Chương 36
2024-11-10 23:31:17
Phương Kỳ cười mà không nói, Hoắc Minh Sâm uống xong rượu mãi không tỉnh táo, cậu ôm đầu chửi một tiếng, giọng khàn cả đi: "Mẹ kiếp, cậu pha rượu gì thế."
Triệu Thi Hàm đúng là một một bợm nhậu, cô cầm chai rượu ngồi xuống: "Hằng Thủy Lão Bạch Canh, 67 độ, không sao đâu."
Hoắc Minh Sâm càng đau đầu hơn, may mà cậu tửu lượng tốt, lại chỉ uống một ly, nếu đổi thành Lục Khởi thì tám phần là phải vào viện. Triệu Thi Hàm lại bắt đầu chuyển mục tiêu hành hạ, Hoắc Minh Sâm đang chống tay vào bàn nghỉ ngơi, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Lục Khởi: "Uống bát canh này đi."
Hoắc Minh Sâm thấy thế mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, uống hết bát canh hắn đưa, dáng vẻ say như không say: "Coi như cậu có lương tâm, không uổng công tôi đỡ rượu cho cậu."
Lục Khởi thở dài, nhìn một bàn toàn người say khướt: "Tôi không có gì nhiều nhưng lương tâm thì thực sự không có."
Hoắc Minh Sâm thấy Lục Khởi cứ cãi nhau với mình, mắt liếc xéo hắn nhàn nhạt nói: "Sao thế, để chó ăn rồi à?"
"Cậu ăn lương tâm của tôi làm gì."
Cậu vừa dứt lời thì bị đá vào chân, không đau lắm, Lục Khởi cười ngả người trên ghế, trong lòng nghĩ rõ ràng là một con mèo hung dữ giương nanh múa vuốt, hắn theo thói quen sờ vào túi, không sờ thấy gì, lại thôi.
Uống tầm ba lần, những người có thể đứng lên đã không còn mấy, nhà Triệu Thi Hàm có tài xế đến đón, những người khác thì mỗi người thuê một phòng ở khách sạn gần đó để tạm qua đêm.
Dọn dẹp tàn cuộc xong, Lục Khởi lái xe về nhà, Hoắc Minh Sâm ngồi ở ghế phụ, mí mắt rũ xuống có chút không tỉnh táo, cậu ngáp một cái mơ hồ nói: "Hôm nay cậu đừng sợ, con điên Triệu Thi Hàm kia tâm trạng không tốt, bình thường cô ta không uống như thế này."
Lục Khởi thuận miệng hỏi: "Cô ta vì sao tâm trạng lại không tốt."
"Người trong lòng cô ấy kết hôn với người khác rồi, chuyện trước kia thôi."
"Gia cảnh cô ấy tốt như vậy, tại sao không tranh thủ một chút."
Hoắc Minh Sâm nheo mắt nói: "Cậu không hiểu đâu, có những chuyện không thể tranh thủ được."
"Người đó lớn hơn cô ấy khá nhiều tuổi, trước kia từng là thầy dạy đàn của Tiểu Hàm, gia cảnh bình thường, nhà họ Triệu chỉ có một cô con gái bảo bối, làm sao có thể đồng ý được, những thanh niên anh tuấn đồng trang lứa đã sớm có người chọn sẵn cho cô ấy rồi, chắc cũng sắp kết hôn rồi."
"Người đó thế nào?"
"Rất tốt nhưng không phải người mình thích, tốt đến mấy thì có ích gì."
Lục Khởi không biết vì sao, không nói gì, rất lâu sau anh mới nói: "Vậy còn cậu, sau này cậu sẽ kết hôn chứ?"
"Cái gì?"
Câu nói không có gì là liên quan đến chủ đề đang nói này khiến Hoắc Minh Sâm nhíu mày khó hiểu, một lúc còn nghi ngờ tai mình có vấn đề nhưng Lục Khởi không lặp lại, hắn biết đối phương đã nghe thấy, chỉ ung dung nhìn dòng xe dài ngoài cửa sổ.
Bên trong xe, bầu không khí yên lặng trong chốc lát.
Triệu Thi Hàm đúng là một một bợm nhậu, cô cầm chai rượu ngồi xuống: "Hằng Thủy Lão Bạch Canh, 67 độ, không sao đâu."
Hoắc Minh Sâm càng đau đầu hơn, may mà cậu tửu lượng tốt, lại chỉ uống một ly, nếu đổi thành Lục Khởi thì tám phần là phải vào viện. Triệu Thi Hàm lại bắt đầu chuyển mục tiêu hành hạ, Hoắc Minh Sâm đang chống tay vào bàn nghỉ ngơi, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Lục Khởi: "Uống bát canh này đi."
Hoắc Minh Sâm thấy thế mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, uống hết bát canh hắn đưa, dáng vẻ say như không say: "Coi như cậu có lương tâm, không uổng công tôi đỡ rượu cho cậu."
Lục Khởi thở dài, nhìn một bàn toàn người say khướt: "Tôi không có gì nhiều nhưng lương tâm thì thực sự không có."
Hoắc Minh Sâm thấy Lục Khởi cứ cãi nhau với mình, mắt liếc xéo hắn nhàn nhạt nói: "Sao thế, để chó ăn rồi à?"
"Cậu ăn lương tâm của tôi làm gì."
Cậu vừa dứt lời thì bị đá vào chân, không đau lắm, Lục Khởi cười ngả người trên ghế, trong lòng nghĩ rõ ràng là một con mèo hung dữ giương nanh múa vuốt, hắn theo thói quen sờ vào túi, không sờ thấy gì, lại thôi.
Uống tầm ba lần, những người có thể đứng lên đã không còn mấy, nhà Triệu Thi Hàm có tài xế đến đón, những người khác thì mỗi người thuê một phòng ở khách sạn gần đó để tạm qua đêm.
Dọn dẹp tàn cuộc xong, Lục Khởi lái xe về nhà, Hoắc Minh Sâm ngồi ở ghế phụ, mí mắt rũ xuống có chút không tỉnh táo, cậu ngáp một cái mơ hồ nói: "Hôm nay cậu đừng sợ, con điên Triệu Thi Hàm kia tâm trạng không tốt, bình thường cô ta không uống như thế này."
Lục Khởi thuận miệng hỏi: "Cô ta vì sao tâm trạng lại không tốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Người trong lòng cô ấy kết hôn với người khác rồi, chuyện trước kia thôi."
"Gia cảnh cô ấy tốt như vậy, tại sao không tranh thủ một chút."
Hoắc Minh Sâm nheo mắt nói: "Cậu không hiểu đâu, có những chuyện không thể tranh thủ được."
"Người đó lớn hơn cô ấy khá nhiều tuổi, trước kia từng là thầy dạy đàn của Tiểu Hàm, gia cảnh bình thường, nhà họ Triệu chỉ có một cô con gái bảo bối, làm sao có thể đồng ý được, những thanh niên anh tuấn đồng trang lứa đã sớm có người chọn sẵn cho cô ấy rồi, chắc cũng sắp kết hôn rồi."
"Người đó thế nào?"
"Rất tốt nhưng không phải người mình thích, tốt đến mấy thì có ích gì."
Lục Khởi không biết vì sao, không nói gì, rất lâu sau anh mới nói: "Vậy còn cậu, sau này cậu sẽ kết hôn chứ?"
"Cái gì?"
Câu nói không có gì là liên quan đến chủ đề đang nói này khiến Hoắc Minh Sâm nhíu mày khó hiểu, một lúc còn nghi ngờ tai mình có vấn đề nhưng Lục Khởi không lặp lại, hắn biết đối phương đã nghe thấy, chỉ ung dung nhìn dòng xe dài ngoài cửa sổ.
Bên trong xe, bầu không khí yên lặng trong chốc lát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro