Chương 34
2024-11-10 23:31:17
Hoắc Minh Sâm nói xong chính mình cũng thấy hơi buồn cười, cuối cùng thấy Lục Khởi vẫn cau mày, cậu liền kéo mặt hắn lại hôn một cái: "Xấu thì xấu, tôi lại không ham hố cái mặt của cậu, người khỏe mạnh là được, cậu nói có đúng không."
Hoắc Minh Sâm nói nghiêm túc như vậy, khiến Lục Khởi muốn tự lừa mình rằng cậu đang nói dối cũng không được, đầu ngón tay vô thức xoa xoa bên má, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, lần đầu tiên hắn nghiêm túc cảm nhận nụ hôn của Hoắc Minh Sâm.
Lái xe được nửa đường thì rẽ qua một đường khác nhưng không phải đường về nhà, Hoắc Minh Sâm đột nhiên nói: "Lần đánh nhau này... không, tôi có thể đến kịp là nhờ Phương Kỳ báo tin, mở tiệc cảm ơn nó, Nhất Phẩm Trai, khỏi ăn cơm."
Rõ ràng ý nghĩ này không phải nhất thời nghĩ ra.
"..."
Muốn phàn nàn mà không được, Lục Khởi chậm rãi vuốt tóc ra sau, ngũ quan tuấn tú bầm dập, lần đầu tiên hắn không biết phải giải thích thế nào: "Cậu không thể vì tôi không đánh trả mà đánh giá thấp sức mạnh của tôi."
"Chưa bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của cậu."
Hoắc Minh Sâm nhìn xa xăm về phía trức, nói: "Cậu trên giường thực sự…rất mạnh bạo."
"... Thật vui khi trong mắt cậu tôi vẫn còn có ưu điểm."
Hai người nói chuyện một lúc thì tới nơi, Lục Khởi thấy vết thương trên mặt quá mất thẩm mỹ, lúc đầu còn ngồi trong xe không chịu xuống, Hoắc Minh Sâm đứng bên cửa xe, cúi người chống cửa sổ nhìn hắn: "Không chịu xuống thì về nhà, trùm tấm trải giường đi."
Lục Khởi khoanh tay, cụp mắt, ung dung ngồi tại chỗ, thấy Hoắc Minh Sâm thật ấu trĩ: "Chiêu này không dọa được tôi đâu."
Nhưng hắn vẫn mở cửa xe xuống xe, bị kéo lê lết lên phòng riêng ở tầng hai.
Hoắc Minh Sâm nói là mời Phương Kỳ ăn cơm nhưng khi mở cửa mới phát hiện bên trong không chỉ có một mình Phương Kỳ, Trình Thiên Khải, Trì Dịch Kha, Triệu Thi Hàm, ánh mắt Lục Khởi lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc, lúc này mới phát hiện ra những người hoặc chuyện mà anh vốn tưởng đã quên từ lâu, bây giờ vẫn có thể nhớ rõ ràng.
Hoắc Minh Sâm giới thiệu từng người cho anh, trên mặt là sự kiên nhẫn tỉ mỉ hiếm thấy: "Những tên này đều là bạn tôi, Phương Kỳ cậu đã biết rồi, đây là Thiên Khải, Dịch Kha, Tiểu Hàm."
Lại nói với mọi người: "Đây là Lục Khởi, sau này đã là người trong nhà, nên che chở cho nhau nhiều hơn."
Vài cậu ấm cô chiêu hàng đầu giới thượng lưu ở thủ đô đều tụ tập ở chiếc bàn này, Lục Khởi bị thương trên mặt nhưng không ảnh hưởng đến khí chất của hắn, hắn theo thói quen nở nụ cười chuẩn mực nhất, từng người chào hỏi.
Triệu Thi Hàm là cô gái duy nhất trên bàn, ánh mắt của cô ta trực tiếp thể hiện sức sát thương của Lục Khởi đối với người khác giới: "Trời ơi, Minh Sâm cậu lại quen được anh chàng đẹp trai thế này, sớm nên giới thiệu cho tôi chứ, chẳng kém gì minh tinh, tôi vẫn độc thân đấy, các cậu không biết à."
Hoắc Minh Sâm nói nghiêm túc như vậy, khiến Lục Khởi muốn tự lừa mình rằng cậu đang nói dối cũng không được, đầu ngón tay vô thức xoa xoa bên má, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, lần đầu tiên hắn nghiêm túc cảm nhận nụ hôn của Hoắc Minh Sâm.
Lái xe được nửa đường thì rẽ qua một đường khác nhưng không phải đường về nhà, Hoắc Minh Sâm đột nhiên nói: "Lần đánh nhau này... không, tôi có thể đến kịp là nhờ Phương Kỳ báo tin, mở tiệc cảm ơn nó, Nhất Phẩm Trai, khỏi ăn cơm."
Rõ ràng ý nghĩ này không phải nhất thời nghĩ ra.
"..."
Muốn phàn nàn mà không được, Lục Khởi chậm rãi vuốt tóc ra sau, ngũ quan tuấn tú bầm dập, lần đầu tiên hắn không biết phải giải thích thế nào: "Cậu không thể vì tôi không đánh trả mà đánh giá thấp sức mạnh của tôi."
"Chưa bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của cậu."
Hoắc Minh Sâm nhìn xa xăm về phía trức, nói: "Cậu trên giường thực sự…rất mạnh bạo."
"... Thật vui khi trong mắt cậu tôi vẫn còn có ưu điểm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người nói chuyện một lúc thì tới nơi, Lục Khởi thấy vết thương trên mặt quá mất thẩm mỹ, lúc đầu còn ngồi trong xe không chịu xuống, Hoắc Minh Sâm đứng bên cửa xe, cúi người chống cửa sổ nhìn hắn: "Không chịu xuống thì về nhà, trùm tấm trải giường đi."
Lục Khởi khoanh tay, cụp mắt, ung dung ngồi tại chỗ, thấy Hoắc Minh Sâm thật ấu trĩ: "Chiêu này không dọa được tôi đâu."
Nhưng hắn vẫn mở cửa xe xuống xe, bị kéo lê lết lên phòng riêng ở tầng hai.
Hoắc Minh Sâm nói là mời Phương Kỳ ăn cơm nhưng khi mở cửa mới phát hiện bên trong không chỉ có một mình Phương Kỳ, Trình Thiên Khải, Trì Dịch Kha, Triệu Thi Hàm, ánh mắt Lục Khởi lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc, lúc này mới phát hiện ra những người hoặc chuyện mà anh vốn tưởng đã quên từ lâu, bây giờ vẫn có thể nhớ rõ ràng.
Hoắc Minh Sâm giới thiệu từng người cho anh, trên mặt là sự kiên nhẫn tỉ mỉ hiếm thấy: "Những tên này đều là bạn tôi, Phương Kỳ cậu đã biết rồi, đây là Thiên Khải, Dịch Kha, Tiểu Hàm."
Lại nói với mọi người: "Đây là Lục Khởi, sau này đã là người trong nhà, nên che chở cho nhau nhiều hơn."
Vài cậu ấm cô chiêu hàng đầu giới thượng lưu ở thủ đô đều tụ tập ở chiếc bàn này, Lục Khởi bị thương trên mặt nhưng không ảnh hưởng đến khí chất của hắn, hắn theo thói quen nở nụ cười chuẩn mực nhất, từng người chào hỏi.
Triệu Thi Hàm là cô gái duy nhất trên bàn, ánh mắt của cô ta trực tiếp thể hiện sức sát thương của Lục Khởi đối với người khác giới: "Trời ơi, Minh Sâm cậu lại quen được anh chàng đẹp trai thế này, sớm nên giới thiệu cho tôi chứ, chẳng kém gì minh tinh, tôi vẫn độc thân đấy, các cậu không biết à."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro