Chương 32
2024-11-10 23:31:17
Ngoại hình đẹp trai luôn có hoa gặp hoa nở, tính tình lại cực kỳ ôn nhu, Lục Khởi lại thường xuyên đi lại giữa các phòng ban, năng lực xử lý công việc tuyệt vời, miễn cưỡng coi như là một nhân vật nổi tiếng. Không nói chắc chắn rằng là đào hoa nở rộ nhưng những kẻ si tình đeo bám cũng có vài người, đáng tiếc là hoa đào này cũng đã thối rữa rồi.
Hoắc Minh Sâm tuyệt đối không ngờ tới việc hôm qua cậu còn cười nhạo Lục Khởi "Đánh người cũng chẳng ra gì", hôm nay Lục Khởi đã bị người ta đánh.
Chuyện là buổi tối, Lục Khởi vừa họp xong, đang chuẩn bị cùng đồng nghiệp đi kiểm tra tự học buổi tối, ai ngờ trong hành lang đột nhiên lao ra một nam sinh, không nói không rằng đấm thẳng vào mặt hắn.
Lục Khởi không kịp trở tay trúng đòn, cả người đứng không vững trực tiếp ngã xuống đất. Nào ngờ nam sinh kia thấy vậy, nhân cơ hội xông lên đấm thêm một cái, hai người trực tiếp vật lộn trên mặt đất.
Nơi này là góc chết của hành lang, bình thường không có ai đi qua, bạn đi cùng lại là nữ, thấy vậy sợ đến mất hồn mất vía, kéo mãi không kéo ra được, vội vàng chạy đi tìm giáo viên.
Phương Kỳ trốn được điểm danh tự học buổi tối, đang định chuồn đi, ai ngờ vừa xuống lầu đã thấy cảnh này, lúc đầu cậu ta còn hứng thú xem náo nhiệt nhưng khi nhìn thấy một trong hai người là Lục Khởi, sắc mặt không khỏi đại biến, chửi một tiếng rồi chạy thẳng lên lầu.
Lục Khởi đánh nhau không tệ nhưng không chịu nổi đối phương cứ liều mạng lao vào như thiêu thân, bị đè trên mặt đất không thể nhúc nhích: "Tử Nghiên tốt như vậy, tại sao cậu lại từ chối cô ấy?! Cậu có biết mấy ngày nay cô ấy khóc rất thương tâm, mấy ngày không đến lớp rồi không!!"
Nam sinh kia có vẻ hơi không bình thường, trong mắt mang theo sự cực đoan mà người thường không có, cậu ta siết chặt cổ Lục Khởi, ra tay rất tàn nhẫn: "Cậu là đồ khốn nạn!"
Cảm giác nghẹt thở ập đến từng đợt, Lục Khởi nheo đuôi mắt, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, hắn nắm chặt tay phải thành nắm đấm, ngón giữa hơi nhô ra, nhắm vào bụng nam sinh chuẩn bị đánh thật mạnh, ai ngờ áp lực trên người đột nhiên nhẹ đi.
Không biết Hoắc Minh Sâm xuất hiện từ lúc nào, cậu túm lấy cổ áo sau của nam sinh kia, kéo người lên rồi mạnh mẽ ném vào tường, đấm một cú thẳng vào bụng, đá cho người ta co rúm lại trên mặt đất như con tôm, nắm đấm như mưa, chiêu nào cũng chí mạng, tuy không nói một lời nhưng toàn thân lại mang theo sát khí khiến người ta kinh hãi.
Lục Khởi mắt sắc bén, nhìn thấy cuối hành lang có bảo vệ đi tới, vội vàng tiến lên ngăn cậu lại, khẽ giọng quát: "Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người!"
Hoắc Minh Sâm bị hắn kéo lại, cuối cùng cũng có chút tỉnh táo, cậu quay đầu nhìn Lục Khởi, ngực phập phồng không ngừng, đôi mắt đỏ ngầu, bên trong còn mang theo cơn giận chưa tan.
Cậu như thế, Lục Khởi kiếp trước chưa từng thấy bao giờ, lúc này không khỏi ngẩn người trong chốc lát.
Hoắc Minh Sâm tuyệt đối không ngờ tới việc hôm qua cậu còn cười nhạo Lục Khởi "Đánh người cũng chẳng ra gì", hôm nay Lục Khởi đã bị người ta đánh.
Chuyện là buổi tối, Lục Khởi vừa họp xong, đang chuẩn bị cùng đồng nghiệp đi kiểm tra tự học buổi tối, ai ngờ trong hành lang đột nhiên lao ra một nam sinh, không nói không rằng đấm thẳng vào mặt hắn.
Lục Khởi không kịp trở tay trúng đòn, cả người đứng không vững trực tiếp ngã xuống đất. Nào ngờ nam sinh kia thấy vậy, nhân cơ hội xông lên đấm thêm một cái, hai người trực tiếp vật lộn trên mặt đất.
Nơi này là góc chết của hành lang, bình thường không có ai đi qua, bạn đi cùng lại là nữ, thấy vậy sợ đến mất hồn mất vía, kéo mãi không kéo ra được, vội vàng chạy đi tìm giáo viên.
Phương Kỳ trốn được điểm danh tự học buổi tối, đang định chuồn đi, ai ngờ vừa xuống lầu đã thấy cảnh này, lúc đầu cậu ta còn hứng thú xem náo nhiệt nhưng khi nhìn thấy một trong hai người là Lục Khởi, sắc mặt không khỏi đại biến, chửi một tiếng rồi chạy thẳng lên lầu.
Lục Khởi đánh nhau không tệ nhưng không chịu nổi đối phương cứ liều mạng lao vào như thiêu thân, bị đè trên mặt đất không thể nhúc nhích: "Tử Nghiên tốt như vậy, tại sao cậu lại từ chối cô ấy?! Cậu có biết mấy ngày nay cô ấy khóc rất thương tâm, mấy ngày không đến lớp rồi không!!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam sinh kia có vẻ hơi không bình thường, trong mắt mang theo sự cực đoan mà người thường không có, cậu ta siết chặt cổ Lục Khởi, ra tay rất tàn nhẫn: "Cậu là đồ khốn nạn!"
Cảm giác nghẹt thở ập đến từng đợt, Lục Khởi nheo đuôi mắt, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, hắn nắm chặt tay phải thành nắm đấm, ngón giữa hơi nhô ra, nhắm vào bụng nam sinh chuẩn bị đánh thật mạnh, ai ngờ áp lực trên người đột nhiên nhẹ đi.
Không biết Hoắc Minh Sâm xuất hiện từ lúc nào, cậu túm lấy cổ áo sau của nam sinh kia, kéo người lên rồi mạnh mẽ ném vào tường, đấm một cú thẳng vào bụng, đá cho người ta co rúm lại trên mặt đất như con tôm, nắm đấm như mưa, chiêu nào cũng chí mạng, tuy không nói một lời nhưng toàn thân lại mang theo sát khí khiến người ta kinh hãi.
Lục Khởi mắt sắc bén, nhìn thấy cuối hành lang có bảo vệ đi tới, vội vàng tiến lên ngăn cậu lại, khẽ giọng quát: "Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người!"
Hoắc Minh Sâm bị hắn kéo lại, cuối cùng cũng có chút tỉnh táo, cậu quay đầu nhìn Lục Khởi, ngực phập phồng không ngừng, đôi mắt đỏ ngầu, bên trong còn mang theo cơn giận chưa tan.
Cậu như thế, Lục Khởi kiếp trước chưa từng thấy bao giờ, lúc này không khỏi ngẩn người trong chốc lát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro