Chỉ là một cuộc...
2024-10-16 14:12:26
Vào nửa năm trước họ gặp lại trong một lần Vương Sở Hàn trong một lần anh tham gia cuộc họp các lãnh đạo
cấp cao của thương hội. Khi đó cô đang là thư ký cấp cao của thương hội, sau lần đó hai người đã nên duyên với nhau.
Người ngoài nhìn vào thì thấy bọn họ vô cùng đẹp đôi, vô cùng hạnh phúc nhưng sự thật của cuộc hôn nhân này chỉ có Nhiếp Viên Thành, Vương Sở Hàn và cô biết.
Thương hội vốn chỉ một năm họp lãnh đạo cấp cao một lần vào cuối năm nhưng năm nay lại triệu tập họp khẩn cấp vào đầu năm. Họp khẩn cấp là do công ty dưới quyền quản Nhiếp Viên Thành bị kẻ gian dở trò khiến thông tin thân mật của công ty bị rò rỉ ra ngoài. Các nhà đầu tư rút vốn, cổ phần cũng giảm một cách nhanh chóng.
Khi đó Nhiếp Viên Thành lại vừa mới lên nắm quyền điều hành thương hội, chuyện xảy ra với anh khiến các vị lãnh đạo cấp cao khác trong thương hội mất niềm tin vào anh, họ yêu cầu trục suất anh khỏi thương hội. Nhưng Vương Sở Hàn không đồng ý và đã giúp công ty Nhiếp Viên Thành thoát khỏi bờ vực sụp đổ nhưng đổi lại một điều kiện là cưới Nhiếp Hân Như.
Nhiếp Viên Thành không muốn hạnh phúc cả đời của em gái mình lại đem ra làm vật trao đổi cho kinh doanh. Nhưng dưới sự thuyết phúc của Nhiếp Hân Như và sự kiên quyết của cô thì Nhiếp Viên Thành đành thỏa thuận. Thật ra, bao năm nay Nhiếp Hân Như vùi đầu vào công việc không chịu kết hôn đều do chờ đợi Vương Sở Hàn, cô thích thầm anh, thích thầm từ khi hai người còn học chúng nhưng hình như……Vương Sở Hàn không biết điều đó.
………………..
Nhiếp Viên Thành ngồi dưới dõi theo bóng lưng của em gái mình mà lòng đầy phức tạp, ánh mắt sâu thẳm.
……………
Sau khi các nghi lễ kết thúc, bọn họ bắt đầu nhập tiệc. Tần Minh Nguyệt kéo Vương Gia Ninh sang một chỗ kín.
“ Ninh, em có thể giúp chị đổi vị trí ngồi khác không. Chị xin em đó.”
“ Cái này thì em bó tay thật rồi. Vị trí ngồi là do anh cả em sắp xếp, chị hỏi xem bàn mình có ai muốn đổi vị trí với chị thì chị đổi với họ.”
“ Hay em đổi với chị đi.”
“ Nhưng Tử Hàng không thể ngồi xa em.” Vương Gia Ninh ánh mắt đầy bất lực.
“ Thôi mà, chúng ta chỉ là ăn với nhau bữa cơm thôi mà, hơn nữa anh hai em cũng đâu ăn thịt chị mà chị cứ phải tránh anh ý chứ. Chúng ta quay lại bàn thôi, mọi người đang đợi.”
Vương Gia Ninh gượng ép kéo Tần Minh Nguyệt quay lại bàn. Cùng lúc bọn họ quay lại cũng là lúc Vương Sở Hàn dừng lại ở bàn họ. Vương Gia Ninh đẩy Tần Minh Nguyệt về vị trí bên cạnh Vương Sở Minh, cô hít một hơi thật sâu rồi kéo ghế dịch sang bên cạnh Nhiếp Viên Thành. Nhưng hàng động của cô đã lọt mắt Vương Sở Minh, anh đặt ly rượu xuống, giữ chặt ghế cô lại, ánh mắt sắc bén đến nghẹt thở. Tần Minh Nguyệt đành ngậm ngùi ngồi im.
“ Cảm ơn mọi người đã đến dự đám cưới của hai chúng tôi.” Vương Sở Hàn nâng ly rượu trên tay để cảm ơn mọi người.
“ Cảm ơn mọi người.” Nhiếp Hân Như được Vương Sở Hàn nắm chặt tay cũng nhẹ nhàng mở lời.
“ Chị dâu, hôm nay chị thật sự rất xinh đẹp.”
Vương Gia Ninh mở lời khen ngời, không phải cô chưa từng gặp Nhiếp Hân Như nhưng vẻ đẹp thanh thuần, nhẹ nhàng, thuần khiết của cô bao năm nay vẫn không thay đổi. Không thể không nói rằng, Nhiếp Hân Như rất hút ánh nhìn bởi sự nhẹ nhàng của cô.
“ Sau này hi vọng Vương gia các cậu có thể chiếu cố đứa em gái này của tôi. Đừng bắt nạt nó.” Nhiếp Viên Thành đứng dậy vừa nói vừa đưa mắt nhìn ba anh em Vương Sở Hàn.
“ Anh vợ yên tâm.” Vương Sở Hàn chắc chắn mở lời.
Rồi tất cả bọn họ cùng cụng ly với nhau, chúc cho cặp đôi này tân hôn hạnh phúc.
Người ngoài nhìn vào thì thấy bọn họ vô cùng đẹp đôi, vô cùng hạnh phúc nhưng sự thật của cuộc hôn nhân này chỉ có Nhiếp Viên Thành, Vương Sở Hàn và cô biết.
Thương hội vốn chỉ một năm họp lãnh đạo cấp cao một lần vào cuối năm nhưng năm nay lại triệu tập họp khẩn cấp vào đầu năm. Họp khẩn cấp là do công ty dưới quyền quản Nhiếp Viên Thành bị kẻ gian dở trò khiến thông tin thân mật của công ty bị rò rỉ ra ngoài. Các nhà đầu tư rút vốn, cổ phần cũng giảm một cách nhanh chóng.
Khi đó Nhiếp Viên Thành lại vừa mới lên nắm quyền điều hành thương hội, chuyện xảy ra với anh khiến các vị lãnh đạo cấp cao khác trong thương hội mất niềm tin vào anh, họ yêu cầu trục suất anh khỏi thương hội. Nhưng Vương Sở Hàn không đồng ý và đã giúp công ty Nhiếp Viên Thành thoát khỏi bờ vực sụp đổ nhưng đổi lại một điều kiện là cưới Nhiếp Hân Như.
Nhiếp Viên Thành không muốn hạnh phúc cả đời của em gái mình lại đem ra làm vật trao đổi cho kinh doanh. Nhưng dưới sự thuyết phúc của Nhiếp Hân Như và sự kiên quyết của cô thì Nhiếp Viên Thành đành thỏa thuận. Thật ra, bao năm nay Nhiếp Hân Như vùi đầu vào công việc không chịu kết hôn đều do chờ đợi Vương Sở Hàn, cô thích thầm anh, thích thầm từ khi hai người còn học chúng nhưng hình như……Vương Sở Hàn không biết điều đó.
………………..
Nhiếp Viên Thành ngồi dưới dõi theo bóng lưng của em gái mình mà lòng đầy phức tạp, ánh mắt sâu thẳm.
……………
Sau khi các nghi lễ kết thúc, bọn họ bắt đầu nhập tiệc. Tần Minh Nguyệt kéo Vương Gia Ninh sang một chỗ kín.
“ Ninh, em có thể giúp chị đổi vị trí ngồi khác không. Chị xin em đó.”
“ Cái này thì em bó tay thật rồi. Vị trí ngồi là do anh cả em sắp xếp, chị hỏi xem bàn mình có ai muốn đổi vị trí với chị thì chị đổi với họ.”
“ Hay em đổi với chị đi.”
“ Nhưng Tử Hàng không thể ngồi xa em.” Vương Gia Ninh ánh mắt đầy bất lực.
“ Thôi mà, chúng ta chỉ là ăn với nhau bữa cơm thôi mà, hơn nữa anh hai em cũng đâu ăn thịt chị mà chị cứ phải tránh anh ý chứ. Chúng ta quay lại bàn thôi, mọi người đang đợi.”
Vương Gia Ninh gượng ép kéo Tần Minh Nguyệt quay lại bàn. Cùng lúc bọn họ quay lại cũng là lúc Vương Sở Hàn dừng lại ở bàn họ. Vương Gia Ninh đẩy Tần Minh Nguyệt về vị trí bên cạnh Vương Sở Minh, cô hít một hơi thật sâu rồi kéo ghế dịch sang bên cạnh Nhiếp Viên Thành. Nhưng hàng động của cô đã lọt mắt Vương Sở Minh, anh đặt ly rượu xuống, giữ chặt ghế cô lại, ánh mắt sắc bén đến nghẹt thở. Tần Minh Nguyệt đành ngậm ngùi ngồi im.
“ Cảm ơn mọi người đã đến dự đám cưới của hai chúng tôi.” Vương Sở Hàn nâng ly rượu trên tay để cảm ơn mọi người.
“ Cảm ơn mọi người.” Nhiếp Hân Như được Vương Sở Hàn nắm chặt tay cũng nhẹ nhàng mở lời.
“ Chị dâu, hôm nay chị thật sự rất xinh đẹp.”
Vương Gia Ninh mở lời khen ngời, không phải cô chưa từng gặp Nhiếp Hân Như nhưng vẻ đẹp thanh thuần, nhẹ nhàng, thuần khiết của cô bao năm nay vẫn không thay đổi. Không thể không nói rằng, Nhiếp Hân Như rất hút ánh nhìn bởi sự nhẹ nhàng của cô.
“ Sau này hi vọng Vương gia các cậu có thể chiếu cố đứa em gái này của tôi. Đừng bắt nạt nó.” Nhiếp Viên Thành đứng dậy vừa nói vừa đưa mắt nhìn ba anh em Vương Sở Hàn.
“ Anh vợ yên tâm.” Vương Sở Hàn chắc chắn mở lời.
Rồi tất cả bọn họ cùng cụng ly với nhau, chúc cho cặp đôi này tân hôn hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro