Chia Tay Rồi, Tôi Kết Hôn Với Chú Của Bạn Trai Cũ
Bọn Họ Sẽ Nhận...
2024-10-23 09:47:26
Giản Hoằng Vân ngẩn người, “Một triệu?”
Giản Tranh nói: “Đúng vậy, tôi đi xin lỗi thì phải mua quà tặng để chuộc lỗi chứ.
“Nhà họ Chu là gia đình thế nào, quà hai triệu chưa chắc đã đủ thể diện, tôi còn phải bỏ tiền túi ra nữa, tôi thật là hiếu thảo.”
Mua cái gì mà mua.
Đêm đó cô đã ăn hai cái tát, đây là tiền bồi thường cho hai cái tát đó.
Giờ chỗ dựa của cô vẫn chưa ổn định, mỗi người một triệu thì coi như là giá hời cho họ rồi. Đợi đến khi cô chắc chắn là vợ của Chu Đình Yến, cô còn định đòi thêm hai căn nhà nữa.
Nghe Giản Tranh nói sẽ đi xin lỗi, Giản Hoằng Vân không nghi ngờ gì.
Trong mắt ông ta, Giản Tranh không thể nào từ bỏ Chu Duật Phong, lần trước nói không gả là vì bị Tưởng Nhã Vi chọc giận mà thôi.
Vì thế, khi thấy Giản Tranh lần này tỏ ra rất hợp tác, ông ta cũng hào phóng.
Giản Tranh nhận tờ séc, lại nghĩ đến một chuyện, “Quà của những người khác thì dễ mua, nhưng quà cho ông cụ Chu lại khó. Anh Hữu Huy có cả một phòng trưng bày đồ cổ, để tôi chọn một món nhé?”
Yêu cầu này không quá đáng, thậm chí còn rất hợp lý, Giản Hoằng Vân đồng ý.
“Được, cô cứ bảo với anh trai, nếu nó không đồng ý thì bảo nó tìm tôi.”
Giản Hoằng Vân còn phải đến công ty họp, dặn dò xong thì đi.
Trên bàn trà trong phòng khách có một đĩa trái cây đã được gọt sẵn, Giản Tranh ngồi xuống, thong thả gác chân và ăn nho, vừa mới bỏ vào miệng hai quả thì Giản Văn Thiến từ trên lầu bước xuống.
“Thật xin lỗi, nếu biết Tưởng Nhã Vi sẽ khiến em phát điên như vậy, chị đã không mời cô ta đến vào ngày sinh nhật của chị.”
Giản Văn Thiến ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh cô, nói lời xin lỗi nhưng giọng điệu lại chẳng có chút chân thành.
Giản Tranh nhả vỏ nho, vỗ tay, đứng dậy.
Cô bước hai bước đến trước mặt Giản Văn Thiến, xắn tay áo, từ trên cao nhìn xuống cô ta, khi Giản Văn Thiến nhận ra ý định của cô thì đã quá muộn.
Bàn tay của Giản Tranh đã giáng xuống.
Bốp!
“Cô chỉ là con nuôi, dám lên mặt với tôi sao? Giản Hữu Huy và mấy người mắt mù kia cưng chiều cô thì sao.
“Tốt thôi, tình yêu của bố mẹ và anh trai, cô cứ nhận lấy hết đi, tôi không cần. Chỉ cần cô biết điều thì chúng ta có thể sống yên ổn với nhau.”
Một cái tát là chưa đủ, Giản Tranh cúi xuống, co gối đẩy vào hông cô ta để không cho cô ta nhúc nhích, tay trái nắm lấy tóc cô ta,tay phải của cô thì liên tục giáng xuống mặt Giản Văn Thiến.
“Con nuôi mà quý hơn con ruột sao? Danh tiếng của tôi đã bị cô phá hỏng hết rồi, những thứ cô muốn đều đã có được, vậy mà cô còn dám tính kế với tôi à? Tôi đã nể mặt cô lắm rồi, có phải không?”
Giản Văn Thiến đau đến mức không thở nổi, cô ta cố gắng với tay ra, muốn gỡ bàn tay của Giản Tranh ra, “Giản Tranh! Cô điên rồi sao!”
Giản Tranh thấy lòng bàn tay đã đau rát, liền đổi sang bóp cổ cô ta.
“Điên rồi? Chẳng phải cô đã cố tình ép tôi phát điên sao? Giờ như ý cô rồi đấy, sao cô lại không vuii, khó chiều thế nhỉ?”
Cô siết chặt tay hơn.
“Cô không muốn tôi gả vào nhà họ Chu, chỉ vì cô không muốn tôi gả tốt hơn cô. Nhưng phải làm sao đây nhỉ?”
“Cho dù tôi lấy ai cũng sẽ tốt hơn cô, cô biết vì sao không? Bởi vì chỉ cần những chuyện giữa cô và Giản Hữu Huy bị lộ ra, thì cô sẽ không bao giờ lấy được ai nữa.”
Giản Văn Thiến đang giãy giụa bỗng chốc khựng lại, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn Giản Tranh, ánh mắt đầy sự hoảng loạn.
“Cô… cô làm sao… làm sao…”
Khó thở khiến câu nói của cô ta đứt quãng, không thể nói hết câu, lắp bắp đến tội nghiệp.
Giản Tranh nhếch miệng cười khẩy, “Làm sao tôi biết chuyện giữa cô và Giản Hữu Huy sao?”
“Hừ, không chỉ là biết, tôi còn biết cô vừa níu kéo Giản Hữu Huy, vừa nhòm ngó Chu Đình Yến nữa đấy.”
Đêm đó nghe lời của Phan Tự, sau khi ngủ một giấc, Giản Tranh mới từ từ hiểu ra được ngọn ngành.
Giản Văn Thiến đối với Giản Hữu Huy, có lẽ chỉ là lòng chiếm hữu, chỉ coi anh ta như một công cụ để loại trừ cô, còn người mà Giản Văn Thiến thật sự muốn lấy, từ đầu đến cuối vẫn là Chu Đình Yến.
Thực tế thì, những chuyện giữa Giản Hữu Huy và Giản Văn Thiến, Giản Tranh chưa từng tận mắt chứng kiến.
Cô chỉ nghe từ người vợ trước của anh ta.
Sau khi thi đại học xong, Giản Tranh được gửi ra nước ngoài, Giản Hữu Huy kết hôn vào năm cô rời đi, lúc đó cô không quay lại. Đến khi cô về nước thì hôn nhân của họ đã kết thúc.
Người vợ trước đó là mối tình đầu của Giản Hữu Huy, từ khi Giản Tranh học cấp hai, hai người đã lén lút qua lại với nhau.
Giản Tranh, giống như mọi người, đều nghĩ rằng họ ly hôn vì vấn đề con cái. Cho đến một ngày, cô tình cờ gặp người vợ cũ của Giản Hữu Huy say khướt trong một quán bar.
“Mọi người đều đồn rằng vì tôi không thể có con nên mới bị ghẻ lạnh, mới đi đến bước đường ly hôn này.
“Thật là oan ức, không phải tôi không thể sinh con, thực tế, tôi từng mang thai rồi.”
“Vì sao tôi mất đứa con đó ư? Vì tôi đã tận mắt chứng kiến anh trai của cô ngoại tình, cô có biết người tình của anh ta là ai không?
“Giản Văn Thiến! Em gái nuôi của anh ta đấy! Họ hôn nhau ngay trước mắt tôi, cô có biết lúc đó tôi cảm thấy ghê tởm đến mức nào không? Tôi chỉ ước có thể tự móc mắt mình ra.
“Giản Hữu Huy làm sao có thể như vậy, tôi bị tức đến mức sảy thai, anh ta chỉ biết nói xin lỗi.
“Tôi muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của Giản Văn Thiến, vậy mà anh ta lại quỳ xuống cầu xin tôi, một người luôn kiêu ngạo như anh ta lại vì người phụ nữ đó mà quỳ gối.”
“Hôm nay tôi uống hơi quá chén, gặp cô nên không kiềm chế được mà muốn trút bầu tâm sự.”
“Giản Tranh, tôi biết cô và Giản Văn Thiến có mâu thuẫn, tôi cũng biết cô trách anh trai mình, nhưng cô có thể coi như hôm nay chưa nghe thấy gì không?
“Bây giờ tôi đã có bạn trai, anh ấy rất yêu tôi, chúng tôi sắp kết hôn. Chỉ cần tôi mang thai, những lời đồn ác ý về tôi sẽ tự khắc biến mất, tôi không muốn dính dáng quá nhiều đến quá khứ.”
“Tôi đã từng nghĩ đến việc trả thù, nhưng sau đó lại tự hỏi, mình làm thế để làm gì, dù gì thì đó cũng là người đàn ông mà tôi đã từng yêu, tại sao tôi phải hủy hoại anh ta.”
“Anh ta cũng từng thật lòng yêu tôi, hơn nữa, tôi không muốn thừa nhận rằng mình đã thua Giản Văn Thiến, tôi không muốn để người khác biết rằng cuộc hôn nhân của tôi đã kết thúc trong một tình cảnh nhục nhã như vậy.”
“Vậy nên, cô cứ coi như không biết đi, bọn họ sẽ nhận quả báo thôi.”
Giản Tranh nói: “Đúng vậy, tôi đi xin lỗi thì phải mua quà tặng để chuộc lỗi chứ.
“Nhà họ Chu là gia đình thế nào, quà hai triệu chưa chắc đã đủ thể diện, tôi còn phải bỏ tiền túi ra nữa, tôi thật là hiếu thảo.”
Mua cái gì mà mua.
Đêm đó cô đã ăn hai cái tát, đây là tiền bồi thường cho hai cái tát đó.
Giờ chỗ dựa của cô vẫn chưa ổn định, mỗi người một triệu thì coi như là giá hời cho họ rồi. Đợi đến khi cô chắc chắn là vợ của Chu Đình Yến, cô còn định đòi thêm hai căn nhà nữa.
Nghe Giản Tranh nói sẽ đi xin lỗi, Giản Hoằng Vân không nghi ngờ gì.
Trong mắt ông ta, Giản Tranh không thể nào từ bỏ Chu Duật Phong, lần trước nói không gả là vì bị Tưởng Nhã Vi chọc giận mà thôi.
Vì thế, khi thấy Giản Tranh lần này tỏ ra rất hợp tác, ông ta cũng hào phóng.
Giản Tranh nhận tờ séc, lại nghĩ đến một chuyện, “Quà của những người khác thì dễ mua, nhưng quà cho ông cụ Chu lại khó. Anh Hữu Huy có cả một phòng trưng bày đồ cổ, để tôi chọn một món nhé?”
Yêu cầu này không quá đáng, thậm chí còn rất hợp lý, Giản Hoằng Vân đồng ý.
“Được, cô cứ bảo với anh trai, nếu nó không đồng ý thì bảo nó tìm tôi.”
Giản Hoằng Vân còn phải đến công ty họp, dặn dò xong thì đi.
Trên bàn trà trong phòng khách có một đĩa trái cây đã được gọt sẵn, Giản Tranh ngồi xuống, thong thả gác chân và ăn nho, vừa mới bỏ vào miệng hai quả thì Giản Văn Thiến từ trên lầu bước xuống.
“Thật xin lỗi, nếu biết Tưởng Nhã Vi sẽ khiến em phát điên như vậy, chị đã không mời cô ta đến vào ngày sinh nhật của chị.”
Giản Văn Thiến ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh cô, nói lời xin lỗi nhưng giọng điệu lại chẳng có chút chân thành.
Giản Tranh nhả vỏ nho, vỗ tay, đứng dậy.
Cô bước hai bước đến trước mặt Giản Văn Thiến, xắn tay áo, từ trên cao nhìn xuống cô ta, khi Giản Văn Thiến nhận ra ý định của cô thì đã quá muộn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay của Giản Tranh đã giáng xuống.
Bốp!
“Cô chỉ là con nuôi, dám lên mặt với tôi sao? Giản Hữu Huy và mấy người mắt mù kia cưng chiều cô thì sao.
“Tốt thôi, tình yêu của bố mẹ và anh trai, cô cứ nhận lấy hết đi, tôi không cần. Chỉ cần cô biết điều thì chúng ta có thể sống yên ổn với nhau.”
Một cái tát là chưa đủ, Giản Tranh cúi xuống, co gối đẩy vào hông cô ta để không cho cô ta nhúc nhích, tay trái nắm lấy tóc cô ta,tay phải của cô thì liên tục giáng xuống mặt Giản Văn Thiến.
“Con nuôi mà quý hơn con ruột sao? Danh tiếng của tôi đã bị cô phá hỏng hết rồi, những thứ cô muốn đều đã có được, vậy mà cô còn dám tính kế với tôi à? Tôi đã nể mặt cô lắm rồi, có phải không?”
Giản Văn Thiến đau đến mức không thở nổi, cô ta cố gắng với tay ra, muốn gỡ bàn tay của Giản Tranh ra, “Giản Tranh! Cô điên rồi sao!”
Giản Tranh thấy lòng bàn tay đã đau rát, liền đổi sang bóp cổ cô ta.
“Điên rồi? Chẳng phải cô đã cố tình ép tôi phát điên sao? Giờ như ý cô rồi đấy, sao cô lại không vuii, khó chiều thế nhỉ?”
Cô siết chặt tay hơn.
“Cô không muốn tôi gả vào nhà họ Chu, chỉ vì cô không muốn tôi gả tốt hơn cô. Nhưng phải làm sao đây nhỉ?”
“Cho dù tôi lấy ai cũng sẽ tốt hơn cô, cô biết vì sao không? Bởi vì chỉ cần những chuyện giữa cô và Giản Hữu Huy bị lộ ra, thì cô sẽ không bao giờ lấy được ai nữa.”
Giản Văn Thiến đang giãy giụa bỗng chốc khựng lại, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn Giản Tranh, ánh mắt đầy sự hoảng loạn.
“Cô… cô làm sao… làm sao…”
Khó thở khiến câu nói của cô ta đứt quãng, không thể nói hết câu, lắp bắp đến tội nghiệp.
Giản Tranh nhếch miệng cười khẩy, “Làm sao tôi biết chuyện giữa cô và Giản Hữu Huy sao?”
“Hừ, không chỉ là biết, tôi còn biết cô vừa níu kéo Giản Hữu Huy, vừa nhòm ngó Chu Đình Yến nữa đấy.”
Đêm đó nghe lời của Phan Tự, sau khi ngủ một giấc, Giản Tranh mới từ từ hiểu ra được ngọn ngành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Văn Thiến đối với Giản Hữu Huy, có lẽ chỉ là lòng chiếm hữu, chỉ coi anh ta như một công cụ để loại trừ cô, còn người mà Giản Văn Thiến thật sự muốn lấy, từ đầu đến cuối vẫn là Chu Đình Yến.
Thực tế thì, những chuyện giữa Giản Hữu Huy và Giản Văn Thiến, Giản Tranh chưa từng tận mắt chứng kiến.
Cô chỉ nghe từ người vợ trước của anh ta.
Sau khi thi đại học xong, Giản Tranh được gửi ra nước ngoài, Giản Hữu Huy kết hôn vào năm cô rời đi, lúc đó cô không quay lại. Đến khi cô về nước thì hôn nhân của họ đã kết thúc.
Người vợ trước đó là mối tình đầu của Giản Hữu Huy, từ khi Giản Tranh học cấp hai, hai người đã lén lút qua lại với nhau.
Giản Tranh, giống như mọi người, đều nghĩ rằng họ ly hôn vì vấn đề con cái. Cho đến một ngày, cô tình cờ gặp người vợ cũ của Giản Hữu Huy say khướt trong một quán bar.
“Mọi người đều đồn rằng vì tôi không thể có con nên mới bị ghẻ lạnh, mới đi đến bước đường ly hôn này.
“Thật là oan ức, không phải tôi không thể sinh con, thực tế, tôi từng mang thai rồi.”
“Vì sao tôi mất đứa con đó ư? Vì tôi đã tận mắt chứng kiến anh trai của cô ngoại tình, cô có biết người tình của anh ta là ai không?
“Giản Văn Thiến! Em gái nuôi của anh ta đấy! Họ hôn nhau ngay trước mắt tôi, cô có biết lúc đó tôi cảm thấy ghê tởm đến mức nào không? Tôi chỉ ước có thể tự móc mắt mình ra.
“Giản Hữu Huy làm sao có thể như vậy, tôi bị tức đến mức sảy thai, anh ta chỉ biết nói xin lỗi.
“Tôi muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của Giản Văn Thiến, vậy mà anh ta lại quỳ xuống cầu xin tôi, một người luôn kiêu ngạo như anh ta lại vì người phụ nữ đó mà quỳ gối.”
“Hôm nay tôi uống hơi quá chén, gặp cô nên không kiềm chế được mà muốn trút bầu tâm sự.”
“Giản Tranh, tôi biết cô và Giản Văn Thiến có mâu thuẫn, tôi cũng biết cô trách anh trai mình, nhưng cô có thể coi như hôm nay chưa nghe thấy gì không?
“Bây giờ tôi đã có bạn trai, anh ấy rất yêu tôi, chúng tôi sắp kết hôn. Chỉ cần tôi mang thai, những lời đồn ác ý về tôi sẽ tự khắc biến mất, tôi không muốn dính dáng quá nhiều đến quá khứ.”
“Tôi đã từng nghĩ đến việc trả thù, nhưng sau đó lại tự hỏi, mình làm thế để làm gì, dù gì thì đó cũng là người đàn ông mà tôi đã từng yêu, tại sao tôi phải hủy hoại anh ta.”
“Anh ta cũng từng thật lòng yêu tôi, hơn nữa, tôi không muốn thừa nhận rằng mình đã thua Giản Văn Thiến, tôi không muốn để người khác biết rằng cuộc hôn nhân của tôi đã kết thúc trong một tình cảnh nhục nhã như vậy.”
“Vậy nên, cô cứ coi như không biết đi, bọn họ sẽ nhận quả báo thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro