Chương 13
2024-09-04 09:14:34
Kết quả kiểm tra sau cùng đã có, máu bầm tụ lại chưa tan, chân cậu bị đứt dây thần kinh cảm giác cũng không thể đi được nữa do xương chân có dấu hiệu bị nứt. Cậu phải nằm lại bệnh viện để kiểm tra một thời gian rồi mới có thể xuất viện.
Nghe tin cậu tỉnh ông bà Diệp vội vàng đến. Diệp Yến bỏ cả thi đấu chạy về, bà Diệp nhìn cậu rồi nói:”Không thay đổi nhiều lắm, tiểu Quân chỉ là khả ái hơn thôi”
Cậu ôm lấy bà, dụi dụi gọi:”Mẹ, mẹ ơi”
Bà Diệp xoa đầu cậu đáp:”Mẹ đây, tiểu Quân đói sao? Mẹ lấy sữa với đồ ăn cho con nhé?”
Mộ Quân gật gật đầu, bà Diệp mở tủ lấy sữa ra pha cho cậu, Diệp Hàn cũng lấy đồ ăn cho cậu, trong tủ bao giờ cũng có đầy đủ, bố Diệp ngồi bên cắt trái cây. Diệp Yến vương tay chọt chọt má cậu, Mộ Quân tức giận phồng má lên nói:”Anh ấy bắt nạt em”
Diệp Hàn đẩy Diệp Yến ra nói:”Lo về thi mấy cái giải đấu thể thao của mày đi, đừng có bắt nạt tiểu Quân”
Mộ Quân nhét miếng bánh vào miệng, vương tay ôm lấy hắn dụi dụi, Diệp Hàn bất lực mỉm cười xoa xoa đầu cậu bảo:”Được rồi được rồi tiểu Quân”
Sau nửa tháng theo dõi, bác sĩ cho cậu xuất viện, quay về nhà cậu chỉ biết bám dính lấy Diệp Hàn. Quản gia nhìn một màn này mà bất lực.
Mộ Quân trước đây không quá dính người, sau khi xuất viện liền dính không thể tách rời Diệp Hàn. Ăn cũng là ngồi ăn cùng nhau, xem TV cũng là hắn ngồi bên cạnh làm việc, cậu ngồi cạnh xem TV. Hắn đi tắm cậu cũng muốn tắm chung, hai người cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm. Cậu ngồi trong lòng hắn tựa đầu vào ngực hắn hỏi:”Anh ơi, anh thích em từ khi nào thế?”
Diệp Hàn ôm lấy cậu, hôn ở cổ cậu nói:”Từ lần đầu gặp em, anh là nhất kiến chung tình”
Mộ Quân liền hỏi:”Nhỏ như vậy sao?”
Trong trí nhớ của cậu, lần đầu hai người gặp nhau lúc đó hắn mới bảy tuổi, cậu nhỏ hơn hắn ba tuổi. Suốt ngày dính hắn gọi”ca ca”, hắn lúc đó không giống thích cậu cho lắm. Mộ Quân hỏi hắn:”Ca ca, sao anh thích em?”
Diệp Hàn trả lời:”Em khả ái, nhỏ bé, em xuất hiện như ánh mặt trời vậy, nụ cười ấm áp, giọng nói ngọt ngào luôn miệng gọi “ca ca” anh rất thích”
Mộ Quân dụi dụi ở cổ hắn hỏi:”Ca ca, anh thích em lắm sao?”
Diệp Hàn đáp:”Rất thích em”
Mộ Quân mỉm cười nói:”Ca ca, em cũng thích anh”
Diệp Hàn nắm lấy cằm cậu quay ra sau, cùng hắn hôn môi. Mộ Quân không bài xích chút nào, vừa dứt ra cậu nói:”Anh, muốn ôm”
Diệp Hàn liền nói:”Không thể, đợi một lát, tắm xong sẽ cho em ôm”
Một lúc sau, hắn bế cậu ra bên ngoài, hai người không vận đồ, cả người ướt nhẹp, cậu bị hắn đặt lên giường, hắn lau qua tóc cậu, giúp cậu lau người dùng máy sấy sấy tóc cho cậu, đợi tóc khô liền để cậu nằm xuống, đắp chăn cẩn thận rồi mới đến lướt hắn lau người, sấy tóc. Mộ Quân nói:”Anh, ôm ôm”
Sấy tóc xong hắn vẫn không nói gì, bước vào nhà tắm dọn dẹp một chút rồi mới trở ra, tắt đèn nằm lên giường, nằm đè lên người cậu. Mộ Quân ôm lấy hắn hỏi:”Anh, chân em có thể hồi phục không?”
Diệp Hàn chỉ đáp:”Đừng nghĩ ngợi gì hết, có phục hồi hay không như nhau cả thôi, anh vẫn yêu em vẫn chiều em vẫn chăm sóc em vẫn bảo bọc em cũng sẽ ôm em mỗi ngày ngủ cùng em tắm cùng em, tất cả đều như cũ, tình yêu của anh lớn lên mỗi ngày vì em không có giảm đi đâu”
Hắn hôn nhẹ lên má cậu trấn an. Mộ Quân lúng túng nói:”Không tiện”
Diệp Hàn ngẩng đầu hỏi:”Không tiện cái gì?”
Cậu đáp:”Không tiện ăn anh”
Diệp Hàn hỏi ngay:”Muốn ăn?”
Mộ Quân gật gật đầu, Diệp Hàn hôn nhẹ lên môi cậu nói:”Lần này để anh chủ động”
Sáng hôm sau, Mộ Quân dậy trước, cả người đầy dấu đỏ của răng và dấu hôn, đều là tác phẩm Diệp Hàn tạo ra. Hắn đang ôm cậu, trên vai hắn vẫn như cũ, có dấu tay của cậu, có dấu răng của cậu. Mộ Quân đánh thức hắn, Diệp Hàn tỉnh dậy hỏi:”Sao thế? Đói rồi sao? Có muốn ăn nữa không?”
Mộ Quân ngượng ngùng đến đỏ cả tai nói:”Không ăn nữa”
Diệp Hàn sờ mó trên người cậu bên dưới ngoài trừ chân không có cảm giác thì rất nhạy cảm, Mộ Quân rùng mình nói:”Đừng động, em muốn xuống nhà”
Diệp Hàn hôn nhẹ lên má cậu nói:”Được”
Trong khoảng hai năm có hơn mà cậu bị liệt không thể đi lại, Diệp Hàn luôn ở cạnh cậu. Diệp Yến khi thi đấu xong sẽ quay về nhà chơi cùng cậu hai tháng sau đó lại rời đi. Mộ Quân không muốn làm gánh nặng cho hắn, mặc dù cậu biết rõ hắn là vì yêu cậu nên mới chịu đựng cậu, dù cậu có ra sao hắn vẫn yêu cậu, vì thế nên cậu mới mở lòng hắn với Diệp Hàn đối tốt với hắn hơn.
Vì đã có sự đồng ý của bố mẹ, hai người nhanh chóng kết hôn sau hơn hai năm hắn ở bên cạnh cậu với tư cách là người yêu chứ không phải anh trai như trước, sau đám cưới họ là chồng chồng lên máy bay ra nước ngoài đăng kí kết hôn tại một nước không cho phép li hôn.
Năm năm sau kể từ ngày cậu bị liệt, chân cậu có đột nhiên có hi vọng chữa khỏi, các bác sĩ nói thế, Diệp Hàn cũng muốn chữa chân cho cậu, hắn muốn có thể cùng cậu đi khắp thế giới để cậu ăn những thứ cậu muốn chứ không phải đẩy cậu đi, hắn muốn cậu tự do bay nhảy khắp nơi chứ không phải là ngồi liệt một chỗ mọi thứ đều cần đến hắn. Diệp Hàn không ghét bỏ cậu dù cậu bị liệt hay bị ngốc hay thậm chí là bị huỷ mất đi gương mặt, thứ hắn muốn đơn giản là cậu có thể tự do bay nhảy khắp nơi bởi vì trong trí nhớ của hắn, Mộ Quân thích tự do thích bay nhảy khắp nơi thích được ăn những món mình thích, thích chạy xe đạp thích trượt ván trên tuyết thích, cậu thích sự tự do hắn cũng muốn cậu không quá phụ thuộc vào hắn. Con người mà sinh bệnh lão tử, hắn lại lớn hơn tuổi cậu nhất định chết trước, hắn sợ hắn đi rồi cậu sẽ không có ai để phụ thuộc như trước nữa. Diệp Hàn an ủi cậu, hắn nói:”Anh muốn nhìn thấy em chạy nhảy như trước đây, lần đầu tiên nhìn thấy em, tiểu Quân lúc đó đang chạy đến bên cạnh anh lúc anh đọc sách trong thư phòng, ôm lấy anh gọi “ca ca”, sau đó bám dính lấy anh mỗi ngày, theo đuôi gọi “ca ca” không ngừng, tiểu Quân anh muốn thấy em chạy nhảy như trước như mong muốn của em, tự do bay nhảy khắp nơi làm điều mình muốn”
Cuộc phẩu thuật thành công rất tốt, rất nhanh cậu sẽ có thể đi lại, sau phẩu thuật phải đợi vết thương lành lại, sau đó Diệp Hàn giúp cậu đi tập đi lại. Nửa năm sau ngày phẩu thuật cậu có thể đi lại bình thường, Diệp Hàn cũng yên tâm hơn, hắn định sẽ quay lại làm việc sau khi cậu được chữa trị. Có điều hơn năm năm dính chặt cạnh hắn không buông, cậu giống như....bị lệ thuộc vào hắn.
Biết Mộ Quân đã có thể đi lại, Diệp Hàn tối đó nói với cậu:”Tiểu Quân, chân em ổn rồi, anh đi làm nhé? Khi nào muốn em có thể đến Diệp thị, dù sao em vẫn là trợ lí riêng của anh, sẽ được vào tập đoàn, nếu không vẫn có thể dùng thân phận Diệp thiếu phu nhân để vào”
Mộ Quân ôm chặt lấy hắn nói:”Đừng đi, em không muốn đâu”
Nghe tin cậu tỉnh ông bà Diệp vội vàng đến. Diệp Yến bỏ cả thi đấu chạy về, bà Diệp nhìn cậu rồi nói:”Không thay đổi nhiều lắm, tiểu Quân chỉ là khả ái hơn thôi”
Cậu ôm lấy bà, dụi dụi gọi:”Mẹ, mẹ ơi”
Bà Diệp xoa đầu cậu đáp:”Mẹ đây, tiểu Quân đói sao? Mẹ lấy sữa với đồ ăn cho con nhé?”
Mộ Quân gật gật đầu, bà Diệp mở tủ lấy sữa ra pha cho cậu, Diệp Hàn cũng lấy đồ ăn cho cậu, trong tủ bao giờ cũng có đầy đủ, bố Diệp ngồi bên cắt trái cây. Diệp Yến vương tay chọt chọt má cậu, Mộ Quân tức giận phồng má lên nói:”Anh ấy bắt nạt em”
Diệp Hàn đẩy Diệp Yến ra nói:”Lo về thi mấy cái giải đấu thể thao của mày đi, đừng có bắt nạt tiểu Quân”
Mộ Quân nhét miếng bánh vào miệng, vương tay ôm lấy hắn dụi dụi, Diệp Hàn bất lực mỉm cười xoa xoa đầu cậu bảo:”Được rồi được rồi tiểu Quân”
Sau nửa tháng theo dõi, bác sĩ cho cậu xuất viện, quay về nhà cậu chỉ biết bám dính lấy Diệp Hàn. Quản gia nhìn một màn này mà bất lực.
Mộ Quân trước đây không quá dính người, sau khi xuất viện liền dính không thể tách rời Diệp Hàn. Ăn cũng là ngồi ăn cùng nhau, xem TV cũng là hắn ngồi bên cạnh làm việc, cậu ngồi cạnh xem TV. Hắn đi tắm cậu cũng muốn tắm chung, hai người cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm. Cậu ngồi trong lòng hắn tựa đầu vào ngực hắn hỏi:”Anh ơi, anh thích em từ khi nào thế?”
Diệp Hàn ôm lấy cậu, hôn ở cổ cậu nói:”Từ lần đầu gặp em, anh là nhất kiến chung tình”
Mộ Quân liền hỏi:”Nhỏ như vậy sao?”
Trong trí nhớ của cậu, lần đầu hai người gặp nhau lúc đó hắn mới bảy tuổi, cậu nhỏ hơn hắn ba tuổi. Suốt ngày dính hắn gọi”ca ca”, hắn lúc đó không giống thích cậu cho lắm. Mộ Quân hỏi hắn:”Ca ca, sao anh thích em?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Hàn trả lời:”Em khả ái, nhỏ bé, em xuất hiện như ánh mặt trời vậy, nụ cười ấm áp, giọng nói ngọt ngào luôn miệng gọi “ca ca” anh rất thích”
Mộ Quân dụi dụi ở cổ hắn hỏi:”Ca ca, anh thích em lắm sao?”
Diệp Hàn đáp:”Rất thích em”
Mộ Quân mỉm cười nói:”Ca ca, em cũng thích anh”
Diệp Hàn nắm lấy cằm cậu quay ra sau, cùng hắn hôn môi. Mộ Quân không bài xích chút nào, vừa dứt ra cậu nói:”Anh, muốn ôm”
Diệp Hàn liền nói:”Không thể, đợi một lát, tắm xong sẽ cho em ôm”
Một lúc sau, hắn bế cậu ra bên ngoài, hai người không vận đồ, cả người ướt nhẹp, cậu bị hắn đặt lên giường, hắn lau qua tóc cậu, giúp cậu lau người dùng máy sấy sấy tóc cho cậu, đợi tóc khô liền để cậu nằm xuống, đắp chăn cẩn thận rồi mới đến lướt hắn lau người, sấy tóc. Mộ Quân nói:”Anh, ôm ôm”
Sấy tóc xong hắn vẫn không nói gì, bước vào nhà tắm dọn dẹp một chút rồi mới trở ra, tắt đèn nằm lên giường, nằm đè lên người cậu. Mộ Quân ôm lấy hắn hỏi:”Anh, chân em có thể hồi phục không?”
Diệp Hàn chỉ đáp:”Đừng nghĩ ngợi gì hết, có phục hồi hay không như nhau cả thôi, anh vẫn yêu em vẫn chiều em vẫn chăm sóc em vẫn bảo bọc em cũng sẽ ôm em mỗi ngày ngủ cùng em tắm cùng em, tất cả đều như cũ, tình yêu của anh lớn lên mỗi ngày vì em không có giảm đi đâu”
Hắn hôn nhẹ lên má cậu trấn an. Mộ Quân lúng túng nói:”Không tiện”
Diệp Hàn ngẩng đầu hỏi:”Không tiện cái gì?”
Cậu đáp:”Không tiện ăn anh”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Hàn hỏi ngay:”Muốn ăn?”
Mộ Quân gật gật đầu, Diệp Hàn hôn nhẹ lên môi cậu nói:”Lần này để anh chủ động”
Sáng hôm sau, Mộ Quân dậy trước, cả người đầy dấu đỏ của răng và dấu hôn, đều là tác phẩm Diệp Hàn tạo ra. Hắn đang ôm cậu, trên vai hắn vẫn như cũ, có dấu tay của cậu, có dấu răng của cậu. Mộ Quân đánh thức hắn, Diệp Hàn tỉnh dậy hỏi:”Sao thế? Đói rồi sao? Có muốn ăn nữa không?”
Mộ Quân ngượng ngùng đến đỏ cả tai nói:”Không ăn nữa”
Diệp Hàn sờ mó trên người cậu bên dưới ngoài trừ chân không có cảm giác thì rất nhạy cảm, Mộ Quân rùng mình nói:”Đừng động, em muốn xuống nhà”
Diệp Hàn hôn nhẹ lên má cậu nói:”Được”
Trong khoảng hai năm có hơn mà cậu bị liệt không thể đi lại, Diệp Hàn luôn ở cạnh cậu. Diệp Yến khi thi đấu xong sẽ quay về nhà chơi cùng cậu hai tháng sau đó lại rời đi. Mộ Quân không muốn làm gánh nặng cho hắn, mặc dù cậu biết rõ hắn là vì yêu cậu nên mới chịu đựng cậu, dù cậu có ra sao hắn vẫn yêu cậu, vì thế nên cậu mới mở lòng hắn với Diệp Hàn đối tốt với hắn hơn.
Vì đã có sự đồng ý của bố mẹ, hai người nhanh chóng kết hôn sau hơn hai năm hắn ở bên cạnh cậu với tư cách là người yêu chứ không phải anh trai như trước, sau đám cưới họ là chồng chồng lên máy bay ra nước ngoài đăng kí kết hôn tại một nước không cho phép li hôn.
Năm năm sau kể từ ngày cậu bị liệt, chân cậu có đột nhiên có hi vọng chữa khỏi, các bác sĩ nói thế, Diệp Hàn cũng muốn chữa chân cho cậu, hắn muốn có thể cùng cậu đi khắp thế giới để cậu ăn những thứ cậu muốn chứ không phải đẩy cậu đi, hắn muốn cậu tự do bay nhảy khắp nơi chứ không phải là ngồi liệt một chỗ mọi thứ đều cần đến hắn. Diệp Hàn không ghét bỏ cậu dù cậu bị liệt hay bị ngốc hay thậm chí là bị huỷ mất đi gương mặt, thứ hắn muốn đơn giản là cậu có thể tự do bay nhảy khắp nơi bởi vì trong trí nhớ của hắn, Mộ Quân thích tự do thích bay nhảy khắp nơi thích được ăn những món mình thích, thích chạy xe đạp thích trượt ván trên tuyết thích, cậu thích sự tự do hắn cũng muốn cậu không quá phụ thuộc vào hắn. Con người mà sinh bệnh lão tử, hắn lại lớn hơn tuổi cậu nhất định chết trước, hắn sợ hắn đi rồi cậu sẽ không có ai để phụ thuộc như trước nữa. Diệp Hàn an ủi cậu, hắn nói:”Anh muốn nhìn thấy em chạy nhảy như trước đây, lần đầu tiên nhìn thấy em, tiểu Quân lúc đó đang chạy đến bên cạnh anh lúc anh đọc sách trong thư phòng, ôm lấy anh gọi “ca ca”, sau đó bám dính lấy anh mỗi ngày, theo đuôi gọi “ca ca” không ngừng, tiểu Quân anh muốn thấy em chạy nhảy như trước như mong muốn của em, tự do bay nhảy khắp nơi làm điều mình muốn”
Cuộc phẩu thuật thành công rất tốt, rất nhanh cậu sẽ có thể đi lại, sau phẩu thuật phải đợi vết thương lành lại, sau đó Diệp Hàn giúp cậu đi tập đi lại. Nửa năm sau ngày phẩu thuật cậu có thể đi lại bình thường, Diệp Hàn cũng yên tâm hơn, hắn định sẽ quay lại làm việc sau khi cậu được chữa trị. Có điều hơn năm năm dính chặt cạnh hắn không buông, cậu giống như....bị lệ thuộc vào hắn.
Biết Mộ Quân đã có thể đi lại, Diệp Hàn tối đó nói với cậu:”Tiểu Quân, chân em ổn rồi, anh đi làm nhé? Khi nào muốn em có thể đến Diệp thị, dù sao em vẫn là trợ lí riêng của anh, sẽ được vào tập đoàn, nếu không vẫn có thể dùng thân phận Diệp thiếu phu nhân để vào”
Mộ Quân ôm chặt lấy hắn nói:”Đừng đi, em không muốn đâu”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro