. Nụ Hôn
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
2024-08-21 18:45:04
Cái trán của Trần Lưu ở bên cạnh bị dập bầm tím mấy chỗ, hắn tức tối mà nhe răng nhếch môi: "Khốn kiếp!"
“Cậu khốn kiếp gì mà khốn kiếp chứ!” Đỗ Nhược hai tay chống nạnh, khí thế cao ngất ngưỡng gần 1,8 mét.
Cô cũng không cần hình tượng nữa, cố tình lựa những lời nói nặng mà nói, giọng nói tuy nhẹ nhàng ngọt ngào nhưng rành mạch đanh thép, tràn đầy khí thế: "Đồ mồm mép, đồ rác rưởi cậy thế hiếp người, tôi chính là đánh cậu đó, nếu cậu còn dám bắt nạt Cố Khang một lần nữa, câu sẽ không xong với tôi đâu! "
Cô của cô từ nhỏ đã dạy cô rằng con trai không được sợ chuyện, con gái cũng không được sợ, nếu xảy ra chuyện thì cũng không nên trốn sau lưng đàn ông mà khóc khóc ỉ ôi, phải có dũng khí để khi cần thiết, cô cũng có thể đứng trước những người quan trọng và bảo vệ họ.
Trần Lưu tức giận suýt nữa sùi bọt mép, quơ quơ lòng bàn tay, tức giận nhảy dựng lên, "Mọi người, lên cho tôi!"
Đã có người gọi cảnh sát rồi, Đỗ Nhược đã đánh phủ đầu, chỉ chờ đối phương nhảy dựng trước thôi.
Trước khi đám người đó lao lên, cô đã vô cùng khéo léo mà ngã xuống đất, co quắp lại cơ thể, mặt tái nhợt như tờ giấy, thở hổn hển xen lẫn tiếng thở khò khè chân thực đến mức khiến những người xung quanh khiếp sợ, sững sờ.
"Là do cậu động tay sao?"
"Tôi... Tôi không có chạm vào cô ấy..."
Đám đông xô đẩy và xô đẩy, từng người một, khuôn mặt của họ dần tái đi.
Những người do Trần Lưu đưa tới đây chỉ để làm trò, giả vờ giả vịt, trong một xã hội được pháp luật cai trị như bây giờ, ai dám vô pháp vô thiên ở nơi công cộng chứ, nhưng thực sự không có ai động đến cô gái đó, tại sao cô lại đột nhiên ngã xuống và thở không ra hơi cơ chứ?
Cố Khang vội vàng chạy tới bế Đỗ Nhược lên, đôi tay bế cô mà run lên bần bật, anh sốt ruột lo lắng hỏi: "Thuốc đâu?"
"Thuốc ..." Đỗ Nhược diễn tiếp, thở gấp như có vật gì đó mắc kẹt trong phổi, thở không ra hơi, "Tại ... ở trong nhà..."
Cố Khang vội muốn phát điên cho được, đẩy đám đông sau lưng cô ra rồi chạy một mạch.
Như đi mây về gió, lộ trình phải mất 10 phút, anh chỉ đi có hai ba phút để về đến nhà.
Cố Khang đẩy cửa ra, cẩn thận đặt cô lên chiếc giường tre, đạp tung cửa phòng cô, vội vàng lục tung vali tìm lọ thuốc rồi chạy lại ôm cô cho cô hít vào.
Những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu rơi trên chiếc giường tre lạnh lẽo, tim gan của Cố Khang như bị xé toạc: "Mau ... cậu mau hít đi..."
Đỗ Nhược nhắm chặt đôi mắt nằm đó với khuôn mặt tái mét, bất động và im hơi lặng tiếng.
Trái tim của Cố Khang ngay lập tức bị lấp đầy bùn đất, bị nghiền nát nặng nề và bị dập vào hồ sâu dưới vực sâu thẳm.
Có chuyện gì với cô vậy?
Bàn tay đẫm mồ hôi của anh xoa xoa khuôn mặt trắng nõn trong suốt của Đỗ Nhược, anh ngây ngốc nói: "Đỗ Nhược..."
Du Ruo vẫn giữ nguyên trạng thái đó và dường như đã mất đi dấu hiệu của sự sống.
Cố Khang với cánh tay run rẩy để thăm dò hơi thở của cô.
“Này!” Đỗ Nhược lúc này đột nhiên mở ra nửa con mắt, tinh quái nháy mắt, nở nụ cười thật tươi nhìn thiếu niên đầy mồ hôi trước mặt: “Học sinh xuất sắc, tôi diễn có giống không?”
Lúc này đây Cố Khang mới nhận ra cô đang diễn, tim anh chùng xuống, mặt vô cảm đứng dậy, quay người định bỏ đi.
Đỗ Nhược nhận ra anh đang tức giận nên cô nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy cánh tay anh, làm nũng như một đứa trẻ: "Cậu đừng tức giận, tôi không phải cố ý, bọn họ như vậy, tôi không giả vờ khó mà giải vây được."
Cố Khang với quai hàm căng thẳng nhìn cô chằm chằm: "Tại sao về đến nhà mà cậu vẫn giả vờ chứ?"
“Tôi nghĩ là vui.” Đỗ Nhược cười với anh, ngốc nghếch, đôi mắt híp lại như vầng trăng khuyết treo trên ngọn cây.
“Không vui đâu.” Cố Khang kéo tay cô ra khỏi vạt áo, “Buông ra.”
“Tôi không buông.” Đỗ Nhược nhìn thẳng vào mặt anh, trong lòng rung động.
Vừa rồi anh căng thẳng cô biết bao và lo lắng cho cô thế nào, cô đã nhận hết rồi.
Đỗ Nhược cười một cách vô tư: "Cậu biết cậu đẹp trai lắm không? Ảnh trên bảng tin đã bị đánh cắp rồi."
Cố Khang nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, hừ một tiếng: "Trông đẹp thì có ích gì, không thể thay cơm được."
“Được chứ, tại sao lại không?” Đỗ Nhược kiễng chân, chu môi, mạnh bạo hôn lên đôi môi đang mím chặt của anh.
Thế giới im lặng trong giây lát, tất cả mọi tiếng nói đều biến mất trong tích tắc, và Cố Khang sững sờ.
Mặt Đỗ Nhược hơi đỏ lên, nhưng lông mày và ánh mắt vẫn mang theo ý cười, lợi dụng ánh vẫn ngẩn người, lại kiễng chân cúi ghé sát người về phía trước.
Lần này, nụ hôn trêu chọc đáp xuống yết hầu của anh, và cô tinh nghịch thè chiếc lưỡi mềm mại của mình ra và liếm nó qua lại.
Vào ngày cô đến trường trung học Số 10 để báo cáo, cô đang ngồi trên xe, lần đầu tiên gặp anh dưới tán cây dương mai ở phố ăn vặt, cô đã muốn làm điều đó.
Bây giờ, cuối cùng đã làm được điều cô muốn.
Tâm trạng Đỗ Nhược khá tốt, cô vui mừng khôn xiết, cô đã chơi rất vui vẻ với anh, trong giây tiếp theo, thế giới quay cuồng, và người đã bị đè xuống, cô khẽ kêu một tiếng "á" và ngã vào giường tre.
Sau gáy cô bị giữ lấy, và đôi môi mỏng nhợt nhạt của người con trai áp lên môi cô.
Cô chớp mắt, và một nụ hôn vụng về rực lửa, ướt át và mềm mại, nở ra giữa môi cô.
“Cậu khốn kiếp gì mà khốn kiếp chứ!” Đỗ Nhược hai tay chống nạnh, khí thế cao ngất ngưỡng gần 1,8 mét.
Cô cũng không cần hình tượng nữa, cố tình lựa những lời nói nặng mà nói, giọng nói tuy nhẹ nhàng ngọt ngào nhưng rành mạch đanh thép, tràn đầy khí thế: "Đồ mồm mép, đồ rác rưởi cậy thế hiếp người, tôi chính là đánh cậu đó, nếu cậu còn dám bắt nạt Cố Khang một lần nữa, câu sẽ không xong với tôi đâu! "
Cô của cô từ nhỏ đã dạy cô rằng con trai không được sợ chuyện, con gái cũng không được sợ, nếu xảy ra chuyện thì cũng không nên trốn sau lưng đàn ông mà khóc khóc ỉ ôi, phải có dũng khí để khi cần thiết, cô cũng có thể đứng trước những người quan trọng và bảo vệ họ.
Trần Lưu tức giận suýt nữa sùi bọt mép, quơ quơ lòng bàn tay, tức giận nhảy dựng lên, "Mọi người, lên cho tôi!"
Đã có người gọi cảnh sát rồi, Đỗ Nhược đã đánh phủ đầu, chỉ chờ đối phương nhảy dựng trước thôi.
Trước khi đám người đó lao lên, cô đã vô cùng khéo léo mà ngã xuống đất, co quắp lại cơ thể, mặt tái nhợt như tờ giấy, thở hổn hển xen lẫn tiếng thở khò khè chân thực đến mức khiến những người xung quanh khiếp sợ, sững sờ.
"Là do cậu động tay sao?"
"Tôi... Tôi không có chạm vào cô ấy..."
Đám đông xô đẩy và xô đẩy, từng người một, khuôn mặt của họ dần tái đi.
Những người do Trần Lưu đưa tới đây chỉ để làm trò, giả vờ giả vịt, trong một xã hội được pháp luật cai trị như bây giờ, ai dám vô pháp vô thiên ở nơi công cộng chứ, nhưng thực sự không có ai động đến cô gái đó, tại sao cô lại đột nhiên ngã xuống và thở không ra hơi cơ chứ?
Cố Khang vội vàng chạy tới bế Đỗ Nhược lên, đôi tay bế cô mà run lên bần bật, anh sốt ruột lo lắng hỏi: "Thuốc đâu?"
