Tính Toán
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
2024-08-21 18:45:04
Tình yêu của mấy người trẻ tuổi mà, ngọt ngào lưu luyến, triền miên lâm li, trong không khí lúc nào cũng ngửi thấy hương thơm quyến rũ của lòng người, dáng hình của tình yêu cũng giống như đám mây trôi trên bầu trời, muôn hình vạn trạng.
Rúc vào nhau chẳng biết ưu phiền là gì, không hiểu cô đơn là sao, mọi chuyện chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ tuyệt vời.
Cuối tuần, thời điểm Cố Khang đang dọn hàng, Đỗ Nhược đeo một bên tai nghe ngồi trên băng ghế bên cạnh gọt khoai tây, nửa bên tai nghe còn lại chính là của Cố Khang.
Đỗ Nhược đã quen với việc ăn một ngày ba bữa đều do chính tay Cố Khang tự làm, tay nghề nấu ăn của anh rất tốt, mặc dù hương vị không giống ba của cô làm, nhưng vẫn khiến cô lưu luyến không rời.
Dường như bọn họ ở bên cạnh nhau cả ngày lẫn đêm, tình cảm càng ngày càng bền chặt.
Thỉnh thoảng cô lại cùng anh đến bệnh viện để chăm sóc cho ông nội của anh.
Ông lão ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh cửa sổ, cơ thể gầy guộc suy yếu đang mặc một chiếc áo kẻ sọc dành cho bệnh nhân, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, mái tóc bạc phơ lất phất được có mấy ngọn.
Nhìn thấy Cố Khang đi vào, đôi mắt đang nhìn chằm chằm về một phía của ông lão đột nhiên hướng về phía của anh, nhưng ông lão không thể di chuyển được, khóe miệng cứng đờ cũng trở nên run rẩy, ông lão sốt ruột đến mức nước miếng chảy cả ra ngoài, vụng về mà gọi tên của anh, âm thanh nghe cũng không rõ lắm. “Tiểu, Tiểu… Tiểu Khang…”
Cố Khang đặt chiếc bình giữ nhiệt trong tay xuống, vội vàng bước mấy bước dài đến trước mặt ông lão, sau đó ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của ông lão, đặt lên trên mặt mình. “Ông nội, Tiểu Khang đến thăm ông rồi đây.”
Đỗ Nhược đi theo phía sau, cô cầm chiếc bình giữ nhiệt lên, sau đó lấy cái yếm ăn cho người lớn tuổi ở trong tủ ra, buộc giúp ông nội Cố.
Cô đã đến đây vài lần, cũng đã học được cách đút cho ông lão ăn, cô dỗ ông lão ăn từng miếng nhỏ một cách rất kiên nhẫn.
Nhưng ông nội Cố không nhận ra cô, đôi mắt đờ đẫn thường ngày của ông lão chỉ xuất hiện một chút ánh sáng le lói khi ông lão nhìn thấy người thân duy nhất trên cõi đời này của mình, chính là Cố Khang.
Sau khi ăn cơm và xử lý xong việc đi nặng đi nhẹ của ông lão, Cố Khang và Đỗ Nhược cùng đẩy ông lão đi dạo trong khuôn viên của bệnh viện để hít thở không khí nhân tiện tiêu cơm.
Ông nội Cố đã nằm viện mấy năm nay, tiền thuốc men và chi phí điều dưỡng đều do một tay Cố Khang chi trả, anh vẫn còn trẻ người non dạ nhưng trên vai đã sớm phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của cả một gia đình.
Nhưng Cố Khang cũng chưa bao giờ tỏ ra oán giận hay phàn nàn gì ở trước mặt cô cả.
Đỗ Nhược cảm thấy rất thương anh.
“Không tệ giống như những gì mà cậu nghĩ đâu, nếu nhắc đến mặt tốt thì những ngày tháng đó muôn màu muôn vẻ như vậy, tớ thậm chí còn chẳng có thời gian mà buồn tủi ấy chứ.” Ánh nắng lúc chiều tà xuyên qua kẽ hở của những cây ngô đồng, chiếu xuống mặt đường, làn gió nhẹ thổi khiến chiếc lá rụng xuống chân của Cố Khang, anh nắm chặt tấm chăn trên người ông nội. “Chỉ là… Trước khi gặp được cậu, tớ vẫn không hiểu ý nghĩa của cuộc sống thật sự là gì.”
Trái tim của Đỗ Nhược bị câu nói này của anh làm cho đau đớn, tay của cô đặt lên bàn tay còn lại đang để trên xe lăn của anh, mười ngón tay đan vào nhau. “Tớ cũng không biết nữa, trước kia tớ là người rất ngốc, chỉ biết sống được ngày nào thì hay ngày đó thôi.”
“Cậu như vậy cũng rất tốt, tớ hy vọng cậu luôn luôn ngây thơ vui vẻ hưởng thụ cuộc sống này.” Cố Khang mỉm cười đầy cưng chiều, anh dơ tay vuốt ve mái tóc xoăn dài đang tung bay trong gió của cô.
“Này, như vậy không tốt, không tốt lắm, tớ mới không cần ngây thơ đâu.” Đỗ Nhược không hề có sức chống cự lại với nụ cười đó của anh, trái tim cô đập loạn nhịp, khuôn mặt vốn trắng nõn bây giờ đã trở nên ửng hồng giống như hoa anh đào. “Ba của tớ đã nói là do tớ được ông ấy chiều chuộng quá nên mới thành ra ngốc như vậy, ông ấy lo lắng sau này tớ không tìm được người yêu thương tớ nhiều như ông ấy, ông ấy còn nói với tớ nếu tớ không tìm được người như vậy thì không cần phải lấy chồng nữa, trước kia ông ấy đã từng thuyết phục tớ sau khi tốt nghiệp xong sẽ quay về nhà thừa kế gia sản, ở nhà làm việc, muốn đi thì đi muốn nghỉ thì nghỉ.”
“Ba của cậu rất yêu cậu.” Cố Khang không cười được nữa, trong lòng của anh cảm thấy có chút hụt hẫng. “Sau khi học đại học xong cậu dự định làm cái gì? Trở về thành phố A hay sẽ ra nước ngoài?”
Trong lòng Đỗ Nhược “lộp bộp” một tiếng, lại tới nữa lại tới nữa.
Tại sao lại nhắc đến chủ đề ma quỷ này rồi, cô khóc không ra nước mắt.
Cũng không biết Đỗ Nhược đã phải chịu sự hành hạ bao nhiêu lần trong quá khứ mà bây giờ cô đã rút ra được bài học kinh nghiệm xương máu cho mình, mặt không đổi sắc thản nhiên nói. “Ba của tớ nghe lời tớ, mà tớ lại nghe cậu, hehe, cậu thi vào chỗ nào thì tớ cũng đăng ký vào chỗ đó.”
“Cậu là con một, chắc chắn ba của cậu sẽ hy vọng cậu quay lại bên cạnh ông ấy.” Cố Khang nhìn một con chim đang bay trên bầu trời, giọng nói mang theo ý vị sâu xa.
“Haiz, không phải vậy đâu.” Vừa nói đến chủ đề này Đỗ Nhược liền uể oải, cô ho khan mấy tiếng. “Tớ cũng không biết ba của tớ bị làm sao nữa, trước kia ngày nào ông ấy cũng muốn tớ phải đi theo đuôi của ông ấy, cách ông ấy càng gần càng tốt. Mấy năm trước, thời điểm bác của tớ về quê ăn Tết, bác ấy đã khuyên tớ ra nước ngoài để học tập và trải nghiệm thêm về cuộc sống, lúc đó ông ấy còn cãi nhau với bác của tớ một trận, nói cái gì mà ra nước ngoài thì có gì là tốt, chưa kể đến việc không quen ăn thức ăn ở bên đó, hơn nữa tất cả đều là những người xa lạ, không có sự đồng cảm về văn hoá… Bây giờ thì hay rồi, chủ động khuyên tớ ra nước ngoài học đại học! Tớ muốn quay về thành phố A cũng không được, đúng là kỳ lạ muốn chết mà.”
Đỗ Nhược thở dài, buồn bực hỏi Cố Khang. “Đàn ông các cậu có phải đều như vậy không? Vừa nói khỏi miệng liền thay đổi, lời nói như sông cạn đá mòn gì đó đều là giả.”
“Có lẽ ba của cậu có nỗi khổ riêng, hơn nữa cậu không thể vơ đũa cả nắm như vậy được.” Cố Khang bị dáng vẻ thâm cừu đại hận* kia của cô chọc cho bật cười, “Nhà tớ còn có người già, không thích hợp đi xa cho lắm, tớ vẫn sẽ ở lại thành phố S. Nếu cậu tình nguyện ở lại nơi này, cậu học trường nào thì tớ sẽ học ở đó cùng với cậu.”
*Thâm cừu đại hận: mối oán hận sâu xa, to lớn
“Không được không được không được.” Đỗ Nhược không ích kỷ như vậy, “Cùng lắm thì tớ chỉ thi được ba trường thôi, tớ không sao đâu, cậu không giống tớ, cậu thừa điểm để vào mấy trường đại học lớn ở thành phố S này, đừng vì tớ mà lãng phí điểm của mình, cậu biết chưa hả?”
Cố Khang chỉ ừ một tiếng đầy mơ hồ, nhưng anh lại không đưa ra một câu trả lời khẳng định cho cô biết.
Trong lòng của anh đã sớm tính toán xong hết rồi.
Rúc vào nhau chẳng biết ưu phiền là gì, không hiểu cô đơn là sao, mọi chuyện chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ tuyệt vời.
Cuối tuần, thời điểm Cố Khang đang dọn hàng, Đỗ Nhược đeo một bên tai nghe ngồi trên băng ghế bên cạnh gọt khoai tây, nửa bên tai nghe còn lại chính là của Cố Khang.
Đỗ Nhược đã quen với việc ăn một ngày ba bữa đều do chính tay Cố Khang tự làm, tay nghề nấu ăn của anh rất tốt, mặc dù hương vị không giống ba của cô làm, nhưng vẫn khiến cô lưu luyến không rời.
Dường như bọn họ ở bên cạnh nhau cả ngày lẫn đêm, tình cảm càng ngày càng bền chặt.
Thỉnh thoảng cô lại cùng anh đến bệnh viện để chăm sóc cho ông nội của anh.
Ông lão ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh cửa sổ, cơ thể gầy guộc suy yếu đang mặc một chiếc áo kẻ sọc dành cho bệnh nhân, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, mái tóc bạc phơ lất phất được có mấy ngọn.
Nhìn thấy Cố Khang đi vào, đôi mắt đang nhìn chằm chằm về một phía của ông lão đột nhiên hướng về phía của anh, nhưng ông lão không thể di chuyển được, khóe miệng cứng đờ cũng trở nên run rẩy, ông lão sốt ruột đến mức nước miếng chảy cả ra ngoài, vụng về mà gọi tên của anh, âm thanh nghe cũng không rõ lắm. “Tiểu, Tiểu… Tiểu Khang…”
Cố Khang đặt chiếc bình giữ nhiệt trong tay xuống, vội vàng bước mấy bước dài đến trước mặt ông lão, sau đó ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của ông lão, đặt lên trên mặt mình. “Ông nội, Tiểu Khang đến thăm ông rồi đây.”
Đỗ Nhược đi theo phía sau, cô cầm chiếc bình giữ nhiệt lên, sau đó lấy cái yếm ăn cho người lớn tuổi ở trong tủ ra, buộc giúp ông nội Cố.
Cô đã đến đây vài lần, cũng đã học được cách đút cho ông lão ăn, cô dỗ ông lão ăn từng miếng nhỏ một cách rất kiên nhẫn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng ông nội Cố không nhận ra cô, đôi mắt đờ đẫn thường ngày của ông lão chỉ xuất hiện một chút ánh sáng le lói khi ông lão nhìn thấy người thân duy nhất trên cõi đời này của mình, chính là Cố Khang.
Sau khi ăn cơm và xử lý xong việc đi nặng đi nhẹ của ông lão, Cố Khang và Đỗ Nhược cùng đẩy ông lão đi dạo trong khuôn viên của bệnh viện để hít thở không khí nhân tiện tiêu cơm.
Ông nội Cố đã nằm viện mấy năm nay, tiền thuốc men và chi phí điều dưỡng đều do một tay Cố Khang chi trả, anh vẫn còn trẻ người non dạ nhưng trên vai đã sớm phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của cả một gia đình.
Nhưng Cố Khang cũng chưa bao giờ tỏ ra oán giận hay phàn nàn gì ở trước mặt cô cả.
Đỗ Nhược cảm thấy rất thương anh.
“Không tệ giống như những gì mà cậu nghĩ đâu, nếu nhắc đến mặt tốt thì những ngày tháng đó muôn màu muôn vẻ như vậy, tớ thậm chí còn chẳng có thời gian mà buồn tủi ấy chứ.” Ánh nắng lúc chiều tà xuyên qua kẽ hở của những cây ngô đồng, chiếu xuống mặt đường, làn gió nhẹ thổi khiến chiếc lá rụng xuống chân của Cố Khang, anh nắm chặt tấm chăn trên người ông nội. “Chỉ là… Trước khi gặp được cậu, tớ vẫn không hiểu ý nghĩa của cuộc sống thật sự là gì.”
Trái tim của Đỗ Nhược bị câu nói này của anh làm cho đau đớn, tay của cô đặt lên bàn tay còn lại đang để trên xe lăn của anh, mười ngón tay đan vào nhau. “Tớ cũng không biết nữa, trước kia tớ là người rất ngốc, chỉ biết sống được ngày nào thì hay ngày đó thôi.”
“Cậu như vậy cũng rất tốt, tớ hy vọng cậu luôn luôn ngây thơ vui vẻ hưởng thụ cuộc sống này.” Cố Khang mỉm cười đầy cưng chiều, anh dơ tay vuốt ve mái tóc xoăn dài đang tung bay trong gió của cô.
“Này, như vậy không tốt, không tốt lắm, tớ mới không cần ngây thơ đâu.” Đỗ Nhược không hề có sức chống cự lại với nụ cười đó của anh, trái tim cô đập loạn nhịp, khuôn mặt vốn trắng nõn bây giờ đã trở nên ửng hồng giống như hoa anh đào. “Ba của tớ đã nói là do tớ được ông ấy chiều chuộng quá nên mới thành ra ngốc như vậy, ông ấy lo lắng sau này tớ không tìm được người yêu thương tớ nhiều như ông ấy, ông ấy còn nói với tớ nếu tớ không tìm được người như vậy thì không cần phải lấy chồng nữa, trước kia ông ấy đã từng thuyết phục tớ sau khi tốt nghiệp xong sẽ quay về nhà thừa kế gia sản, ở nhà làm việc, muốn đi thì đi muốn nghỉ thì nghỉ.”
“Ba của cậu rất yêu cậu.” Cố Khang không cười được nữa, trong lòng của anh cảm thấy có chút hụt hẫng. “Sau khi học đại học xong cậu dự định làm cái gì? Trở về thành phố A hay sẽ ra nước ngoài?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Đỗ Nhược “lộp bộp” một tiếng, lại tới nữa lại tới nữa.
Tại sao lại nhắc đến chủ đề ma quỷ này rồi, cô khóc không ra nước mắt.
Cũng không biết Đỗ Nhược đã phải chịu sự hành hạ bao nhiêu lần trong quá khứ mà bây giờ cô đã rút ra được bài học kinh nghiệm xương máu cho mình, mặt không đổi sắc thản nhiên nói. “Ba của tớ nghe lời tớ, mà tớ lại nghe cậu, hehe, cậu thi vào chỗ nào thì tớ cũng đăng ký vào chỗ đó.”
“Cậu là con một, chắc chắn ba của cậu sẽ hy vọng cậu quay lại bên cạnh ông ấy.” Cố Khang nhìn một con chim đang bay trên bầu trời, giọng nói mang theo ý vị sâu xa.
“Haiz, không phải vậy đâu.” Vừa nói đến chủ đề này Đỗ Nhược liền uể oải, cô ho khan mấy tiếng. “Tớ cũng không biết ba của tớ bị làm sao nữa, trước kia ngày nào ông ấy cũng muốn tớ phải đi theo đuôi của ông ấy, cách ông ấy càng gần càng tốt. Mấy năm trước, thời điểm bác của tớ về quê ăn Tết, bác ấy đã khuyên tớ ra nước ngoài để học tập và trải nghiệm thêm về cuộc sống, lúc đó ông ấy còn cãi nhau với bác của tớ một trận, nói cái gì mà ra nước ngoài thì có gì là tốt, chưa kể đến việc không quen ăn thức ăn ở bên đó, hơn nữa tất cả đều là những người xa lạ, không có sự đồng cảm về văn hoá… Bây giờ thì hay rồi, chủ động khuyên tớ ra nước ngoài học đại học! Tớ muốn quay về thành phố A cũng không được, đúng là kỳ lạ muốn chết mà.”
Đỗ Nhược thở dài, buồn bực hỏi Cố Khang. “Đàn ông các cậu có phải đều như vậy không? Vừa nói khỏi miệng liền thay đổi, lời nói như sông cạn đá mòn gì đó đều là giả.”
“Có lẽ ba của cậu có nỗi khổ riêng, hơn nữa cậu không thể vơ đũa cả nắm như vậy được.” Cố Khang bị dáng vẻ thâm cừu đại hận* kia của cô chọc cho bật cười, “Nhà tớ còn có người già, không thích hợp đi xa cho lắm, tớ vẫn sẽ ở lại thành phố S. Nếu cậu tình nguyện ở lại nơi này, cậu học trường nào thì tớ sẽ học ở đó cùng với cậu.”
*Thâm cừu đại hận: mối oán hận sâu xa, to lớn
“Không được không được không được.” Đỗ Nhược không ích kỷ như vậy, “Cùng lắm thì tớ chỉ thi được ba trường thôi, tớ không sao đâu, cậu không giống tớ, cậu thừa điểm để vào mấy trường đại học lớn ở thành phố S này, đừng vì tớ mà lãng phí điểm của mình, cậu biết chưa hả?”
Cố Khang chỉ ừ một tiếng đầy mơ hồ, nhưng anh lại không đưa ra một câu trả lời khẳng định cho cô biết.
Trong lòng của anh đã sớm tính toán xong hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro