữa càng nghĩ càng thấy tức giận.

"Cô bé, chú không dọa cháu đâu, cháu có thấy vụ mất tích mấy ngày trước không? Những vụ việc liên quan đến nữ sinh, bảy tám phần là do người quen làm!"

Wow, nhiều trân châu quá!

Nhìn thôi đã có thể tưởng tượng ra vị mềm ngọt!

Thêm chút nữa, thêm chút nữa...

Ông chủ tiệm trà sữa mãi không thấy phản hồi, cúi đầu nhìn thấy Cố An như chú mèo nhỏ nhìn thấy cá khô, mắt to tròn nhìn chăm chú vào trân châu.

Nhìn đứa trẻ thèm thuồng quá, ông vội múc thêm một muỗng đầy: "Mấy ngày trước chú đã thấy anh ta không bình thường rồi."

"Dạ?"

"Mỗi ngày cháu đi học, anh ta đều đi theo sau cháu."

"Lúc đó vừa vặn có vụ nữ sinh mất tích, chú còn nghi anh ta là hung thủ, nhưng sau khi xem tin tức thì không phải."

"Cháu phải cẩn thận với người này, mau nói cho anh cháu biết."

"Nhưng tốt nhất là tránh xa anh ta một chút..."

Mỗi ngày... đều theo sau cô?

Cố An ôm ly trà sữa, quay đầu nhìn.

Giang Nghiễn mặc áo hoodie đen và quần thể thao ba sọc, dáng người thanh mảnh, lưng thẳng tắp.

Anh đứng bên lề đường cách đó mười mét, nghe điện thoại, từ góc nhìn của cô chỉ thấy được khuôn mặt trắng nõn.

Anh cúi đầu, tóc đen rơi xuống chân mày, sống mũi cao tuấn tú, bóng dáng nghiêng nghiêng như bức tranh thủy mặc.

Tim cô ngừng đập một nhịp rồi đập mạnh trở lại.

Đầu óc trống rỗng tự động tái hiện cảnh anh mỗi ngày đưa cô đi học.



Sau kỳ nghỉ ngày 1 tháng 10 (*), trường Trung học số 1 sẽ nghênh đón hội thao mùa thu, trước kỳ nghỉ, các lớp tổ chức cho học sinh đăng ký.

(*) lễ Quốc Khánh của Trung Quốc

"Cố An, cậu tham gia không?"

"Ừm!" Cố An giòn giã đồng ý, ngón tay lướt dọc theo bảng danh sách các môn: "Có bóng rổ không? Tớ muốn chơi bóng rổ!"

"Cậu... bóng rổ?" Giang Ninh ngẩn người.

Cố An cười tít mắt, chiếc răng khểnh nhỏ nhắn lộ ra đầy tự hào: "Mặc dù tớ lùn, nhưng tớ thực sự biết chơi bóng rổ mà!"

Hồi nhỏ anh trai cầm bóng rổ chạy, cô lẽo đẽo theo sau.

Anh nói đợi cô lớn chút nữa sẽ dạy cô, nhưng đợi mãi, lại đợi đến ngày bố mẹ ly hôn.

Năm đó cô chín tuổi, anh mười sáu.

Cố Trinh vào đêm trước khi rời đi, đã dẫn cô đến sân bóng rổ, từng chút một chỉ cho cô, cách dẫn bóng, ném bóng, về NBA, về những cầu thủ anh thích...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô không hiểu, vừa nghe vừa nức nở.

Anh nói, An An, anh sẽ quay lại đón em, nên em đừng khóc.

Trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, Cố Trinh và Giang Nghiễn đều trực, thậm chí vì là tuần lễ vàng, công việc còn bận rộn hơn bình thường.

Ban ngày Cố An làm bài tập, đến giờ tan làm thì xuống dưới nhà, ngồi trên xích đu trong khu chờ các anh tan ca.

Khu Cố Trinh chọn có cây xanh tốt, có công viên nhỏ xinh đẹp, giờ tan làm, tan học là tiếng ríu rít của trẻ nhỏ, nồng đậm sức sống.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô đạp chân trên đất, xích đu nhẹ nhàng đu đưa, gió chiều mát rượi thổi vào má.

Cô cúi đầu hút một ngụm trà sữa, trân châu mềm mịn ngọt ngào.

Từ xa, hai anh chàng cao ráo nổi bật đang nói chuyện gì đó, càng đi càng gần.

Cố An như một đứa trẻ tan học chờ phụ huynh đến đón, chạy ào ào đến trước mặt họ, phanh gấp đứng lại: "Anh hai ơi, chúng ta đi chơi bóng đi!"

"Con nhóc lùn này đăng ký bóng rổ trong hội thao đấy." Cố Trinh cười mỉm, chế nhạo.

Giang Nghiễn liếc nhìn cô bé với vẻ mặt ủ rũ, lạnh lùng nói: "Cầu thủ NBA thấp nhất cao chỉ 1m60, nhưng không trở ngại anh ta thi đấu 14 mùa giải."

Cố An siết chặt nắm đấm nhỏ, ngay lập tức tràn đầy quyết tâm.

Nhưng nửa tiếng sau, với chiến tích là không quả, cô đã sắp khóc vì bị anh ruột bắt nạt, đuổi theo bóng khắp sân, không có chút kỹ thuật nào.

Cuối cùng, cô ôm lấy tay áo của Cố Trinh năn nỉ: "Anh đưa bóng cho em đi, em ném một cái thôi!"

"Nũng nịu như vậy thì sao làm con trai được?" Cố Trinh nhướn mày.

Giang Nghiễn đứng ở bên sân, mặc áo khoác đen và quần dài đen, dáng người cao ráo, lạnh lùng vô cùng. Có cô gái đi ngang qua sân bóng, lén lấy điện thoại ra chụp ảnh anh.

Anh cầm một chai nước và một ly trà sữa, ánh mắt dừng lại ở bóng dáng nhỏ bé đang chạy trên sân.

"Nhóc lùn, em làm được không? Anh bảo em ăn nhiều vào, lại còn đòi giảm cân, nhìn xem, đã không giảm được cân còn không cao lên được!"

"Em gầy rồi! Em không có tăng cân!" Cố Trinh vừa dẫn bóng lên rổ, Cố An tuyệt vọng nhìn bóng lại một lần nữa vào rổ.

"Không chơi nữa, không chơi nữa," Cố An bĩu môi, giận dỗi lẩm bẩm: "Em sẽ không bao giờ chơi bóng với anh nữa."

Trán và đầu mũi cô đẫm mồ hôi, tóc mai dính vào trán, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ửng hồng nhè nhẹ.

Trong ngực ôm chặt quả bóng rổ vừa khó khăn lắm mới giành được, bị bắt nạt quá đáng, tức xù lông, vành mắt cô hơi đỏ, trông như một con thú nhỏ vô cùng đáng thương.

Giang Nghiễn đặt ly trà sữa sang một bên, tiến về phía sân bóng.

"Giang Nghiễn, cậu định làm gì? Đừng nói là cậu định giúp oắt con gian lận nhé?"

Cố Trinh nhìn thấy Giang Nghiễn tùy tiện xắn tay áo khoác lên cánh tay, đứng sau lưng Cố An, ký ức đau đớn về những trận bóng rổ bị Giang Nghiễn hành hạ thê thảm trong thời gian học tại trường cảnh sát ùa về.

Cố An quay đầu nhìn theo ánh mắt của Cố Trinh, vừa vặn nhìn vào đôi mắt trong sáng của Giang Nghiễn.

Cô còn chưa kịp hỏi anh làm sao, thì mùi hương nhàn nhạt mát lạnh từ anh đã bao phủ lấy cô.

Giang Nghiễn nghiêng đầu, giọng nói lạnh lùng nhưng vì hạ thấp giọng mà có chút dịu dàng mê hoặc lòng người, từng chữ rõ ràng vang bên tai cô: "Ném xong quả này đi."

Hơi thở của anh phả vào tai cô, trong trẻo, ấm áp, và trong giây tiếp theo, cánh tay anh vòng qua từ phía sau, khiến não cô hoàn toàn chết máy.

Tư thế đó trông như một cái ôm từ phía sau.

Cô chỉ cần lùi lại một chút, là có thể dựa vào vòng tay anh.

Cố An không dám cử động, đứng đờ ra như một chú thỏ ngơ ngác.

Chỉ có điều, Giang Nghiễn cao lớn và lịch sự, cánh tay thoải mái vòng qua từ phía sau, anh không chạm vào cô một chút nào.

Những ngón tay thon dài của anh đỡ lấy quả bóng rổ, nâng nó cùng tay cô lên cao, từng khung hình trước mắt như chuyển động chậm.

Trái tim Cố An đập kịch liệt, máu toàn thân như dồn hết lên mặt, tim cô như muốn bay lên cùng quả bóng rổ.

Trong giây tiếp theo, quả bóng không rõ là từ tay cô hay tay anh ném ra, vẽ một đường parabol hoàn hảo trong ánh hoàng hôn rồi "bịch" một tiếng rơi vào rổ.

Đó là cú ném ba điểm duy nhất mà cô ghi được trong ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Muốn Hôn Anh

Số ký tự: 0