"Thuốc ..." Đỗ Nhược diễn tiếp, thở gấp như có vật gì đó mắc kẹt trong phổi, thở không ra hơi, "Tại ... ở trong nhà..."
Cố Khang vội muốn phát điên cho được, đẩy đám đông sau lưng cô ra rồi chạy một mạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như đi mây về gió, lộ trình phải mất 10 phút, anh chỉ đi có hai ba phút để về đến nhà.
Cố Khang đẩy cửa ra, cẩn thận đặt cô lên chiếc giường tre, đạp tung cửa phòng cô, vội vàng lục tung vali tìm lọ thuốc rồi chạy lại ôm cô cho cô hít vào.
Những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu rơi trên chiếc giường tre lạnh lẽo, tim gan của Cố Khang như bị xé toạc: "Mau ... cậu mau hít đi..."
Đỗ Nhược nhắm chặt đôi mắt nằm đó với khuôn mặt tái mét, bất động và im hơi lặng tiếng.
Trái tim của Cố Khang ngay lập tức bị lấp đầy bùn đất, bị nghiền nát nặng nề và bị dập vào hồ sâu dưới vực sâu thẳm.
Có chuyện gì với cô vậy?
Bàn tay đẫm mồ hôi của anh xoa xoa khuôn mặt trắng nõn trong suốt của Đỗ Nhược, anh ngây ngốc nói: "Đỗ Nhược..."
Du Ruo vẫn giữ nguyên trạng thái đó và dường như đã mất đi dấu hiệu của sự sống.
Cố Khang với cánh tay run rẩy để thăm dò hơi thở của cô.
“Này!” Đỗ Nhược lúc này đột nhiên mở ra nửa con mắt, tinh quái nháy mắt, nở nụ cười thật tươi nhìn thiếu niên đầy mồ hôi trước mặt: “Học sinh xuất sắc, tôi diễn có giống không?”
Lúc này đây Cố Khang mới nhận ra cô đang diễn, tim anh chùng xuống, mặt vô cảm đứng dậy, quay người định bỏ đi.
Đỗ Nhược nhận ra anh đang tức giận nên cô nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy cánh tay anh, làm nũng như một đứa trẻ: "Cậu đừng tức giận, tôi không phải cố ý, bọn họ như vậy, tôi không giả vờ khó mà giải vây được."
Cố Khang với quai hàm căng thẳng nhìn cô chằm chằm: "Tại sao về đến nhà mà cậu vẫn giả vờ chứ?"
“Tôi nghĩ là vui.” Đỗ Nhược cười với anh, ngốc nghếch, đôi mắt híp lại như vầng trăng khuyết treo trên ngọn cây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không vui đâu.” Cố Khang kéo tay cô ra khỏi vạt áo, “Buông ra.”
“Tôi không buông.” Đỗ Nhược nhìn thẳng vào mặt anh, trong lòng rung động.
Vừa rồi anh căng thẳng cô biết bao và lo lắng cho cô thế nào, cô đã nhận hết rồi.
Đỗ Nhược cười một cách vô tư: "Cậu biết cậu đẹp trai lắm không? Ảnh trên bảng tin đã bị đánh cắp rồi."
Cố Khang nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, hừ một tiếng: "Trông đẹp thì có ích gì, không thể thay cơm được."
“Được chứ, tại sao lại không?” Đỗ Nhược kiễng chân, chu môi, mạnh bạo hôn lên đôi môi đang mím chặt của anh.
Thế giới im lặng trong giây lát, tất cả mọi tiếng nói đều biến mất trong tích tắc, và Cố Khang sững sờ.
Mặt Đỗ Nhược hơi đỏ lên, nhưng lông mày và ánh mắt vẫn mang theo ý cười, lợi dụng ánh vẫn ngẩn người, lại kiễng chân cúi ghé sát người về phía trước.
Lần này, nụ hôn trêu chọc đáp xuống yết hầu của anh, và cô tinh nghịch thè chiếc lưỡi mềm mại của mình ra và liếm nó qua lại.
Vào ngày cô đến trường trung học Số 10 để báo cáo, cô đang ngồi trên xe, lần đầu tiên gặp anh dưới tán cây dương mai ở phố ăn vặt, cô đã muốn làm điều đó.
Bây giờ, cuối cùng đã làm được điều cô muốn.
Tâm trạng Đỗ Nhược khá tốt, cô vui mừng khôn xiết, cô đã chơi rất vui vẻ với anh, trong giây tiếp theo, thế giới quay cuồng, và người đã bị đè xuống, cô khẽ kêu một tiếng "á" và ngã vào giường tre.
Sau gáy cô bị giữ lấy, và đôi môi mỏng nhợt nhạt của người con trai áp lên môi cô.
Cô chớp mắt, và một nụ hôn vụng về rực lửa, ướt át và mềm mại, nở ra giữa môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro