Thuê Nhà
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
2024-08-21 18:45:04
Trước khi đến trường trung học số 10 báo danh, Đỗ Nhược vẫn sống trong một khu biệt thự ở ngoại ô thành phố.
Cách trường trung học số 10 khoảng 40 phút đi đường, lần này đến thành phố S cùng với cô còn có chú Liễu là tài xế lái xe và dì Cao bảo mẫu, hai người bọn họ là vợ chồng, thời gian làm việc ở nhà họ Đỗ còn lớn hơn số tuổi của Đỗ Nhược.
Cho dù ở thành phố A hay thành phố S đi chăng nữa thì Đỗ Nhược đều sống trong một khu biệt thự rộng lớn đến mức đáng sợ.
Trong căn nhà lớn như vậy chỉ có cô và những người giúp việc, người giúp việc có thân thiết đến mấy thì cũng có khoảng cách về thế hệ, nên không hề dễ nói chuyện.
Chính vì vậy mà ngôi nhà càng lớn thì cô càng cảm thấy cô đơn và buồn chán.
Cô thích ồn ào, náo nhiệt hơn.
Trước kia có ba của cô quản thúc, Đỗ Hùng luôn lo lắng cơ thể của cô trở nên suy nhược, nên làm cái này cũng không được làm cái kia cũng không cho, cho dù ông có đi mười ngày hay nửa tháng đi chăng nữa thì cô cũng vẫn ở yên trong nhà.
Bây giờ cô đã chuyển đến một thành phố khác, cô cũng muốn thay đổi cách sống của mình.
Trời cao khoảng cách xa, hơn nữa ba của cô còn bận rộn như vậy, ông cũng không thể kiểm soát được nữa.
Trường trung học số 10 là trường nội trú, cô đã lừa Đỗ Hùng nói mình muốn ở ký túc, cuối tuần mới quay lại chỗ của chú Liễu và dì Cao. Vừa nghe cô nói như vậy, Đỗ Hùng đã từ chối ngay lập tức, Đỗ Nhược đành phải lên một kế hoạch mới, ngày nào cũng làm nũng bán manh ồn ào bên tai ông, cuối cùng còn dùng cả vương bài, gọi video qua điện thoại di động khóc lóc rất thảm.
Vừa thấy con gái rơi nước mắt là trái tim của Đỗ Hùng trở nên đau đớn, từ trước đến giờ ông cũng không có cách nào để trị được đứa con gái bảo bối của mình, lâm trận nhưng không thể chiến đấu, cuối cùng ông đành miễn cưỡng chấp nhận.
Chuyện này khiến Đỗ Nhược hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ.
Cô đi nhận sách giáo khoa và đồng phục, quay lại để vào trong lớp học, sau đó cô bắt đầu đi đến những chỗ gần đó để tìm kiếm nhà trọ.
Trường trung học số 10 là trường trung học trọng điểm hàng đầu của thành phố S, bất động sản xung quanh đây đều là những chỗ rất nóng, việc mua và thuê nhà cũng trở nên bão hoà.
Đỗ Nhược rất lười biếng, bình thường đi chỗ nào cũng phải có tài xế đi theo, bây giờ cô lại phải tự đi bộ bằng hai chân của mình, nhưng cô cũng không muốn sống cách trường quá xa, cùng lắm cô chỉ xem những ngôi nhà trong khoảng một ngàn mét.
Có rất nhiều tờ quảng cáo cho thuê nhà được dán trên bảng thông báo ở sau khu phố, cô thử gọi cho mấy số ở trên đó, hầu hết đều đã có người thuê, còn dư lại mấy căn, Đỗ Nhược cũng đi xem thử, nhưng đi xem lần đầu cô đã nhận ra, mấy căn nhà này không phải là kiểu cô thích, nên cô bắt bẻ lên bắt bẻ xuống, cuối cùng vẫn không chọn được một căn nào.
Đúng lúc cô đang mệt mỏi đến mức không bước nổi nữa, vừa nản lòng định gọi cho chú Liễu đến đón mình thì cô tình cờ nhìn thấy một tờ giấy A4 màu trắng đã ố vàng trên cột điện ở ven đường, bên trên viết “Cho thuê nhà ở, hai phòng ngủ hai sảnh và một phòng tắm, thuê chung, tám trăm tệ một tháng.” Không hiểu tại sao cô có một linh cảm mãnh liệt, lần này sẽ có kết quả tốt.
Cô bấm số điện thoại mà trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Ông chủ, có phải ngài đang cho thuê căn nhà có hai phòng ngủ với giá tám trăm tệ một tháng phải không?”
“Không có.” Đối phương lời ít mà ý nhiều.
Đó là giọng của một nam sinh.
Giọng nói trầm thấp đến khó hiểu, từ tính, rất êm tai, hơn nữa có phần quen thuộc.
“Là nhà thuê chung.” Dường như người ở đầu dây bên kia sợ cô đổi ý, nên vội nhấn mạnh. “Cô có cảm thấy phiền không?”
Đỗ Nhược hơi do dự, nhưng cô không có lựa chọn nào khác tốt hơn cả. “Đối tượng mà tôi thuê chung là ai vậy, tôi có thể gặp mặt người ta trước khi đồng ý thuê được không?”
Sau khi nghĩ lại, nói như vậy có vẻ không ổn lắm, cô lại bổ sung thêm. “Cái đó… Trước khi gặp mặt đối tượng thuê nhà chung, tôi có thể đi xem nhà trước được chứ.”
“Có thể.” Đối phương nói, “Căn nhà không thành vấn đề, cửa quay về hướng Nam, một tầng, có sân lớn, không khí rất trong lòng.”
“Được rồi, anh dẫn tôi đến đó xem có được không, địa chỉ căn nhà đó ở chỗ nào vậy?” Trên quảng cáo cũng không hề đề cập.
Cách trường trung học số 10 khoảng 40 phút đi đường, lần này đến thành phố S cùng với cô còn có chú Liễu là tài xế lái xe và dì Cao bảo mẫu, hai người bọn họ là vợ chồng, thời gian làm việc ở nhà họ Đỗ còn lớn hơn số tuổi của Đỗ Nhược.
Cho dù ở thành phố A hay thành phố S đi chăng nữa thì Đỗ Nhược đều sống trong một khu biệt thự rộng lớn đến mức đáng sợ.
Trong căn nhà lớn như vậy chỉ có cô và những người giúp việc, người giúp việc có thân thiết đến mấy thì cũng có khoảng cách về thế hệ, nên không hề dễ nói chuyện.
Chính vì vậy mà ngôi nhà càng lớn thì cô càng cảm thấy cô đơn và buồn chán.
Cô thích ồn ào, náo nhiệt hơn.
Trước kia có ba của cô quản thúc, Đỗ Hùng luôn lo lắng cơ thể của cô trở nên suy nhược, nên làm cái này cũng không được làm cái kia cũng không cho, cho dù ông có đi mười ngày hay nửa tháng đi chăng nữa thì cô cũng vẫn ở yên trong nhà.
Bây giờ cô đã chuyển đến một thành phố khác, cô cũng muốn thay đổi cách sống của mình.
Trời cao khoảng cách xa, hơn nữa ba của cô còn bận rộn như vậy, ông cũng không thể kiểm soát được nữa.
Trường trung học số 10 là trường nội trú, cô đã lừa Đỗ Hùng nói mình muốn ở ký túc, cuối tuần mới quay lại chỗ của chú Liễu và dì Cao. Vừa nghe cô nói như vậy, Đỗ Hùng đã từ chối ngay lập tức, Đỗ Nhược đành phải lên một kế hoạch mới, ngày nào cũng làm nũng bán manh ồn ào bên tai ông, cuối cùng còn dùng cả vương bài, gọi video qua điện thoại di động khóc lóc rất thảm.
Vừa thấy con gái rơi nước mắt là trái tim của Đỗ Hùng trở nên đau đớn, từ trước đến giờ ông cũng không có cách nào để trị được đứa con gái bảo bối của mình, lâm trận nhưng không thể chiến đấu, cuối cùng ông đành miễn cưỡng chấp nhận.
Chuyện này khiến Đỗ Nhược hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ.
Cô đi nhận sách giáo khoa và đồng phục, quay lại để vào trong lớp học, sau đó cô bắt đầu đi đến những chỗ gần đó để tìm kiếm nhà trọ.
Trường trung học số 10 là trường trung học trọng điểm hàng đầu của thành phố S, bất động sản xung quanh đây đều là những chỗ rất nóng, việc mua và thuê nhà cũng trở nên bão hoà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Nhược rất lười biếng, bình thường đi chỗ nào cũng phải có tài xế đi theo, bây giờ cô lại phải tự đi bộ bằng hai chân của mình, nhưng cô cũng không muốn sống cách trường quá xa, cùng lắm cô chỉ xem những ngôi nhà trong khoảng một ngàn mét.
Có rất nhiều tờ quảng cáo cho thuê nhà được dán trên bảng thông báo ở sau khu phố, cô thử gọi cho mấy số ở trên đó, hầu hết đều đã có người thuê, còn dư lại mấy căn, Đỗ Nhược cũng đi xem thử, nhưng đi xem lần đầu cô đã nhận ra, mấy căn nhà này không phải là kiểu cô thích, nên cô bắt bẻ lên bắt bẻ xuống, cuối cùng vẫn không chọn được một căn nào.
Đúng lúc cô đang mệt mỏi đến mức không bước nổi nữa, vừa nản lòng định gọi cho chú Liễu đến đón mình thì cô tình cờ nhìn thấy một tờ giấy A4 màu trắng đã ố vàng trên cột điện ở ven đường, bên trên viết “Cho thuê nhà ở, hai phòng ngủ hai sảnh và một phòng tắm, thuê chung, tám trăm tệ một tháng.” Không hiểu tại sao cô có một linh cảm mãnh liệt, lần này sẽ có kết quả tốt.
Cô bấm số điện thoại mà trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Ông chủ, có phải ngài đang cho thuê căn nhà có hai phòng ngủ với giá tám trăm tệ một tháng phải không?”
“Không có.” Đối phương lời ít mà ý nhiều.
Đó là giọng của một nam sinh.
Giọng nói trầm thấp đến khó hiểu, từ tính, rất êm tai, hơn nữa có phần quen thuộc.
“Là nhà thuê chung.” Dường như người ở đầu dây bên kia sợ cô đổi ý, nên vội nhấn mạnh. “Cô có cảm thấy phiền không?”
Đỗ Nhược hơi do dự, nhưng cô không có lựa chọn nào khác tốt hơn cả. “Đối tượng mà tôi thuê chung là ai vậy, tôi có thể gặp mặt người ta trước khi đồng ý thuê được không?”
Sau khi nghĩ lại, nói như vậy có vẻ không ổn lắm, cô lại bổ sung thêm. “Cái đó… Trước khi gặp mặt đối tượng thuê nhà chung, tôi có thể đi xem nhà trước được chứ.”
“Có thể.” Đối phương nói, “Căn nhà không thành vấn đề, cửa quay về hướng Nam, một tầng, có sân lớn, không khí rất trong lòng.”
“Được rồi, anh dẫn tôi đến đó xem có được không, địa chỉ căn nhà đó ở chỗ nào vậy?” Trên quảng cáo cũng không hề đề cập.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro