Chương 30
2024-11-10 23:31:17
Lục Khởi chân thành khen ngợi: "Thật không?"
Hoắc Minh Sâm nhìn hắn, nghiêng đầu cắn môi cười xấu xa, chỉ cảm thấy nhìn Lục Khởi càng nhìn càng thuận mắt, một câu nói dễ dàng thốt ra: "Thích thì tặng cậu."
Một căn nhà đắt đỏ như vậy, người bình thường phấn đấu cả nửa đời cũng chưa chắc mua được nhưng giá cả chỉ là thứ yếu, tâm huyết thiết kế mới là quan trọng nhất, cậu dễ dàng tặng người khác, không phải hào phóng, mà là thực sự coi trọng Lục Khởi.
Hệ thống: Ho khan ho khan ho khan.
Lục Khởi chỉ có thể miễn cưỡng cười: "Có cậu là được rồi, cần gì nhà cửa."
#Bàn luận về những năm tháng trọng sinh tôi đã bỏ lỡ những núi vàng bạc#
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên không có dấu hiệu gì bị Hoắc Minh Sâm ấn vào tường, đối phương rõ ràng thấp hơn hắn nửa cái đầu nhưng khí thế lại không hề thua kém: "Thì ra cậu là kiểu người giả vờ nghiêm túc, nói chuyện ngọt hơn ai hết."
Lục Khởi ngạc nhiên, lần đầu tiên có người nói hắn giả vờ nghiêm túc, hắn cúi đầu giữ chặt gáy Hoắc Minh Sâm, giọng nói trầm thấp, ánh mắt bá đạo kiêu ngạo hơn cả cậu: "Chỉ đối với cậu như vậy, không tốt sao?"
Tốt, đương nhiên là tốt, tốt đến mức chân Hoắc Minh Sâm đều mềm nhũn, cậu nắm lấy cổ áo Lục Khởi, gần như nửa treo trên người hắn, giọng khàn khàn nói: "Tối nay ở đây nhé."
Ý tứ rất rõ ràng, đã đến rồi, không định ngủ lại rồi mới đi sao???
Lục Khởi: "..."
Lần đầu tiên phát hiện, Hoắc Minh Sâm là một tên thích dính người. Hắn đè người vào tường hôn đến mức choáng váng, từng nút áo được cởi ra một cách có trật tự, lộ ra yết hầu gợi cảm, còn có tâm trạng hỏi: "Tôi là giả vờ nghiêm túc, cậu là gì?"
Hoắc Minh Sâm để lại một dấu hôn trên cổ hắn, cười một cách lưu manh,
"Tôi chỉ đối với cậu... giả vờ nghiêm túc~"
Mặt biển tĩnh lặng không gợn sóng, chỉ khi nào gió nổi lên, cơn sóng mới cuồn cuộn xuất hiện. Hoắc Minh Sâm cảm thấy mình chính là một chiếc thuyền nhỏ trên mặt nước, lênh đênh trên mặt biển sóng to gió lớn, từng đợt sóng ập tới, cậu sắp lật thuyền rồi.
Lục Khởi vì vận động mạnh mà đổ một thân mồ hôi, hắn hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau, ngũ quan thanh tú non nớt có sự điềm đạm không phù hợp với tuổi tác, chân Hoắc Minh Sâm run rẩy, không nhịn được véo eo hắn một cái, cứng miệng nói: "Thân hình không tệ, còn tưởng cậu đánh người cũng tốn sức."
Thân hình Lục Khởi thon gọn săn chắc nhưng không phải kiểu cường tráng quá mức, mặc quần áo vào trông rất gầy, có tính đánh lừa rất cao: "Thu phục cậu thì vẫn dư sức."
Lục Khởi kéo người trên giường vào phòng tắm, nước nóng ào ào đổ xuống người, hơi nước bốc lên mù mịt, ngay cả trước mắt cũng trở nên mơ hồ nhưng người trong lòng lại tồn tại một cách chân thực như vậy.
Hắn lần đầu tiên có cảm giác như đang nằm mơ.
Hai người tắm xong, nằm lên giường chuẩn bị ngủ thì điện thoại của Hoắc Minh Sâm đột nhiên reo lên, cậu nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, nói với Lục Khởi: "Tôi ngoài nghe điện thoại."
Hoắc Minh Sâm nhìn hắn, nghiêng đầu cắn môi cười xấu xa, chỉ cảm thấy nhìn Lục Khởi càng nhìn càng thuận mắt, một câu nói dễ dàng thốt ra: "Thích thì tặng cậu."
Một căn nhà đắt đỏ như vậy, người bình thường phấn đấu cả nửa đời cũng chưa chắc mua được nhưng giá cả chỉ là thứ yếu, tâm huyết thiết kế mới là quan trọng nhất, cậu dễ dàng tặng người khác, không phải hào phóng, mà là thực sự coi trọng Lục Khởi.
Hệ thống: Ho khan ho khan ho khan.
Lục Khởi chỉ có thể miễn cưỡng cười: "Có cậu là được rồi, cần gì nhà cửa."
#Bàn luận về những năm tháng trọng sinh tôi đã bỏ lỡ những núi vàng bạc#
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên không có dấu hiệu gì bị Hoắc Minh Sâm ấn vào tường, đối phương rõ ràng thấp hơn hắn nửa cái đầu nhưng khí thế lại không hề thua kém: "Thì ra cậu là kiểu người giả vờ nghiêm túc, nói chuyện ngọt hơn ai hết."
Lục Khởi ngạc nhiên, lần đầu tiên có người nói hắn giả vờ nghiêm túc, hắn cúi đầu giữ chặt gáy Hoắc Minh Sâm, giọng nói trầm thấp, ánh mắt bá đạo kiêu ngạo hơn cả cậu: "Chỉ đối với cậu như vậy, không tốt sao?"
Tốt, đương nhiên là tốt, tốt đến mức chân Hoắc Minh Sâm đều mềm nhũn, cậu nắm lấy cổ áo Lục Khởi, gần như nửa treo trên người hắn, giọng khàn khàn nói: "Tối nay ở đây nhé."
Ý tứ rất rõ ràng, đã đến rồi, không định ngủ lại rồi mới đi sao???
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Khởi: "..."
Lần đầu tiên phát hiện, Hoắc Minh Sâm là một tên thích dính người. Hắn đè người vào tường hôn đến mức choáng váng, từng nút áo được cởi ra một cách có trật tự, lộ ra yết hầu gợi cảm, còn có tâm trạng hỏi: "Tôi là giả vờ nghiêm túc, cậu là gì?"
Hoắc Minh Sâm để lại một dấu hôn trên cổ hắn, cười một cách lưu manh,
"Tôi chỉ đối với cậu... giả vờ nghiêm túc~"
Mặt biển tĩnh lặng không gợn sóng, chỉ khi nào gió nổi lên, cơn sóng mới cuồn cuộn xuất hiện. Hoắc Minh Sâm cảm thấy mình chính là một chiếc thuyền nhỏ trên mặt nước, lênh đênh trên mặt biển sóng to gió lớn, từng đợt sóng ập tới, cậu sắp lật thuyền rồi.
Lục Khởi vì vận động mạnh mà đổ một thân mồ hôi, hắn hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau, ngũ quan thanh tú non nớt có sự điềm đạm không phù hợp với tuổi tác, chân Hoắc Minh Sâm run rẩy, không nhịn được véo eo hắn một cái, cứng miệng nói: "Thân hình không tệ, còn tưởng cậu đánh người cũng tốn sức."
Thân hình Lục Khởi thon gọn săn chắc nhưng không phải kiểu cường tráng quá mức, mặc quần áo vào trông rất gầy, có tính đánh lừa rất cao: "Thu phục cậu thì vẫn dư sức."
Lục Khởi kéo người trên giường vào phòng tắm, nước nóng ào ào đổ xuống người, hơi nước bốc lên mù mịt, ngay cả trước mắt cũng trở nên mơ hồ nhưng người trong lòng lại tồn tại một cách chân thực như vậy.
Hắn lần đầu tiên có cảm giác như đang nằm mơ.
Hai người tắm xong, nằm lên giường chuẩn bị ngủ thì điện thoại của Hoắc Minh Sâm đột nhiên reo lên, cậu nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, nói với Lục Khởi: "Tôi ngoài nghe điện thoại."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro