Chương 3
2024-11-10 23:31:17
Bên dưới có một cô gái đẹp ra hiệu cho anh, cười một cách tùy tiện và vui vẻ: "Anh đẹp trai muốn xuống đây làm quen một chút không!"
Vai rộng eo thon, dáng người uyển chuyển, khí chất cấm dục trên người không chỉ đối với Số Không, mà đối với phụ nữ cũng có sức hấp dẫn chết người. Đúng thật là sát thủ đối với cả nam lẫn nữ.
Hoắc Minh Sâm có thể để mắt đến tiểu tử Lục Khởi này tất nhiên là có lý do.
Lục Khởi tìm được phòng riêng, đẩy cửa đi vào, bên trong quả nhiên rất ồn ào, náo động. Bọn họ chơi oẳn tù tì, hát hò, uống rượu đáng giá vạn tệ, sống cuộc sống say sinh mộng tử của những kẻ giàu có, cầm quyền.
Hoắc Minh Sâm tựa hồ đã thực sự uống say, một mình nằm trên sofa ngủ đến say khướt, những người khác cũng không dám làm phiền cậu. Gia quy nhà họ Hoắc rất nghiêm khắc, đám Phương Kỳ không dám đưa cậu về. Nếu bị ba cậu bắt gặp bọn họ uống rượu sẽ không thoát khỏi cảnh bị ăn mắng.
"Tỉnh lại đi."
Lục Khởi vỗ vỗ mặt Hoắc Minh Sâm, dưới ánh đèn đan xen, đôi lông mày đẹp của đối phương có chút không rõ, thoang thoảng có thể thấy một chút nét non nớt của một thiếu niên ngây ngô, nhắm mắt ngủ cũng có thể thấy vài ba phần ngoan ngoãn, khác xa với người đàn ông từng cuồng loạn hỉ nộ thất thường không chừng mực trong ấn tượng của Lục Khởi.
Trước đây chưa từng nhìn kỹ, hóa ra Hoắc Minh Sâm năm năm trước lại là người như vậy.
Lục Khởi lại nhìn thêm một lát, cuối cùng cúi người đem người từ trên sofa nhấc lên. Phương Kỳ vừa lên sân khấu đổi bài hát, thấy vậy liền ném micro vào ngực người kế bên, đi lên phía trước hỏi: "Cậu có ổn không, cần giúp không?"
Hoắc Minh Sâm say rượu đích thị là một tên ác quỷ sống.
"Cảm ơn, không cần."
Lục Khởi một tay cũng có thể đỡ người rất vững, mà Hoắc Minh Sâm trong lòng hắn cũng ngoan ngoãn ngoài dự đoán, không ầm ĩ cũng không quấy rối. Phương Kỳ là người đàn ông thẳng thắn, nhìn hai người đàn ông đang ôm ấp có chút không thuận mắt, đặc biệt là một trong số đó lại là bạn từ nhỏ của mình, đúng là nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Phương Kỳ dựa vào khung cửa, nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng vui sướng thầm kêu một tiếng. Nếu để Hoắc lão gia biết đứa cháu trai bảo bối của lão thích đàn ông thì chắc chắn sẽ đánh gãy chân Hoắc Minh Sâm.
Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, có lẽ vì gió lạnh thổi khó chịu, vừa đi đến cửa, Lục Khởi cào anh ta một cái. Sau đó nhân lúc người mềm nhũn lấy chìa khóa xe trong túi quần cậu, trông có vẻ rất thành thục, đúng là ngựa quen đường cũ.
Khoảng cách đến chỗ đỗ xe còn khá xa, đỡ một kẻ say rượu cũng không tiện che ô. Lục Khởi trực tiếp cởi áo khoác trên người đem Hoắc Minh Sâm quấn vào trong lòng, bế thẳng cậu ta đi vào màn mưa tầm tã.
Phương Kỳ cầm ô ra thì thấy cảnh này, không biết vì sao, rất nhiều năm sau hắn vẫn nhớ cảnh tượng này.
Vai rộng eo thon, dáng người uyển chuyển, khí chất cấm dục trên người không chỉ đối với Số Không, mà đối với phụ nữ cũng có sức hấp dẫn chết người. Đúng thật là sát thủ đối với cả nam lẫn nữ.
Hoắc Minh Sâm có thể để mắt đến tiểu tử Lục Khởi này tất nhiên là có lý do.
Lục Khởi tìm được phòng riêng, đẩy cửa đi vào, bên trong quả nhiên rất ồn ào, náo động. Bọn họ chơi oẳn tù tì, hát hò, uống rượu đáng giá vạn tệ, sống cuộc sống say sinh mộng tử của những kẻ giàu có, cầm quyền.
Hoắc Minh Sâm tựa hồ đã thực sự uống say, một mình nằm trên sofa ngủ đến say khướt, những người khác cũng không dám làm phiền cậu. Gia quy nhà họ Hoắc rất nghiêm khắc, đám Phương Kỳ không dám đưa cậu về. Nếu bị ba cậu bắt gặp bọn họ uống rượu sẽ không thoát khỏi cảnh bị ăn mắng.
"Tỉnh lại đi."
Lục Khởi vỗ vỗ mặt Hoắc Minh Sâm, dưới ánh đèn đan xen, đôi lông mày đẹp của đối phương có chút không rõ, thoang thoảng có thể thấy một chút nét non nớt của một thiếu niên ngây ngô, nhắm mắt ngủ cũng có thể thấy vài ba phần ngoan ngoãn, khác xa với người đàn ông từng cuồng loạn hỉ nộ thất thường không chừng mực trong ấn tượng của Lục Khởi.
Trước đây chưa từng nhìn kỹ, hóa ra Hoắc Minh Sâm năm năm trước lại là người như vậy.
Lục Khởi lại nhìn thêm một lát, cuối cùng cúi người đem người từ trên sofa nhấc lên. Phương Kỳ vừa lên sân khấu đổi bài hát, thấy vậy liền ném micro vào ngực người kế bên, đi lên phía trước hỏi: "Cậu có ổn không, cần giúp không?"
Hoắc Minh Sâm say rượu đích thị là một tên ác quỷ sống.
"Cảm ơn, không cần."
Lục Khởi một tay cũng có thể đỡ người rất vững, mà Hoắc Minh Sâm trong lòng hắn cũng ngoan ngoãn ngoài dự đoán, không ầm ĩ cũng không quấy rối. Phương Kỳ là người đàn ông thẳng thắn, nhìn hai người đàn ông đang ôm ấp có chút không thuận mắt, đặc biệt là một trong số đó lại là bạn từ nhỏ của mình, đúng là nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Phương Kỳ dựa vào khung cửa, nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng vui sướng thầm kêu một tiếng. Nếu để Hoắc lão gia biết đứa cháu trai bảo bối của lão thích đàn ông thì chắc chắn sẽ đánh gãy chân Hoắc Minh Sâm.
Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, có lẽ vì gió lạnh thổi khó chịu, vừa đi đến cửa, Lục Khởi cào anh ta một cái. Sau đó nhân lúc người mềm nhũn lấy chìa khóa xe trong túi quần cậu, trông có vẻ rất thành thục, đúng là ngựa quen đường cũ.
Khoảng cách đến chỗ đỗ xe còn khá xa, đỡ một kẻ say rượu cũng không tiện che ô. Lục Khởi trực tiếp cởi áo khoác trên người đem Hoắc Minh Sâm quấn vào trong lòng, bế thẳng cậu ta đi vào màn mưa tầm tã.
Phương Kỳ cầm ô ra thì thấy cảnh này, không biết vì sao, rất nhiều năm sau hắn vẫn nhớ cảnh tượng này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro